Đầm Cơ - Đả Kết

Chương 3: Chiếc túi vải lớn




“Hiss…”

“Chết tiệt!”

Etienne Kane đang đứng trước tủ gương trong phòng tắm, lỡ tay dùng dao cạo làm xước hàm của mình. Anh nhíu mày rút vài tờ giấy, lau sạch bọt trên mặt, sau đó ấn mặt sạch của giấy vào vết thương để cầm máu.

Hai phút sau, khi máu đã ngừng chảy anh mới từ từ cạo sạch râu trên mặt.

Lông mặt anh màu đen, nhưng để hòa nhập tốt hơn với mọi người, Etienne sẽ thường xuyên nhuộm chúng thành màu nâu vàng phổ biến. Râu mọc nhanh hơn tóc, vì vậy nhất định phải cạo.

Cạo râu xong, anh nhìn trái nhìn phải khuôn mặt của mình, ngân nga một giai điệu không tên, sau đó mở tủ gương lấy ra một hộp sáp da, thành thạo dùng dao trộn lấy sáp, khéo léo che đi một số phần nổi bật trên khuôn mặt.

Chỉ vài đường đơn giản, khuôn mặt góc cạnh, đẹp trai ngay lập tức trở nên tầm thường.

Etienne Kane bước ra khỏi phòng tắm, đi ngang qua phòng khách. Người dẫn chương trình trên TV đang nghiêm túc nói về một tin tức lớn xảy ra trong hai ngày qua: Phòng trưng bày nghệ thuật địa phương phát hiện bức tranh chân dung sơn dầu của họa sĩ hiện thực người Mỹ John Singer Sargent đang được trưng bày là đồ giả, bởi vì một chuyên gia đến xem tranh đã chú ý đến một hình mờ mờ nhạt của lá cơ rô và K trong khối màu tối của bức tranh.

Sau khi điều tra, đây không phải là dấu hiệu cá nhân của John Singer Sargent, hơn nữa đây đã là bức tranh thứ ba được phát hiện trong những năm gần đây. Làm sao các họa sĩ có phong cách và thời đại khác nhau lại để lại cùng một dấu hiệu trên tranh của họ?

Và sau khi được nhiều chuyên gia thẩm định nhiều lần, gần đây mới cuối cùng xác định bức tranh này là giả.

Etienne xoa xoa mũi, dùng điều khiển tắt TV, đứng dậy mặc áo khoác vest và cầm cặp tài liệu treo trên móc áo ở cửa, rồi xỏ đôi giày da nhăn nhúm, bước ra khỏi căn hộ, chuẩn bị đi "làm việc".

Khi ra khỏi cửa, Etienne lại gặp cô hàng xóm tóc vàng mắt xanh Daisy Lewis. Có lẽ vì một lần tình cờ trò chuyện, anh không nhịn được nói hơi nhiều về nghệ thuật, đối phương dường như đã nhìn thấy điểm sáng ẩn giấu bên dưới vẻ ngoài tầm thường của "Giáo sư Durham" mà anh đang giả dạng, luôn tìm cơ hội gặp anh vào buổi sáng khi ra khỏi cửa.

Lần này, Daisy cũng như thường lệ mở cửa vào thời điểm này, giả vờ ngạc nhiên nói: "Thật trùng hợp, ông Durham!"


Etienne nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra. Anh sinh ra đã thông thạo những lời nói ngọt ngào, hiếm khi ai nghe ra đó có phải là lời khen không thật lòng của anh hay không. "Quả thật, cô Lewis, hôm nay cô vẫn xinh đẹp và quyến rũ như mọi khi."

Hai người trò chuyện xã giao vài câu trong khi chờ thang máy xuống tầng, nhưng vì đường đi làm của họ khác nhau nên mười phút sau họ đã chia tay.

"Giáo sư Durham" gần đây đã trở thành giáo sư của một học viện nghệ thuật nhờ "lý lịch xuất sắc" của mình. Vì bản thân Etienne đã có một số nghiên cứu về tác phẩm nghệ thuật, anh dễ dàng đảm nhiệm công việc của mình.

Nhưng trên thực tế, Etienne quen tự do không thích công việc giờ hành chính này. Lý do anh giả dạng thành giáo sư, ngoài mục đích tránh tai mắt, còn vì một sinh viên chuyên ngành nghệ thuật tên là Arthur Allen.

Chú của anh ta có một vài bộ sưu tập tranh của Georges Seurat.

Georges Seurat, họa sĩ chủ nghĩa Ấn tượng mới, gần đây đã nổi tiếng trở lại. Etienne gần đây rất thích phong cách tác phẩm này, thực sự ngứa ngáy khó chịu, nên muốn đến gần để thưởng thức.

Anh thề, anh thực sự chỉ muốn xem.

Etienne có một thói quen khi thưởng thức tranh, anh thích dùng kính lúp để quan sát kỹ nét vẽ của tác giả, cộng với thân phận của anh trong giới nghệ thuật có phần nhạy cảm nên chỉ có thể dùng hạ sách này.

Giảng dạy đối với Etienne đã trở nên dễ dàng, đối với những đứa trẻ ngây thơ này thậm chí còn có thể coi là một màn trình diễn kỹ năng. Dưới sự kết hợp giữa kinh nghiệm thực tế và những lời nói nửa thật nửa giả của anh, "Giáo sư Durham" trong vòng một tháng ngắn ngủi đã trở thành một trong những giáo sư được yêu thích nhất tại học viện nghệ thuật.

Không chỉ vậy, anh cũng như thường lệ dành vài phút để khen ngợi bài tập tầm thường và không có chút tài năng nào của Arthur Allen, quả nhiên chờ được đối phương đưa ra nhánh ô liu.

Trong lòng Etienne vô cùng kích động nhưng bề ngoài lại giả vờ rất bình tĩnh, lập tức quên đi cô gái châu Á vừa mới ngã trước mặt mình.

Georges Seurat… Anh sắp được nhìn thấy tranh của Georges Seurat ở khoảng cách gần!

A—nghĩ thôi đã thấy rùng mình.

*

Khi rời khỏi nhà Paul, Etienne cảm thấy rõ ràng Arthur Allen và chú của anh ta rất nghi ngờ hành vi thưởng thức tranh có phần thái quá của mình.

Ai bảo anh thực sự không nhịn được chứ.

Ban đầu Etienne chỉ muốn xem thôi nhưng khi nhìn thấy những chấm màu nhảy múa ánh sáng và màu sắc trên khung vẽ, sự pha trộn kỳ diệu trong thị giác, cuối cùng vẫn phá vỡ lời thề của mình.

Anh phải sao chép ra một bức tranh giống hệt của Georges Seurat!

Bốc đồng, mặc dù Etienne có khả năng ghi nhớ gần như tuyệt đối, nhưng anh biết rõ mình không thể tiếp tục ở lại đây để đóng vai giáo sư nữa.

Anh phải lái xe về căn cứ bí mật của mình ngay lập tức, cho đến khi bản sao vĩ đại này ra đời!

Nghĩ là làm.

Tuy nhiên, Etienne gần đây đang tránh tai mắt, tiền trong tay vì dạo trước tiêu xài hoang phí nên cũng gần hết, Los Angeles cách căn cứ bí mật của anh hơn hai nghìn km, anh phải lái xe ba ngày.

Anh là người luôn biết cách sống thoải mái dù ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào, dù thế nào cũng không thể để bản thân chịu thiệt.

Vì vậy, Etienne đột nhiên nảy ra một ý đồ xấu xa.

*

Hai giờ sau, Etienne xuất hiện tại khách sạn năm sao sang trọng nhất gần đó, mặc một bộ đồng phục nhân viên khuân vác.

Điều đáng nhấn mạnh là, trong suốt quá trình này, không có nhân viên khuân vác nào thực sự bị hại, anh hoàn toàn dựa vào sức hút cá nhân của mình, lấy bộ quần áo một cách quang minh chính đại từ kho của khách sạn.

Chỉ là bộ quần áo này thực sự không phù hợp với khí chất đẹp trai, phong độ của Etienne, cộng thêm trên mặt anh vẫn còn dính sáp da, trông có phần tầm thường, may mà tâm hồn anh cũng thú vị, nếu không thì mọi chuyện đã không suôn sẻ như vậy.

Cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, Etienne đã giúp hai nhóm khách đỗ xe, nhưng anh ta là người rất kén chọn, những chiếc xe đó đều có phần không vừa mắt nên định đánh cược thêm lần nữa.

Bản tính thích đánh cược và mạo hiểm vốn đã ăn sâu vào máu thịt của anh, mặc dù Etienne vô số lần phải chịu thiệt thòi vì tính cách của mình nhưng anh không định thay đổi.

Xét cho cùng, số phận vẫn luôn ưu ái anh.

Giống như cuối cùng anh luôn thoát khỏi nguy hiểm, lần này, Etienne cũng đợi được chiếc Maybach màu đen lấp lánh ánh sáng mờ ảo trong đêm tối.

Nụ cười ngông nghênh trên khuôn mặt Etienne là lúc anh đẹp trai nhất, nhưng lần này, nụ cười của anh lại điềm đạm và đáng tin cậy, trong mắt dường như không có chút ham muốn tiền bạc nào, giống như một nhà sư bình thản.

Nhưng dù vậy, chỉ cần liếc mắt một cái, Etienne đã quan sát thấy người đàn ông trong xe không giống chủ xe thực sự, khả năng quan sát của anh vẫn khá tốt, người ngồi ở ghế lái mặc dù mặc quần áo chỉnh tề nhưng khí chất của cả người lại không phù hợp, ngay cả kích cỡ cũng không vừa vặn.

Trên mặt người đó gần như không có biểu cảm gì, sau khi nghe Etienne đề nghị giúp anh ta đỗ xe, đối phương rõ ràng do dự một chút, ánh mắt vô thức liếc nhìn cốp xe.

Etienne nhận thấy điều gì đó, nhưng anh là người yêu xe, thực sự bị chiếc Maybach trước mặt làm choáng ngợp, có lẽ đối phương chỉ là tài xế của nhà giàu thôi, không có gì to tát.

"Thưa ngài, có vẻ như ngài cần nghỉ ngơi thật tốt, đừng lo lắng, nếu tôi không thể làm việc cho ngài, thì ý nghĩa tồn tại của tôi là gì?"

Đối phương lại đột nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn Etienne từ trên xuống dưới, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, "Vậy… giao cho anh?"


Etienne không hiểu đối phương đang nói gì, nhưng rõ ràng lúc này anh nên làm là nở một nụ cười khó đoán.

Người đàn ông đó có thể đã tự suy diễn ra điều gì đó từ nụ cười như vậy, nói có phần cung kính: "Gửi lời chào của tôi đến ông Brighton."

Etienne nhanh chóng nhận chìa khóa của đối phương, đúng lúc anh ngồi vào ghế lái trước mặt đối phương, anh ngước mắt lên, nhìn thấy tên trên mặt tiền tòa nhà khách sạn - Khách sạn Brighton.

Mặc dù có linh cảm không lành nhưng Etienne vẫn giả vờ bình tĩnh lái xe từ từ vào bãi đậu xe ngầm của khách sạn.

Xét cho cùng là một khách sạn năm sao sang trọng, bãi đậu xe ngầm rất sáng sủa, Etienne vòng quanh bên trong một vòng, sau đó lại đạp ga lái ra khỏi bãi đậu xe.

Anh lái xe rất nhanh, nhất là lúc này đã gần 12 giờ đêm, dù phồn hoa như Los Angeles, trên đường cũng gần như không có người và xe.

Đèn đường và ánh đèn neon của các tòa nhà xa xa nhấp nháy, chiếu vào lớp sơn bóng loáng, kiểu dáng đẹp của chiếc Maybach màu đen, đồng thời cũng liên tục di chuyển về phía sau trên khuôn mặt hơi nhíu mày của anh.

Gương mặt nghiêng tuấn tú của Etienne Kane do đó bị chia cắt bởi ánh sáng và bóng tối, hàng mi dài khẽ rung như cánh bướm vì suy nghĩ, trong đầu anh đột nhiên lóe lên một đoạn ký ức về người tài xế vừa liếc nhìn cốp xe, trực giác mách bảo anh rằng trong cốp xe hẳn là có thứ gì đó nguy hiểm.

Những người như anh luôn đi giữa ranh giới trắng đen, thường có trực giác chính xác nhất.

Nhưng bây giờ chưa phải lúc, Etienne phải lái xe đến nơi an toàn trước đã.

Nửa tiếng sau, Etienne dừng xe bên đường gần khu vực trung tâm thành phố Palm Springs, nói chính xác hơn là dưới ánh đèn đường mờ ảo.

Đây là con đường bắt buộc phải đi qua để đến khu mua sắm Desert Hills Premium Outlets, nhưng vào đêm khuya như vậy, hiển nhiên sẽ không có ai lái xe dạo chơi ở khu vực gần đây, càng không thể có ai đi dạo chơi ở vùng đất hoang mọc đầy bụi rậm thấp bên đường cao tốc.

Vì gần biển nên không khí ở đây rất ẩm ướt, gió cũng rất to, anh đóng cửa xe, sau đó đi dọc theo thân xe đến cốp xe.

Đèn đường lúc này vừa hay nhấp nháy hai lần, khiến bầu không khí trở nên vô cùng kỳ quái, nhưng Etienne lại không quan tâm đến điều này.

Bóng dáng cao lớn đứng dưới ánh đèn đường khoanh tay, những ngón tay thon dài gõ nhịp nhàng vào cánh tay đang chống đỡ áo sơ mi, không khỏi thở dài. Trên đường đi, Etienne đã nhận ra rằng mình có thể đã "chọn một trong vạn" đối tượng sai lầm.

Nhưng anh phải tìm hiểu xem thứ trong cốp xe rốt cuộc là gì trước khi quyết định hành động tiếp theo của mình.

Nghĩ đến đây, anh đưa tay ra, mở cốp xe…

Rất nhanh, một chiếc túi vải đen khá lớn xuất hiện trước mặt anh, dường như cảm nhận được động tĩnh của Etienne, chiếc túi vải lớn này đột nhiên ngọ nguậy, và phát ra tiếng rên rỉ "ư ư".

Etienne đã từng tưởng tượng rằng trong cốp xe có thể là ma túy, cũng nghĩ có thể là súng đạn, còn người… Được rồi!

Thành thật mà nói, khả năng này cũng đã thoáng qua trong đầu anh, xét cho cùng… đây là nước Mỹ.

Nhưng… Chúa ơi, đây vẫn là một bất ngờ lớn!

Nhận ra điều này, hơi thở của Etienne trở nên dồn dập, trong đầu thậm chí còn lóe lên một số hình ảnh không mấy tốt đẹp.

Nhiều năm trước, anh buộc phải giao du với những người này, anh cho rằng những người làm công việc này cũng đáng sợ như những kẻ buôn ma túy, chưa kể đến việc vốn dĩ có mối quan hệ phức tạp giữa bọn họ, những người này đều là những kẻ điên rồ, liều mạng, hoàn toàn khác với những kẻ "kiếm sống" trong giới tài chính và nghệ thuật như anh.

Không thể dây vào.

Etienne dạo trước có phần phô trương, không ít người muốn tìm tung tích của anh.

Mặc dù rất có thể bên trong là một phụ nữ Đông Âu bị lừa đến Mỹ hoặc một cô gái vị thành niên sống trong gia đình nuôi dưỡng — dù điều này rất tàn nhẫn, nhưng vì nguyên tắc tự bảo vệ mình, anh nên giả vờ như không biết gì, ngoan ngoãn trả lại xe, sau đó lập tức bỏ chạy.

Nhưng mà…

Etienne thực sự cho rằng, rất khó có ai có thể thờ ơ với một chiếc túi vải đen đang ngọ nguậy.

Chỉ nhìn một cái thôi.

Nghĩ đến đây, Etienne đưa tay ra, kéo khóa kéo của chiếc túi vải, từ từ mở ra một khe hở.

Dưới ánh sáng mờ ảo, theo chuyển động của khóa kéo, những đặc điểm của người phụ nữ dần dần lộ ra trước mặt anh.

Mái tóc đen rối bù ướt đẫm mồ hôi, sống mũi cao và thanh tú, má sưng đỏ và… đôi mắt đen láy đầy tức giận.

Ánh mắt của Etienne luôn chậm hơn động tác kéo khóa kéo một nhịp, khi chiếc túi để lộ phần ngực trắng nõn không che chắn của cô, ánh mắt mới chú ý đến miếng băng keo gần như đã rơi ra trên miệng cô, không khỏi sững sờ.

Nhưng gần như cùng lúc đó, ánh sáng bạc lóe lên, cô vùng vẫy đột nhiên bùng lên một sức mạnh khó tin, từ khe hở thò ra cánh tay trắng nõn, thon thả đang lỏng lẻo quấn quanh sợi dây mỏng, trên tay còn cầm một thanh kim loại mỏng, dài, cong, đâm thẳng vào mắt Etienne.

Editor: PiPi
Nguồn: Sưu tầm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.