Đế Hoàng Thư

Chương 119:




Trong thượng thư phòng, Gia Ninh đế đứng trước ngự án, nắm một thanh kiếm trong tay, cẩn thận đánh giá.
Đế Tử Nguyên bước vào, vừa vặn nhìn thấy cảnh này, nàng liếc nhìn Bích Tỉ kiếm trong tay Gia Ninh đế, bước lên trước hành lễ "Thần bái kiến Bệ hạ."
Gia Ninh đế xoay người, chỉ thờ ơ phất tay "Đứng lên đi."
Hoàng đế đang đứng, Đế Tử Nguyên đương nhiên cũng không thể ngồi, nàng đứng cách Gia Ninh đế không xa, vẻ mặt bình tĩnh.
"Tử Nguyên, khanh thấy Bích Tỉ kiếm này thế nào, trẫm ban nó cho khanh, khanh có bằng lòng nhận không?" Gia Ninh đế xoay người, chơi đùa với kiếm trong tay, nhìn về phía Đế Tử Nguyên.
Đế Tử Nguyên chớp chớp mắt, cười nói "Đây là thanh kiếm năm đó cô tổ mẫu đã tặng cho Bệ hạ, thần làm sao dám đoạt thứ yêu thích của Bệ hạ. Thần ban đầu chỉ nói vài câu bông đùa, Bệ hạ không cần xem là thật."
"Tính tình khanh giống như phụ thân khanh. Cũng được, sau này khanh muốn thì lại nói với trẫm, trẫm giữ nó cho khanh. Triệu Phúc!"
Gia Ninh đế cao giọng gọi, Triệu Phúc từ bên ngoài bước vào, cung kính đứng trước mặt Gia Ninh đế.
"Đặt Bích Tỉ kiếm vào trắc điện, rót cho Tử Nguyên một tách trà."
"Vâng, Bệ hạ."
Đế Tử Nguyên mỉm cười, nhìn Triệu Phúc đặt Bích Tỉ kiếm thể hiện tôn vinh của Đế gia vào hộp rồi lui ra ngoài.
Nếu muốn Bích Tỉ kiếm, ta sẽ tự mình lấy về, không cần ông lấy tư cách Hoàng đế ban thưởng, nực cười!
Gia Ninh đế đi tới một bên ngồi xuống, chỉ vào bàn cờ trên ghế sập "Cùng trẫm chơi một ván?"
Đế Tử Nguyên vui vẻ đáp 'vâng', đi tới ghế sập, thản nhiên ngồi xuống "Bệ hạ có nhã hứng như vậy, thần cùng đánh một ván."
"Một ván sao có thể làm trẫm tận hứng?" Gia Ninh đế nhướng mày.
"Bệ hạ, trên chiến trường quyết chiến ngàn dặm, khinh suất nhất thời sẽ khiến toàn quân bị diệt, trên bàn cờ cũng vậy, một ván đã đủ định thắng thua, đoạn sinh tử." Đế Tử Nguyên cầm một quân đen từ trong hộp cờ, cười nói "Bệ hạ là bề trên, chi bằng đi trước."
Gia Ninh đế nhìn nàng đánh giá hồi lâu, cười một tràng dài "Trên bàn cờ dám để trẫm đi trước, lời này từ sau khi cô tổ mẫu của khanh rời kinh, đã mười mấy năm trẫm không nghe qua rồi. Hay cho một khuê nữ Đế gia, năm xưa Vĩnh Ninh cũng không có gan lớn như khanh!"
"Năm đó ở hầu phủ xem phụ thân và Bệ hạ đánh cờ, nước cờ của phụ thân quá mức mềm mỏng, không hề có sát khí, lúc nào cũng thua Bệ hạ. Lúc đó, thần cũng chỉ biết đùa nghịch với quân cờ, không có tư cách đấu với Bệ hạ một ván."
Gia Ninh đế cầm quân đặt cờ, đáp với ẩn ý sâu xa "Bây giờ, tư cách của khanh... đủ rồi, nếu Vĩnh Ninh còn sống, thấy dáng vẻ hiện giờ của khanh, sẽ rất vui mừng."
Đế Tử Nguyên cụp mắt, không nhanh không chậm đặt cờ, giọng trầm thấp truyền ra "Đúng vậy, Bệ hạ, thần năm nay mười chín, kế thừa tước vị Đế gia, thành công hầu nhất phẩm Đại Tĩnh, đây không phải chuyện người bình thường làm được, từng bước đi đến bây giờ quả thật không dễ dàng gì."
Gia Ninh đế sững sờ trước những lời khoe mẽ rẻ rúng này, nhìn về phía Đế Tử Nguyên, thấy nàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sâu xa không giải thích được "Nhưng Bệ hạ có biết, thần càng muốn sớm được gả đi làm phu nhân người khác, chỉ biết ngâm thơ vẽ tranh, càng mong phụ mẫu khỏe mạnh, tiểu đệ vẫn còn. Bệ hạ, nếu phụ thân còn sống, sợ là không muốn thấy Tử Nguyên trưởng thành với dáng vẻ ngang ngược lộng quyền hiện giờ."
Gia Ninh đế khẽ cau mày "Được mất đều theo ý trời, không nhắc những chuyện này cũng được."
Trong lúc đang nói chuyện, cung nhân vừa lúc bước vào, rót tách trà nóng cho Gia Ninh đế và Đế Tử Nguyên, sau đó cẩn thận lui ra ngoài.
Đế Tử Nguyên thấy Gia Ninh đế bị mình làm nghẹn họng đen cả mặt, ngoan ngoãn thuận theo ý của Hoàng đế lên tiếng "Bệ hạ hôm nay triệu thần vào cung, chỉ là vì so tài đánh cờ?"
Trên bàn cờ lúc này, hai quân đen trắng đang giằng co. Quân trắng bày trận uy lực, không sai bửa bước, quân đen rời rạc hỗn loạn, nhìn rất tùy ý, nhưng cũng chưa mất giang sơn.
Gia Ninh đế kéo Đế Tử Nguyên đi đánh cờ chỉ qua là một cái cớ, nhưng hiện giờ ông thật sự lại có tâm tư đánh cờ, lại đặt một quân, nâng mắt nói "Hẳn là khanh đã nghe được tin đồn lan truyền trong kinh."
"Bệ ha nói có phải là tung tích của một trăm ngàn hoàng kim đó?" thấy Gia Ninh đế gật đầu, Đế Tử Nguyên nói "Hiện nay ai nấy đều biết chuyện này, thần dĩ nhiên cũng đã nghe nói."
Vừa đặt cờ xong, nàng cũng không quên chắp tay, nghiêm túc nói "Thần xin chúc mừng Bệ hạ. Nếu tìm ra hoàng kim, không chỉ trả cho Tần lão đại nhân một câu công đạo, còn có thể lấp đầy quốc khố, đây quả là chuyện vui. Đợi chuyện này kết thúc, thần bằng lòng uống sảng khoái chúc mừng với Bệ hạ một phen."
Lời nói quá mức đẹp đẽ này cũng làm người ta cảm thấy buồn bực nghẹn trong lòng, đừng nói chi là Gia Ninh đế, cả những người có tính khí tốt e là cũng muốn quất cho Đế Tử Nguyên hai roi.
Gia Ninh đế hơi trầm mắt, kìm nén nóng nảy "Tử Nguyên, hôm nay trẫm triệu khanh vào cung, quả thật có một chuyện, trẫm trước nay không thích vòng vo..."
Lời Gia Ninh đế mới nói được một nửa, Đế Tử Nguyên đã vừa lúc tiếp lời, một bộ dáng thành khẩn "Mời Bệ hạ nói, thần nhất định sẽ làm mọi cách để phân ưu cùng Bệ hạ."
Vẻ mặt Gia Ninh đế hài lòng, gật gật đầu "Điểm này khanh rất giống phụ thân khanh."
Đế Tử Nguyên bĩu môi, Gia Ninh đế lại nói "Tử Nguyên, trẫm biết Uyển Cầm theo bên cạnh khanh là tiểu thư Tần phủ năm đó. Khanh muốn đòi lại công đạo cho cả nhà nàng cũng không có gì sai, trẫm có thể hiểu được. Nhưng mà..." ông trầm giọng hơn "Khanh là chủ tử, trẫm cũng là chủ tử, Khương Du theo trẫm mấy chục năm, cũng xem như là một nửa nhạc phụ của trẫm, dù là nể tình Khương tần và Cửu hoàng tử, trẫm cũng phải bảo vệ ông ấy. Trước tiên không nói ông ấy đã sai bao nhiêu trong chuyện này, ông ấy làm Tể phụ mười mấy năm, có công với xã tắc, trẫm thật sự không nỡ nhìn danh tiếng của ông ấy bị mai một khi về già, cả nhà bị trảm. Lần này Khương Du đã nhận một bài học, sau này nhất định sẽ không dám làm chuyện mất lòng như vậy nữa, trẫm đã quyết định truy phong cho Tần lão đại nhân, đặc cách phong Uyển Cầm làm Công chúa."
Thấy Đế Tử Nguyên không nói, Gia Ninh đế vừa nói vừa đặt cờ. Quân trắng phút chốc xâm nhập vào vùng trung tâm của quân đen, đánh thẳng vào sào huyệt.
Ông cười cười, mang theo ẩn ý sâu xa "Nữ tử chung quy vẫn là nữ tử, sớm muộn gì cũng sẽ gả vào nhà khác, khanh không thể bảo vệ nàng cả đời. Nàng có được danh phận Công chúa, có hoàng gia làm chỗ dựa cho nàng, sau này sẽ không ai dám xem thường nàng. Hơn nữa... mấy ngày nay trẫm nhớ đến một chuyện, năm đó trẫm hạ chỉ để Lạc Xuyên làm thống soái đại doanh Túy Nam, nhưng vùng đất mười thành ở Tấn Nam suy cho cùng cũng là đất phong của Đế gia, hiện nay khanh kế thừa tước vị, cũng đã đến lúc giao lại ấn soái của Tấn Nam cho khanh. Tử Nguyên, khanh bây giờ phái người truyền lời, bảo Ôn Sóc từ biệt trang trở về, khanh thấy có được không?"
Đế Tử Nguyên xoay xoay quân cờ trong tay, sầu não nhìn cục diện bàn cờ, cúi đầu, khóe môi cong lên.
Không hổ là người đã làm Hoàng đế mười mấy năm, thuật khống chế nhân tâm nằm ngoài tầm với của người thường. Vụ án Tần gia sáng tỏ, ban danh phận Công chúa cho Uyển Cầm, ban ấn soái của đại doanh Túy Nam cho nàng, chuyện nào chuyện nấy như thể đế vương đang thật sự bày tỏ lòng trắc ẩn với hạ thần.
Ông ta cũng không nghĩ lại, người đời đều đã biết Tần gia trong sạch, thân phận Công chúa cũng chẳng qua chỉ là một ân thưởng hời hợt, về phần binh quyền ở Tấn Nam, mười năm qua vẫn không đổi chủ, cần gì ông ta ban lại? Nếu ngày sau chuyện này bị người trong thiên hạ biết được, cũng sẽ là Đế Tử Nguyên nàng gác lại án oan Tần gia vì quyền lực địa vị, không liên quan gì đến Gia Ninh đế...
Nếu nàng là Đế Tử Nguyên yên ổn trưởng thành trong vinh hoa phú quý của Đế gia, sợ là đã sớm nước mắt đầy mặt, quỳ gối tạ ân rồi. Thật đáng tiếc, đời này nàng đã thấy quá nhiều máu, Gia Ninh đế đến bây giờ vẫn không nhìn rõ, nàng sớm đã không còn là tiểu nha đầu ngốc nghếch năm đó, mà là gia chủ Đế gia.
"Bệ hạ, kết thúc thế này e là không ổn." một quân đen tùy ý bị vứt trên bàn cờ, vừa lúc rơi xuống xung quanh quân trắng, không có lợi thế gì lớn.
Đế Tử Nguyên ung dung nhướng mắt "Với tính cách của nha đầu Uyển Cầm đó, danh phận Công chúa và giết chết kẻ thù, nàng nhất định sẽ chọn cái thứ hai, thần không dám quyết định thay nàng. Tục ngữ nói rất hay, giết người đền mạng, nợ phải trả tiền. Tướng gia vu oan trung thần, tham ô quân nhu, coi thường sống chết của các tướng sĩ trên chiến trường, thừa tướng như vậy, cũng chỉ có Bệ hạ niệm tình cũ, muốn bảo vệ ông ta. Nếu dân chúng biết được, một người phum một ngụm nước bọt cũng đủ để dìm chết phủ Tả tướng. Bệ hạ à, lần này e là không còn cách nào, Khương gia không qua được kiếp nạn này rồi. Hơn nữa, thần một thân một mình sao dám chống đối với vạn dân thiên hạ, thần không giúp được đâu."
Gia Ninh đế làm Hoàng đế mười mấy năm, đây là lần đầu nghe thấy lời châm chọc mỉa mai lại đầy lý lẽ như vậy, sắc mặt trầm xuống "Đế Tử Nguyên..."
Đế Tử Nguyên cười cười, cắt ngang lời ông "Tính tình của thần ương bướng từ nhỏ, không ai dạy thần đạo quân thần, đã mạo phạm Bệ hạ, Bệ hạ đừng tức giận. Bệ hạ vừa mới nói gì..." nàng sờ cằm nghĩ ngợi "Thần nhớ ra rồi, Bệ hạ nói tính tình của thần giống tiên phụ! Lời này nói sai rồi, tính tình của thần và tiên phụ hoàn toàn trái ngược, không giống chút nào."
Đế Tử Nguyên ung dung đặt quân cờ "Năm đó, phụ thân và Bệ hạ đấu cờ, chưa từng thắng lần nào, lúc đó thần còn nghĩ kỳ nghệ của phụ thân kém, sau khi học đánh cờ mới biết mỗi lần chỉ thua hai quân hoặc hòa cờ trên mỗi ván cờ càng khó hơn thắng cờ. Phụ thân không phải không thắng được, mà là không thể thắng. Bệ hạ, người nói có phải không?"
Gia Ninh đế thu lại vẻ mặt tức giận, ẩn ý sâu xa nói "Vĩnh Ninh xưa nay trầm ổn, biết rõ thế nào là quân, thế nào là thần, tính cách tự mình biết mình này của hắn, trẫm tán thưởng nhất."
"Vậy sao?" Đế Tử Nguyên lên tiếng, giọng nhẹ nhàng "Bệ hạ, thần có vài lời muốn hỏi người."
Gia Ninh đế phất tay với nàng "Khanh nói."
Đế Tử Nguyên trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Gia Ninh đế "Bệ hạ, người chịu bảo vệ một Khương Du lộng quyền hại dân, tại sao ban đầu không bằng lòng bảo vệ phụ thân thần?"
Tay cầm quân cờ của Gia Ninh đế cứng đờ, trầm mắt, đang muốn lên tiếng, thì giọng nói nặng nề không giải thích được của Đế Tử Nguyên vang lên.
"Gia Ninh năm thứ tư, sau loạn chiến chư hầu, phụ thân cởi chiến bào, sống ở kinh thành, không hề can dự đến binh quyền Tấn Nam. Quân Đế gia cởi bỏ áo giáp, trở về quê hương, hai trăm ngàn đại quân còn lại một trăm ngàn, chỉ dùng để phòng thủ biên cương. Gia Ninh năm thứ năm, người nhắc tới hôn sự mà Thái tổ đã định với phụ thân, dù phụ thân không muốn gả ta vào hoàng gia, nhưng vẫn trói ta đến kinh thành, đưa đến Bắc Khuyết các trong Đông cung. Gia Ninh năm thứ sáu, đại thọ của phụ thân ở Tấn Nam, ta ầm ĩ đòi về tham dự yến tiệc, ông ấy đưa Tẫn Ngôn bốn tuổi đến kinh thành. Bệ hạ, phụ thân sống ở kinh thành hai năm, nhưng ít giao du với bên ngoài, chưa từng gặp riêng quan viên phiên vương Đại Tĩnh nào, không dẫn binh, không vào triều, sống như những người dân bình thường."
Đế Tử Nguyên nâng mắt, vẻ mặt thê lương bất lực, nhưng lại ẩn chứa lạnh lẽo âm vang của nỗi niềm khôn tả.
"Bệ hạ, phụ thân thần chưa từng có lòng bất trung, chỉ muốn bảo vệ đất Tấn Nam an bình. Tại sao ông ấy đã làm đến mức đó rồi, người vẫn không bằng lòng giữ mạng cho ông ấy, cho Đế gia thần một còn đường sống chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.