Chương 40: Đột nhập.
Suneo đứng giữa, giơ tay ngăn cản Jaien và nữ nhân da hồng đang cãi nhau. Cậu chờ đến khi cả hai bình tĩnh lại mới lên tiếng, giọng điềm đạm: "Vậy chỉ cần phá hủy mấy cái thiết bị chặn tín hiệu là được, đúng không?"
Nữ nhân da hồng khoanh tay, nghiêng đầu nhìn Suneo, sau đó gật đầu. Nhưng không để mọi người kịp vui mừng, cô tiếp tục lắc đầu: "Mấy đứa không nghe rõ sao? Những thiết bị đó được đặt ở các vị trí hiểm hóc, không phải ai cũng có thể tiếp cận được. Dù là phi thuyền vũ trụ hay quần áo bảo hộ đặc thù đều chỉ có nước bị hủy diệt trước khi chạm tới."
Suneo quay đầu nhìn cả nhóm. Trong ánh mắt mọi người, cậu thấy được sự đồng lòng. Không chần chừ, Suneo mở túi của mình, lấy ra Kẹo Thích Nghi. "Món này sẽ giúp chúng ta." cậu nói, giải thích công dụng kỳ diệu của nó.
Nữ nhân da hồng mở to mắt, ngạc nhiên thốt lên: "Không thể tưởng tượng được... loại kẹo này đúng là công nghệ vượt xa thời đại!" Dù không tin nổi, cô vẫn lặng lẽ thừa nhận hiệu quả. Ông lão bên cạnh, dù có chút bất ngờ, cũng rất nhanh tiếp nhận và gật đầu tán đồng.
Tuy nhiên, sau một lát, nữ nhân da hồng lại lắc đầu: "Không ổn. Ngay cả khi mấy đứa có năng lực đột phá những nơi đó, các ngươi đã tính đến chuyện đi lại hay tìm kiếm chưa?"
Cô liếc nhìn từng người, giọng nói đầy nghiêm trọng: "Để ta đưa ra ví dụ. Ta biết có một thiết bị được đặt trong rãnh biển sâu 10km. Mấy đứa có thể xuống được đó không? Ngay cả khi có thể, mấy đứa đã chuẩn bị tâm lý cho việc tìm kiếm trong phạm vi mấy trăm cây số chưa? Và cuối cùng, mấy đứa nghĩ rằng mình có đủ sức mạnh để phá hủy nó trong một lần hay không?"
Không gian chìm vào yên lặng, cả nhóm đều cảm nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề. Nobita nắm chặt tay, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm, nhưng cũng không thể giấu đi sự lo lắng. Shizuka, Jaien và Suneo đều rơi vào trạng thái trầm tư.
Đột ngột, ông lão bên cạnh cười lớn, phá tan không khí nặng nề. Ông xoa tay nói với nữ nhân da hồng: "Ha ha, Scarlet, nếu không cô giúp bọn nhóc thế nào?"
Scarlet, nữ nhân da hồng, nhíu mày, khoanh tay lại: "Không muốn. Ngược lại là ông đó, giáo sư Horatio Alwin Heisenberg, sao không tự mình đi giúp? Năng lực của ông chẳng phải thích hợp hơn tôi sao?"
Ông lão tên Horatio chỉ cười mà không đáp, vẻ bí ẩn khiến cả nhóm thêm tò mò.
"Khoan đã!" Suneo chen vào, cắt ngang cuộc đối thoại. Cậu khoanh tay, nghiêm túc: "Nếu muốn giúp bọn tôi thì cũng nên giới thiệu bản thân trước chứ!"
Scarlet liếc sang Horatio, lão già thở dài, sau đó gật đầu đồng ý. Scarlet nhún vai, ánh mắt chuyển qua nhóm Nobita, nói thẳng: "Bọn ta là Cảnh Sát Đặc Nhiệm Vũ Trụ, chuyên xử lý các tổ chức t·ội p·hạm lớn như Hành Tinh Đen."
Shizuka nghe vậy, mắt sáng lên, tò mò hỏi: "Nếu vậy, sao các người không giải quyết đám người Hành Tinh Đen luôn đi?"
Scarlet lắc đầu, giọng đầy bất đắc dĩ: "Mặc dù bọn ta có rất nhiều đặc quyền mạnh mẽ, nhưng kèm theo đó là vô số quy tắc ràng buộc. Muốn xử lý đám Hành Tinh Đen, đầu tiên phải nhận được đơn báo cáo chính thức, sau đó thiết lập nhiệm vụ, tiến hành điều tra, kiểm tra và xác thực chứng cứ, rồi mới có thể thực hiện các hành động pháp lý."
Nói đến đây, ánh mắt Scarlet chuyển sang Morina, mang theo chút phức tạp. "Lần này, bọn ta đến đây để thăm con gái của đồng đội m·ất t·ích... Không ngờ lại phát hiện ra tội ác của đám Hành Tinh Đen. Nhưng trước đó, chúng ta không nhận được bất kỳ báo cáo nào."
Morina không nói gì, chỉ trầm ngâm nhìn ra xa, trong khi nhóm Nobita cảm thấy mọi chuyện ngày càng trở nên phức tạp hơn.
Horatio nhìn nhóm bạn, ánh mắt như xuyên thấu mọi bí mật. Ông hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng nghiêm túc: "Thế mấy nhóc thì sao? Từ đâu đến, vì sao lại đến đây? Nhìn độ tuổi các cháu, hẳn vẫn đang đi học, phải không?"
Cả nhóm liếc nhìn nhau, có vẻ không biết nên trả lời thế nào. Cuối cùng, Jaien đứng dậy, tự nhận trách nhiệm giải thích: "Bọn cháu đến từ Địa Cầu, một hành tinh trong hệ Mặt Trời. Bọn cháu... đến đây để chơi thôi ạ."
Horatio hơi nghiêng đầu, lộ vẻ ngạc nhiên. Ông xoa cằm, trầm ngâm: "Địa Cầu? Hệ Mặt Trời? Hình như ta chưa từng nghe thấy hành tinh nào được gọi như vậy."
Scarlet bên cạnh nhíu mày, nhưng không nói gì, chỉ chăm chú quan sát nhóm Nobita.
Horatio lắc đầu nhẹ, sau đó mỉm cười, vỗ vai Jaien: "Thôi, không sao. Các cháu ăn uống rồi nghỉ ngơi đi. Sáng mai bọn ta sẽ giúp các cháu. Dù sao, bọn ta cũng cần liên lạc với bên ngoài."
Nghe vậy, cả nhóm thở phào nhẹ nhõm, cảm giác căng thẳng trong lòng cũng vơi đi phần nào. Morina không nói gì thêm, chỉ quay người vào bếp, để lại bầu không khí có chút nhẹ nhàng hơn.
Sáng hôm sau, cả nhóm thức dậy sau một đêm nghỉ ngơi, cơ thể dường như đã lấy lại phần nào sức lực. Sau khi ăn sáng xong, Morina không nói nhiều, chỉ cẩn thận chuẩn bị thức ăn trưa và tối cho cả nhóm. Trước khi rời đi, họ quay lại tạm biệt cô, cảm kích vì sự giúp đỡ chân thành mà cô dành cho mình.
Cả nhóm leo lên phi thuyền ngụy trang của Horatio và Scarlet. Khi phi thuyền khởi động, Horatio cài đặt chế độ lái tự động, sau đó dẫn mọi người vào phòng khách phía sau. Ở đó, Scarlet đang chờ sẵn, trên tay là một thiết bị trình chiếu nhỏ gọn, chuẩn bị giải thích tình hình hiện tại.
Scarlet bắt đầu bằng giọng nghiêm nghị, chiếu lên màn hình những hình ảnh và tư liệu về các hoạt động của tổ chức Hành Tinh Đen. Bà nói:
"Đám người Hành Tinh Đen không chỉ là những tên c·ướp b·óc thông thường. Chúng có hệ thống tổ chức phức tạp, với những nhánh quyền lực chi phối từ phía sau. Tệ hơn, có một bộ phận người hành tinh Ban Mai đã gia nhập tổ chức này sau khi đến hành tinh Koya Koya."
Nhóm Nobita ngạc nhiên, Suneo liền hỏi: "Tại sao họ lại làm như vậy? Không phải người hành tinh Ban Mai cũng từng bị Hành Tinh Đen chèn ép sao?"
Scarlet gật đầu, tiếp lời: "Đúng vậy. Nhưng cũng chính vì vậy mà họ phần nào tôn kính một người anh hùng của hành tinh mình... chính là cha của Morina." Scarlet liếc nhìn về phía Nobita, ánh mắt lóe lên chút nghi hoặc nhưng không nói gì thêm.
"Những người này, mặc dù gia nhập tổ chức, nhưng đã âm thầm bảo hộ một phần người dân ở đây, bao gồm cả Morina."
Cả nhóm dần hiểu ra vấn đề, nhưng không khí chùng xuống khi Scarlet tiếp tục: "Hai ngày trước, nhóm người này đã bị t·ấn c·ông bí ẩn và m·ất t·ích. Điều đó khiến những kẻ còn lại trong tổ chức Hành Tinh Đen trở nên táo tợn hơn. Chúng coi việc này như một cái cớ để đàn áp toàn bộ hành tinh Koya Koya."
Nobita và mọi người ngồi bất động, mặt đầy lo lắng. Những lời Scarlet nói như khơi lên ký ức gần đây của họ. Nobita lắp bắp nói: "Có... có phải họ b·ị b·ắt trên phi thuyền mà bọn em giấu đi không?"
Scarlet và Horatio cùng nhìn nhóm Nobita, ánh mắt trở nên sắc bén hơn. "Các cháu biết gì sao?" Horatio hỏi, giọng ấm áp. Nobita cùng Jaien, Suneo và Shizuka toát mồ hôi, không biết phải trả lời thế nào.
Cuối cùng, Nobita là người đầu tiên dũng cảm đứng ra giải thích tất cả những gì nhóm đã biết và những gì họ đã làm, bao gồm cả việc giấu phi thuyền và bắt giữ đám người Hành Tinh Đen, nhốt ở nhà Roppu. Giọng nói của Nobita đầy áy náy, nhưng cậu biết không thể giấu giếm chuyện này nữa.
Horatio nghe xong, nét mặt không thay đổi, chỉ quay sang nhìn Scarlet và gọi tên cô với một giọng đầy ý nhị: "Scarlet."
Scarlet chỉ nhẹ nhàng đáp lại, không chút biểu cảm: "Biết rồi." Ngay sau đó, ông lão đeo kính biến thành một luồng ánh sáng bạc, cơ thể ông ta tan biến khỏi tầm mắt của cả nhóm. Nobita, Jaien, Suneo và Shizuka tròn mắt kinh ngạc, chưa kịp thốt lên lời nào.
Scarlet lắc đầu, như thể đã quá quen với những tình huống như vậy. Cô tiếp tục giải thích, giọng điềm tĩnh nhưng không kém phần nghiêm trọng:
"Có tổng cộng chín thiết bị chặn tín hiệu được đặt rải rác trên hành tinh Koya Koya. Để giải quyết vấn đề nhanh hơn, ta sẽ xử lý sáu cái ở các địa điểm phức tạp nhất. Ba cái còn lại, ta giao cho các nhóc. Đây là nhiệm vụ của các nhóc nếu muốn rời khỏi đây an toàn và giúp đỡ người dân ở hành tinh này."
Cả nhóm ngồi lặng đi trong giây lát, rồi đồng loạt gật đầu. Dù lo lắng, họ biết không có lựa chọn nào khác. Scarlet nhìn từng người một, ánh mắt như muốn khẳng định sự quyết tâm của họ. Sau đó, cô nói tiếp:
"Ta sẽ cung cấp tọa độ của ba thiết bị còn lại. Nhưng hãy nhớ, đừng quá liều lĩnh. Nếu gặp nguy hiểm, hãy báo cho ta ngay lập tức."
Nobita và cả nhóm đồng thanh: "Chúng cháu hiểu rồi!" Tuy sự tự tin của họ có chút miễn cưỡng, nhưng cả nhóm đều quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ mà Scarlet giao phó.
. . .
Thời gian thấm thoát trôi qua, ba ngày bận rộn đã nhanh chóng kết thúc. Từ giữa đại dương, một con cá mập khổng lồ màu hồng nổi lên mặt nước, cái miệng lớn phun ra một khối lập phương màu tím đen.
Trên không trung, một bàn tay rắn chắc chụp lấy khối lập phương, đó là Jaien. Ngay sau đó, một con tàu vũ trụ ẩn hình xuất hiện, cá mập nhảy lên bờ và trong tích tắc biến thành Scarlet. Với vẻ điềm tĩnh quen thuộc, cô nhận lấy từ Shizuka chiếc khăn và lau sạch nước còn bám trên cơ thể mình.
Scarlet bước vào phòng khách của con tàu, nơi trung tâm bàn đã trưng bày tám khối lập phương giống hệt. Suneo, với vẻ cẩn trọng, vừa sờ vừa kiểm tra từng khối, ánh mắt đầy tò mò nhưng cũng lộ rõ sự căng thẳng. Cậu nói:
"Tốt quá, giờ chỉ cần phá hủy chúng là xong, đúng không?"
Tuy nhiên, Scarlet lắc đầu. Gương mặt cô trầm ngâm, không một chút thoải mái.
"Không đơn giản như vậy." cô nói. "Ta đã thử dùng sức mạnh của mình, nhưng hoàn toàn vô ích. Phải biết rằng, sức mạnh của ta so với v·ũ k·hí chính của con tàu này còn mạnh hơn nhiều, vậy mà vẫn không thể làm chúng suy suyển."
Shizuka nghe vậy, ánh mắt lo lắng: "Vậy chúng ta phải làm gì đây?"
Scarlet không trả lời, chỉ liếc về phía Horatio, người đang điềm nhiên ngồi uống trà như thể không có chuyện gì xảy ra. Ông lão đặt tách trà xuống, bước đến gần bàn, lướt qua những khối lập phương một cách chăm chú, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
"Bọn chúng được chế tạo từ hợp kim TT-88X, loại hợp kim này gần như miễn dịch tinh thần hệ năng lượng. Ngay cả năng lực của ta cũng không làm gì được chúng."
Horatio ngừng lại, như thể đang để mọi người hấp thụ thông tin, sau đó nói tiếp:
"Tuy nhiên, chúng ta có thể sử dụng máy khoan công suất lớn của đám Hành Tinh Đen để phá hủy chúng. Đó là công cụ duy nhất đủ sức mạnh để xuyên qua loại hợp kim này."
Scarlet vẫn giữ nét mặt thờ ơ, như đã đoán trước được điều này. Jaien và Suneo nhìn nhau, sự tự tin bắt đầu lung lay. Shizuka, mặc dù lo lắng, vẫn cất tiếng hỏi:
"Nhưng... cỗ máy đó đang ở đâu?"
Horatio gõ nhẹ vào bàn, ánh mắt sắc sảo:
"Nó được đặt tại trung tâm căn cứ của đám Hành Tinh Đen trên hành tinh Koya Koya."
Căn phòng chìm vào im lặng trong giây lát. Nobita, người nãy giờ không nói gì, hít sâu một hơi, rồi nắm chặt tay:
"Vậy thì chúng ta phải đến đó và hoàn thành nhiệm vụ. Dù có khó khăn thế nào, chúng ta cũng không thể bỏ cuộc!"
Cả nhóm gật đầu, ánh mắt rực lên sự quyết tâm. Dù biết rõ những nguy hiểm đang chờ đợi, họ cũng hiểu rằng đây là cơ hội duy nhất để giải cứu hành tinh Koya Koya và chấm dứt sự thống trị của đám người Hành Tinh Đen.
Cả nhóm sau một ngày chuẩn bị kỹ lưỡng, quay lại nhà Morina để nghỉ ngơi và sẵn sàng hành động vào lúc trời tối.
Khi màn đêm buông xuống, họ mặc vào trang phục c·ướp được từ đám người Hành Tinh Đen. Bộ trang phục này tuy không hoàn toàn đảm bảo hiệu quả ngụy trang, nhưng có còn hơn không, nhất là khi nó được trang bị khả năng tự điều chỉnh theo kích thước người mặc và cung cấp khả năng bảo hộ đáng kể.
Căn cứ của đám người Hành Tinh Đen được đặt sâu trong lòng đất, nơi hoàn hảo cho việc khai thác khoáng sản. Dưới sự dẫn dắt của Horatio, cả nhóm tiến qua những vách đá dựng đứng và các hang động sâu thẳm bằng cách sử dụng năng lực niệm lực của ông.
Dọc đường, họ bắt gặp vô số sinh vật kỳ lạ và những hệ sinh thái ngầm phong phú, tựa như một thế giới hoàn toàn khác dưới lòng đất. Những khung cảnh đó khiến mọi người không khỏi kinh ngạc, nhưng không ai quên được nhiệm vụ quan trọng phía trước.
Khi cả nhóm tiến sâu hơn, ánh sáng lờ mờ của căn cứ Hành Tinh Đen hiện ra trong bóng tối. Đó là một tổ hợp khổng lồ, đầy những đường ống và máy móc lặng lẽ, chỉ được soi sáng bởi vài bóng đèn đường yếu ớt. Cảnh vật im lặng đến mức bất thường, khiến bầu không khí thêm phần căng thẳng.
Horatio dừng lại, ánh mắt lóe lên ánh sáng bạc khi ông dùng năng lực của mình để quan sát tình hình bên trong. Sau một lúc, ông bật cười nhẹ và nói với giọng đầy tự tin:
"Đám người đó đã đi ngủ hết rồi. Chúng ta chỉ cần cẩn thận, lặng lẽ bắt hết bọn chúng là được."
Lời nói của Horatio khiến nhóm bạn vừa bất ngờ vừa nhẹ nhõm. Nobita liếc nhìn mọi người, gật đầu ra hiệu sẵn sàng.