Chương 43: Mời.
Nanami không vội lên tiếng, ánh mắt của cô lặng lẽ lướt qua hai con quỷ trước mặt. Cô, Tamayo và Yushiro không phải trường hợp duy nhất thoát khỏi sự kiểm soát của Muzan hoặc bản năng của loài quỷ.
Qua những lời kể từ tộc trưởng đời 97 nhà Ubuyashiki, cô biết rằng Sát Quỷ Đoàn cũng giữ liên lạc với một số con quỷ đặc thù, những kẻ không đi theo Muzan nhưng vẫn mang trong mình dòng máu quỷ.
Những con quỷ này, vì lý do nào đó, đã thoát khỏi sự kiểm soát của Muzan hoặc chống lại bản năng quỷ dữ trong họ. Và lý do cho sự liên kết kỳ lạ này không chỉ nằm ở Muzan hay Sát Quỷ Đoàn, mà còn liên quan sâu sắc đến chính đất nước này và những người đang nắm quyền.
Nanami nhớ lại những điều mình đã đọc trong các văn bản cổ lưu giữ tại gia tộc Ubuyashiki. Từ hàng ngàn năm trước, Muzan đã ấp ủ tham vọng thống trị Nhật Bản, thậm chí lợi dụng những người sẵn lòng giúp hắn tìm kiếm "Bỉ Ngạn Xanh". Nhưng tham vọng của hắn không thành công. Lý do không chỉ nằm ở sự kháng cự của Sát Quỷ Đoàn, mà còn bởi sự tồn tại của những lực lượng khác trên mảnh đất này.
Trong các ngôi đền, chùa chiền và những nơi linh thiêng khác, có những vu nữ và tăng nhân sở hữu kỹ thuật Hơi Thở. Mặc dù sức công kích của họ không mạnh mẽ như Sát Quỷ Đoàn, nhưng năng lực của họ lại đa dạng hơn, gần như tương đồng với Huyết Quỷ Thuật của loài quỷ. Đáng nói hơn, những lực lượng này nằm dưới sự kiểm soát của chính phủ và họ có khả năng đe dọa sự tồn tại của Muzan từ lâu.
Thế nhưng, sự tham lam và sợ hãi của giới cầm quyền đã ngăn cản điều này. Họ thèm khát khả năng bất tử của loài quỷ, nhưng cũng e ngại sức mạnh và thế lực của Muzan. Cuối cùng, một giao kèo ba bên được lập nên giữa Muzan, Sát Quỷ Đoàn và Chính Phủ.
Theo giao kèo này, Muzan phải giúp biến một số người thành quỷ nhưng không được kiểm soát họ, đổi lại chính phủ sẽ không can thiệp vào hành động của hắn. Cùng lúc, chính phủ cho phép Sát Quỷ Đoàn tồn tại để kìm hãm thế lực của Muzan và bảo vệ dân chúng.
Tuy nhiên, cái giá phải trả cho giao kèo này cuối cùng lại rơi vào Sát Quỷ Đoàn. Họ không chỉ đối mặt với những hiểm họa từ Muzan, mà còn bị chính phủ lợi dụng như một công cụ. Đây cũng là lý do khiến vị tộc trưởng hiện tại của gia tộc Ubuyashiki không quan tâm đến giao kèo ấy. Đối với hắn, việc duy nhất đáng làm là tiêu diệt Muzan và chấm dứt sự tồn tại của hắn một lần và mãi mãi.
Nanami lắc đầu, thở dài một hơi. Những suy nghĩ này lướt qua tâm trí cô trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng chúng đã củng cố quyết tâm trong lòng.
Yushiro không nhịn được trước tiên, ánh mắt cảnh giác nhìn Nanami, hỏi thẳng: "Rốt cuộc ngươi muốn gì ở tiểu thư Tamayo?"
Tamayo không ngăn cản câu hỏi, ánh mắt nàng cũng lộ vẻ tò mò, chờ đợi câu trả lời. Nanami, lúc này, rời khỏi dòng suy nghĩ sâu xa, ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói:
"Ta muốn mời hai người gia nhập Sát Quỷ Đoàn."
Câu nói của cô khiến không khí trong căn phòng lặng đi. Tamayo và Yushiro nhìn nhau, vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng sau đó cả hai trở nên nghiêm túc. Tamayo khẽ lắc đầu, lên tiếng:
"Nếu tôi không lầm thì Sát Quỷ Đoàn không chào đón quỷ?"
Nàng cố ý lựa chọn từ ngữ cẩn trọng, dù biết rõ giữa Quỷ và Sát Quỷ Đoàn, sự thù hận đã kéo dài hàng trăm năm. Đâu chỉ là không chào đón, mà mối quan hệ đó chẳng khác gì nước với lửa, chỉ có thể tồn tại một phe. Nanami lặng lẽ suy nghĩ một lúc, ánh mắt trầm ngâm, rồi quyết định nói thẳng.
Cô nhìn vào Tamayo, bình tĩnh giải thích những gì mình biết về giao kèo giữa Sát Quỷ Đoàn, Chính Phủ, Muzan. Cô kể lại sự thật về việc Chính Phủ đã lợi dụng Quỷ, thỏa hiệp với Muzan và khiến Sát Quỷ Đoàn trở thành công cụ để kìm hãm hắn thay vì tiêu diệt hoàn toàn.
Khi lời nói của Nanami vừa dứt, Yushiro bỗng chốc giật mình, đôi mắt sáng lên sự kinh ngạc xen lẫn phẫn nộ. Hắn siết chặt tay, ánh nhìn đầy lửa giận hướng về phía Nanami:
"Làm sao ngươi biết những chuyện này?! Ngươi muốn dùng chuyện này để làm gì?"
Tamayo, trái lại, không nói gì. Gương mặt nàng tái đi, đôi mắt mở lớn như không thể tin vào những gì vừa nghe. Cả cơ thể nàng như đông cứng lại, chỉ còn sự c·hết lặng. Thấy nàng như vậy, Yushiro hoảng hốt, lập tức chạy tới bên cạnh đỡ lấy nàng, giọng nói lo lắng:
"Tiểu thư Tamayo, xin người đừng như vậy! Hãy bình tĩnh lại!"
Nanami nhìn phản ứng của cả hai, đôi mắt ánh lên vẻ thông cảm nhưng không hề hối hận. Cô biết sự thật tàn nhẫn này sẽ gây ra cú sốc lớn với Tamayo, nhưng đó cũng chính là cách duy nhất để cô đạt được mục đích của mình.
"Ta nói ra những điều này." Nanami cất giọng, không chút dao động, "Là vì ta muốn hai người hiểu rằng Sát Quỷ Đoàn cần sự giúp đỡ của các người. Chúng ta không thể thắng Muzan chỉ với những gì đang có. Nếu muốn kết thúc mối hận thù kéo dài hàng thế kỷ này, các người chính là chìa khóa."
Yushiro nhìn chằm chằm Nanami, vẻ mặt pha trộn giữa tức giận và bối rối. Tamayo vẫn im lặng, chỉ có bàn tay nàng đang nắm chặt lấy tay Yushiro, như tìm kiếm chút ổn định cùng ẩm áp giữa cơn bão lòng.
Nanami bước ra khỏi căn nhà, ánh mắt thoáng nhìn về phía cửa sổ, nơi Yushiro đang đứng lặng lẽ quan sát cô, gương mặt đầy tâm sự. Cô không thể trách họ vì phản ứng này, sự thật vừa nói ra không dễ dàng chấp nhận, nhất là với những người đã chịu đựng nhiều như Tamayo.
Vừa đi, cô vừa lặng lẽ suy nghĩ. Tình hình hiện tại của họ không thích hợp để tiếp tục thảo luận. Để đạt được sự hợp tác, cô cần cho Tamayo và Yushiro thời gian để xử lý những cảm xúc và suy nghĩ của mình.
Trước khi rời đi, Nanami dừng lại, giơ tay lên, một lớp màn mờ nhạt xuất hiện xung quanh khu rừng, như những sợi chỉ bạc đan xen tạo thành một kết giới. Cô đã gia cố ảo thuật để bảo vệ căn nhà này, đảm bảo rằng chỉ có Tamayo, Yushiro hoặc những người họ tin tưởng mới có thể bước vào.
Thở dài, cô quay người bước tiếp, ánh mắt thoáng nhìn lên bầu trời tối đen. Đôi chân bước đi nhưng tâm trí cô nặng trĩu.
Nanami khẽ nhíu mày, cảm nhận được sự hiện diện quen thuộc đang bám theo mình. Dù không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng cô biết rõ "thứ đó" đang theo dõi mình. Một hiện diện thần thánh, mơ hồ mà áp lực, như một con mắt khổng lồ luôn dõi theo từng bước chân cô.
Chính vì lý do này, Nanami không thể ở lại Nhật Bản quá lâu. Cảm giác bị săn đuổi luôn hiện diện, buộc cô phải không ngừng di chuyển khắp nơi trên thế giới.
Nanami gọi thực thể đang theo dõi mình là "Thần". Trong hành trình của mình, cô từng gặp qua vô số tồn tại mà người đời coi là thần thánh, từ những vị tiểu thần hoang dã cai quản núi rừng, những vị thần phù hộ cho các gia đình, đến những thực thể quyền năng thống trị cả một quốc gia.
Nhưng trong mắt Nanami, họ chẳng qua chỉ là những sinh mệnh cao cấp và mạnh mẽ hơn loài người, tồn tại lâu dài hơn, nhưng không vượt ra khỏi giới hạn của thế giới này.
"Thần" mà Nanami đối mặt lại khác hoàn toàn. Nó không thuộc về bất kỳ hệ thống nào mà cô từng biết. Vĩ đại, vô tận, mênh mông, "Thần" không thể được diễn tả hay định nghĩa. Nó không có hình dáng cụ thể, cũng không thể đối địch theo cách thông thường. Mỗi khi cảm nhận sự hiện diện của nó, Nanami như đứng trước cả một thế giới sống động.
Cô từng thử chống lại "Thần".
Trong một lần không kiềm được tò mò và tự tin vào sức mạnh của mình, cô đã thách thức nó. Nhưng chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cả khu vực nơi cô đứng bị bao phủ bởi t·hiên t·ai liên miên.
Động đất xé toạc mặt đất, núi lửa bùng nổ dữ dội, mưa thiên thạch rực cháy đổ xuống từ bầu trời. Không phải là đòn t·ấn c·ông trực diện từ "Thần" mà Nanami cảm giác tất cả chỉ là sự phản ứng của thế giới khi chịu đựng sự hiện diện của nó.
Ngay lập tức, cô buộc phải bỏ chạy, không dám nán lại dù chỉ một giây. Qua cảm nhận, cô nhận ra những hiện tượng này không phải do ý chí chủ động của "Thần" mà giống như thân thể tự nhiên phản ứng khi ánh mắt của nó chuyển động.
Những thực thể mà cô cảm nhận được, giống như các con mắt khổng lồ, không phải là chính "Thần" mà chỉ là những cách nó dùng để quan sát thế giới này.
Nanami không thể không thừa nhận, sự tồn tại của "Thần" vượt xa mọi hiểu biết của cô. Không phải là một kẻ thù có thể chiến thắng, mà là một điều gì đó cô phải luôn luôn trốn tránh. Nó giống như bầu trời, như biển cả, không thể đối đầu, chỉ có thể sống dưới sự bao trùm của nó, hoặc tìm cách thoát khỏi tầm mắt của nó.
Qua nhiều năm quan sát và trải nghiệm, Nanami đã phần nào đoán được mục đích của "Thần". Chính điều đó thúc đẩy cô không ngừng hội tụ sức mạnh của thế giới này, tìm kiếm những khả năng mới từ các thế giới khác để chuẩn bị cho cuộc đối đầu không chắc chắn với nó. Mặc dù cô không biết liệu nỗ lực của mình có thành công hay không, nhưng ít nhất, cô muốn thử sức.
Những khả năng mà Freeman và Hajime mang theo từ các thế giới khác đã mở rộng tầm nhìn của Nanami, dù chúng không thực sự làm cô mạnh lên đáng kể.
Nanami cũng chú ý đến một hiện tượng kỳ lạ trong thế giới này mà cô gọi là "Địa Vực Hạn Chế". Hiện tượng này giống như một loại luật lệ tự nhiên hoặc sức mạnh siêu nhiên, giới hạn các sinh vật đặc thù trong phạm vi khu vực của chúng.
Ví dụ, một con quỷ từ Nhật Bản khi rời khỏi địa phận của mình và đến Châu Âu sẽ dần yếu đi, sau đó chịu những điều xui xẻo dẫn đến c·ái c·hết. Nhìn qua có thể nghĩ đó là vận rủi, nhưng Nanami biết rằng đây không chỉ đơn thuần là sự trùng hợp.
Thú vị là, hiện tượng này không hề ảnh hưởng đến cô. Dù di chuyển qua vô số quốc gia và lục địa, Nanami vẫn giữ được sức mạnh và trạng thái ổn định. Cô nghi ngờ lý do là vì bản thân không hoàn toàn thuộc về thế giới này. Sự khác biệt này khiến cô trở thành một thực thể độc lập, không bị ràng buộc bởi luật lệ tự nhiên mà "Thần" hay bất kỳ sức mạnh nào ở thế giới này áp đặt.
Tương tự khả năng Độn Thổ của Hajime, Nanami cũng sở hữu một năng lực mang tên Địa Du, vượt trội hơn cả về sức mạnh lẫn phạm vi ứng dụng. Khi cảm nhận "Thần" đang quan sát mình, cô thường nhanh chóng lẩn sâu vào lòng đất, tận dụng khả năng của Địa Du để tránh đi ánh mắt vô tận và áp lực mênh mông từ thực thể đó.
Lòng đất đối với cô không chỉ là nơi ẩn náu mà còn là một không gian an toàn, nơi cô có thể lấy lại sự yên tĩnh cho tâm trí.
Sau một hồi suy nghĩ về hành trình của mình và những lần đối mặt với "Thần" Nanami nhận ra đã rất lâu rồi cô không nghỉ ngơi thực sự. Ý nghĩ về Freeman và Hajime chợt lóe lên trong đầu, mang lại chút ấm áp lạ thường. Cô mỉm cười quyết định: "Hôm nay phải ngủ một giấc thật sâu."
Sử dụng Địa Du, Nanami nhẹ nhàng chìm sâu vào lòng đất, để cơ thể và tinh thần được bao phủ bởi sự ấm áp, vững chãi của thiên nhiên. Lớp đất bao bọc cô như một chiếc chăn mềm, bảo vệ và che chở. Cô cảm thấy mình như một hạt giống nhỏ bé, khép kín trong sự an toàn, chờ đợi ngày vươn mình lớn lên.
Trong khoảnh khắc yên bình ấy, Nanami nhắm mắt, để bản thân hòa làm một với lòng đất, tìm lại giấc ngủ bình yên sau những ngày dài mệt mỏi.
Trong không gian mơ hồ tràn ngập sương mù, mọi thứ tĩnh lặng như một bức tranh không màu. Nanami bước chậm rãi qua làn sương trắng đục, cảm nhận không gian quen thuộc nhưng đầy bí ẩn này. Cách cô không xa, ba bóng người lờ mờ hiện ra, mờ ảo như hòa vào trong sương.
Nanami khẽ cúi đầu trong lòng nghĩ: "Lại có người mới đến sao?" Cô mỉm cười, lòng đầy tò mò bước đến gần hơn, dáng vẻ bình thản nhưng ánh mắt vẫn đầy sự cảnh giác. Dù là giấc mơ, nhưng Nanami luôn biết nơi đây chẳng bao giờ chỉ đơn thuần là nơi để nghỉ ngơi.