Danh Chấn Thượng Kinh - Triệu Linh Nhi

Chương 8: Chương 8




Nhưng mà nói đi nói lại, Lan Khanh keo kiệt thì keo kiệt, nhưng cũng không hề chiếm một chút tiện nghi nào của nàng. Lấy cây trâm kia, cũng đưa lại cho nàng một cái ô quý giá, vẫn còn chút phong độ, đang định đứng lên thì Bì Bì gọi lại: “Phương cô nương”.

 

“Vừa rồi cô bán được bảy trăm lượng đúng không? Công tử chúng ta bảo phải đi theo sát cô, ba mươi lượng bạc là công cô bán, còn lại lần sau nhớ trả lại cho công tử”.

 

Cả người Phương Uyển Chi đều cảm giác không khá nổi.

 

Nàng trừng lớn nhìn tên kia: “Hắn, đưa, ô, cho, ta, là, để bán, chữ?!!! Vậy trâm của ta…”

 

“Cây trâm là cô đưa, đương nhiên không thể tính tiền.”

 

“!!!!”

 

*

 

Lần tiếp theo đi vào Ngọc Trần Phụng Uyển, đã là ba ngày sau.

 

Bên ngoài túp lều tranh, Bì Bì đã thu hoạch xong hành lá, toàn bộ ruộng rau trống trơn, chỉ còn một đống đất bùn nhùn.

TBC

 

Nàng thấy hắn đang dùng xẻng xúc đất lên xe, sau đó nhét thêm tấm bảng: “Bên trong có giấu bản vẽ của Lan Khanh công tử, ba mươi lượng một lần đào, tới trước đào trước, dựa vào vận khí hoàn toàn”, sau đó tung tăng ra khỏi cửa.

 

Bì Bì chôn sáu cái túi nhỏ, bốn cái trống, chỉ có hai cái là có chữ viết của Lan Khanh.

 

Hai túi có chữ, một túi chôn trên cùng, vận khí tốt thì có thể tìm thấy rất nhanh. Một túi khác bị chôn ở dưới cùng. Như thế cứ tiếp tục đào cả đống lớn đất cũng không mò ra vạn tám ngàn lượng bạc. Sao có thể tính kế như thế chứ!!!

 

Phương Uyển Chi nuốt một ngụm nước miếng, xoay mặt sải bước vào trong phòng, vừa vào thì đưa ngân phiếu ra, nói: “Lan gia, lần trước bán cái ô của ngài được bảy trăm lượng, theo ý của ngài, ta giữ lại ba mươi lượng, còn lại ở đây, không thiếu một văn, ngài muốn đếm lại không?”

 

Nếu trước kia Phương Uyển Chi chưa thấy c.h.ế.t chưa sợ chôn, còn ôm ấp tâm tư không trả bạc lại cho Lan Khanh, thì tâm tư đó cũng bị chiếc xe chở đất kia chôn vùi rồi.

 

Thật khiến nàng kinh sợ, tính toán người khác quá cao siêu.

 

Nàng nghĩ, nếu như hôm nay nàng không chịu giao bạc cho hắn, sau này sẽ bị hắn ép càng nhiều.

 

Lan Khanh công tử hình như đang ngủ trên giường trong phòng, vừa nghe nói có bạc thì lập tức có tinh thần.

 

Góc bình phong có xé một góc, lộ một khe hở nhỏ, ngón tay thon dài như lần gặp trước duỗi thẳng, lòng bàn tay ngửa ra: “Đặt vào đây”.

 

Rốt cục trong phòng này có bao nhiêu đường giao thiệp thế!! Cái tấm bình phong động bát tiên này đã bị hắn chọc bao nhiêu lỗ rồi!!

 

Phương đại cô nương đối với người có hành vi khác hẳn những người bình thường như hắn, tuy là không nói gì, nhưng vẫn vô cùng bất đắc dĩ, đầu đầy hắc tuyến để ngân phiếu vào tay người kia.

 

Miệng không nhịn được giễu cợt một câu:

 

“Mặt ngài không thể gặp người được à?”

 

Cả ngày trốn sau tấm bình phong dưỡng trắng chắc?

 

Cũng không phải quái vật rừng sâu gì, không để cho người ta xem mặt, chẳng lẽ là sát thủ sao?

 

Nàng vốn nghĩ hắn sẽ châm chọc lại nàng, hoặc là dứt khoát không để ý tới.

 

Không ngờ lần này trái với dự liệu của Phương Uyển Chi, Lan Khanh lại trả lời.

 

Hắn nói: “Cô muốn xem sao?”

 

Giọng điệu vô cùng thoải mái, giống như đó cũng không phải là chuyện gì quá quan trọng.

 

Có thể nhìn?

 

Phương đại cô nương có phần kinh ngạc vì sự sảng khoái của người kia hôm nay, trong thâm tâm vẫn còn suy tính, chẳng lẽ hắn cầm bạc rồi tâm tình tốt quá mức, đầu óc còn chưa kịp phản ứng sao, sau đó hắn rất sung sướng thêm tiếp một câu: “Gò má năm trăm, chính mặt một ngàn, toàn thân một vạn, cô muốn xem cái nào?”

 

Nói vậy xong, sau bình phong vang lên tiếng bước chân thật, sợ quá Phương Uyển Chi vội vàng lấy khăn che mặt.

 

“Lan gia, ngài giơ cao đánh khẽ đi.”

 

Phía sau bình phong, Lan Khanh khẽ cười, giọng trầm thấp dễ nghe:

 

“Ảo tưởng. Vẽ tranh thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.