Đồng Thời Xuyên Qua: Bắt Đầu Từ Doraemon.

Chương 45: Ba cái thế giới.




Chương 45: Ba cái thế giới.
Khi sáu người cảm nhận được ký ức và sức mạnh hòa quyện vào nhau, họ lần lượt mở mắt, ánh nhìn phức tạp trao đổi với nhau. Cậu bé tóc đỏ Akito cúi đầu lịch sự, giọng trong trẻo giới thiệu về mình.
Cậu tên là Yukihira Akito, năm nay tám tuổi, sống trong thế giới Shokugeki no Souma. Akito là họ hàng xa của Yukihira Soma, nhân vật chính trong câu chuyện, nhưng lớn hơn Soma hai tuổi. Gia đình cậu không lớn nhưng khá giả, điều hành một nông trại cung cấp nguyên liệu chất lượng cao, từ rau củ đến gia súc.
Từ nhỏ, Akito đã được ông bà nội dẫn dắt theo con đường làm bánh ngọt. Hiện tại, cậu phụ giúp ông bà trong một tiệm bánh nhỏ, nơi luôn tấp nập khách hàng đến thưởng thức các món bánh nổi tiếng được làm từ nguyên liệu tươi sạch của gia đình.
Thế giới mà Akito sống rất đặc biệt. Tại đây, nghề đầu bếp được xem là cao quý nhất, đến mức có thể gọi là "vua của mọi nghề". Các mâu thuẫn trong cuộc sống, từ t·ranh c·hấp đất đai, quyết định hợp đồng kinh doanh, cho đến những vấn đề nghiêm trọng như c·hiến t·ranh, đều được giải quyết bằng Shokugeki - Trận chiến ẩm thực. Trong những trận đấu này, kỹ năng nấu nướng và sự sáng tạo về ẩm thực là yếu tố quyết định tất cả.
Hiện tại, cốt truyện chính của Shokugeki no Souma dường như chưa bắt đầu, vì Soma, so với Akito, còn nhỏ hơn hai tuổi và chưa có nhiều dấu ấn trong giới ẩm thực. Akito thì đã quen thuộc với cuộc sống tại đây, nhưng thế giới này vẫn ẩn chứa vô số điều thú vị mà cậu chưa khám phá hết.
Akito mỉm cười khi kể về mình, đôi mắt xanh lục sáng lên vẻ tự hào và yêu mến nghề đầu bếp, tạo nên sự khác biệt rõ nét so với hai người kia.
Những người khác đật đầu chào hỏi cậu, mặc dù Akito mang lại sức mạnh mới nhưng thuộc về giới cậu kỹ thuật nấu nướng vẫn làm cả nhóm hào hứng.
Nhớ lại trong ký ức kia mỹ vị khó tả, cả nhóm đều cảm thấy thèm thuồng. Akito thấy vậy nói mình có thể dùng số trái cây ở đây làm một phần trái cây trộn, bởi vì trái cây của Nanami có chất lượng cực tốt nên không cần thêm gia vị.
Khi Akito bắt đầu chuẩn bị một phần trái cây trộn từ những nguyên liệu xung quanh, nhóm quay sang người đàn ông trung niên chờ anh giới thiệu về mình. Anh gật đầu chào, có chút không quen thuộc tự giới thiệu:
"Tôi là Takeda Yuichiro, 37 tuổi."
Yuichiro bắt đầu chia sẻ câu chuyện của mình. Anh là một lập trình viên có tài, nhưng vì tính cách hướng nội, không giỏi giao tiếp, sự nghiệp của anh luôn gặp nhiều khó khăn trong việc thăng tiến.

Hiện tại, Yuichiro đang thất nghiệp, nguyên nhân chính là một sự hiểu lầm oái oăm, sếp của anh nghi ngờ anh có ý đồ bất chính với vợ mình nên liên tục làm khó dễ anh.
Thực tế, Yuichiro chỉ giúp bà ấy mang đồ từ văn phòng về nhà, thậm chí anh còn không biết đó là vợ của sếp.
Bên cạnh đó, Yuichiro cũng thừa nhận rằng mình bị áp lực công việc đè nặng trong nhiều năm. Thể trạng của anh ngày càng suy giảm, các vấn đề về sức khỏe ngày càng rõ rệt. Sau cùng, anh quyết định xin nghỉ việc để lấy lại cân bằng, dù chưa có kế hoạch cụ thể nào cho tương lai.
"Thế giới của tôi có lẽ không có gì đặc biệt." Yuichiro nhận xét, đôi mắt ánh lên chút tự giễu. "Thiên tai hoặc sự cố xã hội mặc dù nhiều, nhưng tôi chưa từng thấy bất kỳ điều gì vượt ngoài khoa học hay sức mạnh đặc thù. Nên tôi đoán thế giới của tôi hẳn là nào đó bộ anime, manga học đường, thường ngày này nọ."
Câu chuyện của Yuichiro khiến cả nhóm trầm ngâm. Dù cuộc sống của anh không mang màu sắc phiêu lưu hay sức mạnh siêu nhiên, nhưng thực tế và áp lực trong công việc mà anh kể lại làm họ cảm thấy đồng cảm.
Akito, trong lúc trộn trái cây, quay lại nói: "Cháu nghĩ lập trình cũng giống nấu ăn vậy, chú Takeda. Đòi hỏi sự kiên nhẫn và tập trung cao độ, chỉ khác là một cái làm no bụng, một cái làm hoạt động mọi thứ khác."
Câu nói của Akito khiến Yuichiro bất giác bật cười. "Chắc cũng đúng." anh đáp, lần đầu nở một nụ cười nhẹ nhàng khi đến đây.
Cuối cùng cả nhóm quay qua nhìn cô bé tóc trắng, cô bé đã lăn qua ngủ say, hoàn toàn không để cả nhóm. Mọi người đều không nói gì, họ đều nhận ra rằng trạng thái này của cô không hẳn chỉ là giấc ngủ thông thường mà còn là một cách để kiểm soát bản thân.
Cô bé tên Aizawa Ame, một Đứa Trẻ Bị Nguyền Rủa đến từ thế giới Black Bullet. Năm nay cô đã mười tuổi, nhưng cuộc đời của Ame đã trải qua nhiều biến cố không tưởng.
Ban đầu, trước khi sáu tuổi, cô chỉ là một Initiator bình thường với DNA từ rồng Komodo, mang lại sức mạnh vượt trội so với những đứa trẻ cùng thế hệ. Ame sống hạnh phúc cùng Promoter của mình cho đến sinh nhật lần thứ sáu, ngày mà cô mất đi người thân duy nhất trong một cuộc chiến đấu.
Đó cũng là lúc Ame thức tỉnh ký ức từ kiếp trước. Cùng lúc, cô phá vỡ mọi giới hạn của Virus Gastrea. Thay vì bị virus ăn mòn và biến thành Gastrea như những Đứa Trẻ Bị Nguyền Rủa khác, Ame lại trở nên ngày càng mạnh mẽ hơn. Ở độ tuổi tám, khi độ ăn mòn của cô đạt 78% Ame đã có thể tay không xé xác Gastrea cấp IV và đối đầu ngang ngửa với Gastrea cấp V, dù chưa thể tiêu diệt hay đánh bại chúng.

Cũng trong hai năm đó, Ame thành lập một căn cứ để bảo vệ các Đứa Trẻ Bị Nguyền Rủa ở gần Tokyo. Căn cứ này phát triển nhanh chóng, thu hút đến 20.000 người, trong đó có 13.000 là Đứa Trẻ Bị Nguyền Rủa từ khắp nơi trên thế giới.
Đến năm cô chín tuổi, sự lớn mạnh của căn cứ đã gây ảnh hưởng lớn đến chính trị khu vực, buộc Tổ chức Giá·m s·át và Sáng kiến Quốc tế (IISO) phải vào cuộc. Các IP xếp hạng cao được mời đến tham gia đàm phán, với mục tiêu đạt được quyền lợi công bằng hơn cho các Đứa Trẻ Bị Nguyền Rủa.
Dù Ame chỉ muốn bảo vệ quyền lợi cho đồng loại, vẫn có những thế lực không chấp nhận điều đó. Trong khi cuộc họp gần như đạt được thỏa thuận, một quả bom nguyên tử cỡ nhỏ bất ngờ bị thả xuống căn cứ của cô.
Đó cùng là ngày mà thế giới không muốn nhắc đến, thứ mười ba Cung Hoành Đạo Gastrea, Nhân Loại Thủ Hộ Thần, Diệt Thế Quái Vật, Vị Vua Cuối Cùng Của Tokyo, cấp VI Gastrea - Hắc Long Hoàng Đế sinh ra.
Hóa thành Hắc Long Ame chỉ dùng một ngày hủy diệt một nửa lục địa châu Âu. May mắn thay, Ame vẫn còn chút lý trí, hướng sự tàn phá của mình về phía lũ Gastrea thay vì con người. Nhưng hậu quả của cơn giận đó vẫn khiến toàn cầu thay đổi, khí hậu, địa hình và từ trường biến động không ngừng.
Sau đó Ame cũng không biết mình thế nào quay về dạng người, cô quay về Tokyo và chiếm nơi này làm căn cứ mới. Nhờ có Ame hứng toàn bộ quả bom nên thành viên trong căn cứ cũ chỉ bị xung kích không ai t·ử v·ong nếu không cô lại điên lần nữa.
Dù là hình người lúc này Ame lực lượng chỉ bằng 5% hình rồng nhưng có thể nói là vô địch vì vậy rất nhiều chính sách lập tức bắt buộc thi hành. Mặc dù còn rất nhiều người không cam tâm nhưng Ame không rảnh bận tâm, với Virus Gastrea ăn mòn đến 98% Ame biết rằng nếu chạm ngưỡng 100% cô sẽ hoàn toàn biến thành Hắc Long Hoàng Đế mà không thể quay lại làm người.
Để ngăn điều đó xảy ra, Ame thường ngủ say để ổn định cảm xúc, giữ mình khỏi việc kích hoạt quá trình biến đổi.
Nhìn cô bé lúc này, nhóm bạn không khỏi cảm thấy vừa kinh ngạc vừa thương xót. Ame là một tồn tại đặc biệt, mạnh mẽ đến mức vô địch, nhưng cũng bị trói buộc bởi định mệnh đầy bi thương.
Nanami lặng lẽ nhìn Ame, đôi mắt thoáng qua chút đồng cảm. Những con người này, dù mạnh mẽ hay yếu đuối, đều đang chiến đấu với gánh nặng của chính mình, giống như cô.
Hajime chậm rãi thưởng thức món trái cây trộn mà Akito vừa chuẩn bị. Cậu phải thừa nhận rằng, mặc dù trái cây của Nanami đã rất ngon, nhưng món trộn này thực sự vượt xa sự mong đợi. Vị ngọt thanh, chua dịu và chút chát nhẹ hòa quyện một cách hoàn hảo, tạo nên một bản giao hưởng hương vị trong miệng. Điều thú vị nhất là mỗi lần ăn lại phát hiện một sự kết hợp vị mới, khiến cậu cảm thấy không chỉ thỏa mãn mà còn đầy kích thích.

Hajime cố gắng giữ tỉnh táo để không cắn trúng lưỡi, vì món này ngon đến mức như muốn nuốt cả lưỡi thật sự. Cậu vừa ăn vừa tự hỏi làm sao một món đơn giản như trái cây trộn lại có thể đạt đến trình độ này.
Akito đứng bên cạnh, chỉ mỉm cười khi thấy phản ứng của cậu. Cậu bé khiêm tốn giải thích: "Thực ra, đây vẫn chưa phải là đỉnh cao. Một món ăn thật sự tuyệt vời không chỉ dựa vào nguyên liệu hảo hạng mà còn cần đến tài nghệ của đầu bếp và cả tâm ý được gửi gắm vào món ăn. Khi ba yếu tố này kết hợp, đó mới là mỹ vị chân chính."
Hajime nghe vậy, không khỏi suy nghĩ sâu xa. Món ăn này rõ ràng đã vượt qua ranh giới của sự thông thường, không chỉ làm no bụng mà còn mang đến một trải nghiệm tinh thần đặc biệt.
Cậu không khỏi tò mò về thế giới Shokugeki no Souma, bắt đầu xem lại ký ức của Akito, nhưng vừa xem Hajime lại nhận thấy một điều kỳ lạ, quay sang hỏi mọi người: "Cái kia, mọi người có nhớ kiếp trước của chúng ta là gì sao?"
Bấy lâu nay Hajime có một chuyện suy nghĩ hoài vẫn không hiểu. Cậu, Freeman, Nanami, Akito, Ame, Yuichiro rốt cuộc là một hay chỉ là các kiếp sau của các phần linh hồn, bởi vì dù linh hồn bên trong ký ức là từ một người, nhưng tất cả lại thích phân chia ra khác biệt, thậm chí Hajime cũng gọi mình phần ký ức là từ kiếp trước chứ không phải bản thân, dù rõ ràng là cậu vẫn đang sống chứ chưa từng c·hết.
Khi Hajime đặt câu hỏi, cả nhóm rơi vào im lặng. Ánh mắt mọi người đều trở nên phức tạp, như thể câu hỏi đó vừa khơi gợi một điều gì đó sâu xa, vừa chạm đến một vùng cấm kỵ mà ngay chính họ cũng không dám đối mặt.
Nanami ngả người ra sau, ánh mắt nhìn xa xăm qua làn sương mờ mịt xung quanh: "Cậu không phải là người đầu tiên nghĩ đến điều này. Tôi cũng từng tự hỏi, nhưng càng đào sâu, tôi càng nhận ra... ký ức của chúng ta không chỉ là một phần mà giống như một đoạn phim được cắt ghép cẩn thận, chỉ để chúng ta nhìn thấy những gì cần thiết."
Freeman nhắm mắt, khoanh tay: "Nếu chúng ta là một, tại sao mỗi người lại có một cách nghĩ, một con đường khác nhau? Còn nếu là các kiếp sau, thì tại sao những ký ức ấy lại hoàn toàn rõ ràng, không chút mơ hồ? Đây không phải là điều một người bình thường có thể lý giải."
Yuichiro ngập ngừng, cẩn trọng lên tiếng: "Có lẽ chúng ta không phải là một người, mà là những bản sao từ một mẫu gốc nào đó. Như một chương trình máy tính được sao lưu và tùy chỉnh để phù hợp với mỗi hoàn cảnh. Điều này giải thích tại sao chúng ta không hoàn toàn nhận mình là người kia."
Ame vừa thức dậy, một lúc tiếp thu năm phần ký ức với cô không là vấn đề, nhai miếng trái cây, lạnh nhạt thêm vào: "Ký ức, quá khứ... có thể là một cái bẫy. Nếu cứ cố tìm kiếm, có thể chúng ta sẽ lạc lối, đánh mất chính mình. Tôi chẳng cần phải biết mình đã từng là ai. Tôi chỉ cần biết bây giờ mình là gì và cần phải làm gì."
Akito nhìn Hajime, vẻ ngây thơ nhưng lại mang theo sự sắc bén khác thường: "Có lẽ điều đó không quan trọng. Những ký ức đó không định nghĩa chúng ta hiện tại. Nếu đã là một phần của chúng ta, thì chúng chỉ cần tồn tại như vậy, không hơn."
Hajime thở dài, nhìn lại cả nhóm. Mỗi người đều có cách đối diện khác nhau, nhưng điểm chung là tất cả đều tránh việc quá chú trọng vào những gì thuộc về quá khứ. Cảm giác này giống như một cảnh báo vô hình, nhắc nhở họ rằng sự thật có thể không như mong đợi, hoặc rằng việc khám phá có thể mang lại hậu quả khó lường.
Cuối cùng, cậu mỉm cười, gật đầu như chấp nhận: "Có lẽ các cậu đúng. Thay vì mãi đi tìm câu trả lời, chúng ta nên tập trung vào hiện tại. Dù gì thì, đây cũng là cuộc sống của chúng ta."
Không ai đáp lại, nhưng trong ánh mắt của họ đều ánh lên sự đồng tình. Dường như mọi người đều đã thỏa thuận ngầm rằng, dù ký ức có rõ ràng thế nào, hiện tại vẫn là điều quan trọng nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.