Liên Dụ được thưởng một cái áo mãng bào và hàng loạt món đồ khác. Ở quý phủ hình như đã có rất nhiều áo choàng như vậy, người ngoài thì cực kỳ hâm mộ, nhưng hắn lại lười phải mặc, nhàm chán ngồi chờ hạ triều đi tìm Phương Uyển Chi chơi.
Đã rất nhiều ngày hai người họ không gặp nhau, mấy việc vặt ở hộ bộ, chuyện cửa hàng ở kinh thành và đủ thứ chuyện chờ hắn giải quyết.
Ôm cái đèn lưu ly được Lưu Cầu tiến cống, Liên Dụ đi thẳng tới tiểu viện ở kinh thành.
Trước viện có một phiến đất cằn không lớn, trên đó còn trồng rất nhiều hành lá, xanh tươi mơn mởn, là do Phương Uyển Chi muốn trồng. Vương Thủ Tài mập như heo đang ưỡn bụng nằm ngửa dưới cây hoa lê, trên bụng là nhúm lông trắng tuyết, cả một vòng thịt trên cổ, vòng vòng lớp lớp, ngủ lệch sang cả một bên.
Liên Dụ nhíu mày đứng trước phòng nhìn, nhìn một lúc lại khẽ cười.
Bởi vì Phương Uyển Chi đang cầm chiếc quạt tròn hình hoa hải đường đi ra.
Hôm nay nàng mặc một chiếc váy gấm màu chàm thêu hình trăng lưỡi liềm, vạt váy rất lớn, dưới mép váy còn thêu nhiều đóa hoa nhỏ, bên hông là dây đai lưng mảnh, buộc thêm một chiếc ngọc ấn tròn, lúc đi lại sẽ nghe tiếng đinh đang rất vui tai.
Liên Dụ nói: “Ta đang định đi đón nàng đấy.”
Phương Uyển Chi ngồi trên cái ghế đá dưới tàng cây, không nhìn hắn, cứ thế nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mũi hài của mình. Cặp mắt tròn lúc nào cười sẽ cong cong như trăng sáng, giờ nó cũng cong lên, chỉ là nụ cười không hề vương trên đáy mắt.
Nàng nói: “Làm sao ta dám làm phiền Liên đại nhân chứ, ngài không trách tội ta không mời mà tới xem như là tha thứ lớn rồi.”
Liên Dụ nhìn Phương Uyển Chi một lúc, nàng như vậy rất lạ, giọng nói cũng không giống như đùa, mà như muốn gây sự với hắn.
Kể từ sau khi hai người thân thiết, từ lâu nàng đã không gọi hắn là Liên đại nhân nữa. Giờ lại gọi, mà lại bằng giọng điệu kì quái này, khiến cho Liên Dụ nghĩ hay nàng bị trúng tà.
Hắn đưa đèn lưu ly trong tay ra, nói với Phương Uyển Chi:
“Tay của ta mỏi quá, vào nhà nói đi.”
Phương đại cô nương vẫn không nhúc nhích.
“Vào nhà làm gì? Cho dù bây giờ là giữa ban ngày ban mặt, chúng ta cũng là cô nam quả nữ, điều đó không hợp lễ nghi đâu Liên đại nhân. Nếu ngài có gì căn dặn thì cứ nói đi, chúng ta nói chuyện ở bên ngoài”.
Liên Dụ có thể xác định, Phương Uyển Chi tìm đến để gây sự.
Nhìn gương mặt trước mắt đang như cười như không kia, Liên Dụ ngẫm nghĩ cũng không ra vì sao nàng lại giận hắn đến mức đó.
Hắn đưa chiếc đèn cho Phương Uyển Chi trước:
“Cái đèn lưu ly này tặng cho nàng đấy, ta nhớ nàng nói là thích nó mà.”
Hắn muốn dỗ nàng, mặc dù hoàn toàn không biết mình đã chọc nàng khi nào nữa. Với lại cái đèn lưu ly này hắn cũng chọn vì nàng.
Nhưng mà hôm nay Phương Uyển Chi rất không nể mặt, nàng đưa tay đẩy ra, cười nói:
“Ta không cần, cũng không lấy nổi. Đồ của ngài không có chỗ đưa hay sao mà phải đưa ta? Mà sao ta phải nhận đồ của ngài chứ?”
Mặc dù Liên Dụ lớn hơn Phương Uyển Chi bảy tuổi, nhưng nàng chưa bao giờ dùng kính ngữ như thế. Hắn đặt món đồ xuống cái bàn nhỏ trong viện, nhíu mày:
TBC
“Lại không vui à?”
Đúng là một ngày không tốt lành gì.
Phương đại cô nương vẫn lạnh mặt, nàng hít sâu một hơi, như là kìm nén. Nếu không tỉnh táo có khi nàng sẽ đánh Liên Dụ mất:
“Ta không vui, rất rất không vui. Dù cha không thương ta, nương cũng không yêu ta nhưng không phải để cho người khác thoải mái trêu đùa. Nếu ngài không thích ta thì cứ nói sớm, không cần phải lấy ta ra đùa giỡn. Trước kia cha ta nhờ ngài vẽ tranh, tranh phủ ta đã nhận được, vẽ rất đẹp, cô gia tìm cho ta cũng rất tốt, còn là quan tam phẩm nữa. Nếu Ngọc trận phụng uyển đã buôn bán như vậy, chúng ta cứ theo quy củ làm ăn mà tính toán, Phương Uyển Chi ta cũng không phải là không bỏ được ngài, việc đã đến nước này, chúng ta cứ kiều quy kiều, lộ về lộ, hai người chấm dứt.”
Sau đó nàng không nhìn Liên Dụ nữa, bước thẳng tới hướng cửa, sải bước thật nhanh không hề có ý ngừng lại.