Khương Hoài Tiên giọng trầm trọng: "Có thể giúp Xi Vưu thoát khỏi cảnh khốn
cùng thì chắc chắn không phải là người bình thường, nhưng những cường giả
Võ Tiên ở Ngũ Phương Vực, ta hầu hết đều đã hiểu rõ, cho dù là người từ hạ
giới đến, ta cũng đều biết, không biết là người nào, lại có bản lĩnh giúp Xi Vưu
thoát nạn".
Nghe vậy, Lâm Mang bỗng nghĩ đến một người.
Từ Phúc!
Từ khi đến thượng giới cũng lâu rồi, nhưng hắn cũng chưa nghe thấy tin tức gì
về Từ Phúc.
Nếu nói Từ Phúc chết ở Ngũ Phương Vực thì hắn nhất quyết không tin đâu.
Muốn nói về việc thành tiên trường sinh thì Từ Phúc còn chấp nhất hơn bất kỳ
ai.
Ngày trước là phương sĩ số một thời Tần, luyện đan trường sinh cho Từ Phúc,
cầu tiên hỏi đạo, những hiểu biết của hắn ta vốn đã vượt xa người thường.
Khương Hoài Tiên thở dài: "Giờ chỉ có thể trông giữ hết sức các nơi còn lại
thôi".
"Ngày trước thân thể của Xi Vưu bị chia làm chín phần, ma hồn cũng theo đó
mà phân tán, giờ ma hồn ở Bắc Vực thoát nạn, tất nhiên sẽ mưu tính ma hồn ở
những nơi còn lại".
Thật ra trong lòng hắn cũng không có đáy, dù sao thì đối mặt chính là Xi Vưu
lừng danh, thời trước tranh giành thiên hạ với Hoàng Đế.
Hai người đang trò chuyện thì bỗng nhiên không gian thiên địa lại vang lên một
tiếng nổ lớn, tiếng nổ không ngừng.
Thiên địa rung chuyển!
Khương Hoài Tiên sắc mặt đại biến, nhìn về bầu trời xa xa, giận dữ quát: "Chết
tiệt!"
"Đám hỗn đản!"
"Bị lừa rồi!"
Hắn vì chuyện ở Bắc Vực mà vội vã rời khỏi Trung Vực, không ngờ đám người
này lại đến Đông Vực, hành động còn nhanh như vậy.
Khuôn mặt Lâm Mang cũng u ám.
Khương Hoài Tiên mắng một tiếng, định xuất phát đi Đông Vực.
Lâm Mang bất chợt đưa tay ngăn lại, lắc đầu nói: "Không cần đi nữa đâu."
"Tiền bối vẫn nên về Trung Vực đi thôi."
Khương Hoài Tiên sắc mặt lạnh băng, cũng biết lúc này đi tới Đông Vực cũng
không kịp nữa rồi.
Dù hai người có tốc độ nhanh thế nào thì đi từ Bắc Vực đến Đông Vực cũng đã
quá muộn màng.
Ngược lại còn trúng kế điều hổ ly sơn.
Hai người chia tay tại đây, Khương Hoài Tiên đi đến Trung Vực, Lâm Mang thì
trở về Tây Vực.
...
Đông Vực,
Nơi vốn là thiên địa sụp đổ, lúc này lại là gió mây đổi sắc.
Ma khí ngất trời!
Cả thiên địa như bị ma vực bao trùm, bầu trời tối đen như mực.
Núi đá nứt toác, phát ra tiếng động ầm ầm kinh thiên, một thân ảnh uy thế phi
phàm chậm rãi bước ra từ bên trong, ngửa mặt lên trời gào thét.
Thân thể Ma Thần sừng sững giữa thiên địa, toàn thân tỏa ra ma khí ngạo nghễ
thế gian.
Từ Phúc mắt híp híp, chắp tay cười nói: "Chúc mừng Thiên Tôn!"
Xi Vưu liếc nhìn Từ Phúc, lạnh nhạt nói: "Ngươi cũng bày mưu tính kế tài tình
đấy."
Nếu ngày trước có thể có được sự trầm ổn như vậy thì cũng không đến nỗi bại
dưới tay Cơ Hiên Viên.
Từ Phúc mỉm cười: "Thiên Tôn quá khen."
Hắn đã tính toán được sau khi Bắc Vực thiên địa sụp đổ, người các nơi chắc
chắn sẽ đến đó điều tra, dẫn đến phòng thủ yếu kém.
Trong số mấy vực còn lại, thực lực Đông Vực là yếu nhất, tất nhiên phải chọn
Đông Vực làm mục tiêu.
Nhưng những vực tiếp theo đều có thực lực không yếu, nếu muốn không bị phát
hiện thì không phải chuyện dễ dàng.
Xi Vưu lập tức nhìn ra được tâm tư của Từ Phúc, hừ lạnh một tiếng, không để
tâm: "Nửa sức mạnh của bản vương hiện giờ đã khôi phục, bọn chúng dựa vào
đâu mà ngăn cản được bản vương!"
Từ Phúc cung kính nói: "Thực lực Thiên Tôn phi phàm, tự nhiên không sợ,
nhưng thực lực của bọn chúng dù sao cũng không thể coi thường, vẫn cần hành
sự thận trọng."
Từ trước đến nay, hắn ta vốn cẩn thận trong mọi việc, tuyệt đối không chịu mạo
hiểm.
Hắn ta không muốn vất vả bày mưu tính kế, cuối cùng lại thất bại.
Bây giờ chỉ cần phá vỡ thêm ba nơi trấn áp là Xi Vưu có thể phá phong ấn, đến
lúc đó hai giới hợp nhất, không ai cản được con đường thành tiên của hắn ta.
Nếu là trước đây thì Xi Vưu nhất định sẽ không để ý, nhưng trải qua chuyện Tứ
Thánh Giáo lần trước, trong lòng hắn cũng e ngại Lâm Mang.
Lời nói của Từ Phúc, cũng giống như đã cho hắn ta một bậc thang.
Xi Vưu lạnh lùng nói: "Đi thôi!"
"Trước tiên tìm ma hồn bị phong ấn của bản vương trước."
Bối cảnh thượng giới đang trong tình cảnh nguy hiểm, khiến ngay cả Lâm
Mang cũng cảm thấy bất an.
Bắc Vực và Đông Vực liên tiếp xảy ra thảm họa trời sập tàn khốc, hiện nay chỉ
còn lại Tam Vực.
Nam Vực tuy có Đạo Môn, nhưng Đạo Môn hiện tại chẳng có cường giả Võ
Tiên Cảnh nào, muốn chống lại Xi Vưu không phải chuyện dễ.
Còn Trung Vực, tình hình cũng chẳng khả quan hơn mấy.
Bây giờ cục diện thế sự đã bị đảo lộn, ngay cả Lâm Mang muốn cứu viện cũng
chẳng thể làm gì hơn.
Thấy Lâm Mang quay trở về, Trương Tam Phong vội hỏi tình hình ở Bắc Vực.
Lâm Mang kể sơ qua diễn biến rồi lại kể cả chuyện gặp được Khương Hoài
Tiên.