Đồng Thời Xuyên Qua: Bắt Đầu Từ Doraemon.

Chương 34: Nữ vương cùng tiến hóa.




Chương 34: Nữ vương cùng tiến hóa.
"Ngươi cuối cùng đã tới, đứa bé." giọng nói của nữ vương vang lên, nhẹ nhàng hòa quyện vào không gian xung quanh cung điện. Freeman vẫn giữ tư thế cúi đầu, cảm giác áp lực từ nàng khiến cậu không dám ngẩng mặt.
Nữ vương tiếp tục: "Ta biết ngươi có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng bây giờ không phải lúc để ngươi hiểu được chúng."
Ngữ điệu của nàng chậm rãi, như một dòng suối êm đềm chảy qua, nhưng lại khiến Freeman cảm giác như bản thân đang đứng trước một vực thẳm sâu thẳm.
"Ngươi đến đây chỉ có hai mục đích." nàng nói, ánh mắt sâu thẳm nhìn Freeman. "Mang đi con gái của ta và hoàn thành việc tiến hóa của mình."
Freeman cảm thấy một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu không hiểu ý nghĩa của những lời này, nhưng cảm giác mơ hồ rằng chúng mang theo trọng trách không hề nhỏ. Dù vậy, cậu vẫn không dám mở miệng hỏi thêm, sợ rằng bất kỳ câu nói nào cũng có thể dẫn đến hậu quả mà cậu không lường trước được.
"Shin." Nữ vương lên tiếng, giọng nói sắc bén hơn một chút.
"Có thần, thưa bệ hạ!" người sói giáp đỏ Freeman gặp lúc trước xuất hiện, quỳ một chân xuống, cung kính đáp.
"Đưa đứa bé này đến phòng nghiên cứu số 432." nàng ra lệnh, giọng nói không cho phép bất kỳ sự phản đối nào.
"Vâng!" Shin đáp, cúi đầu nhận lệnh.
Nữ vương đưa ánh mắt trở lại Freeman, đôi mắt vàng rực chứa đựng sự kiên nhẫn nhưng cũng đầy uy nghi. "Ngươi còn gì muốn hỏi không?"
Freeman im lặng trong giây lát, đấu tranh nội tâm. Cậu cảm giác như bị mất đi quyền kiểm soát vận mệnh của mình, một cảm giác khiến cậu sợ hãi.
Trong thâm tâm, cậu biết rằng đối phương không hề tồn tại trong những kiến thức mà cậu từng biết, điều này khiến "khả năng tiên tri" của cậu trở nên vô nghĩa. Cảm giác ấy như một cú đấm giáng thẳng vào niềm tin của cậu về mọi thứ.
Cuối cùng, cậu cất tiếng, giọng nói khàn khàn pha chút run rẩy, "Xin hỏi... ngài là ai vậy?"
Nữ vương ngả lưng vào ngai vàng, nở một nụ cười nhẹ nhàng, tựa như một vầng trăng bạc trong đêm tối. "Ta?" nàng đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy thâm thúy. "Ta chỉ là một kẻ thua cuộc mà thôi."
Câu trả lời của nàng vang vọng trong không gian, mang theo một sự trầm mặc nặng nề. Freeman không biết phải đáp lại như thế nào, cậu chỉ có thể cúi đầu thấp hơn, như muốn che giấu sự bất an của mình.

Freeman bước theo Shin, ánh sáng yếu ớt từ đèn phản chiếu lên những bức tường đầy hoa văn cổ xưa, tạo nên một không khí vừa huyền bí vừa trang nghiêm. Trong lòng cậu vẫn tràn ngập những câu hỏi chưa có lời giải đáp, sự bất an ngày càng lớn. Cậu quyết định lên tiếng, phá vỡ sự im lặng:
"Ta có thể hỏi ngài vài điều không?" Freeman cẩn trọng nói.
Shin dừng bước, quay lại nhìn Freeman. "Có thể. Trả lời câu hỏi của ngươi là nhiệm vụ của ta, nhưng đổi lại, ngươi cần giúp ta một việc." giọng nói của hắn trầm ổn, mang theo sự cứng rắn của một chiến binh.
Freeman gật đầu không chút do dự. "Được, chỉ cần trong khả năng của ta."
Shin quay người tiếp tục bước đi, nhưng đồng thời bắt đầu giải đáp. "Ngươi muốn hỏi gì?"
Freeman trầm ngâm một chút rồi hỏi: "Ngài nói nữ vương chờ ta rất lâu... là có ý gì?"
Shin hơi ngẩng đầu, giọng nói dường như trở nên nặng nề hơn: "Từ khi ta bắt đầu phục vụ nữ vương 800 năm trước, nàng đã luôn chờ đợi ngươi."
Freeman sững sờ, câu trả lời này vượt xa tưởng tượng của cậu. 800 năm trước là một khoảng thời gian đặc thù. Trước khi cậu kịp hỏi tiếp, Shin tiếp tục:
"Nơi đây là Vương quốc White Night, một vương quốc từng thuộc về tộc Mink, được thành lập hơn ngàn năm trước. Nó là biểu tượng của sự đoàn kết và thịnh vượng của chúng ta."
"Vậy tại sao nó lại biến mất?" Freeman hỏi, lòng tràn ngập tò mò.
"Vương quốc đã bị hủy diệt." Shin nói, giọng điệu lạnh lùng nhưng vẫn mang chút tiếc nuối. "Tuy nhiên, nhờ sức mạnh của Đại Tiên Tri, chúng ta đã sống lại trong một khe hở của không gian và thời gian. Chúng ta không còn là những thực thể hoàn chỉnh, mà chỉ tồn tại nhờ vào ý chí và sức mạnh của nữ vương."
Freeman cau mày. "Vậy lối đi mà ta tìm được là gì? Làm sao nó kết nối đến nơi này?"
"Lối đi mà ngươi tìm thấy." Shin nói, đôi mắt xanh lam lóe lên dưới ánh sáng của ánh đèn.
"Là một cổng tạm thời nối giữa thế giới của ngươi và nơi này. Những cổng như vậy không có quy luật cố định, chúng xuất hiện một cách ngẫu nhiên trên thế giới và biến mất sau một thời gian ngắn."
Freeman im lặng lắng nghe, cảm giác như mỗi lời Shin nói đều hé lộ thêm một mảnh ghép quan trọng về bí mật của nơi này. Tuy nhiên, cảm giác mơ hồ về tương lai của chính mình và nhiệm vụ mà cậu sắp đối mặt vẫn khiến cậu bồn chồn. Cậu hít sâu, chuẩn bị hỏi tiếp:

"Con gái của nữ vương là?"
Shin trả lời, giọng điệu mang theo sự kính trọng và nghiêm túc: "Công chúa Liana Moonhowl. Nàng là hiện thân hoàn mỹ nhất mà nữ vương hao phí mấy trăm năm chế tạo ra, cũng chính là ý chí của nữ vương kéo dài. Tộc Mink của chúng ta từ lâu đã xem nàng như ngọn đèn dẫn lối."
Freeman trầm tư trước câu trả lời, suy nghĩ về việc "chế tạo" mà Shin vừa đề cập, nhưng cậu quyết định giữ câu hỏi đó lại. Thay vào đó, cậu hỏi tiếp: "Phòng nghiên cứu 432 là gì?"
Shin dừng bước, quay lại nhìn Freeman. Trong đôi mắt xanh lam lóe lên sự lạnh lùng và phẫn nộ. Giọng hắn trầm xuống, đầy vẻ khinh miệt: "Nơi đó liên quan trực tiếp đến việc mà ta muốn ngươi làm."
Freeman lặng lẽ chờ đợi, không dám cắt ngang.
Shin tiếp tục: "Khoảng một trăm năm trước, từng có kẻ như ngươi, một người may mắn tìm được đường vào đây. Mặc dù ta rất chán ghét, nhưng không thể không thừa nhận hắn là một thiên tài hiếm có. Hắn nhanh chóng chiếm được lòng tin của nữ vương và được phép tiếp cận những kiến thức quý giá của chúng ta."
Shin dừng lại, ánh mắt tối đi, giọng hắn mang theo sự khinh bỉ rõ rệt: "Nhưng tên đó bị lòng tham làm mờ mắt. Hắn lén lút trộm đi Thánh Hoa của chúng ta, cùng với đại lượng tư liệu nghiên cứu quan trọng. Vì trạng thái đặc thù của vương quốc trong khe hở không-thời gian này, chúng ta không thể đuổi theo hắn và hắn đã thành công trốn thoát."
Shin tiến thêm một bước lại gần Freeman, giọng nói trở nên sắc bén: "Ta ngửi được trên người ngươi có mùi liên quan đến hắn. Vì vậy, ta muốn ngươi tìm hắn và xử lý mọi chuyện hắn gây ra."
Freeman nghe vậy, trong đầu liền lóe lên một suy đoán. "Có phải kẻ đó là Fenrir không?" cậu nói cho đối phương những điều kỳ lạ liên quan đến người sói Fenrir mà cậu đã đối mặt, rồi hỏi.
Shin im lặng một lúc, sau đó gật đầu. "Nếu như hắn mang cái tên đó, vậy thì chính là hắn. Nhưng ngươi cần biết, hắn không có khả năng yếu như vậy. Ta cảm giác đó chỉ là hắn nhân bản thể."
Freeman nuốt nước bọt, cảm giác áp lực đè nặng lên vai mình. Nhưng đồng thời, trong lòng cậu cũng trỗi lên ý chí muốn giải quyết mọi chuyện, để tìm ra chân tướng của cả hành trình đầy bí ẩn này.
"Phòng nghiên cứu 432, mục tiêu nghiên cứu chính là chúng ta Thánh Hoa - Nguyệt Lệ Hoa." Freeman nghe cái tên này lập tức giật mình, mọi chuyện đột nhiên trở nên phức tạp hơn cậu nghĩ.
Freeman kể lại câu chuyện và mục tiêu của mình để dẫn tới đây. Shin cũng trầm mặc, hắn gãi đầu: "Nếu có thể làm ơn giúp bọn ta thu hồi đám kia Nguyệt Lệ Hoa." nói xong hắn dẫn cậu vào phòng nghiên cứu.
Shin đi bắt chuyện cùng mấy cái giống như nhân viên nghiên cứu người sói trong khi đó, Freeman thầm đánh giá xung quanh, cậu có thể thấy rất nhiều tư liệu liên quan đến nó nhưng hoàn toàn xem không hiểu.
Lúc này bên kia Shin kêu cậu đi qua. Hắn đẩy một cánh cửa kim loại nặng nề, để lộ một căn phòng rộng lớn được chiếu sáng bởi ánh sáng bạc.

Giữa căn phòng, một đóa Nguyệt Lệ Hoa khổng lồ đang sừng sững tỏa sáng. Cây hoa này vượt xa mọi tưởng tượng của Freeman, cao gần chạm trần, với mười bông cánh hoa lớn, mỗi cánh ánh lên sắc bạc lấp lánh như ánh trăng. Chúng tỏa ra một luồng khí tức vừa thần thánh, vừa nguy hiểm, làm Freeman không khỏi ngừng bước để ngắm nhìn.
Freeman tiến vào phòng, bên ngoài có không ít người sói vây xem, cậu cũng không có tị hiềm, mục đích của nhau đều hiểu rõ không có gì cần che dấu. Freeman nhanh chóng kích hoạt Huyết Quỷ Thuật bao phủ cậu cùng này gốc khủng lồ Nguyệt Lệ Hoa lại làm một.
Nửa tháng sau, ánh sáng bạc từ chiếc kén khổng lồ dần mờ đi, từng mảnh lớp vỏ kén nứt toác rồi rơi xuống sàn, để lộ ra hình bóng của Freeman. Khi cậu bước ra, tất cả những người sói đứng chờ bên ngoài đều ngạc nhiên, không khỏi tán thưởng sự thay đổi rõ rệt trên người cậu.
Freeman lúc này hoàn toàn khác biệt. Mái tóc ngắn trắng lam mượt mà, khuôn mặt đầy góc cạnh nhưng vẫn giữ được nét cuốn hút dịu dàng. Cơ thể cậu biến về thành nhân loại thân xác, trở nên cân đối, từng cơ bắp được định hình hoàn hảo theo tỷ lệ vàng, tạo nên một sức hút khó cưỡng. Cậu khẽ nhắm mắt, thở một hơi thật sâu, cảm nhận từng dòng năng lượng đang chảy trong cơ thể mới của mình.
Shin bước tới, ánh mắt đầy hài lòng nhưng cũng pha chút kinh ngạc. "Xem ra ngươi không chỉ vượt qua thử thách, mà còn đạt được thứ mà ngay cả chúng ta cũng chưa từng nghĩ tới."
Freeman mở mắt, ánh nhìn sắc bén nhưng lại ấm áp hơn trước. Cậu đáp: "Quá trình dung hợp thuận lợi hơn cả những gì ta tưởng. Nguyệt Lệ Hoa, Huyết Quỷ Thuật và Trái Ác Quỷ... tất cả đã hòa làm một hệ thống."
Cậu dần nhận ra sức mạnh mới của mình, những năng lực mà quá trình dung hợp đã mang lại:
Thiên Hình Vạn Trạng: Cậu có thể thay đổi hình dạng và cấu trúc cơ thể theo ý muốn. Bàn tay của cậu có thể biến thành vây ngư nhân để bơi lội, thành dây leo thực vật giống Nanami để chiến đấu, hoặc trở lại hoàn toàn như một người bình thường. Khả năng này giúp Freeman dễ dàng thích nghi với mọi hoàn cảnh.
Đêm Trăng Chúc Phúc: Dưới ánh trăng, sức chiến đấu của Freeman tăng lên gấp đôi. Ánh sáng bạc của Nguyệt Lệ Hoa dường như đã hòa quyện với cơ thể cậu, ban cho cậu sức mạnh vô hạn trong đêm trăng.
Thập Nhị Nguyệt Vệ: Freeman có thể chọn ra mười hai cá thể, tăng lên họ tiềm năng cực hạn. Năng lực này giúp cậu tạo ra những người đồng đội mạnh mẽ.
Tất Cả Vì Một: Cậu giờ đây có khả năng dung hợp gen đặc biệt của các chủng tộc khác, đồng thời sở hữu năng lực đặc thù của tộc này mà không lo bị biến dị hay ảnh hưởng xấu.
Điều Khiển Hàn Khí: Freeman có thể kiểm soát nhiệt độ thấp, làm đóng băng mọi thứ xung quanh theo ý muốn.
Shin gật đầu, ánh mắt đầy hài lòng: "Nữ vương không chọn nhầm người. Ngươi giờ không chỉ là một kẻ ngoại lai nữa, mà đã thực sự trở thành một phần của White Night."
Freeman nhìn xuống đôi tay mình, cảm nhận sức mạnh mới tràn ngập, rồi ngẩng lên, ánh mắt kiên định: "Ta đã nhận được món quà này, ta sẽ không phụ lòng mong đợi. Thánh Hoa đã giúp ta mạnh hơn và ta sẽ dùng sức mạnh này để trả lại những gì đã mất."
Shin tiếp tục dẫn Freeman đi qua những hành lang dài được chiếu sáng bởi ánh sáng mềm mại. Vừa đi, Shin vừa lên tiếng, giọng trầm nhưng chứa đựng sự vội vàng:
"Công chúa đã đợi ngươi suốt mười ngày qua. Cánh cửa nối với thế giới bên ngoài sẽ không tồn tại mãi, ngươi cần phải rời đi ngay lập tức nếu không muốn bị mắc kẹt nơi đây."
Freeman gật đầu, cơ thể bắt đầu thay đổi theo ý muốn. Từ hình dạng con người vừa đạt được, cậu trở lại với cơ thể ngư nhân cao 2m5 quen thuộc, nhưng không còn mang dáng vẻ cơ bắp thô kệch như trước. Thay vào đó, cơ thể cậu giờ đây cân đối và hài hòa hơn, các đường nét gọn gàng tôn lên vẻ mạnh mẽ nhưng không quá cồng kềnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.