Chương 39: Quan hệ.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, nhóm Nobita tiến gần tới nông trại của Morina. Dù đã khuya, ánh sáng từ bên trong nhà vẫn lấp ló qua các khe cửa sổ. Xung quanh khu vực, họ thấy nhiều tàu tuần tra của Hành Tinh Đen bay lượn nhưng không con tàu nào dám hạ cánh hoặc tiếp cận nông trại.
"Thật kỳ lạ, chỉ dựa vào tính cách mạnh mẽ mà đám này sợ sao?" Jaien khẽ lẩm bẩm, tay vẫn giữ chặt khẩu súng năng lượng được Roppu đưa trước đó.
"Dù sao cũng đến rồi, bọn mình không còn lựa chọn khác." Shizuka lên tiếng, cố giữ giọng bình tĩnh.
Cả nhóm bước nhẹ nhàng qua khu vực chuồng gia súc, cố không gây ra tiếng động. Những con gia súc lớn nằm ngủ rải rác, hơi thở nặng nề phả ra trong không khí se lạnh.
Đến trước cửa nhà, Nobita hít sâu một hơi rồi đưa tay gõ cửa. Tiếng gõ vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh lặng.
"Ai đó?" Một giọng nữ mạnh mẽ vang lên từ bên trong. Ngay sau đó, tiếng "cạch" đặc trưng của một khẩu súng lên đạn khiến cả nhóm giật mình.
Nobita nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh, đáp lời: "Em là Nobita, bạn của Roppu cùng Chammy."
Bên trong im lặng vài giây, rồi giọng nói đó vang lên, lần này có chút dịu đi nhưng vẫn đầy cảnh giác:
"Nobita? Là cậu bạn đeo mắt kính đi cùng con chồn xanh, đúng không?"
Nobita hơi bối rối, nhưng vội vàng trả lời: "À, dạ đúng rồi... Mà, chị ơi, Doraemon là mèo chứ không phải chồn."
Giọng nói bên trong cắt ngang: "Không quan trọng! Mấy đứa đến đây làm gì? Tôi không có thời gian để lải nhải đâu."
Nobita quay sang nhóm, hơi lúng túng. Thấy vậy, Suneo nhanh trí chen vào:
"Dạ, chuyện là bọn em là người ngoài hành tinh không có giấy chứng minh, bây giờ không có phương tiện để đi về, hơn nữa thức ăn nước uống cũng hết rồi. Bọn em đến xin tá túc một đêm, chị có thể giúp bọn em không ạ?"
Bên trong lại im lặng một lúc lâu, chỉ còn tiếng gió thổi qua đồng cỏ bên ngoài. Nhóm đứng ngoài cửa hồi hộp, không ai dám thở mạnh.
Rồi, một âm thanh "tạch" vang lên – tiếng then cửa được mở. Giọng nói mạnh mẽ của Morina lần nữa vang lên, lần này dịu dàng hơn:
"Vào đi."
Cánh cửa mở ra, cả nhóm thở phào nhẹ nhõm bước vào trong.
Khi cả nhóm bước vào nhà, nhanh chóng nhận ra không chỉ có mình Morina ở đây. Trong căn phòng nhỏ nhưng ngăn nắp, hai người khác đang ngồi bên bàn ăn.
Một ông lão đeo kính, dáng vẻ thư thái nhưng ánh mắt sắc bén như một học giả già dặn, tay cầm chén trà nhâm nhi. Cạnh ông là một nữ nhân trẻ, tầm 20 tuổi, làn da hồng đậm nổi bật, đôi mắt sắc sảo đánh giá nhóm Nobita từ đầu đến chân.
Cả hai người dường như không có ý định chào hỏi ngay mà chỉ lặng lẽ quan sát. Không khí trở nên gượng gạo, cho đến khi ông lão đứng lên, phá vỡ sự im lặng:
"Hahaha, mấy nhóc cũng đi trốn tị nạn giống bọn ta à?" Ông vừa nói vừa cười lớn, tay nâng chén trà lên uống. Rồi quay sang Morica, ông tiếp tục: "Quý cô Morina, có thể thay lão mời đám nhóc con này một bữa ăn được không?"
Morina không trả lời, chỉ lặng lẽ đứng dậy, bước vào bếp bắt đầu chuẩn bị thức ăn.
Nhân lúc không bị chú ý, nhóm Nobita kéo nhau ra một góc để nghỉ ngơi. Jaien lấy ra Máy Đo Tọa Độ Không Gian, ánh sáng từ màn hình hiển thị con số 92% sáng rực trên thiết bị.
Cả nhóm tràn ngập niềm vui, Nobita suýt nữa hét lên nhưng Suneo và Jaien nhanh chóng bịt miệng cậu lại.
"Im lặng! Cậu muốn bọn họ biết hết à?" Suneo thì thầm, mắt vẫn liếc nhìn về phía Morina trong bếp.
Nhưng hành động lén lút của cả nhóm không qua được mắt hai người khách khác trong nhà. Ông lão đẩy nhẹ kính lên, nở nụ cười:
"Các cháu đang làm gì thế? Trông có vẻ thú vị nhỉ?" Nữ nhân bên cạnh ông cũng tiến lại gần, ánh mắt dò xét.
Jaien và Suneo bối rối, không biết phải trả lời ra sao. Nobita ấp úng định lên tiếng thì Shizuka nhanh trí chen vào:
"Không có gì đâu ạ! Chúng cháu chỉ đang kiểm tra một vài thứ thôi."
Nữ nhân không nói gì, chỉ khẽ nhếch mép, như thể không tin lời giải thích đó. Ông lão thì mỉm cười hiền lành hơn:
"Không sao, nếu các cháu không muốn nói thì lão cũng không ép. Nhưng nhớ kỹ, nơi này không phải chỗ an toàn. Nếu có gì bất thường, các cháu nên nói ngay với Morina."
Nói rồi, ông quay lại bàn, tiếp tục nhấm nháp chén trà của mình. Nữ nhân vẫn đứng đó vài giây nữa, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua Máy Đo Tọa Độ Không Gian trước khi quay người bước theo ông lão.
Nếu lúc này Hajime có mặt, cậu sẽ nhận ra hai người này chính là hai nhân vật bí ẩn mà cậu đã thấy trong hang động ở hành tinh Koya Koya, những người mà cậu đã tìm kiếm suốt hơn một tháng qua.
Nhưng giờ đây, nhóm Nobita hoàn toàn không hay biết gì về mối liên kết kỳ lạ này và dường như những người này cũng không có ý định tiết lộ thêm điều gì.
Cả đám núp lại một chỗ càng chặt, Jaien cúi đầu xuống, cố giữ giọng nhỏ nhất có thể, nói:
"Nobita, bộ đàm đâu rồi? Mau lấy ra liên lạc với Doraemon đi!"
Nobita giật mình, vội vàng lục tìm trong ba lô. Tiếng loạt xoạt của cậu khiến cả nhóm căng thẳng. Từng phút trôi qua, Nobita vẫn loay hoay, khuôn mặt càng lúc càng tái mét.
Cuối cùng, cậu nhìn cả nhóm, giọng run rẩy gần như khóc: "Xin lỗi... mọi người! Mình... mình để quên bộ đàm ở nhà Roppu rồi!"
Mọi ánh mắt đổ dồn vào Nobita, không ai tin được cậu bạn lại phạm phải sai lầm nghiêm trọng đến vậy. Jaien nghiến răng, siết chặt tay lại, vẻ mặt giận dữ như muốn lao đến đấm Nobita một cú thật đau.
Suneo nhanh chóng giữ vai Jaien lại, mặc dù bản thân cũng rất muốn đánh Nobita một trận nhưng cậu cũng biết nếu để mọi chuyện trở nên ồn ào thì không chỉ Nobita mà cả nhóm sẽ gặp rắc rối.
"Jaien! Bình tĩnh lại đi. Đánh Nobita lúc này không giải quyết được gì cả. Chỉ cần quay về nhà Roppu tìm bộ đàm là được!"
"Hơn nữa..."
Nói rồi, như chợt nhớ ra điều gì, Suneo lục tìm trong túi xách của mình và bất ngờ rút ra một chiếc bộ đàm khác. Khuôn mặt đang căng thẳng của cậu bỗng giãn ra, nhẹ nhõm hơn hẳn.
"May mà mình còn giữ một cái nữa." Suneo nói, khiến cả nhóm thở phào nhẹ nhõm. Nobita cúi đầu lí nhí xin lỗi mọi người, nhưng không ai trách cậu nữa.
Lúc này Suneo nghiêm túc nhìn cả nhóm, hạ giọng: "Trong lúc mình cố gắng liên lạc với nhóm Doraemon, các cậu phải tìm cách đánh lạc hướng họ, nhất là hai người bí ẩn kia. Đừng để họ nghi ngờ hay chú ý."
Cả nhóm gật đầu đồng ý, hiểu rõ tầm quan trọng của nhiệm vụ này. Suneo nhanh chóng lấy chăn mềm và gối, nằm xuống góc phòng giả vờ ngủ, quay lưng lại phía những người khác, đồng thời bắt đầu thao tác với chiếc bộ đàm trong im lặng.
Morina bước ra khỏi bếp với một nồi cháo b·ốc k·hói nghi ngút, ra hiệu cho nhóm Nobita lại gần bàn ăn. Nobita dẫn đầu tiến lại, cả nhóm theo sau ngồi xuống.
Ai nấy đều không nói dối, thực sự họ rất đói sau một ngày dài mệt mỏi chỉ với vài gói mì cầm hơi. Morina đặt nồi cháo xuống, liếc nhìn về phía Suneo đang giả vờ ngủ trong góc, nhướng mày hỏi: "Nhóc bên kia không đói sao?"
Jaien nhanh trí trả lời, giọng bình tĩnh: "Thể chất cậu ấy hơi yếu, đi đường dài mệt nên ngủ trước rồi." Morina không nói thêm, có vẻ cô chỉ hỏi qua loa chứ không thực sự quan tâm.
Dưới bàn, Jaien khẽ dùng chân đẩy nhẹ chân Nobita và Shizuka, ý bảo họ mau kiếm chuyện gì đó để nói, tránh bầu không khí lúng túng. Shizuka gợi chuyện bằng cách nhắc đến mấy con gia súc ngoài nông trại, nhưng Morina chỉ hờ hững trả lời, không mấy hào hứng, khiến không khí càng thêm nặng nề.
Nobita, trong khi ăn, ánh mắt không ngừng đánh giá xung quanh căn nhà. Cậu chú ý đến một bức ảnh trên tủ, chụp một gia đình ba người, người mẹ quay mặt đi nên không thấy rõ, nhưng người bố khuôn mặt thì lại làm Nobita thấy quen thuộc. Cậu ngạc nhiên chỉ tay hỏi: "Chị Morina, kia là ba chị sao?"
Morina liếc nhìn bức ảnh, ánh mắt không thay đổi nhưng cũng không phủ nhận, chỉ khẽ gật đầu như ngầm thừa nhận. Nobita tiếp tục tò mò: "Ông ấy có phải là bị t·ai n·ạn trong lúc sửa con tàu không?"
Nghe vậy, Morina thoáng nhíu mày, sự khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt. Có vẻ cô không muốn nói về chuyện này. "Là Roppu kể cho mấy nhóc sao? Nó đúng là thích lo chuyện bao đồng rồi." cô cằn nhằn, giọng đầy bực dọc.
Nobita lắc đầu, ánh mắt kiên định: "Không, là em nằm mơ thấy." Cậu hít sâu một hơi, kể lại: "Trong mơ, em thấy mọi người lên một con tàu khổng lồ để trốn đến hành tinh Koya Koya. Ba của chị mặc đồ bảo hộ, ra ngoài sửa con tàu. Nhưng rồi có một t·ai n·ạn xảy ra, ông ấy biến mất vào khoảng không vô tận."
Câu nói của Nobita khiến cả bàn ăn trở nên im lặng. Morina nhìn Nobita, ánh mắt thoáng chút sửng sốt nhưng rất nhanh bị thay thế bằng vẻ lạnh lùng.
Cô không nói gì thêm, chỉ cúi xuống múc một chén cháo khác như để che giấu cảm xúc. Không khí càng trở nên nặng nề hơn, như thể mỗi người đang chìm trong những suy nghĩ riêng.
Lúc này, Nobita bình tĩnh kể tiếp: "Thực ra, hai ba ngày trước, em cũng gặp một giấc mơ khác."
Cậu dừng lại một chút, hít sâu rồi nói: "Em mơ thấy ông ấy đang sống ở một nơi rất kỳ lạ, tràn đầy máy móc và sinh vật quái dị. Nó giống như một bãi phế liệu khổng lồ, nơi thu gom các loại rác. Ông ấy trông lớn tuổi và lôi thôi hơn, đang tìm kiếm nguyên liệu để chế tạo một cái phi thuyền."
Morina khựng lại ngay khi nghe những lời này. Cô cố giữ vẻ bình tĩnh, chậm rãi ngồi xuống như thể không quan tâm, nhưng đôi tay run rẩy đã phản bội cô.
Ông lão ngồi gần đó đứng dậy, tiến lại gần Nobita, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu. Giọng ông trầm thấp nhưng đầy sự chú ý: "Cậu bé, cháu có thể miêu tả rõ hơn về nơi mà cháu mơ thấy ba của Morina không?"
Nobita gật đầu, cố gắng kể lại tất cả những gì mình còn nhớ. Những chi tiết vụn vặt về những đống máy móc cũ, những mảnh rác vũ trụ lấp lánh trong ánh sáng kỳ lạ và một không gian mà mọi thứ đều có vẻ như đã bị bỏ quên từ rất lâu. Khi cậu kể, đôi mắt ông lão dần lóe lên hào quang trắng bạc mạnh mẽ, như thể đang nhìn thấy điều gì đó vượt qua trí tưởng tượng của mọi người.
Sau một lúc, ông buông vai Nobita ra, quay lại nhìn Morina đang chờ mong, gật đầu: "Cậu bé không nói dối. Morina, ta giống như đã biết nơi ba cháu đang ở rồi."
Morina thoáng sững sờ, nhưng cô nhanh chóng che giấu cảm xúc bằng một cái cười gượng, không để tâm đến lời ông nói.
Tuy nhiên, ngay sau đó, cô quay sang Nobita, ánh mắt tràn đầy hy vọng. Morina kéo Nobita lại gần, đặt cậu ngồi xuống bên cạnh, giọng nói run run nhưng đầy mong chờ: "Nobita, em có thể kể rõ hơn không? Ba chị... Ba chị như thế nào rồi? Ông ấy có nói gì không? Có khỏe không?"
Nobita, mặc dù bất ngờ trước sự thay đổi của Morina, nhưng cũng cố gắng nhớ lại từng chi tiết nhỏ trong giấc mơ, kể lại cho cô. Không khí trong phòng lúc này trở nên yên bình hơn, tràn đầy hy vọng, như thể ánh sáng le lói giữa một màn đêm tối tăm.
Ngay khi cả nhóm đang nói chuyện say sưa, Suneo bất ngờ xuất hiện từ phía sau, khuôn mặt lộ rõ vẻ thất vọng. Cậu đắng chát nói: "Mình không liên lạc được với Doraemon... tín hiệu giống như đã xảy ra vấn đề."
Cả nhóm ngẩn người, sự im lặng bao trùm căn phòng trong vài giây. Sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của Nobita và Shizuka. Ngay lúc đó, nữ nhân da hồng từ bên trong bước ra, tay khoanh trước ngực, giọng nói không chút cảm thông: "Mấy nhóc muốn liên hệ bên ngoài sao? Không có cách nào đâu. Bọn Hành Tinh Đen đã chặn tất cả tín hiệu có thể truyền ra ngoài rồi."
Jaien nghe vậy lập tức nổi nóng, bước lên trước, chỉ tay về phía cô: "Vậy bà cô có biết làm sao để gọi điện ra ngoài không?"
Cách xưng hô của cậu khiến nữ nhân da hồng nhướng mày, tức giận đáp trả: "Cậu vừa gọi tôi là gì đấy?"
Dù bị ánh mắt đầy lửa giận từ cô quét qua, Jaien vẫn không lùi bước, gằn giọng hỏi lại: "Tôi hỏi, bà có biết cách nào để phá được chuyện này không?"
Nữ nhân da hồng nhắm mắt, hít một hơi sâu để kiềm chế cơn tức. Một lát sau, cô mở mắt ra, giọng bình tĩnh nhưng đầy uy quyền: "Chỉ cần phá hủy thiết bị chặn tín hiệu của bọn chúng là được. Nhưng điều đó không dễ đâu, nhóc con. Các thiết bị đó được đặt ở những nơi người bình thường không có khả năng đặt chân đến."