Phương Chính vừa nghĩ vừa gật đầu, nếu không vì vẽ tranh thì ông cũng phải vắt óc ra tìm cách đưa Phương Uyển Chi theo, giờ chuyện tự diễn ra theo ý định của mình.
Ngày xuất phát, ông đưa cho Phương Uyển Chi một bộ trang phục xa xỉ cộng thêm mấy món đồ tinh xảo, bao lớn bao nhỏ rất nhiều.
Kiệu của Liên Dụ đi tới từ cổng phía Đông, đỉnh kiệu màu đỏ mận, càng thêm mười phần khí phái.
Bao quanh là một đội cấm vệ theo hầu, kiệu đưa lên hạ xuống đều cực kì ổn định, hạ kiệu cũng không thấy rèm lay động, tùy tùng bên cạnh khom lưng xốc rèm lên, nàng thấy hắn từ trên bước xuống.
Trên đầu đeo lương quan màu xanh, mặc một bộ quan bào màu hồng tím, bên hông được thắt bởi đai gấm thêu vân phượng bốn màu, bước chân nhẹ nhàng lay động, cực kì lỗi lạc, toàn thân khí phái, cho đến khi đôi ủng đen bước đến trước mặt Phương Uyển Chi vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Đó là lần đầu tiên Phương Uyển Chi biết được cái gì là phái đoàn quan lớn.
Nàng chưa từng thấy hắn mặc triều phục bao giờ, nhưng đúng là đẹp hơn trường bào ngày thường rất nhiều.
Nàng nghĩ, người này lớn lên, đúng là như lời hắn vẫn nói: đẹp thật.
Phương Uyển Chi thấy hắn đi về phía mình rồi nhíu mày. Sau đó hai mắt đánh giá cái gì đó, hắn đưa tay lấy cây trâm trên đầu nàng xuống. Vừa lấy vừa nói:
“Ta còn tưởng cả cửa hàng trang sức trên đầu cô rồi, cô không sợ ngã à?”.
Cả cái cổ cũng bị đè xuống thấp cả đoạn kìa.
Phương đại cô nương liền cúi đầu cười khúc khích, đến khi trên đầu nhẹ hơn, mặt lại được đắp lên một tầng da mỏng. Nàng biết đó là da hươu của Bì Bì, cho nên cũng không lên tiếng, để Lan Khanh mang vào cho nàng.
Phương Chính đứng một bên lại thấy sững sở, hai người trước mặt ông mà gần gũi nhau như kiểu hợp tình chính đáng vậy, xem ông như không hề tồn tại.
TBC
Nhưng ông lại thấy, hai người này hình như quá sức thân thuộc, thái độ Lan Khanh với Phương Uyển Chi cũng rất tự nhiên, không giống như thân mật giữa nam nữ, mà giống cái gì nhỉ?
Phương Chính cũng mơ hồ, không biết nên dùng từ gì miêu tả, dù sao cũng thấy chuyện này rất không đúng.
Đợi đến khi sắp xếp hết xong, Lan Khanh mang Phương Uyển Chi đi, không thèm nhìn Phương Chính lấy một cái. Không phải hắn quên, mà vì không cần thiết.
Từ kinh thành đi về phía nam, đi đường thủy, rồi lại đi đường rừng, cả đường đi Phương Uyển Chi đều ngồi trên xe ngựa của Liên Dụ, lúc xuống xe thì nhìn thấy quan cờ Đại Yển treo trên chiếc thuyền rất phô trương, cờ bay phất phới.
Lưu Lăng nói muốn mang binh đi dẹp loạn, nhưng binh ở kinh thành không thể điều động bậy bạ, cho nên trên chiếc thuyền chỉ có ba người bọn họ, nha hoàn sai sử và v.ú già. Xét đến cùng vẫn phải đến vùng phụ cận Nhạn Nam, rồi điều động thống lĩnh Tiếu Thế Đông cùng đi tới đó. Lần này thánh thượng cũng rất bất đắc dĩ, nói như vậy cũng phải tán thưởng Khương hoàng hậu gió thoảng bên gối thôi.
Hậu cung Lưu Nguyên Đế ba nghìn giai lệ, người người đều vô cùng xinh đẹp, trong đám nữ nhân đó bà vẫn chống chọi nâng đỡ được một đứa con không ra hồn, đúng là nhân vật không đơn giản.
Mặc kệ nhà kia thượng vàng hạ cám thế nào, Liên Dụ ghé vào tai Phương Uyển Chi nói:
“Lát nữa thấy tên đệ nhất ngốc nghếch của Đại Yển kia nhớ phải hành lễ, còn phải làm cho quy củ, để cho hắn chút mặt mũi”.
Phương Uyển Chi gật đầu như bằm tỏi, vị Lưu Lăng này nàng cũng từng nghe qua.
Nghe đòn vị vương gia này một bụng vô tích sự không chút văn thơ, đam mê duy nhất là thanh sắc nữ nhân. Lúc chưa thành thân thì lôi kéo cung nữ, sau khi thành thân rồi thì hết phòng này đến phòng khác, làm cho vị vương phi kia mấy phen không thiết sống, cuối cùng cũng không có biện pháp nào với hắn. Lần này họ cùng hắn đồng hành, khó trách Liên Dụ lại mang cho nàng cái mặt nạ xấu như vậy.
Trên thuyền, Lưu Lăng mặc áo mãng bào giống với hình trên cờ Đại Yển, kim quang lấp lánh càng làm cho hắn thêm phần tục khí. Tướng mạo Lưu Lăng không biết giống ai, tai to mặt lớn, mắt thì nhỏ xíu, rất giống Phương Chính.
Liên các lão hiếm khi quy củ, vừa lên thuyền thì hành quan lễ với Lưu Lăng.
Lưu Lăng nhìn thấy lại làm bộ như không. Chờ một lúc, mới hừ mũi một tiếng, xem như chào hỏi.
Lại nhìn sang Phương Uyển Chi bên cạnh Liên Dụ, hắn nhướng mi.
“Ơ, còn dẫn theo cô nương à? Liên thượng thư thật đúng là biết hưởng phúc.”
Hắn nghiêng đầu lại nhìn, rồi chép miệng hai cái.
“Chậc chậc, ra ngoài sao không mang theo người đẹp một chút.”
Trên mặt nha đầu kia còn có một cái bớt rất to, nhìn không ra bộ dạng gì.
Liên Dụ cười cười, kéo Phương Uyển Chi đi thẳng vào khoang thuyền.
Không thèm phản ứng với hắn.