Đông A Tái Khởi

Chương 6: Va chạm đầu tiên




Chương 6: Va chạm đầu tiên
Tiếng Sát Thát bất ngờ từ xa xa phía trước truyền tới, tiếng xung phong quen thuộc của q·uân đ·ội Đại Việt như áo phao cứu mạng. Nhóm Lê Đại giật mình, quân Nguyên cũng giật mình nhìn về phía có tiếng hô. Tiếng rầm rập của kỵ binh xung phong ngày càng rõ ràng. Đám a Ngưu hò hét vui mừng lắc vai nhau.
- Quân ta, là quân ta. Kỵ binh tới rồi.
Những giọt nước mắt vui sướng của đám a Thái a Bình tự động chảy ra, họ như từ cửa tử trở về. Nếu có thể được sống thì ai lại chọn c·ái c·hết?
Nghe tiếng kỵ binh xung phong, Trát Hộ Nhi bách phu trưởng chỉ huy nhóm kỵ binh Mông Cổ giật mình quát lớn.
- Nhanh chóng rút về lên ngựa, chuẩn bị chiến đấu. Nhanh. Đội phó, dẫn 20 người còn trên ngựa xung phong lên trước, ta và số còn lại sẽ tới tiếp viện sau. Cố gắng cầm chân địch đợi ta tới.
Cả đời chiến đấu trên ngựa, giúp hắn đưa ra quyết định nhanh chóng, hắn biết khoảng cách 200-300 bước với kỵ binh xung phong chỉ trong nháy mắt mà thôi. Hắn vô cùng hối hận vì tham công, muốn bắt sống nhóm thám báo kia mà để quân của mình xuống ngựa, hiện giờ quân của hắn còn đang ở lưng chừng gò đất, cần thời gian quay lại để tổ chức lại đội ngũ. Hết cách, hắn đành cắn răng lệnh 20 kỵ binh xung phong đi c·hết, dùng mạng những kỵ binh này giúp hắn câu chút thời gian để tổ chức lại đội hình.
Phía bên kia, Trần Quốc Toản cùng quân của mình phát hiện thấy kỵ binh Mông Cổ đang vây một nhóm quân Đại Việt, liền quyết đoán xung phong. Dù còn khá xa nhưng Trần Quốc Toản muốn thu hút sự chú ý của quân Nguyên, hi vọng có thể cứu sống nhóm quân Đại Việt đang bị vây khốn. Kéo mặt lạ quỷ xuống, ánh mắt lạnh lẽo. Giật mạnh cương ngựa, chiến mã như hiểu ý chủ nhân dựng 2 vó trước hí dài, Trần Quốc Toản còn trẻ nên rất thích làm động tác này trước khi xung phong ví nó khá oai phong. Trần Quốc Toản Hét lớn :
- Các huynh đệ, vì các huynh đệ đang bị vây, vì Đại Việt. Xung phong!

- Sát Thát !
100 kỵ binh nhất tề xung phong theo Trần Quốc Toản, dù ít nhưng là kỵ binh đều mang đến khí thế khác biệt. Trần Quốc Toản đi đầu, Đặng Văn Thiết theo sau, chiến mã nhanh chóng tăng tốc 100 mặt lạ quỷ hạ xuống tất cả đều giáp trụ đen xì không phân biệt được ai là tướng ai là quân. Ra trận, Trần Quốc Toản luôn mặc giống các binh sĩ khác để tránh thu hút sự chú ý của kẻ địch, tạo cơ hội để bản thân có thể dễ dàng luôn sâu xuyên phá thế trận của kẻ địch. Hơn nữa, trên chiến trường, ăn mặc càng nổi bật thì càng nhanh c·hết.
Thấy địch chỉ có khoảng 20 kỵ binh bắt đầu xung phong, Trần Quốc Toản biết, địch muốn dùng 20 kỵ binh cản đường mình để số còn lại kịp lên ngựa xếp đội hình chiến đấu hoặc bỏ chạy. Trần Quốc Toản quay sang nhìn Đặng Văn Thiết đang chạy ngay bên cạnh và chỉ tay sang bên trái hô to:
- A Thiết, bên trái, bọc hậu.
Hiệu lệnh đơn giản, nhưng ai cũng biết phải làm gì. Từ sau mặt lạ, Đặng Văn Thiết lầm bẩm “Chú Bộc sẽ g·iết mình mất” nhưng là quân lệnh nên vẫn miễn cưỡng giật cương ngựa rẽ trái, 30 kỵ binh khác cũng lập tức rẽ theo muốn vòng ra sau bọc hậu cánh quân phía sau quân Mông Cổ, ngăn chúng rút lui.
Dù xưng bá nhờ tài kỵ xạ nhưng 20 quân Mông cổ xung phong không dùng tên như bình thường chúng hay làm, đơn giản chúng không đủ thời gian để thực hiện do khoảng cách quá gần, ngựa 2 bên phi vào rất nhanh sẽ v·a c·hạm. Nếu còn dùng cung thì sẽ không kịp đổi sang đao kiếm thì khi v·a c·hạm sẽ chả khác gì bao thịt cho người ta tập chém.
Đại Việt thì khác, các kỵ binh đều được trang bị nỏ đã lên tên cài sẵn sau yên ngựa, khi khoảng cách còn 100 bước, Trần Quốc Toàn phất tay về phía trước ra hiệu.

Sau cái phất tay đơn giản, loạt tiếng bật giây đanh thép vang lên, hàng chục mũi tên bắn ra đồng loạt, nhắm thẳng quân Mông Cổ phía đối diện. ở khoảng cách này, thêm tốc độ của ngựa phi nước đại, nỏ bắn thẳng là vô địch, áo giáp với nó chẳng là gì. Gần như ngay lập tức, phía đối diện, 7-8 kỵ binh quân Mông Cổ ngã gục, bụi tung mù mịt, máu thịt tứ tung lập tức bắn lên theo bước chân vó ngựa.
Với tốc độ của ngựa phi nước đại, việc ngựa bị trúng tên hay kỵ binh bị trúng tên kết cục đều như nhau đấy là c·hết. Ngã ngựa đồng nghĩa với c·hết, không c·hết vì bị trúng tên thì cũng gãy hết xương cốt mà c·hết, nếu vẫn may mắn không c·hết thì vó ngựa của đồng đội phía sau cũng dẫm nát không còn hình dạng gì. C·hết rất khó coi.
Sau loạt tên, toàn bộ kỵ binh Đại Việt vứt nỏ ra phía sau chẳng thèm để ý, tý quay lại nhặt là được. 70 kỵ binh nhanh chóng rút đao chuẩn bị giáp chiến, khi chuẩn bị v·a c·hạm lại kỵ binh Đại Việt lại lần nữa hô to: “Sát Thát” lấy khí thế.
Trần Quốc Toản lợi dụng chiều dài của thương đâm tới, động tác rất nhanh, nhắm rất chuẩn không cho tên quân Mông Cổ phía đối diện chút cơ hội nào, mũi thương xuyên sắc bén qua cổ, quán tính của ngựa làm cổ tên Mông Cổ đứt lìa, thủ cấp bay lên kèm theo máu từ cổ bắn lên như suối chảy ngược lên trời. Chiến mã vẫn mang theo xác tên Mông Cổ không đầu trên lưng chạy thêm một đoạn trước khi cái xác đổ gục xuống đất. Chỉ hơn chục kỵ binh Mông Cổ, đội hình quá thưa, ngựa lại chưa kịp tăng tốc nên tác dụng không nhiều, 20 kỵ binh Mông Cổ đều bị kỵ binh Đại Việt g·iết sạch sau một lượt v·a c·hạm. Tuy vậy, kỵ binh Mông Cổ không phải danh bất hư truyền, kỹ thuật chiến đấu trên ngựa xưng bá chiến trường từ lâu nên dù trong tình huống bị áp đảo như thế mà vẫn có thể kéo theo 2 kỵ binh Đại Việt ngã ngựa.
Vượt qua hàng ngũ quân Nguyên, bỏ lại sau lưng 20 xác quân Nguyên. Trần Quốc Toản liền thúc ngựa tiếp tục phi về phía quân Mông Cổ phía trước. Cần phải nhanh chóng cùng Đặng Văn Thiết hợp vây đội quân này. Nếu để bọn chúng kịp lên ngựa bỏ chạy thì việc đuổi theo bọn chúng gần như là không thể.
Lê Đại là lão binh, nhìn động tĩnh quân Mông Cổ, bằng vào kinh nhiệm của mình Lê Đại có thể đoán ra tám phần là quân Mông Cổ muốn dùng 20 kỵ binh kia để cắt đuôi rút chạy rồi. Quân ta có một nhóm kỵ binh tách ra, Lê Đại biết nhóm kỵ binh Đại Việt kia muốn chặn đầu cản đường lui đội quân Mông Cổ này. Nhưng nắm tay Lê Đại lại bất giác siết chặt đau đớn nói:
- C·hết tiệt, vẫn không kịp, người Mông Cổ giỏi kỵ thuật, ngựa lại là ngựa tốt. Quân ta tới không kịp.
Cả Đặng Văn Thiết và Lê Đại đều bất giác nói ra suy nghĩ trong lòng.
Quay lại nhìn đội ngũ của mình, Lê Đại biết mình cần phải làm gì nếu muốn tiêu diệt nhóm quân Mông Cổ này, diệt được nhóm quân này đồng nghĩa với việc chặn được một lượng lớn tin tình báo tới tay quân Nguyên. Việc này rất quan trọng, nhưng nhìn các huynh đệ đang vui vẻ mới cõi c·hết trở về Lê Đại chần chừ không quyết định được.

- chú Đại, có chuyện gì người cứ nói đi.
A Ngưu tinh tế để ý thấy lão Đại đang có điều suy nghĩ không nói ra nên chủ động mở lời. 2 huynh đệ b·ị t·hương a Thái, a Bình thấy thế quay lại nhìn lão Đại muốn biết có chuyện gì. Lê Đại mắt hơi đỏ không dám nhìn thẳng vào đồng đội nói:
- Các huynh đệ, ta cần giữ chân đám quân Nguyên này, chờ cánh quân kia tới.
Nói xong, Lê Đại chỉ tay về phía nhóm quân Đặng Văn Thiết đang vòng sang bên phải quân Nguyên. Nhìn theo cánh tay của lão Đại, bọn họ biết nếu không có thứ gì níu chân, đội kỵ binh Đại Việt kia sẽ không kịp chặn đường rút của quân Mông Cổ. “Chó c·hết thật” trong lòng mọi người đều không muốn nói ra, nước mắt chảy dài vì họ biết, lao vào quân Mông cổ lúc này đồng nghĩ với c·ái c·hết nhưng miệng lại cười, nhìn nhau cùng gật đầu với lão Đại. a Ngưu hỏi lão đại:
- Lời lúc nãy của chú còn tính không?
Lão Đại chỉ mỉm cười gật đầu chẳng quan tâm a Ngưu hỏi tới chuyện hứa hẹn sau khi c·hết hay chuyện hắn muốn cưới con gái mình. Hẹn kiếp sau thì cứ c·hết đã rồi tính, chả mất gì. Còn chuyện a Ngưu muốn cưới con gái thì Lê Đại chửi thế thôi chứ cũng không phản đối từ lâu rồi, chỉ cần con gái mình đồng ý là được.
Đặt huynh đệ Trần Phúc đã chiến tử xuống dưới đình. Lấy nỏ ở eo Trần Phúc. A Ngưu nói “a Phúc, ta sẽ bắt 1 tên Mông Cổ xuống làm người hầu cho ngươi, ở dưới đó bày rượu chờ bọn ta. Nói cho ngươi biết, nếu sau trận này ta mà còn sống, ta sẽ làm rể lão Đại cho ngươi xem”
Thu xếp xong, 4 người Lê Đại nhảy lên ngựa, nhìn nhau một lượt chia nhau bình rượu của lão Đại. Lời phải nói cũng đã nói hết rồi. Thấy quân Nguyên đã tới chân đồi đất, không thể chần chừ thêm nữa, Lê Đại liền hô to:
- Các huynh đệ, g·iết bọn chó Thát Đát, Xung Phong! Sát Thát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.