Đồng Thời Xuyên Qua: Bắt Đầu Từ Doraemon.

Chương 37: Mất liên kết.




Chương 37: Mất liên kết.
Doraemon cẩn thận trải Khăn Trùm Thời Gian lên phi thuyền của Roppu, từng phần hư hỏng trên thân tàu nhanh chóng được phục hồi như mới.
Nhìn thấy phi thuyền dần trở lại trạng thái ổn định, Nobita và Shizuka vui mừng, bắt đầu giúp Roppu trói lại đám người Hành Tinh Đen vừa b·ị đ·ánh bại.
Trong khi đó, Hajime một mình tiến vào con tàu của bọn Hành Tinh Đen. Dưới ánh sáng từ đèn con tàu, cậu quan sát kỹ từng khoang tàu. Bên trong, Hajime phát hiện ra không ít hàng hóa mà bọn chúng đã c·ướp từ người dân hành tinh Koya Koya. Những túi thực phẩm, hộp linh kiện, thậm chí cả những vật phẩm quý giá như Đá Ly Tâm, đều được cất giữ trong các ngăn tủ lớn.
Cậu trở lại, báo cáo tình hình cho mọi người. Roppu cau mày khi nghe tin:
"Vậy thì phi thuyền này không thể để ở đây được. Nếu để bọn chúng gọi viện trợ hoặc đồng bọn phát hiện, chúng ta không thể ứng phó nổi."
Shizuka gật đầu đồng ý: "Nhưng nếu mang phi thuyền này về, chúng ta không đủ người lái, lại càng nguy hiểm hơn khi di chuyển."
Roppu đưa ra ý kiến: "Hay là ta để lại con tàu ở đây, sau đó kêu gọi Cảnh Sát Vũ Trụ đến bắt giữ. Dùng nó làm bằng chứng phạm tội của bọn Hành Tinh Đen."
Nghe vậy, Hajime lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng: "Mình không nghĩ vậy là tốt nhất. Đám người Hành Tinh Đen có mối quan hệ rộng rãi trong Cảnh Sát Vũ Trụ. Nếu giao bọn chúng cho cảnh sát, nhiều lắm chỉ bị xử lý vì tội t·rộm c·ắp, còn những hành vi khác thì sẽ bị che giấu. Như vậy không công bằng với người dân hành tinh Koya Koya."
Doraemon nghe vậy liền nhíu mày, suy nghĩ. Hajime tiếp tục đề xuất:
"Chúng ta có thể dùng Đèn Pin Thu Nhỏ của Doraemon để thu nhỏ bọn chúng lại. Sau đó giữ bọn chúng làm nhân chứng. Tra khảo thêm để lấy đủ bằng chứng phạm tội. Đến lúc đó, chúng ta mới có thể nhờ đến cảnh sát để giải quyết triệt để."
Jaien hào hứng: "Ý kiến này hay đấy! Để tớ 'dạy' cho bọn chúng vài điều nữa thì sẽ khai hết thôi."
Suneo cũng thêm vào: "Nhưng mà... giữ đám này lại có nguy hiểm không? Lỡ chúng giở trò thì sao?"
Doraemon lặng im một lúc rồi nói: "Được rồi, chúng ta sẽ thử làm theo cách của Hajime. Nhưng phải cực kỳ cẩn thận và không để chuyện gì bất ngờ xảy ra."
Sau đó nhóm leo lên phi thuyền đã sửa chữa của Roppu quay về hành tinh Koya Koya và tìm tọa độ tại đó, trong khi đó Doraemon cùng Hajime quay lại địa cầu.
Trong ánh sáng rực rỡ của mặt trời sáng sớm, Doraemon và Hajime đứng trong ngọn núi sau trường. Trên tay mèo máy là Máy Đo Tọa Độ, màn hình hiển thị con số 100% độ phù hợp khiến Doraemon tròn mắt kinh ngạc:
"100% độ phù hợp? Đây là lần đầu tiên mình thấy con số hoàn hảo như vậy!"
Hajime nhìn con số kia, ánh mắt đầy suy tư. Cậu lẩm bẩm: "Không sai, ngọn núi này hình như là nơi sẽ có không ít người ngoài hành tinh đáp xuống... cũng là khởi đầu cho nhiều câu chuyện kỳ lạ và thú vị. Có lẽ vì vậy nó mang theo nhiều điều đặc biệt hơn mình tưởng."

Doraemon không chú ý đến lời cậu nói, vui vẻ lấy ra Bộ Đồ Thợ Nề, nói:
"Hajime, giúp mình xây dựng vài căn phòng trong hang nhé. Mình sẽ lắp đặt cánh cửa liên kết mới. Phải nhanh chóng hoàn thành trước khi nhóm Nobita trở lại."
Hajime gật đầu, theo Doraemon tiến vào một hang động gần tọa độ hiển thị. Hang động này tương đối rộng và sâu, nhưng bề mặt vách đá gồ ghề. Dựa theo bản vẽ từ mèo máy, cậu bắt đầu sử dụng dụng cụ trong Bộ Đồ Thợ Nề, mỗi lần áp dụng vào bề mặt đá, vách hang liền biến thành các bức tường nhẵn mịn như xi măng đổ.
Doraemon vừa nói vừa bước vào sâu hơn trong hang động: "Mình sẽ lắp đặt cánh cửa trong căn phòng lớn nhất. Phòng khách, nhà kho và các phòng nhỏ khác cậu cứ làm theo bản vẽ này nhé!"
. . .
Trời đã ngả về chiều, ánh hoàng hôn chiếu rọi lối vào hang động, ánh sáng vàng cam len lỏi qua từng ngách đá, làm nổi bật lên không gian rộng lớn bên trong. Hajime lau mồ hôi trên trán, đứng dậy nhìn quanh thành quả của mình. Một cơ sở bí mật gần như hoàn thiện dần hiện ra trước mắt, đầy đủ và tiện nghi.
Phía bên trái hang động là hai phòng tắm lớn dành riêng cho nam và nữ, được xây dựng kín đáo nhưng rộng rãi, có đầy đủ vòi sen và bồn nước nóng. Ngay cạnh đó, Hajime đã bố trí 8 phòng ngủ lớn, mỗi phòng đều có phòng vệ sinh riêng bên trong và hai giường ngủ. Các phòng ngủ được xây dựng với không gian thoải mái, có cửa sổ nhỏ để thông gió và ánh sáng.
Phía trung tâm hang động là phòng khách rộng lớn, nơi cả nhóm có thể tụ họp. Một bộ bàn ghế đã được chuẩn bị sẵn, cùng với đó là các kệ trống để trang trí sau này. Hajime đặt thêm phòng vệ sinh công cộng gần phòng khách, để tiện sử dụng nếu có nhiều người tụ tập cùng lúc.
Bên phải hang động là phòng bếp lớn, được bố trí sát tường với các dãy kệ trống và bàn bếp rộng rãi, nơi cả nhóm có thể nấu nướng cùng nhau. Ngay cạnh bếp là phòng trưng bày, một không gian được xây dựng để trưng bày các món đồ đặc biệt, những bảo bối thần kỳ hay chiến lợi phẩm mà nhóm sẽ thu thập trong tương lai.
Phòng kho nằm ở phía cuối, với không gian rộng rãi để chứa các vật dụng cần thiết và dự trữ lương thực. Đặc biệt nhất là phòng liên kết, nơi đặt Cánh Cửa Không Gian do Doraemon lắp ráp, kết nối trực tiếp giữa Trái Đất và hành tinh Koya Koya.
Xung quanh các khu vực chính, Hajime cũng để lại nhiều không gian trống chưa sử dụng.
"Nhiều không gian như vậy, có lẽ nên để mọi người cùng nhau lên ý tưởng thiết kế và trang trí." cậu thầm nghĩ, hài lòng với kế hoạch này. Không gian hiện tại giống như một tổ kiến khổng lồ, nhưng đầy tiềm năng phát triển.
Doraemon từ phòng liên kết bước ra, nhìn xung quanh một lượt rồi nở nụ cười hài lòng.
"Tuyệt lắm Hajime! Nơi này thực sự hoàn hảo. Nhóm Nobita chắc chắn sẽ rất thích."
Hajime khẽ gật đầu, mỉm cười. "Chỉ còn chờ họ về để hoàn thiện nốt thôi. Khi đó, nơi này sẽ không chỉ là một căn cứ, mà còn là ngôi nhà thứ hai của cả nhóm."
Đột ngột Hajime nghĩ đến điều gì đó, liền quay qua Doraemon nói:
"Bọn họ có phải đi lâu quá rồi không?"

Doraemon lúc này mới nhận ra điều bất thường, nhìn đồng hồ. Cả hai đã làm việc hơn sáu giờ, tính theo thời gian bên hành tinh Koya Koya thì đã qua sáu ngày. Nhưng nhóm Nobita vẫn chưa có bất kỳ liên lạc nào.
Cả hai vội vàng chạy về phòng Nobita. Khi mở cánh cửa dưới nệm, cả hai lập tức nhận ra điều bất thường: cánh cửa liên kết giữa hai bên đã biến mất. Doraemon ngay lập tức luống cuống, chạy quanh phòng lục tung túi thần kỳ, vừa tìm vừa la lớn:
"Làm sao đây? Làm sao đây!"
Hajime nhíu mày, giữ bình tĩnh hơn, bắt đầu nhìn quanh để tìm manh mối. Cậu đánh giá rớt lung tung các bảo bối muốn tìm món có thể trợ giúp, sau đó nhìn thấy ngăn tủ bàn bị mở ra, tò mò cậu quay qua xem, liền phát hiện Cỗ Máy Thời Gian của Doraemon đã biến mất.
Hajime quay qua nhìn Doraemon, nghiêm túc nói:
"Doraemon! Cỗ Máy Thời Gian biến mất rồi. Cậu có biết chuyện gì không?"
Doraemon ôm đầu đầy phiền muộn, than thở:
"Mình đã nhờ em gái Dorami đem đi bảo trì rồi! Không chỉ mỗi Cỗ Máy Thời Gian, mà cả các bảo bối liên quan đến thời gian cũng đều được đưa đi bảo trì cùng lúc."
Nghe vậy, Hajime thở hắt ra một hơi, cảm thấy sự việc càng lúc càng rắc rối.
"Vậy cậu có biết khi nào Dorami sẽ mang chúng trở lại không?"
Doraemon nhìn cậu, vẻ mặt đầy lo lắng:
"Chắc cũng phải ba, bốn ngày nữa… Mình không biết phải làm sao giải thích chuyện này với ba mẹ mọi người. Nếu nhóm Nobita không quay lại sớm, mọi người sẽ lo lắng!"
Hajime trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi nói:
"Vậy chỉ còn một cách… Chúng ta đợi nhóm Nobita kích hoạt tọa độ trên hành tinh Koya Koya. Nếu họ làm vậy, chúng ta có thể sử dụng cánh cửa liên kết mới để đi qua."
Doraemon gật đầu, nhưng không giấu được vẻ lo âu:
"Nhưng vấn đề là mình không biết bọn họ có gặp vấn đề gì hay không. Tọa độ mới đó có ổn định hay không cũng là một câu hỏi lớn."
Hajime nghiêm túc đáp:

"Không còn cách nào khác. Chúng ta chỉ có thể hy vọng họ ổn. Trong lúc đó, cậu thử kiểm tra lại toàn bộ dấu hiệu liên lạc với hành tinh Koya Koya xem có tìm được gì không."
Doraemon lấy ra một loạt bảo bối để dò tìm tín hiệu, nhưng tất cả đều không mang lại kết quả.
Cả hai đành ngồi lại, chờ đợi trong sự căng thẳng. Hajime lặng lẽ nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, lòng thầm nhủ:
"Mọi người… hãy an toàn nhé."
. . .
Quay lại hơn sáu giờ trước, sau khi tạm biệt Doraemon cùng Hajime, nhóm Nobita theo Roppu quay về hành tinh Koya Koya.
Trên phi thuyền, nhóm Nobita và Roppu chuẩn bị hạ cánh. Từ ngoài vũ trụ, hành tinh này hiện lên trong sắc đỏ cam rực rỡ, báo hiệu mùa thu đã đến. Chammy phấn khích bay ra khỏi buồng lái, cậu hít một hơi dài và thốt lên:
"Quả nhiên, không nơi nào bằng nhà mình, thoải mái thật!"
Trong khi đó, Jaien và Roppu đang bận rộn sắp xếp những bao hạt giống lớn ở khoang sau của phi thuyền. Họ chuẩn bị thả chúng xuống các cánh đồng dưới mặt đất. Suneo và Shizuka cũng phụ giúp, mỗi người đảm nhận một công việc.
Chỉ có Nobita và Chammy chạy ra ngoài, nhìn ngắm phong cảnh hành tinh và rôm rả trò chuyện, quên mất mình cũng cần làm việc. Chammy thậm chí còn vừa nhảy vừa hát một bài hát vui nhộn, khiến Nobita bật cười ngã lăn ra sàn.
Roppu quay đầu nhìn thấy cảnh đó, lập tức cau mày. Cậu hét lên:
"Nobita, Chammy! Hai người định chơi đùa đến bao giờ? Lại đây phụ giúp đi chứ!"
Jaien cũng cất giọng oang oang: "Nobita, nếu cậu không làm gì, đừng trách tớ ném cậu xuống trước đấy!"
Nghe vậy, Shizuka khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng khuyên:
"Nobita, Chammy, mọi người đang làm việc, các cậu cũng nên giúp đỡ đi."
Nobita gãi đầu ngượng ngùng, nhanh chóng kéo Chammy chạy về phía khoang sau. Cậu vừa chạy vừa chống chế:
"Tớ biết rồi! Tớ biết rồi mà, đừng có hét nữa!"
Chammy cười xòa:
"Thôi được rồi, chúng ta giúp mọi người một chút cũng chẳng sao. Đỡ bị la nữa!"
Cả hai bắt tay vào công việc, không khí trên phi thuyền lại trở nên nhộn nhịp và bận rộn hơn. Những bao hạt giống lần lượt được thả xuống, như những đốm sáng nhỏ rơi đều trên các cánh đồng mênh mông của hành tinh Koya Koya, tạo nên một khung cảnh đẹp mắt và thanh bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.