Đích Nữ Trở Về - Lâm Ngôn Trân, Lâm Ngôn Niên

Chương 28: Chương 28




Ta đưa mắt nhìn xuống mặt hồ.

Bóng nước phản chiếu một gương mặt.

Không phải của ta.

Mà là,

Gương mặt của mẫu thân ta.

Ta thế mà lại biến thành mẫu thân.

Ta ngất đi.

Đến khi tỉnh lại, trước mắt ta là Tô Vân Khê năm mười hai tuổi. 

Trong tay nàng cầm quyển Mệnh thư, ngước mắt nhìn ta, hỏi:

"Nương, quyển sách này là gì vậy? Đêm qua người đã ném nó đi, nhưng tại sao chữ trên sách lại tự động thay đổi?"

Ta nhận lấy sách.

Dòng chữ "Tô Nhược Mai và Tô Vân Khê bị lăng nhục đến ch//ế/t" đã biến mất, thay vào đó là,

"Tô Vân Khê lưu lạc làm nô lệ Bắc Địch, bị lăng nhục đến ch/ế/t. Ô Lặc Hoài phong Tô Lạc Lạc làm hoàng hậu."

"Nương, sách này nói Tô Lạc Lạc sau này sẽ trở thành hoàng hậu."

Tiểu Tô Vân Khê cúi mặt, sắc mặt u ám.

Ta như thể nghe thấy bánh răng số mệnh lại bắt đầu chuyển động.

Lại một lần nữa.

Mệnh thư lại dẫn dắt Tô Vân Khê bước vào con đường đó.

"A Khê, quyển sách này là sai, con đừng tin vào nó."

Chợt, ta nhớ tới giấc mộng đêm đó,

Mẫu thân xuất hiện trong mộng, nói với ta rằng tất cả đều sai lầm.

"Đương nhiên là sai rồi! Tô Lạc Lạc chẳng có gì đặc biệt, sao có thể sống tốt hơn con chứ!"

Nàng nói vậy, nhưng ta nhìn thấy trong đáy mắt nàng là oán hận và không cam lòng.

 

Ta thử thiêu hủy Mệnh thư, nhưng vô dụng.

Dù bị đốt thành tro, nó vẫn quay lại, xuất hiện trong tay tiểu Tô Vân Khê như chưa từng biến mất.

Bên tai ta vang lên giọng nói của Mệnh thư:

"Giờ, hãy nhìn một câu chuyện khác của Tô Vân Khê đi."

 

Ta tận mắt chứng kiến,

Tiểu Tô Vân Khê lại bước vào con đường ta từng đi.

Nàng làm việc thiện, nàng tìm cách loại trừ Tô Lạc Lạc, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào tay Bắc Địch, vẫn bị giam cầm làm nô lệ.

Từng trải nghiệm, từng đau khổ của nàng đều giống hệt ta,

Chỉ đến khoảnh khắc ở vách núi, câu chuyện rẽ sang một hướng khác.

 

Ô Lặc Hoài nguyện cùng nàng ch/ế/t đi.

Nhưng nàng không giống ta.

Nàng không nắm lấy tay hắn.

Ngược lại, nàng sợ liên lụy hắn, nên đã gạt tay hắn ra, tự mình nhảy xuống vực thẳm.

Ngay sau đó, Ô Lặc Hoài cũng lao xuống theo.

 

Sau đó, ta nhìn thấy Tô Vân Khởi rơi xuống nước,

Nàng cũng giống như ta, xuyên về quá khứ, nhập vào thân xác mẫu thân.

Lúc này, nàng hiểu ra,

Nếu nàng không nhảy hồ mà chết, một Tô Vân Khê khác sẽ lại bước lên con đường cũ, đi đến kết cục y hệt.

 

Nàng quá mệt mỏi rồi.

Nàng không muốn tiếp tục chịu đựng những khổ đau ấy, để rồi vẫn rơi vào số phận bi thảm.

Nàng càng không muốn hủy hoại tương lai xán lạn của Ô Lặc Hoài.

Nàng từng thử phá hủy Mệnh thư.

Nhưng không thể.

Mệnh thư là bất diệt.

Nó sẽ luôn tìm thấy một Tô Vân Khê mới.

 

Vì vậy, nàng thử kéo Tô Vân Khê mới cùng nhau nhảy hồ mà ch//ế/t. 

Nhưng Tô Vân Khê kia vùng vẫy thoát ra, nàng đành tự mình lao xuống nước.

Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn.

Đến lần thứ bảy ta chứng kiến Tô Vân Khê rơi xuống vực, ta lại nghe thấy giọng nói của mệnh thư.

"Tô Vân Khê, ngươi đã hiểu chưa?"

Ta đã hiểu rồi. 

Kết cục bi thảm năm xưa được ghi trên mệnh thư chỉ là một màn che mắt. 

Vận mệnh thực sự của ta chính là cùng Ô Lặc Hoài rơi xuống vực mà ch/ế//t.

"Khi nương thân ngươi nhảy hồ ngày ấy, trong thân xác bà ta không phải hồn phách của Tô Nhược Mai, mà hồn phách đã bị ta đưa đến nơi khác. Khi nàng nhảy xuống, thực chất thân xác ấy chứa linh hồn của một ngươi khác."

"Mỗi lần ngươi rơi xuống vực, ngươi lại xuyên về thân xác Tô Nhược Mai. Nhưng dù ngươi có tự vẫn hay không, kết cục của Tô Vân Khê vẫn là cùng Ô Lặc Hoài rơi xuống vực. Tất cả đều là một vòng lặp vô tận."

"Tất cả chuyện này... là do bút giả sắp đặt sao?"

"Đúng vậy."

Nếu như bút giả là Tô Lạc Lạc, và mục đích của nàng là trở thành hoàng hậu của Ô Lặc Hoài, vậy vì sao nàng lại sắp đặt kết cục để Ô Lặc Hoài cũng phải rơi xuống vực cùng ta?

Không, bút giả không thể là Tô Lạc Lạc.

Vậy rốt cuộc, bút giả là ai? Vì sao lại sắp đặt mọi chuyện như vậy?

"Nếu mọi thứ chỉ là một vòng lặp, tại sao lần này sau khi ta rơi xuống vực lại có thể thoát ra? Tại sao ngươi lại nguyện ý nói cho ta biết chân tướng?"

"Ngươi không nhận ra kết cục lần này khác với bảy lần trước sao?"

Ta đã nhận ra.

Bảy lần trước, ở khoảnh khắc cuối cùng, Tô Vân Khê đều lựa chọn buông tay Ô Lặc Hoài, một mình nhảy xuống. 

Các nàng nghĩ rằng đó là cách tốt nhất để giữ hắn sống sót.

Nhưng các nàng không biết, Ô Lặc Hoài thực sự yêu nàng, không phải Tô Lạc Lạc. 

Vì vậy, hắn nguyện ý nhảy xuống cùng nàng.

"Bảy lần trước, Tô Vân Khê đều chưa hiểu thấu một chữ."

Mệnh thư tiếp tục:

"Nhưng ngươi đã hiểu."

"Khi đứng trên vách núi, lúc bị Tô Lạc Lạc khống chế, lòng ngươi tĩnh lại. Ngươi nhận ra, ngươi không bị nàng điều khiển, mà là bị chính tham vọng và nỗi sợ của mình trói buộc. Vì vậy, ngươi đã thoát khỏi sự áp chế của nàng."

"Nhưng mục đích của bút giả không chỉ dừng ở đó. Ngươi còn phải hiểu rõ thế nào mới là chân chính… tình yêu."

"Vân Sinh dạy ngươi cách giữ lòng bất động, không bị sợ hãi quấy nhiễu.

Mà A Hoài dạy ngươi cách để lòng rung động, không trở thành kẻ vô tình."

"Đúng vậy. Tình yêu là tin tưởng, là tôn trọng, là thấu hiểu. Ngươi đã hiểu được tình yêu của Ô Lặc Hoài, không tùy ý quyết định thay hắn, mà để hắn đồng hành cùng ngươi đến tận cùng. Vì thế, ngươi đã thoát khỏi vòng lặp."

"Ngươi đã thắng, Tô Vân Khê."

"Vậy... bút giả là ai? Không phải Tô Lạc Lạc sao?"

 

"Tô Lạc Lạc bất quá cũng chỉ là kẻ trong bút hạ, chỉ là kẻ cầm bút khiến nàng ngỡ mình chính là kẻ cầm bút mà thôi."

"Vậy kẻ cầm bút rốt cuộc là ai?"

"Ngươi còn nhớ ta từng nói với ngươi chăng? Ta từ nơi ngươi đến, lại đi về nơi ngươi sẽ đến."

Trước mắt, sương mù dường như dần tan, ta đưa tay vén lớp mây mờ, thấp thoáng thấy một người đang lặng lẽ nhìn ta.

Ta từng bước tiến đến, gương mặt người ấy từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng.

Ta sững sờ.

"Ta từ nơi ngươi đến, lại đi về nơi ngươi sẽ đến."

Ai có thể từ nơi ta đến, lại đi về nơi ta sẽ đến đây?

Cuối cùng, ta đã hiểu.

Chính ta, mới là kẻ cầm bút.

Kẻ cầm bút vung ngòi bút phác họa vạn thiên thế giới, nắm giữ vận hành muôn loài.

Kẻ cầm bút phải vô tình, vô dục, vô tình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.