Cuộc Sống Hàng Ngày Của Bé Yêu Quái

Chương 40:




Khi đưa em trai đến trường mẫu giáo xong, Kỳ Diệc Trần mới tự mình đi tới trường. Trong khoảng thời gian đó, cậu đã dỗ dành em trai thành công.

Cô giáo nhà trẻ nhìn thấy Bạch Mãn đến sớm như vậy còn rất kinh ngạc, Cô Lệ nắm tay cậu và quan tâm hỏi: “Hôm nay Mãn Mãn tới sớm quá, thật giỏi ~”

Vốn dĩ Bạch Mãn vẫn đang không vui, nhưng nghe thấy lời khích lệ của cô giáo cậu liền ngượng ngùng cười he he hai tiếng.

Bạch Mãn không ngờ lúc này ở trường mẫu giáo mới chỉ có vài bạn học, khi cô nhắc nhở cậu mới ý thức được cậu và anh trai đi học sớm như nào.

Chờ đến khi Nữu Nữu tới lớp, Bạch Mãn liền giữ chặt tay Nữu Nữu, rồi dùng giọng nói non nớt hỏi: “Nữu Nữu, tối nay tớ có thể tới nhà cậu tìm anh họ không?”

Nữu Nữu đầy đầu dấu chấm hỏi: “Tại sao? Bây giờ anh họ tớ không ở nhà.”

“A?” Bạch Mãn liền xụ mặt, giống như một chú gấu con không vui.

“Vậy được rồi.”

“Mãn Mãn, Làm sao vậy?” Nữu Nữu tò mò nhìn cậu bạn đang tỏ vẻ không vui.

“Mình muốn biết tại sao anh họ cậu tham gia chương trình mà không phải đi học, còn mình vẫn phải đến trường.” Bạch Mãn oán giận nói.

“A, Tiểu Mãn, cậu cũng đang tham gia chương trình à? Thế mình có thể thấy cậu trên TV không? Mình có thể đến nhà cậu chơi không? Mình cũng muốn quay chương trình!” Nữu Nữu phấn khích reo lên, bạn tốt của bé cũng tham gia tiết mục, chuyện này thật sự là quá tốt.

“Đương nhiên có thể, buổi tối cậu còn có Cá nhỏ, Tròn Tròn đều có thể tới nhà tớ chơi.” Bạch Mãn cao hứng nói, thật tốt quá tối nay sẽ có thật nhiều bạn tới nhà cậu chơi.

“Tớ cũng muốn đi!”

“Tớ cũng đi!”

“Mãn Mãn, tớ có thể đi cùng không?”

Các bạn nhỏ khác của lớp Ánh Dương đều giơ tay đầy hưng phấn hỏi.

“Đương nhiên có thể.” Bây giờ Bạch Mãn cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, các bạn nhỏ đều muốn tới nhà cậu chơi.

Ở nhà, những người khác đều đi làm hoặc đi học, chỉ có Phó Tuân đang dọn dẹp một mình. Nói thật thì anh chưa bao giờ làm việc nhà một mình cả.

Chỉ rửa bát thôi mà đã mất cả tiếng đồng hồ.

【 Ôi trời, cuối cùng anh tôi cũng rửa xong rồi, tôi nhìn thôi mà cũng thấy mệt mỏi. 】

【 Há há, nhưng tôi lại xem không biết mệt, tôi thích nhất là nhìn ảnh đế mặc sơ mi rửa bát! 】

【 ha ha ha tôi cũng vậy!! 】

【 Mẹ ơi mẹ ơi mỹ nhân rời giường, vợ của tôi lên sóng rồi!! 】

【 Hu hu hu vợ của tôi, vợ của tôi thật đẹp. 】

Lúc Bạch Hạc Vu đi xuống lầu có nghe thấy tiếng động trong bếp. Anh chậm rãi đi qua không ngờ lại thấy Phó Tuân đang tự tay rửa bát.

“Buổi sáng tốt lành, anh không phát hiện dưới bồn rửa có máy rửa bát à?” Bạch Hạc Vu nhìn ảnh đế cẩn thận rửa từng cái bát mà không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

"Choang!!"

Do giật mình bởi câu nói của Bạch Hạc Vu, Phó Tuân lại làm vỡ một cái đĩa nữa.

【 Cái thứ ba!!! Ông chồng phá của này đã làm vỡ ba cái đĩa! Cả bộ chỉ có bốn cái, anh ấy làm vỡ mất ba cái rồi! 】

【 Tôi chịu không nổi nữa! Tôi đã tưởng tượng ra cảnh chồng tôi làm vỡ bát rồi bị tôi mắng tơi bời. 】

Bạch Hạc Vu:……

“Để em làm cho, anh ra ngoài tìm gì đó cho em ăn đi. Ăn xong em còn lên ngủ tiếp." Bạch Hạc Vu đẩy Phó Tuân qua một bên, rồi giúp anh ta dọn dẹp mớ hỗn độn.

Phó Tuân lúng túng đứng sang một bên, cẩn thận hỏi: “Muốn ăn cái gì, sandwich hay là bánh bao? Nếu ăn bánh bao thì để anh chạy ra đường mua, chắc tiệm đó vẫn còn mở.”

“Sandwich đi, không cần phiền phức vậy đâu.” Bạch Hạc Vu nói.

Thế là Phó Tuân mở máy nướng bánh, đích thân làm sandwich mới cho vợ yêu.

Bình luận tràn ngập sự phấn khích:

【 Mẹ nó mẹ nó mẹ nó ngọt như vậy sao? Trước đây tôi còn từng ảo tưởng cảnh ảnh đế sẽ giống như đang đóng phim thần tượng, không ngờ ngoài đời còn ngọt hơn! Đây đúng là cặp đôi trời sinh! 】

【 Ngọt muốn xỉu! Ảnh đế cưng vợ quá đi mất! Mà vợ anh ấy cũng cưng lại, giúp anh ấy dọn dẹp mớ đống đĩa vỡ. 】

【 Bảo sao Mãn Mãn lại dễ thương và ngọt ngào đến vậy! Có một người vợ đáng yêu, hiểu chuyện như thế, con trai chắc chắn cũng sẽ đáng yêu thôi! 】

【 Xong rồi, xong rồi! Tôi thực sự muốn "cướp" vợ về nhà! Ảnh đế đã quá đẹp trai rồi, vợ anh ấy còn quá xinh đẹp nữa, tôi ghen tị quá!! 】

“Mãn Mãn đi học rồi?” Bạch Hạc Vu nhìn một vòng không thấy bé con đâu.

“Ừ…… Lúc đi nó có hơi buồn một chút……” Phó Tuân cẩn thận quan sát sắc mặt vợ.

Chỉ thấy Bạch Hạc Vu lười nhác ồ một tiếng: “Ồ, đi học là được, coi như vẫn hiểu chuyện.”

【 Hu hu, vợ tôi vừa rồi trông nghiêm khắc quá! Giờ thì tôi đã hiểu tại sao mỗi khi Tiểu Mãn nghe ba ba nhắc đến vợ là lại ngoan ngoãn ngay. Hóa ra là được "huấn luyện" theo năm tháng cả đấy! 】

【 Tôi suýt nữa đứng lên đeo cặp đi học luôn! Mãi sau tôi mới nhớ ra là mình đã tốt nghiệp rồi. 】

【 Sự đối lập này đáng yêu quá! Nhưng tôi càng yêu hơn! Xem ra cái nhà này vẫn cần có vợ lo liệu, nếu không Phó Tuân cứ cưng bé con thế kia, thể nào cũng chiều hư thằng bé mất! 】

Bạch Hạc Vu ăn xong liền nằm trên sofa ngủ tiếp. Phó Tuân lấy một tấm chăn nhỏ đắp lên bụng anh rồi lặng lẽ đóng cửa lại, đi ra sân dọn dẹp.

Sau một đêm mưa lớn, sân vườn đầy những cành cây gãy và lá rụng. Kiểm tra thời tiết thấy hôm nay trời không mưa, anh liền vén tấm bạt che lên, để những mầm hoa nhỏ hít thở không khí.

【 Ồ, thì ra đây là một khu vườn nhỏ à? Trước đó tôi còn thắc mắc không biết dưới tấm bạt che cái gì, hóa ra là vườn hoa. 】

【 Không ngờ vợ tôi lại lãng mạn như vậy, còn biết trồng hoa nữa. Yêu quá đi mất!】

【 Hôn vợ đang ngủ một cái nào, toàn tại lão Phó làm vợ tôi mệt quá đây mà! 】

【 ha ha ha ha 】

Buổi chiều, khi Bạch Mãn tan học phía sau còn có bảy nhóc tì lít nhít bám theo. Các bé đã xin phép bố mẹ và cô giáo xong xuôi, giờ Bạch Mãn đang dẫn cả nhóm về nhà.

Cô Lệ đi theo sau, nhìn tụi nhỏ xếp hàng ngay ngắn đi vào khu biệt thự mới yên tâm quay trở về.

Mấy vị phụ huynh thì khỏi nói, vừa nghe con mình được đến nhà bạn chơi liền tranh thủ dắt nhau đi hẹn hò.

Hôm nay Bạch Mãn về sớm hơn bình thường mười lăm phút. Đáng lẽ giờ này ba Phó và ba Bạch đang chuẩn bị đi đón cậu, nhưng vì cậu vẫn đang giận ba Phó nên đã báo trước với cô giáo để về sớm.

Cô Lệ tưởng cậu sốt ruột muốn chơi với bạn bè nên đặc cách cho cả nhóm về trước. Đương nhiên, chuyện này đã được thông báo trước với phụ huynh.

Trong khi đó, Phó Tuân đang bồn chồn đi tới đi lui ở nhà. Bạn của con trai sắp đến chơi, mà anh - một ông bố tân binh - chẳng biết phải tiếp đón tụi nhỏ thế nào.

“Ba ba ơi!” Bạch Mãn đeo cặp sách nhỏ xuất hiện ở cửa, phía sau là sáu bảy cục bột nếp nhỏ theo đuôi.

Bạch Mãn hùng hổ dẫn cả nhóm bước vào nhà.

Đám nhóc ngoan ngoãn đeo cặp sách chào Phó Tuân: “Cháu chào chú ạ, làm phiền chú rồi ạ.”

“Không phiền, không phiền, vào đi nào. Chú rót nước trái cây cho các cháu nhé!” Phó Tuân cười tươi dắt tụi nhỏ vào trong.

“Lớp trưởng ơi, dây giày tớ bị tuột rồi!” Một bạn nhỏ đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, cầu cứu Bạch Mãn.

Vì Bạch Mãn hay trò chuyện với cô giáo trong lớp, nên khi gặp khó khăn, các bạn nhỏ đều tìm đến cậu. Nếu cậu giải quyết được thì giúp luôn, nếu không sẽ gọi cô giáo.

Thành ra, khi gặp vấn đề gì, tụi nhỏ không gọi cô giáo đầu tiên mà gọi “Lớp trưởng!”.

Bạch Mãn đang “ực ực” uống nước trái cây, nên Phó Tuân vội vàng bế nhóc con kia đặt lên ghế nhỏ rồi cúi xuống buộc dây giày giúp.

“Cảm ơn chú ạ~” Nhóc con ôm Phó Tuân một cái.

Phó Tuân dắt bé vào nhà, rồi quay sang nhìn sang Bạch Mãn, nhưng chỉ thấy cậu “hừ” một tiếng rồi quay ngoắt đi.

Thôi xong, nhóc con vẫn còn giận.

“Ba ba, con dẫn các bạn về nhà để lên chương trình.” Bạch Mãn lon ton chạy đến nắm tay Bạch Hạc Vu rồi cười tít mắt, thái độ khác hẳn khi đứng trước mặt Phó Tuân.

【Trời đất ơi, nhóc con này cũng hai mặt ghê ha?】

【Hahaha, rõ ràng trật tự trong nhà nhìn phát là hiểu ngay. Ba Phó thảm rồi, bị xếp xuống cuối cùng.】

“Chào các con, chú là ba của Bạch Mãn, các con có thể gọi chú là chú Bạch.” Bạch Hạc Vu cúi người, dịu dàng chào đám trẻ.

Tụi nhỏ chưa bao giờ thấy người nào đẹp trai đến vậy, đỏ mặt lí nhí chào lại: “Cháu chào chú ạ~”

Bạch Hạc Vu vui vẻ hơn hẳn, đến thật nhiều nhóc con đáng yêu.

“Chú đi rửa hoa quả cho các con ăn. Bạch Mãn, con lấy đồ chơi ra cho các bạn chơi đi. Ba sẽ chuẩn bị đồ ăn cho các con.” Bạch Hạc Vu quay lại nói với Bạch Mãn đang nũng nịu bám theo mình.

“Biết rồi ạ~” Bạch Mãn đáp lời, “Nhưng trước tiên con phải dẫn các bạn chào máy quay, các bạn đến đây để quay chương trình mà.”

“Được rồi, con cẩn thận, đừng để các bạn bị thương đấy.” Bạch Hạc Vu gật đầu.

Bạch Mãn lập tức dẫn đám nhóc lên lầu, háo hức khoe với bạn bè căn phòng gấu trúc của mình.

“Mau lên nào, phòng tớ có rất nhiều đồ chơi hay lắm!”

“Yeahhh~” Cả Nữu Nữu và Cá nhỏ đều hớn hở nhảy cẫng lên. Nhà họ không có phòng riêng, chỉ có một chiếc giường nhỏ trong phòng bố mẹ.

Không ngờ Bạch Mãn bé xíu vậy mà đã có phòng riêng rồi.

Phó Tuân giúp tụi nhỏ tháo cặp, đặt ngay ngắn trên sofa trước khi chúng chạy lên tầng.

“Ta-da~ Đây là phòng của tớ~ Đẹp không?” Bạch Mãn hào hứng khoe.

【Đẹp lắm, đẹp lắm, cực kỳ đẹp! Bộ dạng Mãn Mãn khoe khoang đáng yêu quá đi mất!】

【Hahaha, Mãn Mãn bé tí mà đã ở riêng rồi á?】

【Đúng vậy! Nhìn kiểu này chắc cũng ở riêng lâu rồi. Ba Phó vì muốn tận hưởng thế giới hai người với vợ mà đẩy Mãn Mãn ra ngủ riêng à? Quá đáng quá đi, phải mạnh mẽ lên án! Không trách sao nãy Mãn Mãn giận dỗi.】

【Xem ra tôi cũng phải tìm thời gian tống đứa ba tuổi nhà mình sang phòng bên cạnh thôi. Ồn ào quá, ảnh hưởng đến giấc ngủ.】

【Nhà tôi cũng vậy, phòng riêng của con đã chuẩn bị lâu rồi mà vẫn chưa nỡ cho bé dọn qua. Chắc phải học hỏi ba Bạch thôi, rèn cho con tính tự lập.】

“Wow! Giường của cậu là gấu trúc à? Đáng yêu quá! Mình cũng muốn bố làm cho một cái như vậy!” Một bé trầm trồ.

Cái giường này vốn là giường cũ của Bạch Mãn từ phòng bên kia chuyển sang. Ban đầu, ba mẹ mua cho cậu một cái y hệt, nhưng cậu nhất quyết không chịu ngủ, cứ đòi quay lại chiếc giường đầu tiên của mình.

“Mãn Mãn, cậu là gấu trúc à? Phòng cậu toàn gấu trúc với trúc xanh không à. Tớ xem trên TV thấy chỉ có gấu trúc mới thích ăn trúc thôi. Phòng cậu có nhiều trúc vậy, cậu là gấu trúc sao?” Một bạn nhỏ ngây thơ hỏi.

Bạch Mãn giật mình hoảng sợ, vội xua tay phủ nhận: “Không phải đâu! Mãn Mãn chỉ thích trúc thôi, còn có măng nữa!”

Tuyệt đối không thể thừa nhận! Từ khi sinh ra Ba Bạch đã dạy cậu không được để người khác phát hiện ra mình là yêu quái. Nếu không, cậu sẽ bị Cục Quản Lý Yêu Quái bắt đi mất!

Cục Quản lý Yêu quái này chắc chắn rất lợi hại, vì cậu nhớ cả anh Xuân Tửu cũng từng nói với cậu như vậy.

"Không, Mãn Mãn không phải gấu trúc! Mãn Mãn là cá!" Cá nhỏ lên tiếng phản bác bằng giọng nhỏ nhẹ.

Bạch Mãn: …

Nữu Nữu lớn tiếng nói: "Không phải, không phải! Tất cả đều sai! Mãn Mãn là người, chỉ có con người mới phải đi học mẫu giáo!"

"Không đúng, cá cũng phải đi mẫu giáo!" Cá Nhỏ - một con cá chép thành tinh - phản bác. Cậu không phải con người, nhưng vẫn đang học mẫu giáo. Cả anh trai cậu cũng thế.

Đám nhóc tranh luận không ngừng về việc Mãn Mãn rốt cuộc là gì.

【Phụt, hahaha bọn trẻ con dễ thương quá!】

【Vậy mà cũng cãi nhau được, buồn cười chết mất!】

【Đừng tranh cãi nữa, Mãn Mãn là con người, chỉ là thích gấu trúc thôi!】

Không ít yêu quái cũng đang xem chương trình này. Họ đã nhìn ra nguyên hình của Bạch Mãn là gấu trúc, nhưng không thể thừa nhận điều đó. Nếu con người tự phát hiện ra sự khác thường thì không sao, nhưng nếu yêu quái chủ động tiết lộ thân phận, thì sẽ bị Cục Quản lý Yêu quái trừng phạt.

"Thôi nào, thôi nào..." Bạch Mãn định chen vào để trấn an các bạn, nhưng không biết bị ai hăng máu quá mà vô tình đẩy cậu văng ra ngoài.

"Hu hu hu..." Bạch Mãn bò dậy, vẫn chưa kịp phản ứng.

Đúng lúc đó, Phó Tuân đang bưng khay trái cây lên cho bọn trẻ thấy vậy liền nhanh chóng bế con trai lên, đặt khay trái cây lên bàn bên cạnh.

"Mãn Mãn, sao thế con? Sao lại ngã trên đất thế này?" Phó Tuân nhẹ nhàng vỗ lưng cậu để an ủi.

Bạch Mãn sụt sịt, ôm cổ ba ba mà không chịu nói lời nào.

Bọn trẻ con thấy vậy cũng cảm thấy áy náy, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi Mãn Mãn, là bọn tớ không tốt, đẩy cậu ngã mất rồi."

Bạch Mãn đang tựa vào vai ba, kiên cường không khóc: "Không sao đâu, là tại Mãn Mãn đứng không vững thôi. Nhưng đừng cãi nhau nữa, được không? Mãn Mãn đã chuẩn bị trái cây cho các cậu này!"

Cậu nhanh chóng tuột khỏi vòng tay ba ba, kéo tay các bạn đi tiếp. Đám nhóc lại hào hứng khám phá căn phòng gấu trúc của Bạch Mãn.

"Wow, cái này dễ thương quá!"

"Nếu cậu thích thì tớ tặng cho cậu nè! Tớ có rất nhiều cái giống vậy!" Bạch Mãn vui vẻ đưa một chiếc gối ôm hình cây trúc cho bạn. Cậu cảm thấy thật hạnh phúc khi có nhiều người cùng thích trúc giống mình!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.