Khi từng từ mà Khương Nghi Xuyên cất lên, dường như cả không gian bỗng chốc lặng yên, gió ngừng thổi, tuyết thôi rơi.
Tống Ấu Quân ngẩn người nhìn hắn, nhất thời không biết phải nói gì.
Ngược lại, Khương Nghi Xuyên lại vô cùng bình thản. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ nhàng, vẻ mặt hiếm khi trông thấy.
Hắn đưa tay lau khô những giọt nước trên gương mặt nàng, rồi lòng bàn tay chậm rãi đặt lên gò má nàng, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nàng lên, buộc nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Tống Ấu Quân.”
Nàng chớp mắt hoàn hồn, trong ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên. “Đây là lần đầu tiên ngươi gọi tên ta.”
Khương Nghi Xuyên trầm giọng nói: “Nàng là trưởng công chúa cao quý của Nam Lung, ta sao có thể tùy tiện gọi thẳng tên họ được.”
“Vậy tại sao bây giờ lại gọi?”
Khương Nghi Xuyên trầm mặc trong thoáng chốc, không trả lời, chỉ im lặng né tránh nhắc đến chuyện hắn sắp rời đi.
Căn phòng nhất thời trở nên yên ắng. Từng cơn gió khẽ lùa vào cửa sổ, phát ra những âm thanh khe khẽ.
Tống Ấu Quân khẽ liếc nhìn cửa sổ, chậm rãi lên tiếng: “Ta nghe nói ở Bắc Chiêu tuyết rơi rất dày, phủ kín mặt đất thành một lớp trắng xóa. Có thật vậy không?”
Khương Nghi Xuyên đứng dậy, mở cửa sổ ra. Từng bông tuyết nhẹ nhàng bay vào phòng, hắn đưa tay hứng lấy một chút, khẽ đáp: “Ta rời Bắc Chiêu năm bảy tuổi, nhưng vẫn còn nhớ rõ, mỗi khi mùa đông đến, cả đất trời sẽ biến thành một màu trắng xóa. Tuyết dày đến nỗi ngập quá đầu gối ta.”
“Như vậy chắc hẳn có thể nặn ra rất nhiều người tuyết đẹp lắm.” Tống Ấu Quân thì thầm, ánh mắt lộ ra một tia tiếc nuối.
Từ nhỏ nàng đã yếu ớt, không chịu nổi gió lạnh. Chỉ cần đứng dưới trời tuyết một lúc cũng có thể sinh bệnh, chưa bao giờ được tận hưởng niềm vui chơi đùa trong tuyết.
Nam Lung rất hiếm khi có tuyết lớn. Thi thoảng tuyết rơi cũng chỉ đọng lại một lớp mỏng trên mặt đất, chẳng thể đủ để nặn thành người tuyết.
“Bắc Chiêu vào đông, lạnh lắm.” Khương Nghi Xuyên như chìm vào ký ức tuổi thơ, khi đó hắn vẫn còn là Thất hoàng tử cao quý, được hoàng đế yêu thương hết mực.
Hắn nhớ lại khi nhỏ, mình từng vô tư vui cười, có rất nhiều bạn bè bên cạnh. Nhưng rồi, năm tháng trôi qua, gương mặt ấy dần bị phủ một lớp băng giá, suốt mười năm không còn nở nụ cười.
“Nếu có cơ hội, ta cũng muốn đến Bắc Chiêu, tận mắt ngắm tuyết nơi đó.” Tống Ấu Quân nhẹ nhàng nói, như đang mơ tưởng về một điều xa vời.
Nhưng nàng biết, không chỉ thân phận, mà ngay cả thể trạng cũng khiến điều đó trở nên gần như không thể.
Bắc Chiêu lạnh giá, mà nàng lại mang trong mình hàn bệnh. Hơi lạnh len lỏi vào tận xương, chỉ một cơn gió đông thôi cũng đủ khiến nàng run rẩy đến tận tim gan. Làm sao có thể chịu nổi cái rét cắt da cắt thịt nơi đó?
“Sẽ có cơ hội.” Giọng Khương Nghi Xuyên trầm thấp, như một lời hứa hẹn, lại như tự an ủi chính mình.
Tống Ấu Quân khẽ gật đầu, cuối cùng chủ động hỏi: “Khi nào ngươi khởi hành rời đi?”
Khương Nghi Xuyên quay sang nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh: “Hiện tại kinh thành đang hỗn loạn, thành đã bị phong tỏa để truy bắt. Khi ta đưa nàng trở về, ta cũng sẽ rời đi.”
Như vậy cũng tốt. Trong thời điểm rối ren này, hoàng đế có lẽ sẽ không chú ý đến hắn. Đợi đến khi nhận ra thì có lẽ Khương Nghi Xuyên đã rời đi rất xa, dù có muốn tìm cũng không thấy.
Nàng nhẹ giọng nói: “Những năm qua, ngươi ở Nam Lung đã chịu không ít khổ cực.”
“Không tính là khổ.” Hắn thản nhiên đáp.
Tống Ấu Quân không biết phải nói gì thêm, chỉ cảm thấy trong lòng càng nặng nề, đến nỗi không thể nở nụ cười dù chỉ một chút.
Sau đó, hạ nhân mang đến một bát cháo nóng. Khương Nghi Xuyên đặt nó vào tay nàng: “Ăn một chút đi.”
Nàng đón lấy, từng thìa từng thìa uống. Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng động khe khẽ của chiếc muỗng chạm vào bát. Gió lạnh thổi qua cửa sổ, Khương Nghi Xuyên cảm nhận được cơn gió rét liền đứng dậy đóng lại. Một mùi hương thanh nhẹ lan tỏa trong không gian.
Khoảnh khắc chia ly thực sự luôn là như vậy - tĩnh lặng, vì có quá nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Những lời chưa kịp thốt ra dường như cứ quẩn quanh mãi trong lòng.
Khương Nghi Xuyên lặng lẽ ngồi bên cạnh, nhìn nàng dùng bữa. Ánh mắt hắn vẫn dừng trên gương mặt nàng, nhưng không phải thất thần, mà như đang dùng ánh mắt để khắc ghi từng đường nét.
Uống được nửa bát cháo, Tống Ấu Quân bỗng hỏi: “Nếu đã quyết định rời đi, vì sao còn nói những lời đó với ta?”
Bày tỏ tình cảm vào lúc chia ly dường như không quá thích hợp. Người nghe sẽ cảm thấy bất lực, mà ngay cả phản hồi cũng chẳng biết nên đáp thế nào.
Sau ngày hôm nay, mỗi người một phương, lần sau gặp lại là lúc nào, ở nơi đâu - chẳng ai biết trước.
Nàng thật sự muốn hiểu suy nghĩ của hắn. Khương Nghi Xuyên không phải kẻ hành động bồng bột, càng không phải người thiếu suy xét. Những gì hắn làm đều đã được cân nhắc kỹ lưỡng.
Hắn im lặng một lúc lâu, rồi chậm rãi nói: “Ta cảm thấy, nàng nên biết tấm lòng này của ta.”
“Vì sao?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
“Bởi vì ta lúc nào cũng nhớ đến nàng, ngày đêm vướng bận. Nếu nàng không hay biết điều đó, vậy chẳng phải quá bất công với chính nó sao?” Giọng nói của hắn rất nghiêm túc.
Tống Ấu Quân thoáng sững sờ, không biết nên phản ứng thế nào. Nàng cúi đầu, đặt bát cháo xuống bàn, thở dài: “Nhưng ta không phải người tốt. Ta ngang ngược, đã làm nhiều chuyện không đúng, không đáng để ngươi nhớ thương.”
“Ta biết đó không phải con người thật của nàng.” Giọng Khương Nghi Xuyên nhẹ nhàng như chạm vào đáy lòng nàng.
“Chư ác mạc tác, chúng thiện phụng hành.”*
*trừ gian diệt ác, sống thiện lương.
Hắn vẫn còn nhớ rõ đêm ấy tại tửu lâu, giữa khung cảnh lung linh của ánh đèn, Tống Ấu Quân trong bộ trang phục lộng lẫy đã nói với Tống Ngôn Ninh những lời ấy bằng ánh mắt kiên định.
“Những lời đó, mới là điều mà Tịnh An Công chúa thật sự muốn nói.”
Tống Ấu Quân kinh ngạc thốt lên: “Vậy là… ngươi đã sớm đoán được sao?”
“Cũng không khó nhận ra.” Khương Nghi Xuyên bình thản đáp. “Nàng và Tịnh An Công chúa có tính cách quá khác biệt. Dù nàng đã cố gắng bắt chước từng cử chỉ, lời nói, nhưng vẫn có thể phân biệt rõ ràng giữa hai người.”
Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp: “Người khác có lẽ chỉ cho rằng sau khi rơi xuống nước, tính tình nàng thay đổi hoàn toàn. Nhưng hôm đó, chính ta là người đã kéo Tịnh An Công chúa từ hồ lên. Lúc đó, ta đã kiểm tra hơi thở của nàng… và nàng thực sự đã chết.”
Tống Ấu Quân thoáng rùng mình, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang: “Vậy mà ngươi không thấy sợ sao?”
Nàng không thể hiểu nổi sự bình tĩnh của Khương Nghi Xuyên. Nếu có một người đã c.h.ế.t bỗng nhiên sống lại ngay bên cạnh mình, e rằng nàng sẽ kinh hoàng đến mức không thể đứng vững.
Khương Nghi Xuyên khẽ lắc đầu: “Ta đã từng nghi ngờ chính mình trong suốt một khoảng thời gian dài. Ta luôn tự hỏi liệu có phải vì hoảng loạn mà ta đã phán đoán sai lầm khi cứu nàng lên hay không. Nhưng rồi, càng quan sát, ta càng chắc chắn. Nàng và Tịnh An Công chúa hoàn toàn không phải cùng một người.”
Tống Ấu Quân tròn mắt kinh ngạc. Khó trách hắn có thể dễ dàng buông bỏ ân oán mười năm với Tịnh An Công chúa và ngày càng gần gũi với nàng. Hắn không phải vì nàng mang thân phận công chúa, cũng không phải vì nàng thay đổi thái độ, mà vì ngay từ đầu, hắn đã nhận ra nàng và Tịnh An Công chúa là hai linh hồn khác biệt.
Hắn không phải yêu cái vỏ bọc bên ngoài, mà là yêu linh hồn của nàng - một linh hồn đến từ thế giới khác, một người vốn không thuộc về nơi này.
Nghĩ đến đây, Tống Ấu Quân bỗng cảm thấy vui vẻ, không nhịn được mà mỉm cười: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không thể chấp nhận chuyện này.”
Khương Nghi Xuyên thật ra ban đầu cũng không thể lý giải được. Nhưng thời gian trôi qua, bất cứ điều gì tưởng chừng không thể cũng có thể dần dần trở thành điều có thể.
Hắn trầm giọng nói: “Đại trụ trì chùa Lạc Ninh từng nói, mỗi người đều có số mệnh của riêng mình. Có lẽ… đây chính là số mệnh của chúng ta.”
“Số mệnh gì?” Chết yểu? Chia lìa trong bất lực?
Ai ngờ Khương Nghi Xuyên lại bình thản đáp: “Là số mệnh đã định trước rằng chúng ta sẽ gặp nhau.”
Đúng vậy, số mệnh đã sắp đặt cho nàng - một người đáng lẽ đã c.h.ế.t - xuyên qua thời không, trở thành một nhân vật trong thế giới này. Và từ đó, trong những tháng ngày nơi đây, luôn có một người mang tên Khương Nghi Xuyên hiện diện trong cuộc đời nàng.
Tống Ấu Quân khẽ cong khóe môi, ánh mắt long lanh: “Ngươi nói đúng.”
Khương Nghi Xuyên nhìn nàng cười, khóe mắt cũng thoáng ánh lên ý cười dịu dàng.
Một lát sau, nàng khẽ hỏi: “Ngươi… còn quay lại Nam Lung không?”
Nàng vẫn luôn do dự không dám hỏi câu này, bởi nàng sợ câu trả lời của hắn chỉ là im lặng. Bởi vì từ lâu, nàng đã biết rõ kết cục. Nhưng dù vậy, nàng vẫn không khỏi ôm chút hy vọng mong manh.
Thế nhưng, Khương Nghi Xuyên lại không chút do dự đáp: “Có. Dù cách xa vạn dặm, ta vẫn không thể buông bỏ nỗi vương vấn dành cho nàng.”
Tống Ấu Quân cảm thấy đôi tai nóng bừng, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác khó tả. Khương Nghi Xuyên, dù bình thường luôn trầm ổn và ít bộc lộ cảm xúc, nhưng đến lúc này, hắn lại thẳng thắn đến bất ngờ. Tình ý của hắn không hề che giấu, rõ ràng đến mức khiến lòng nàng khẽ rung động.
Nàng cúi đầu, giọng nói khẽ như gió thoảng: “Ta cũng vậy.”
Ta cũng sẽ nhớ đến chàng.
Cũng sẽ mãi vương vấn hình bóng chàng.
Cũng sẽ chẳng thể nào buông bỏ được chàng.
Vừa dứt lời, một cơn buồn ngủ mãnh liệt bất chợt ập đến, tựa như thủy triều nhấn chìm lý trí. Tống Ấu Quân theo bản năng liếc nhìn bát cháo trước mặt, rồi lại ngước lên nhìn Khương Nghi Xuyên.
Hắn vẫn mỉm cười, ánh mắt ôn hòa hơn bất cứ ngày nào trước đây.
Nàng lập tức hiểu ra điều gì đó, khẽ vẫy tay gọi hắn: “Lại đây.”
Khương Nghi Xuyên không chút do dự tiến đến, nghĩ rằng nàng muốn nói gì đó.
Nhưng ngay khoảnh khắc hắn đến gần, Tống Ấu Quân bỗng nghiêng người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn thoáng qua trên môi hắn.
Môi chạm vào rồi rời đi, nhẹ tựa cánh hoa rơi.
Nụ cười trong mắt Khương Nghi Xuyên càng thêm sâu, ánh nhìn chăm chú không hề rời khỏi nàng. Một lát sau, hắn cúi xuống, ôm lấy nàng, bàn tay nhẹ nhàng đặt sau gáy, kéo nàng vào lòng.
Cùng lúc đó, dược hiệu phát tác.
Tống Ấu Quân dần dần mất đi ý thức, cơ thể mềm nhũn, chìm vào giấc ngủ sâu.
Trước khi hoàn toàn rơi vào bóng tối, nàng dường như cảm nhận được một thứ gì đó ấm áp lướt qua gò má - một giọt nước mắt.