Đồng Thời Xuyên Qua: Bắt Đầu Từ Doraemon.

Chương 42: Cá mập cùng Quỷ.




Chương 42: Cá mập cùng Quỷ.
Nobita đứng trước cánh cửa vừa khép lại, khuôn mặt đầy vẻ buồn bã. Cậu thở dài:
"Vậy là từ giờ bọn mình không thể đến hành tinh Koya Koya chơi nữa rồi..."
Suneo, Jaien, và Shizuka nhìn Nobita đầy cảm thông. Họ nhanh chóng tiến đến an ủi cậu, mỗi người một câu:
"Thôi mà Nobita, ít nhất chúng ta đã cứu được người hành tinh Koya Koya!" Shizuka nhẹ nhàng nói.
"Phải đó, lần này cậu cũng chẳng làm rối tung mọi chuyện đâu!" Suneo vừa nói vừa vỗ vai Nobita.
"Lần sau muốn làm anh hùng thì nhớ rủ mình theo nữa nhé!" Jaien nửa thật nửa đùa thêm vào.
Tuy nhiên, cả nhóm nhanh chóng nhận ra rằng Doraemon và Hajime lại có vẻ mặt kỳ quặc, như đang che giấu điều gì đó. Sau một lúc, Doraemon thở dài, vừa cười vừa nói: "Ai nói với các cậu là chúng ta không thể quay lại hành tinh Koya Koya chứ?"
Cả nhóm trố mắt nhìn Doraemon đầy ngạc nhiên. Nobita vội vàng hỏi: "Thật sao Doraemon? Chúng ta vẫn có thể quay lại được à?"
Doraemon gật đầu, giải thích:
"Đúng vậy, cánh cửa này chỉ tốn năng lượng lớn để hoạt động thôi. Vì vậy, một tháng nó mới mở ra được một lần. Và có một điều đặc biệt nữa là khi sử dụng cánh cửa này, thời gian ở hai bên sẽ trở nên ngang bằng nhau."
Hajime gật đầu tiếp lời:
"Điều đó có nghĩa là dù chúng ta ở đây hay ở bên đó, thời gian sẽ không chênh lệch nữa. Vậy nên đừng lo lắng, Roppu và mọi người sẽ không lớn vù vù mỗi khi chúng ta quay lại đâu."
Nghe vậy, Nobita và cả nhóm mừng rỡ. Jaien cười lớn: "Hay quá, vậy lần sau chúng ta lại qua đó chơi tiếp nhé!"

Hajime đứng một bên nhìn cả nhóm bạn đang vui cười, ánh mắt thoáng chút lo âu. Cậu quay lại nhìn cánh cửa vừa đóng, tâm trí lại dấy lên những suy nghĩ về hành tinh Koya Koya.
Nơi đó vẫn còn quá nhiều bí ẩn chưa được giải đáp, những âm mưu của Hành Tinh Đen, mục đích thực sự của Scarlet và giáo sư Horatio, hai người mà cậu cảm nhận rõ ràng không chỉ đơn giản đến đó thăm người. Thêm vào đó, còn những bí ẩn lớn hơn mà cậu không thể giải thích.
Hajime lắc đầu, tự nhủ không nên nghĩ quá nhiều. Nhìn ra ngoài trời đã tối, cậu hướng ánh mắt về nhóm bạn đang ríu rít cười đùa. Trong lòng cậu chỉ mong rằng khi trở về nhà, họ vẫn giữ được niềm vui và sự hồn nhiên này.
. . .
Freeman đứng lặng nhìn đ·ống đ·ổ n·át của con thuyền mà cậu thậm chí chưa kịp sử dụng lần nào sau khi sửa chữa. Cậu hậm hực đá mạnh vào tên hải tặc nằm dưới chân, rồi thở dài. Ban đầu, kế hoạch của cậu là lên đường tìm Fenrir để giải quyết vấn đề, nhưng không ngờ lại có một đám hải tặc bất ngờ t·ấn c·ông vương quốc Drum, phá tan cảng và tất cả các con thuyền neo đậu ở đó.
Freeman vội vàng chạy tới xử lý toàn bộ đám hải tặc và giao cho hải quân để nhận tiền thưởng. Tuy nhiên, số tiền thưởng chỉ vỏn vẹn chưa tới một triệu Beli, chẳng thấm tháp vào đâu để sửa chữa lại con thuyền. Cậu đành quay trở về nhà của Dr. Kureha, trong lòng không ngừng suy tính.
Về đến nơi, Freeman thấy Riku lại nằm bất động trên giường. Thương thế của hắn vốn đã gần hồi phục, nhưng chỉ vì lúc trước lên thuyền lấy đồ, vừa đúng lúc đám hải tặc t·ấn c·ông, trúng mảnh đạn pháo, khiến v·ết t·hương càng thêm nặng.
Bên cạnh Riku, Hải Âu đang đắc chí, vừa nhấm nháp con cá vừa nhìn chằm chằm vào hắn mà cười khoái chí. Freeman ghét bỏ nhặt mảnh cá văng ra lung tung từ miệng Hải Âu nhét ngược trở lại, khiến nó nghẹn ngang họng. Trước cảnh này, Riku bất ngờ bật cười thành tiếng, phá tan bầu không khí ảm đạm trong phòng.
Freeman quay sang, thấy tóc lam thiếu nữ tiến lại gần, cô gọi một cách trịnh trọng: "Thuyền trưởng." Freeman gật đầu đáp lại, ánh mắt thoáng chút trầm ngâm khi nhìn cô.
Lai lịch của thiếu nữ khá phức tạp. Cô và người chị gái đều là thành viên tộc Oni - một chủng tộc mạnh mẽ và hiếm có, cả hai cũng từng b·ị b·ắt làm nô lệ nhưng nhờ sở hữu năng lực từ trái ác quỷ nên mới trốn được.
Cô em, cũng chính là thiếu nữ trước mặt, tên là Rem, đã ăn trái Kiri Kiri no Mi, một trái ác quỷ hệ Logia mang khả năng điều khiển độ ẩm, hơi nước trong không khí.
Với năng lực này, Rem có thể tạo ra sương mù, tích tụ hơi nước để gây m·ưa b·ão hoặc hút độ ẩm từ người và vật, dẫn đến khô hạn nghiêm trọng. Ngược lại, cô cũng có thể tăng độ ẩm trong không khí đến mức làm hư hỏng môi trường xung quanh. Cô cũng có thể hóa thành sương mù để di chuyển hay chiến đấu, chẳng qua là do mới ăn không lâu hoàn toàn không dùng được.

Đây là một trái ác quỷ mạnh mẽ, nhưng đáng tiếc, Rem không đủ kinh nghiệm và sức mạnh để vận dụng nó hiệu quả. Năng lực của cô cần thời gian chuẩn bị, ít nhất một giờ, khiến cô không thể phát huy hết sức mạnh trong các tình huống khẩn cấp.
Ngược lại, người chị gái của Rem là Ram sở hữu một trái ác quỷ mạnh mẽ hơn nhiều, đó cũng là lý do khiến cả hai bị Fenrir bắt giữ. Ram có vai trò quan trọng trong kế hoạch của Fenrir và Rem chỉ là con tin được hắn sử dụng để ép buộc người chị hợp tác.
Mặc dù tên của Rem và Ram khiến Freeman nhớ đến một bộ anime nào đó từ kiếp trước, nhưng cậu chỉ xem đó là trùng hợp ngẫu nhiên.
Điều quan trọng hơn là qua lời kể của Rem, cậu càng quyết tâm sớm xử lý Fenrir. Đặc biệt khi hải âu đã nhặt được một kim la bàn vĩnh cửu, dẫn thẳng tới căn cứ của đối phương. Tuy nhiên, vấn đề hiện tại là con thuyền của cậu đã tan nát, buộc Freeman phải nghĩ cách khác để tiếp tục hành trình.
"Rem, đừng quan tâm tên ngốc đó nữa, qua đây giúp ta mau!" Một giọng nói trong trẻo nhưng đầy vẻ trách móc vang lên từ phía sau. Freeman quay lại, thấy Liana, một thiếu nữ có đôi tai và đuôi sói, thân hình nhỏ nhắn chưa tới một mét, đang lắc lắc đầu để phủi đi lớp tuyết bám trên tai. Rem nhanh chóng chạy tới giúp cô mang túi thảo dược nặng trĩu sau lưng.
Freeman chỉ gật đầu chào, quen với phong cách năng động và đôi lúc hơi bừa bãi của Liana. Cậu nhớ lại lần đầu tiên gặp cô, khi Liana quá hào hứng với mọi thứ xung quanh, hỏi liên tục hàng loạt câu hỏi.
Freeman, không muốn mất thời gian trả lời, đã ném cho cô một cuốn bách khoa toàn thư để đọc. Từ đó, Liana có thói quen gọi cậu là "tên ngốc lạnh lùng" như một cách trả đũa.
"Liana, tình huống của Riku sao rồi?"
Liana lấy trên bàn sổ tay độc sơ qua, nói: "Yên tâm, thuốc của Dr. Kureha rất tốt, lại thêm ta chế tác canh thuốc, đảm bảo trả cho ngươi một cái mới Riku."
Freeman gật đầu, không nói gì thêm, chậm rãi bước ra ngoài. Cậu cầm chặt trong tay chiếc kim la bàn vĩnh cửu, hướng ánh mắt về phía bờ biển phủ đầy băng giá.
Làn gió lạnh thổi qua khiến làn da cậu hơi căng cứng. Freeman hít sâu một hơi, tập trung tinh thần, cơ thể trong nháy mắt biến đổi thành hình dáng của một con cá mập khổng lồ, bao bọc bởi một lớp băng dày óng ánh.
Không chần chừ, cậu lao thẳng xuống làn nước lạnh giá của biển khơi. Dưới bề mặt đóng băng, cơ thể Freeman di chuyển chậm rãi, cảm nhận môi trường xung quanh bằng sự kết hợp giữa giác quan sắc bén và haki quan sát. Dòng nước lạnh thấu xương không thể làm cậu ngừng lại, nhưng Freeman vẫn cảm nhận rõ ràng rằng cơ thể mình đang yếu đi từng chút một khi chạm vào nước biển, bất quá nó không là vấn đề.
Không có con thuyền nào để sử dụng, Freeman chỉ có thể chọn cách nguyên thủy nhất để di chuyển, tự bơi qua đại dương lạnh lẽo, dựa vào chiếc kim la bàn để dẫn đường.
. . .

Nanami chậm rãi bước qua những con đường nhộn nhịp, ánh sáng từ đèn đường và các cửa hàng chiếu rọi cả khu phố, tạo nên khung cảnh sôi động. Đây là thời kỳ Nhật Bản đang trong quá trình hiện đại hóa, những giá trị truyền thống và văn hóa phương Tây đan xen, đôi khi xung đột.
Ánh mắt cô thoáng qua các cặp đôi vui chơi bên đường, rồi nhìn những ngọn đèn lấp lánh, lòng dâng lên cảm giác thẩn thờ. Cô lắc đầu, thở nhẹ một hơi, nhanh chóng tập trung vào nhiệm vụ.
Nanami tiếp tục bước đi, băng qua dòng người, mùi hương quỷ dần trở nên rõ ràng hơn. Đó không phải là mùi h·ôi t·hối quen thuộc của quỷ mà cô từng biết, mà là một mùi hương kỳ lạ, khó tả. Dựa vào cảm nhận của mình, cô nhanh chóng xác định được hướng đi, rời khỏi con đường đông đúc và tiến vào một khu vực yên tĩnh hơn.
Đến trước một căn nhà hai tầng nằm giữa rừng cây rậm rạp, Nanami gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ cũ kỹ. Căn nhà im lặng như tờ, không có bất kỳ phản ứng nào từ bên trong. Cô kiên nhẫn chờ đợi, nhưng bỗng một làn hương lạ bay tới, không có mùi vị rõ ràng nhưng mang lại cảm giác mơ hồ và bất an.
Nanami nhanh chóng nhận ra đây là một loại khí độc gây ảo giác, nhưng với kinh nghiệm hộ chơi ảo giác lâu năm và khả năng miễn nhiễm đặc biệt, cô không bị ảnh hưởng. Đôi mắt lạnh nhạt quét qua khung cảnh xung quanh, cô phát hiện ra dấu hiệu của hai con quỷ đang lặng lẽ tìm cách trốn thoát từ phía sau căn nhà.
Thở dài, Nanami giơ tay lên, hơi thở của cô như hòa quyện với không khí xung quanh. Rừng cây vốn tĩnh lặng bỗng nhiên chuyển động, những thân cây gai bén nhọn mọc lên tua tủa, bao vây toàn bộ khu vực. Căn nhà và cả khu rừng chìm trong một mạng lưới gai sắc nhọn, không để lại bất kỳ lối thoát nào cho kẻ bên trong.
Cánh cửa gỗ cũ kêu lên một tiếng nhẹ, mở ra để lộ một bóng người trẻ tuổi. Đó là Yushiro, với mái tóc trắng cắt ngắn gọn gàng, đôi mắt xanh lục ánh lên sự cảnh giác và bộ yukata màu xám nhạt tạo nên vẻ ngoài truyền thống đầy nghiêm trang. Hắn nhìn Nanami chằm chằm, khuôn mặt không giấu được vẻ đề phòng.
Nanami đứng im, ánh mắt bình tĩnh đánh giá Yushiro. Sau một lúc, cô cất tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
"Ta đến tìm Tamayo."
Lời cô vừa dứt, Yushiro như muốn phản ứng, vẻ tức giận và cảnh giác hiện rõ hơn trên khuôn mặt. Nhưng trước khi hắn kịp nói gì, một giọng nữ ôn nhu từ trong nhà vang lên, ngắt lời hắn: "Yushiro, để cô ấy vào."
Yushiro nén lại sự không cam lòng, hậm hực quay người, rồi miễn cưỡng mời Nanami vào nhà. Nanami cũng không khách sáo, bước thẳng qua cửa, đôi giày nhẹ nhàng chạm xuống sàn gỗ.
Bên trong phòng khách, ánh sáng từ ngọn đèn dịu dàng tỏa ra khắp gian phòng. Ngồi bên bàn, Tamayo, với mái tóc nâu dài được buộc thấp gọn gàng về phía sau và vẻ đẹp dịu dàng với bộ kimono truyền thống với họa tiết đơn giản, tao nhã, đang đánh giá Nanami. Sau một lúc, nàng lên tiếng, giọng nói như mang theo chút tò mò pha lẫn thận trọng:
"Là tiểu thư Sakura, đúng không?"
Nanami gật đầu. "Sakura" là tên cô dùng để liên lạc với Sát Quỷ Đoàn và một số con quỷ đặc thù như Tamayo. Với Tamayo, cái tên ấy dường như đã quen thuộc, nhưng ánh mắt nàng vẫn ánh lên vẻ ngờ vực xen lẫn sự hiếu kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.