Tứ Thánh Giáo mới vừa thôn tính Trung Vực xong, bây giờ lại mời gọi các Võ
Tiên của các vực, mục đích thực sự rất đáng ngờ.
Lúc này, Đường Kỳ lại lấy ra một phong thư, đưa cho Trương Tam Phong, nói:
"Trương chân nhân, đây là thiếp mời mà người của Tứ Thánh Giáo gửi cho
ngài."
Nụ cười trên mặt Trương Tam Phong dần biến mất, nhíu mày nhận lấy phong
thư, mở ra xem qua đại khái.
"Thú vị đấy!"
"Xem ra Tứ Thánh Giáo này thật không thể coi thường."
Hắn xuất hiện ở Ngũ Vực không nhiều lần, vài lần duy nhất cũng đều là đi theo
Lâm Mang.
Bây giờ lại gửi thiếp mời, hẳn là đã điều tra lai lịch của hắn một cách kỹ lưỡng.
Trương Tam Phong trầm giọng: "Có cần từ chối không?"
"Từ chối làm gì?" Lâm Mang hứng thú nói: "Đã đưa thiếp mời tận cửa rồi thì tại
sao không đi xem thử."
"Từ chối thẳng thì ai biết được lũ này sẽ chơi ngắt sau lưng mình trò gì."
"Người ta đã dựng sẵn sân khấu rồi, mình cứ thế đi diễn cùng người ta là được."
Lâm Mang nhìn về phía Đường Kỳ, phân phó: "Đi chuẩn bị một chút đi!"
"Còn nữa, chọn một ít người, theo ta đến Trung Vực!"
"Vâng!"
Đường Kỳ cung kính đáp, rồi quay người rời đi.
…
Khắp Ngũ Phương Vực, không chỉ có Lâm Mang, Thiên Hạ Minh, Ngũ Hành
Cung, các phái Ma Đạo, mà bất cứ tông môn nào có cường giả Chí Tôn tọa trấn
đều nhận được thiếp mời.
Thậm chí một số Võ Tiên ẩn thế bế quan cũng đều nhận được thiếp mời.
Bởi vậy trong lòng mọi người đều nảy lên cùng một nỗi hoài nghi.
Tứ Thánh Giáo rốt cuộc muốn làm gì?
Mặc dù lòng hiếu kỳ nhưng lúc này mọi người vẫn làm theo Lâm Mang, lần
lượt lên đường đến Trung Vực.
Cả giang hồ cũng vì chuyện này mà chấn động, thường xuyên xuất hiện cảnh
các đại môn phái võ lâm kéo đến Trung Vực.
......
Bên trong Tứ Thánh Giáo.
Trên đại điện, Chung Thuật Vũ ngồi ngay ngắn trên bảo tọa, hai hàng lông mày
hơi nhíu lại lộ ra chút sát khí.
Trong đại điện này, ngoài giáo chủ Chung Thuật Vũ ra thì chỉ còn có bốn người.
Trong đó có hai người là Chu Tước Sứ Viêm Thịnh, Huyền Vũ Sứ Liễu Bình,
còn hai người còn lại chính là Thanh Long Sứ và Bạch Hổ Sứ đã biến mất trong
Tứ Thánh Giáo từ lâu.
Thanh Long Sứ là một lão giả trông khoảng sáu mươi tuổi, khoác trên mình
chiếc áo bào màu xanh lam, tạo cho người ta cảm giác vô cùng nho nhã hòa ái.
Nếu không biết thân phận của hắn ta, có lẽ mọi người sẽ nghĩ hắn ta chỉ là một
ông đồ dạy học mà thôi.
Còn vị Bạch Hổ Sứ trong điện, thì là một nữ tử mặc khải giáp màu đen, đeo
trường kiếm bên hông, tay cầm trường thương, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.
Gần đây, Tứ Thánh Giáo có thể nhanh chóng sáp nhập Trung Vực như vậy,
cũng là nhờ Thanh Long và Bạch Hổ Sứ quay lại.
Lúc này, Thanh Long Sứ Đường Văn Uyên bước ra, chắp tay nói: "Giáo chủ,
thuộc hạ có một chuyện không hiểu".
Chung Thuật Vũ bình tĩnh nhìn Đường Văn Uyên, nhàn nhạt nói: "Ngươi muốn
hỏi, vì sao bản toạ triệu tập buổi yến tiệc này đúng không?"
Đường Văn Uyên im lặng gật đầu.
Thực ra từ khi trở về từ chuyến du ngoạn này, hắn ta đã phát hiện giáo chủ có vẻ
hơi khác trước.
Nhưng cụ thể khác ở điểm nào thì hắn ta lại không nói ra được, chỉ đột nhiên
cảm thấy có chút xa lạ.
Hắn ta càng không hiểu nhiều quyết định mà giáo chủ đưa ra.
Nuốt trọn Trung Vực không thành vấn đề, vấn đề là làm việc quá vội vàng.
Tứ Thánh Giáo bây giờ nhìn thì có vẻ phồn hoa nhưng thực ra bên trong lại rất
nguy cấp, chỉ cần sơ suất một chút là sẽ xảy ra đại họa.
Việc đó đủ thu hút sự chú ý rồi, nay lại triệu tập đại hội, mời các cường giả Võ
Tiên đến từ nhiều khu vực đến thì thật liều lĩnh.
Chung Thuật Vũ nhìn ba người còn lại trong đại điện, bình tĩnh hỏi: "Các ngươi
cũng có nghi vấn này đúng không?"
Nghe vậy, Viêm Thịnh lập tức nói: "Đã là quyết định của giáo chủ, ắt hẳn giáo
chủ có cân nhắc riêng, thuộc hạ chúng ta tuyệt đối không có ý phản đối".
Chung Thuật Vũ phất tay, nhàn nhạt nói: "Chuyện này đến lúc đó các ngươi sẽ
biết".
"Chuẩn bị cho buổi đại hội này nhanh lên".
Chung Thuật Vũ quay đầu nhìn Liễu Bình, hỏi: "Vẫn có người không chịu đầu
hàng giáo phái của chúng ta sao?"
Liễu Bình do dự nói: "Giáo chủ, chỉ có Hoàng Môn Chủ vẫn không chịu khuất
phục".
Ánh mắt Chung Thuật Vũ thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng, giọng điệu cũng lạnh đi
vài phần: "Không sao, bản toạ sẽ đích thân gặp hắn!"
"Các ngươi đều lui xuống đi!"
Mọi người nhìn nhau, rồi im lặng quay người rời đi.
Chung Thuật Vũ nhẹ nhàng vỗ vào tay vịn bảo tọa, phía sau lập tức mở ra một
cánh cửa bí mật.
Chung Thuật Vũ đứng dậy bước vào cánh cửa bí mật, đi theo thông đạo tối tăm
từng bước xuống dưới.
Thông đạo dần trở nên ẩm ướt, Chung Thuật Vũ đi đến đâu, hai bên đều có nến
thắp sáng.
Ngọn lửa bập bùng chiếu sáng thông đạo tối tăm.
Dần dần, một căn phòng giam khổng lồ bằng thép được xây bằng đá hiện ra
trước mắt.