Cuộc Sống Hàng Ngày Của Bé Yêu Quái

Chương 58: Hoàn chính văn




"Không có đâu!" Bạch Hạc Vũ lái xe đưa một đám trẻ con về nhà như đuổi vịt, anh tuyệt đối không thừa nhận.

Bạch Mãn cũng không vội vạch trần, bởi cậu  đã ngửi thấy mùi rồi. Chỉ cần về nhà xem là biết ngay!

Nghĩ thế, cậu lập tức… chạy!

Cậu vừa chạy, đám "củ cải nhỏ" phía sau cũng chạy theo, để lại Bạch Hạc Vu đứng chôn chân tại chỗ.

Anh hô lớn: "Mãn Mãn, chạy chậm thôi!"

Không nghe! Không nghe! Bạch Mãn không thèm để ý, cậu chỉ muốn nhanh chóng về nhà ăn bánh kem thôi!

Vừa về đến cửa, cậu lập tức nhìn thấy một chiếc bánh khổng lồ — hình một chú gấu trúc con đang ôm cây trúc gặm, đáng yêu vô cùng!

"Oaaaaa——" Cả đám trẻ reo lên phấn khích, bọn nhỏ chưa bao giờ thấy chiếc bánh nào đẹp như vậy.

Ngay lúc đó, Phó Tuân và Kỳ Thiên Thành đột ngột xuất hiện, "Pằng!"—hai khẩu pháo giấy được bắn lên.

Bọn trẻ con bị giật mình nhảy dựng lên, nhưng ngay sau đó lại thích thú giơ tay đón những mảnh kim tuyến lấp lánh.

"Đẹp quá! Mãn Mãn, ba mẹ cậu thật tuyệt vời!" Đám trẻ vừa hâm mộ vừa ganh tỵ.

Bạch Mãn vui sướng ném phăng cặp sách, chạy đến ôm chầm lấy chân ba Phó Tuân, rồi trèo tót lên người anh: "Ba ơi, tất cả là chuẩn bị cho con sao?"

"Tất nhiên rồi~" Phó Tuân dịu dàng nói.

"Chụt~! Cảm ơn ba! Mãn Mãn thích lắm!" Cậu ôm cổ ba hôn chụt một cái thật kêu.

Bạch Hạc Vu đứng bên cạnh, vừa thở hổn hển vừa cười nói: "Được rồi, Mãn Mãn, mau ước đi rồi chia bánh cho các bạn nào."

"Yeahhh~!"

Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, Bạch Mãn nhắm mắt lại, thầm cầu nguyện.

"Con mong ba mẹ mãi yêu thương con, mong bà và mẹ luôn trẻ đẹp, mong ông ngoại sống lâu trăm tuổi… Cuối cùng, con mong anh trai mỗi ngày đều vui vẻ!"

Nhìn thấy đứa nhỏ nghiêm túc ước nguyện, cả nhà bỗng thấy sống mũi cay cay… Họ đã không ở bên nhau trong một thời gian dài, cũng đã trải qua rất nhiều khó khăn. May mắn thay, họ đã vượt qua tất cả những nguy hiểm và vượt qua chúng một cách an toàn. Bây giờ không có gì có thể chia cắt họ.

"Hừ, Mãn Mãn đã ước xong rồi, có thể thổi nến được chưa?" Bạch Mãn nghiêng đầu hỏi.

"Tất nhiên là có thể." Thịnh Mỹ Nghênh bế cậu lên để thổi nến trên bánh.

"Cảm ơn mẹ!"

"Thật ngoan!"

"Được rồi, các bé ngồi xuống ăn bánh nào~" Hứa Ngọc Như dẫn bọn trẻ ngồi xuống. Đây là lần đầu tiên nhà họ có nhiều trẻ con đến chơi như vậy, nhưng may mắn vẫn đủ chỗ ngồi.

"Cảm ơn bà ngoại!" Mấy đứa trẻ đều ngoan ngoãn, háo hức nhìn chiếc bánh.

Chúng chưa bao giờ thấy chiếc bánh nào như thế, là một chú gấu trúc dễ thương.

"Wow, cái của mình là tai của gấu trúc."

"Cái của mình là mắt gấu trúc~"

"Cái này là móng vuốt của gấu trúc~"

...

"Huhu, ngon quá~ Mãn Mãn, lần sau mình có thể đến ăn bánh nữa không?" Một đứa trẻ hỏi.

"Tất nhiên rồi!" Bạch Mãn không phải là một đứa trẻ keo kiệt.

"Mãn Mãn, cậu thật tốt!"

"Mình cũng muốn đến!"

"Mình cũng muốn!!"

Kỳ Diệc Trần ngồi cạnh em trai, bận tối mắt tối mũi. Mấy đứa trẻ ăn bánh đầy mặt, y lau cho đứa này, lau cho đứa kia.

Một vài bậc phụ huynh ngồi bên cạnh nhìn bọn trẻ quậy ầm lên, nói đủ thứ lời ngây ngô nhưng rất đáng yêu.

Sau khi ăn bánh, bọn trẻ không thể ăn thêm gì nữa, chúng lại chơi trò chơi trong hai ngôi biệt thự, chơi trốn tìm, chơi chim ưng bắt gà con, chơi đến tận chiều rồi mệt mỏi nằm trên sofa và thảm ngủ thiếp đi.

Bạch Mãn còn được ba giúp đắp chăn cho bạn bè.

Khi tỉnh dậy, các bậc phụ huynh khác vì lo lắng đã chạy đến. Họ không chỉ đến một mình mà còn mang theo một đống quà tặng.

Sau khi tặng quà xong, họ ôm con về.

"Bạch Mãn lần sau đến nhà mình chơi nhé, nhà mình cũng có bánh!"

"Nhà mình có máy chơi game~"

"Nhà mình có xích đu!"

...

"Được rồi, được rồi!" Bạch Mãn đã quen rồi, giờ chỉ biết trả lời đồng ý.

Các bậc phụ huynh nhìn mấy đứa trẻ mời bạn bè đến nhà chơi mà cười vui vẻ. Ai cũng cảm thấy hạnh phúc bởi vì các con đã gặp được nhiều bạn tốt.

Quả không sai khi cho con học ở trường mẫu giáo quốc tế, chất lượng giáo dục ở đây thật sự rất tốt.

Vào buổi chiều, sau khi dọn dẹp xong bàn ghế và những món đồ khác, vẫn còn sót lại một vài quả bóng bay, Bạch Mãn nhân lúc phụ huynh không chú ý đã tạo cho mình một sân khấu nhỏ dưới những quả bóng bay có chữ "Chúc Mừng Sinh Nhật Mãn Mãn".

Robot cũng đã vào vị trí.

Bạch Mãn giơ hai tay ra phía trước, đứng tại chỗ, ho một tiếng, rồi hét lên: "Các ba, các mẹ, ông bà ngoại, anh trai, mau tới đây!"

Các bậc phụ huynh đang trò chuyện, nghe thấy tiếng con mình liền tưởng có chuyện gì, vừa chạy lại vừa hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Bạch Mãn thấy mọi người tới, vội vàng ra hiệu cho robot bật nhạc.

"Đây là chương trình đặc biệt sinh nhật Mãn Mãn, bạn Mãn Mãn sẽ biểu diễn một điệu nhảy cho mọi người xem~" Nói xong, cậu không chờ ba mẹ phản ứng, vội vàng bắt đầu nhảy theo điệu nhạc.

Câu này cậu đã nghĩ rất lâu mới nói ra, nhưng lại suýt nữa bỏ lỡ nhạc, nhìn thấy Bạch Mãn loay hoay, các bậc phụ huynh không nhịn được mà bật cười.

Thật sự quá đáng yêu.

Ngay cả tổ chương trình cũng bị đứa trẻ làm cho bật cười, ban đầu họ còn tưởng đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, ai ngờ suýt nữa bị lỡ nhịp.

Nhưng khi Bạch Mãn nhảy nhảy, các bậc phụ huynh lại muốn rơi nước mắt.

Trẻ con sao lại ấm áp thế này? Đây là để cảm ơn ba mẹ đã tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho cậu hôm nay sao.

Quả nhiên sau khi kết thúc buổi biểu diễn, Bạch Mãn cúi người chào mọi người: "Cảm ơn ba mẹ, ông bà ngoại, anh trai đã chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật cho Mãn Mãn, đây là bữa tiệc sinh nhật lớn đầu tiên của Mãn Mãn! Siêu vui luôn!"

Bây giờ cậu cảm thấy mình còn có thể khoe khoang trước mặt bạn bè.

Một số người lớn ôm cậu lại và hôn thắm thiết. Làm sao lại có thể có một đứa trẻ ngoan như vậy chứ?

Trái tim họ như muốn tan chảy.

Bạch Mãn cũng hôn lại từng người.

Cậu giờ rất cảm ơn anh trai Xuân Tửu đã dạy mình cách báo đáp ân tình. Nếu không có anh, có lẽ sinh nhật này lại chỉ có cậu và ba Bạch ở trong lâu đài hoang vắng, rồi hai người cùng nhau ăn bánh sinh nhật.

"Con yêu mọi người lắm ~" Bạch Mãn nũng nịu.

"Chúng ta cũng yêu con!" Những người lớn cũng xoa đầu cậu.

Tối đó, tổ chương trình đã đăng lên mạng những bức ảnh Bạch Mãn thổi nến sinh nhật. Mọi người dưới bài viết đều bình luận chúc mừng sinh nhật, hy vọng Mãn Mãn sẽ mãi vui vẻ, và cảm ơn những ông bố bà mẹ đã chăm sóc và đưa Bạch Mãn đến với họ, giúp họ gặp được một đứa trẻ ngoan ngoãn và đáng yêu như vậy.

"Cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi!"

Vào ban đêm, Bạch Mãn hiếm khi nằm chung giường với ba Bạch và va Phó. Trước đây cậu chưa từng ngủ chung với các ba, nhưng hôm nay vì quá phấn khích vì được đón sinh nhật nên cậu cậu không ngủ được. Cậu ôm lấy cổ các ba, nũng nịu: "Mãn Mãn yêu các ba!"

"Ba cũng yêu con!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.