Chương 38: Chạy trốn
Sau khi giúp Roppu đưa những bao hạt giống đến từng gia đình khác nhau trong khu vực, mặt trời đã lặn, nhuộm đỏ cả bầu trời hành tinh Koya Koya.
Cả nhóm quay trở lại nhà Roppu để nghỉ ngơi qua đêm. Lều trại của mọi người từng dựng trước đó đã bị cuốn trôi khi lũ bất ngờ tràn qua, nhưng may mắn thay, họ đã thu dọn hết vật phẩm cá nhân trước khi mọi thứ bị nước cuốn đi.
Trong bữa tối, bầu không khí ấm cúng nhưng Nobita không giấu được vẻ lo lắng. Cậu ngập ngừng lên tiếng:
"Hajime và Doraemon... có phải đi hơi lâu rồi không? Không biết họ có gặp vấn đề gì không?"
Suneo nhún vai, tỏ vẻ thản nhiên:
"Có thể việc lắp ráp cánh cửa không gian khó hơn mình tưởng. Hơn nữa, cậu quên rồi à? Thời gian giữa hai hành tinh vốn không đồng bộ mà. Một ngày ở đây có thể bằng một giờ bên Địa Cầu."
Riru, đang ngồi bên cạnh Roppu, gật đầu tán thành:
"Anh Suneo nói đúng đấy. Anh Hajime và Doraemon chắc chắn sẽ quay lại thôi. Đừng lo lắng quá, anh Nobita."
Shizuka mỉm cười, nhẹ nhàng an ủi:
"Nobita, chúng ta cứ yên tâm chờ đi. Doraemon và Hajime luôn rất cẩn thận mà."
Nobita nghe vậy cũng đỡ lo hơn, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác bồn chồn. Cậu lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, nơi ánh sáng dịu dàng từ hai mặt trăng chiếu sáng cả hành tinh. Trong lòng, cậu thầm mong rằng cả Hajime và Doraemon đều nhanh xong việc và sớm quay lại cùng mọi người.
Giữa đêm khuya, trong khi cả nhóm đang chìm trong giấc ngủ, Nobita bất ngờ b·ị đ·ánh thức bởi tiếng gọi khẩn thiết của Roppu:
"Nobita, các cậu phải mau trốn đi!"
Nobita giật mình ngồi dậy, mắt vẫn còn mờ mịt, hỏi:
"Có chuyện gì xảy ra sao, Roppu?"
Roppu không trả lời ngay, ánh mắt lo lắng nhìn qua cửa sổ. Bên ngoài, ánh sáng mờ nhạt từ hai mặt trăng chiếu xuống không đủ để che giấu khung cảnh hỗn loạn. Tiếng động ầm ĩ vang lên không ngừng, bóng người chạy nháo nhào. Roppu nghiến răng, giọng đầy tức giận:
"Là đám người Hành Tinh Đen. Bọn chúng đang truy tìm đồng bọn và con tàu bị giấu. Chúng đã t·ấn c·ông, phá hủy phi thuyền của mọi người trên hành tinh để ngăn bất kỳ ai rời đi."
"Cái gì?" Nobita kinh hãi thốt lên.
Bên ngoài phòng khách, tiếng la thất thanh của Shizuka, Jaien và Suneo vọng vào. Suneo gấp gáp hỏi:
"Vậy... vậy... cánh cửa quay về thì sao? Nó còn không?"
Roppu lắc đầu, vẻ mặt đau khổ:
"Mình đã kiểm tra rồi, không thấy gì cả, thậm chí là một mảnh vỡ."
Nghe vậy, Suneo tuyệt vọng hét lên, ôm đầu:
"Chúng ta làm sao đây? Không còn cách nào về nữa rồi!"
Shizuka cố giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không giấu được sự hoảng sợ. Cô che miệng, hỏi:
"Nhưng... như vậy bọn mình có cần phải trốn không? Nếu chúng không tìm thấy, chúng ta cứ ở đây đợi Doraemon và Hajime quay lại là được mà."
Lúc này, Chammy từ ngoài bay vào, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng. Em vừa thám thính tình hình bên ngoài, giọng trầm xuống:
"Không được đâu. Đám người Hành Tinh Đen đang nghi ngờ có mật thám trên hành tinh hợp sức với bên ngoài đã phá hủy con tàu của chúng. Bọn chúng đang truy lùng người ngoại lai, bất kỳ ai không thể chứng minh được danh tính sẽ b·ị b·ắt ngay lập tức."
Jaien, đang đứng im lặng ở góc phòng, bình tĩnh lên tiếng: "Nếu vậy... nếu chúng ta trả lại con tàu và đám người Hành Tinh Đen b·ị b·ắt thì sao?"
Roppu lắc đầu, giọng trầm ngâm, ánh mắt đầy bất lực:
"Không quan trọng đâu. Chúng chỉ cần một cái cớ để bắt người và đuổi hết chúng tôi đi một lần nữa mà thôi. Chúng không tha cho ai đâu, trả hay không cũng vậy."
Không khí trong phòng trở nên nặng nề, mọi người chìm trong phiền muộn và tức giận. Shizuka cắn môi lo lắng, Suneo vẫn không ngừng lẩm bẩm trong tuyệt vọng. Nobita, lúc này, đột nhiên đứng dậy, ánh mắt nghiêm nghị, giọng nói chắc nịch:
"Chúng ta không thể ngồi đây chờ nữa. Nếu cứ ở lại, gia đình Roppu sẽ bị liên lụy. Hơn nữa, chúng ta vẫn còn Máy Dò Tọa Độ Không Gian. Chỉ cần tìm được tọa độ mới và liên lạc với Doraemon và Hajime, chúng ta có thể mở cánh cửa quay về Trái Đất."
Lời nói của Nobita như tia sáng giữa đêm đen, khiến mọi người thoáng lấy lại tinh thần. Cả nhóm nhìn nhau, ánh mắt ngầm đồng tình với kế hoạch của cậu. Roppu, tuy lo lắng, nhưng cũng gật đầu, hiểu rằng đây là cách duy nhất để bảo vệ gia đình mình.
Trong tình huống căng thẳng, Suneo là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh và đưa ra ý kiến:
"Như vậy, chúng ta chạy ra ngoài bằng cách nào? Bọn chúng đang săn lùng khắp hành tinh để tìm tụi mình mà."
Shizuka suy nghĩ một chút rồi nói: "Bọn mình giống như có giữ Doraemon vài cái bảo bối từ lần trước, không biết có dùng được không."
Cả nhóm nhanh chóng lấy ra những bảo bối mà Doraemon đã để lại hoặc những thứ họ có được. Đó là: Đèn Pin Thu Nhỏ, Khăn Choàng Phản Hồi, Máy Ảnh Tạo Mốt, Khăn Quàng Bay và Kẹo Thích Nghi. Suneo nhìn chằm chằm vào cây Đèn Pin Thu Nhỏ, đôi mắt sáng lên khi cậu nảy ra một ý tưởng:
"Bọn mình có thể dùng Đèn Pin Thu Nhỏ thu nhỏ bản thân lại, sau đó mình sẽ dùng xe đua điều khiển từ xa để di chuyển tìm tọa độ. Như vậy bọn Hành Tinh Đen khó mà phát hiện ra bọn mình!"
Nghe vậy, cả nhóm như bắt được tia sáng hy vọng, ánh mắt sáng lên. Jaien lập tức đồng tình:
"Ý kiến này được đó! Chúng ta có thể di chuyển nhanh và tránh được sự truy lùng!"
Mọi người lập tức bắt tay vào hành động. Shizuka và Nobita lo chuẩn bị đồ ăn và nước uống cần thiết, Suneo thì kiểm tra lại xe đua địa hình điều khiển từ xa để đảm bảo không xảy ra sự cố giữa đường.
Roppu mang ra các v·ũ k·hí nhỏ gọn của bọn Hành Tinh Đen từng b·ị b·ắt, giao lại cho nhóm bạn để tự vệ. Cậu và em gái cùng Chammy nhìn nhóm bạn đầy lo lắng, nhưng biết rằng không còn cách nào khác, đành nói lời tạm biệt:
"Hãy cẩn thận nhé! Tụi mình sẽ cố gắng câu giờ và đánh lạc hướng bọn chúng."
Nobita gật đầu, ánh mắt đầy kiên định:
"Roppu, Chammy và Ruri, cảm ơn các cậu! Chúng mình nhất định sẽ quay lại giúp các cậu."
Ngay khi chuẩn bị xong, nhóm Nobita nhanh nhẹn rời khỏi nhà Roppu. Họ vừa ra khỏi thì từ xa, con tàu của bọn Hành Tinh Đen đã bay tới, tiếng động cơ ù ù vang lên trong không gian yên tĩnh.
Suneo điều khiển xe đua địa hình chạy bon bon trên đồng cỏ rộng lớn. Xe nhỏ nhưng tốc độ cực kỳ nhanh, phóng vun v·út qua những bụi cỏ cao mà không hề gặp trở ngại.
Ngồi trên xe, mọi người cảm nhận rõ ràng cảm giác như đang lướt qua một hành tinh khổng lồ. Nobita giữ chặt túi đồ, cố gắng không làm rơi bất cứ thứ gì, trong khi Shizuka nhìn xung quanh, luôn cảnh giác với những tiếng động lạ.
Jaien, ngồi ở ghế sau, chăm chú thao tác trên Máy Dò Tọa Độ Không Gian. Trên màn hình, rất nhiều điểm sáng màu xanh hiện lên, tổng cộng có 9 tọa độ trong khu vực khu rừng gần đó. Jaien khẽ nhíu mày, chỉ tay vào một điểm sáng gần nhất:
"Chúng ta chọn tọa độ này làm khởi đầu. Nếu may mắn, nó sẽ là tọa độ chính xác."
Suneo gật đầu: "Được! Bám chặt vào nhé, mình sẽ tăng tốc!"
Chiếc xe nhỏ bé nhưng mạnh mẽ lao thẳng về phía khu rừng, để lại phía sau một đường bụi mờ mỏng. Mọi người không ai nói gì thêm, chỉ tập trung cho nhiệm vụ trước mắt, hy vọng có thể nhanh chóng thoát khỏi tình thế nguy hiểm này.
Sáng sớm, ánh mặt trời nhè nhẹ xuyên qua những tán lá rậm rạp, nhóm Nobita ngồi tụ lại dưới một gốc cây lớn. Trước mặt họ là vài gói mì đã nấu, nhưng hương vị nhạt nhẽo làm ai cũng không còn tinh thần.
Mỗi người ngồi một góc, đôi mắt lờ đờ vì thiếu ngủ. Việc hành động liên tục suốt đêm qua, kiểm tra đến 9 tọa độ trong khu rừng mà chỉ có một tọa độ đạt 40% độ phù hợp, khiến mọi người không khỏi thất vọng.
Jaien lắc đầu, gương mặt đầy lo lắng:
"Này độ phù hợp chỉ có 40% mình sợ là nếu sử dụng sẽ dẫn đến nhiều vấn đề khác."
Shizuka cũng đồng tình:
"Đúng vậy, chúng ta không thể liều lĩnh được. Trên địa cầu, ngọn núi sau trường có độ phù hợp đến 100%. Nếu chọn sai ở đây, mọi chuyện có thể tồi tệ hơn."
Không khí trở nên trầm lặng. Nobita cố gắng động viên:
"Không sao đâu mọi người, còn nhiều tọa độ mà, tụi mình sẽ tìm được cái tốt hơn thôi."
Mọi người khẽ gật đầu, nhưng tinh thần vẫn rệu rã.
Sau khi dọn dẹp, cả nhóm nhanh chóng thu xếp đồ đạc và chuẩn bị di chuyển đến khu vực tiếp theo, một con sông dài và lớn. Theo Máy Dò Tọa Độ Không Gian, có tới 28 tọa độ nằm dọc theo con sông này.
Suneo kiểm tra xe điều khiển từ xa, cẩn thận bảo dưỡng để đảm bảo không gặp trục trặc giữa đường. Nobita cùng Shizuka gấp rút chuẩn bị đồ ăn và nước uống. Khi tất cả đã sẵn sàng, chiếc xe lại lao đi, băng qua những con đường nhỏ dẫn tới bờ sông.
Hành trình không hề suôn sẻ. Sau gần một ngày, cả nhóm chỉ kiểm tra được 14 tọa độ, bởi địa hình con sông cực kỳ bất ổn. Đường đi gồ ghề, nhiều nơi xe điều khiển từ xa không thể tiến gần vì bị đá lở hoặc cây cối chặn lối.
Có lúc, một con Cá Nhảy Ếch bất ngờ xuất hiện và húc vào xe, làm cả nhóm phải vất vả sửa chữa trong hơn một giờ.
Không chỉ vậy, trên bầu trời, một con tàu tuần tra của đám người Hành Tinh Đen liên tục bay qua bay lại. Ánh sáng từ thiết bị quét của bọn chúng quét xuống mặt đất, khiến cả nhóm phải liên tục ẩn nấp và di chuyển trong lo lắng. Nobita thở dài:
"Không ngờ bọn chúng lại truy lùng gắt gao đến vậy…"
Jaien giữ chắc Máy Dò Tọa Độ, nói với giọng kiên định:
"Không sao, mình tin là nếu chúng ta cố gắng, chắc chắn sẽ tìm được tọa độ phù hợp hơn."
Shizuka đưa tay lau mồ hôi, nhẹ nhàng mỉm cười:
"Ừ, bọn mình đã vượt qua được nhiều chuyện khó khăn rồi, lần này cũng sẽ ổn thôi."
Bóng tối dần bao trùm khu vực, nhóm Nobita tạm trú trong một hang động nhỏ ven sông. Không khí nặng nề bao trùm cả nhóm.
Nobita ngồi thu mình trong góc, Shizuka thỉnh thoảng liếc nhìn ra ngoài cửa hang, như thể lo sợ bất cứ lúc nào đám người Hành Tinh Đen có thể xuất hiện.
Họ đã quay lại kích thước thật, nhưng trong lòng ai cũng mệt mỏi và thất vọng. Sau cả ngày dài tìm kiếm, không một tọa độ nào có độ phù hợp đủ cao để sử dụng.
Tệ hơn nữa, chiếc xe điều khiển duy nhất của nhóm đã bị hỏng bánh, và pin điều khiển cũng đã cạn kiệt. Nobita thất vọng cúi đầu, khẽ thở dài:
"Làm sao bây giờ…"
Jaien không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Máy Dò Tọa Độ Không Gian trên tay. Trên màn hình, những ký hiệu tọa độ vẫn nhấp nháy liên tục, lít nhít hiện ra một khu vực mới. Jaien ngẩng đầu, giọng trầm chắc:
"Tớ nghĩ bọn mình nên thử một tọa độ khác. Nhìn đây, tọa độ này giống như là một khu nông trại gần đây. Tối nay chúng ta sẽ đến đó kiểm tra."
Nobita giật mình nhìn vào tọa độ mà Jaien chỉ. Cậu thốt lên:
"Khoan đã, đây không phải là nhà của chị Morina sao?"
Câu nói của Nobita khiến mọi người ngạc nhiên. Suneo và Shizuka đồng loạt quay sang nhìn cậu, đồng thanh hỏi:
"Cậu biết người ở đó sao, Nobita?"
Nobita gật đầu, giải thích:
"Chị Morina là bạn chơi rất thân của Roppu hồi nhỏ. Cậu ấy từng kể với mình rất nhiều về chị ấy. Chị ấy sống một mình tại nông trại gần sông này và... tính cách của chị ấy rất mạnh mẽ. Theo như những gì Roppu nói, đám người Hành Tinh Đen chắc chắn sẽ không dám làm phiền hay canh chừng ở đó."
Jaien nghe vậy, khuôn mặt hiện lên một tia hy vọng. Cậu gật đầu, đánh nhịp quyết định:
"Vậy chúng ta sẽ đến đó kiểm tra. Hy vọng lần này sẽ có kết quả tốt."