Tiếng hô vang vọng lên trời xanh!
Lúc này, ánh mắt của tất cả những vị Võ Tiên có mặt ở đây đều trở nên khác
thường, ngẩng đầu nhìn lên bóng người phía trên.
Thống nhất giang hồ…
Đây có phải là tham vọng của Tứ Thánh Giáo không?
Ý tưởng này không chỉ riêng Tứ Thánh Giáo có, mà bất kỳ người nào trong
giang hồ đều có, nhưng thực sự dám công khai nói ra thì chẳng có mấy người.
Rốt cuộc Tứ Thánh Giáo muốn làm gì?
Mọi người trong lòng không hẹn mà cùng nảy sinh ra thắc mắc này.
Chung Thuật Vũ cũng không có ý định ngăn cản, ngược lại còn thản nhiên
hưởng thụ tất cả những điều này.
Một lúc lâu sau, giọng nói mới dần lắng xuống.
Chung Thuật Vũ bước tới bảo tọa trước điện, khuôn mặt bình thản ngồi xuống,
trầm giọng nói: "Cảm ơn mọi người đã đến dự tiệc, tại đây, ta cảm ơn mọi
người."
Mọi người im lặng, không ai mở miệng trả lời.
Một số người vốn định nịnh bợ Tứ Thánh Giáo lúc này cũng không biết có nên
mở miệng hay không, vẻ mặt khó xử.
Chung Thuật Vũ thu hết vẻ mặt của mọi người vào mắt, cười nói: "Mọi người,
ta mời mọi người đến đây, kỳ thật có vài chuyện muốn nói với mọi người."
"Chuyện trời sụp gần đây, hẳn mọi người đều biết rõ chứ?"
"Bây giờ trời sụp ngày một nghiêm trọng, các vực đều bị tổn hại, nếu cứ tiếp tục
như vậy, không bao lâu nữa, sẽ liên lụy đến mọi người."
"Cho dù chúng ta, mấy tên Võ Tiên, may mắn sống sót được, nhưng đệ tử tông
môn e là khó tránh được tai họa."
Nghe vậy, Thượng Quan Phiên Vân đột nhiên mở miệng nói: "Chung giáo chủ
nói vậy, chẳng lẽ có cách giải quyết việc này?"
Hắn ta vẫn luôn là người thẳng thắn, có gì thì hỏi, không thích quanh co lòng
vòng.
Nghe vậy, Chung Thuật Vũ khẽ cười, gật đầu nói: "Không sai!"
"Thật ra, phương pháp này rất đơn giản, đó chính là hạ giới!"
Vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Mang.
Gần đây trong giang hồ có tin đồn rằng Lâm Mang có được một bảo vật có thể
giúp người hạ giới từ Kiếm Sơn.
Chỉ là bây giờ Lâm Mang nổi tiếng dữ hơn, người thường cho dù có ý định,
cũng không dám cướp đoạt.
Hơn nữa, Lâm Mang vốn là người phi thăng, rất quen thuộc với tình hình hạ
giới.
Bây giờ Chung Thuật Vũ nhắc đến chuyện này, là nhằm vào Lâm Mang sao?
Đối mặt với ánh mắt của mọi người, vẻ mặt Lâm Mang vẫn không đổi, thong
dong bưng chén rượu trên bàn lên nhấp một ngụm nhỏ, dường như không để ý
đến ánh mắt của mọi người.
Chung Thuật Vũ liếc nhìn Lâm Mang, tiếp tục nói: "Ta đã nắm được phương
pháp hạ giới."
Vừa nói ra, vẻ mặt của mọi người đều sững sờ.
Ngay cả Lâm Mang, lúc này trong mắt cũng loé lên một tia kinh ngạc không dễ
nhận ra.
Bây giờ hai miếng ngọc bội đều nằm trong tay mình, chẳng lẽ hắn ta đã nắm giữ
được Ngọc bội khắc chữ "Thiên"?
Hay là, còn phương pháp hạ giới khác?
Độc Tiên Thôi Nghĩa được mời đến vội vàng hỏi: "Chung giáo chủ, lời này là
thật sao?"
Trời hỏi chính là điều mọi người nghĩ trong lòng lúc này.
Trong lúc nhất thời, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Chung Thuật
Vũ.
Chung Thuật Vũ liếc nhìn mọi người, thản nhiên nói: "Ta tuyệt đối sẽ không
đùa giỡn về chuyện này."
"Nếu có thể hạ giới, ta có cách giải quyết chuyện trời sụp trên thượng giới và ổn
định hai giới."
Mọi người hít một hơi thật sâu, trong lòng có chút kích động.
Gần đây trời sụp, lòng người hoang mang, cho dù là những Võ Tiên như họ,
thật ra trong lòng cũng lo lắng.
Từ tình hình ban đầu của Tứ Vực mà xem, một khi một vực hoàn toàn sụp đổ,
cho dù là Võ Tiên cũng rất khó thoát khỏi tai nạn.
Thượng Quan Phiên Vân bình tĩnh nói: "Chung giáo chủ đã nắm giữ phương
pháp hạ giới, tại sao phải nói ra?"
Mọi người đều sững sờ.
Đúng vậy, nói thế nào đi chăng nữa, đổi lại bất kỳ ai, nếu nắm được phương
pháp hạ giới, ai chẳng che giấu chặt chẽ, sợ bị người khác phát hiện ra.
Bây giờ mời họ đến đây, lại nói ra trước mặt mọi người, Tứ Thánh Giáo tốt
bụng đến vậy sao?
Chung Thuật Vũ đã sớm đoán được mọi người đang nghĩ gì, cười nói: "Điều
này liên quan đến chuyện thứ hai mà ta muốn nói tiếp theo."
"Gần đây Ngũ Phương Vực này, có thể nói là loạn lạc, còn phương pháp hạ giới
mà ta nói, kỳ thật cũng cần mọi người chung sức giúp đỡ."
"Vì vậy, ta dự định thành lập một liên minh, hợp nhất lực lượng Ngũ Phương
Vực, như vậy, cũng có thể tránh được việc tái diễn chiến sự, bảo tồn lực lượng
Ngũ Phương Vực chúng ta."
Chung Thuật Vũ cười nói: "Không biết mọi người nghĩ sao?"
Mọi người cùng cười lạnh.
Nói hay lắm, nói trắng ra thì chẳng phải muốn "thống nhất giang hồ" sao?
Không ai muốn trên đầu mình đột nhiên xuất hiện thêm một người quản lý, đặc
biệt là đối với những Võ Tiên này.
Bọn tà đạo bản tính ngông cuồng, lúc này nghe Chung Thuật Vũ nói, Xích
Phong Dương lập tứ âm dương quái khí mà nói (nói xoáy): "Chung giáo chủ
muốn ngồi vào vị trí minh chủ của liên minh sao?"
"Nhưng đây là chuyện của chính đạo các người, chẳng lẽ liên quan gì đến Ma
Đạo chúng ta?"
Xích Phong Dương cũng nhìn ra, những người ở đây chẳng có mấy ai chịu nghe
theo mệnh lệnh của Tứ Thánh Giáo.