Chương 46: Bản thân nhận thức.
Yuichiro nhìn vào màn sương mờ ảo bao quanh, đầu óc rối bời với những suy nghĩ sâu sắc về bản chất của ký ức mà cả nhóm đang mang theo. Anh lặng lẽ quan sát Akito đang tỉ mỉ dạy mọi người cách làm trái cây trộn, mỗi bước đều chính xác và đầy sáng tạo, như thể ký ức của cậu đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này từ rất lâu.
Là người lớn tuổi nhất, Yuichiro mang trong mình một sự trầm tĩnh xen lẫn gánh nặng. Anh đã nhiều lần kiểm tra kỹ càng những ký ức mà cả nhóm chia sẻ.
Điều khiến anh bận tâm nhất là sự trống rỗng hoàn toàn về thông tin cá nhân trong các ký ức đó. Không có tên, tuổi, giới tính, công việc, hay bất kỳ mối quan hệ xã hội nào được đề cập. Tất cả chỉ là những hình ảnh và câu chuyện được xây dựng hoàn hảo, như thể ai đó cố tình ghép chúng vào để phục vụ một mục đích nào đó.
Anh thầm nghĩ về sự phù hợp đáng kinh ngạc giữa những ký ức này và cuộc sống hiện tại của từng người. Ký ức của Hajime không chỉ gắn bó mật thiết với thế giới Doraemon mà còn mở ra lý do tại sao các phần linh hồn lại được phân tách.
Freeman thì mang theo ký ức về manga, anime và trò chơi, mở rộng trí tưởng tượng và sức sáng tạo của cậu đến mức không tưởng.
Với Nanami, những ký ức xoay quanh nông nghiệp dường như trực tiếp làm phong phú Huyết Quỷ Thuật của cô, thứ phản ánh cá tính và mục tiêu sống của một con Quỷ.
Ame lại sở hữu ký ức về thời sự quốc tế, chính trị và quản lý, như thể định sẵn cô phải trở thành một nhà lãnh đạo. Còn Akito, những ký ức về nấu ăn và video giải trí không chỉ giúp cậu có nền tảng vững chắc, mà còn mang đến khả năng sáng tạo độc đáo ngay từ đầu.
Riêng Yuichiro, anh nhận thấy ký ức của mình có phần khác biệt. Chúng không bùng nổ một cách mãnh liệt hay rõ ràng như các thành viên khác, mà dường như xuất hiện từng chút một, nhẹ nhàng dẫn dắt anh từ những bước đầu tiên khi học lập trình.
Ban đầu, anh cảm thấy mình như một thiên tài, học một hiểu ba, nhưng càng tiến xa, anh càng nhận ra khả năng của mình đang giảm dần. Sự ngờ vực ban đầu chỉ khiến anh nghĩ rằng đó là do tuổi tác. Nhưng khi chia sẻ ký ức với mọi người, anh nhận ra rằng những ký ức đó không hoàn toàn là của anh, mà giống như một chuỗi các hướng dẫn tinh vi, được thiết kế để anh tiếp thu một cách chậm rãi và tự nhiên.
Nhìn cả nhóm vui vẻ trò chuyện, Yuichiro không muốn phá vỡ không khí nhẹ nhàng này. Nhưng trong lòng anh, câu hỏi vẫn xoáy sâu: Liệu chúng ta là ai và chúng ta được tạo ra để làm gì?
"Chú Takeda! Đang suy nghĩ gì vậy? Lại đây giúp cháu chấm điểm phần của mọi người nào." Akito đến bên anh gọi, Yuichiro cũng dẹp đi trong đầu suy nghĩ, cùng nhóm vui đùa.
Sau khi tất cả mọi người tỉnh dậy, không gian chợt im lặng lại, bàn gỗ cùng ghế vẫn được Nanami để lại làm nơi tụ hội của cả nhóm, trên bàn một phần trái cây trộn được để lại, giống như dành cho ai đó.
Trong làn sương mờ, một tấm gương to lớn hiện ra, bề mặt gương xuất hiện sáu mảnh vỡ, mỗi mảnh chứa một khung cảnh khác biệt. Những mảnh gương từ từ di chuyển, ghép sát vào nhau, nhưng không hề ăn khớp. Các khung cảnh bên trong bị bóp méo, xoắn vặn như bị một thế lực nào đó áp chế, tạo thành hình dáng giống như năm ngón tay xòe ra, hợp lại thành một bàn tay mờ ảo nhưng đầy sự đáng sợ.
Bàn tay ấy không thể diễn tả bằng ngôn ngữ hay cảm nhận thông thường, như không thuộc về bất kỳ quy luật nào từng biết. Nó chạm vào phần trái cây trộn trên bàn và ngay lập tức, món ăn ấy biến mất vào hư vô không để lại dấu tích gì, như thể chưa từng tồn tại.
Toàn bộ không gian lặng đi trong vài giây, không còn tiếng gió, không còn sự chuyển động của sương mù. Mọi thứ như đông cứng lại trong một khoảnh khắc vô tận. Rồi đột ngột, sương mù xoay chuyển mạnh mẽ, như vừa bị khuấy đảo bởi một hơi thở dài vang lên từ nơi nào đó xa xăm, nhưng lại gần gũi đến nghẹt thở.
Dấu vết của "Nó" dần tan biến, nhưng sáu mảnh gương vẫn lơ lửng, ánh sáng từ chúng trở nên lạnh lẽo, sắc bén hơn, phản chiếu những hình ảnh hỗn loạn từ sáu thế giới mà cả nhóm từng thuộc về.
. . .
Tokyo, năm 2031, trong một phòng thí nghiệm sâu dưới lòng đất, Muroto Sumire đứng trước một lồng kính khổng lồ chứa đầy dung dịch gây mê. Bên trong, Aizawa Ame đang cuộn mình ngủ say, dáng vẻ bình thản nhưng mang một cảm giác áp lực khó diễn tả. Sumire quay sang trợ lý của mình, lười biếng hỏi:
"Bệ hạ đã ngủ bao lâu rồi?"
Trợ lý vội vàng kiểm tra thông tin trên màn hình, nhanh chóng trả lời:
"Đã hơn ba tháng, thưa Tiến sĩ. Đây là lần ngủ lâu nhất của Bệ hạ từ trước đến nay."
Khi đang báo cáo, trợ lý đột ngột giật mình, giọng đầy lo lắng:
"Tiến sĩ! Các trị số sinh lý của Bệ hạ... chúng đang tăng mạnh lên!"
Sumire lập tức tỉnh hẳn, vội vàng chạy đến kiểm tra bảng điều khiển. Tin tức lan nhanh, khiến nhiều nhà khoa học và nhân viên khác cũng nhanh chóng kéo tới. Từng con số trên màn hình không ngừng biến đổi, vượt xa giới hạn thông thường.
"Làm sao lại như vậy?" Muroto Sumire lẩm bẩm, giọng khẽ nhưng đầy lo âu, ánh mắt bất giác trở nên trống rỗng, như chìm sâu vào ký ức về một ngày mà thế giới không bao giờ quên.
Ngày đó, Tokyo chìm trong cơn bão kinh hoàng khi Hắc Long bay qua, nó lân phiến so đêm đen còn đen, nó mắt đỏ rực như tàn lửa quan sát thế gian. Kia thân dài hơn ba ngàn mét, mạnh mẽ như một tòa đại lục đang di chuyển, nó sải đôi cánh khổng lồ như bóng tối che khuất cả bầu trời.
Từng nhịp vỗ cánh của nó tạo ra những c·ơn l·ốc x·oáy khổng lồ, cuốn sạch mọi thứ trong phạm vi hàng chục dặm. Từng hơi thở rực lửa xanh lam sáng hơn cả mặt trời, chiếu sáng một mảng trời rộng lớn đến mức người ta không biết đó là ánh sáng của hy vọng hay lời tuyên cáo của diệt vong. Tiếng gầm thét của của nó như muốn phá hủy tất cả, trong bán kính trăm ngàn mét, mọi Gastrea đều bị sự hiện diện của nó ép buộc phải thoái lui, dù là cấp thấp hay cấp cao nhất cũng không dám đến gần.
Mặt đất rung chuyển như run rẩy trước sự hiện diện của nó. Những dãy núi trùng điệp giờ đây chỉ là những cơn gồ ghề nhỏ bé dưới chân nó, những biển cả sâu thẳm chẳng khác gì hồ bơi trong thế giới của nó. Đất trời giờ đây chỉ là nó sân khấu, không ai biết nó khi nào dừng lại.
Mỗi bước đi, mỗi lần đôi cánh vỗ mạnh, Hắc Long như khắc họa sự nhỏ bé của loài người trước sức mạnh vô biên. Nó không chỉ là một sinh vật - nó là một hiện thân của tự nhiên, của sự phẫn nộ vượt ngoài giới hạn của tư duy nhân loại. Nhưng sức mạnh của nó không chỉ giới hạn ở nơi nó đi qua, cách Nhật Bản một phần tư vòng Trái Đất, những người ở lục địa Châu Âu vẫn có thể chứng kiến hậu quả kinh hoàng.
Sumire nhớ như in khoảnh khắc các dãy núi ở châu Âu sụp đổ dưới một bước chân của nó, mặt đất nơi đó như bị đạp chìm xuống lòng biển. Những cơn địa chấn lan tỏa khắp toàn cầu, kéo theo n·úi l·ửa p·hun t·rào, s·óng t·hần gầm rú, cuốn đi mọi thứ. Đó không còn là t·hiên t·ai mà là sự phẫn nộ được cụ thể hóa. Khi đôi cánh khổng lồ của nó giương lên, người ta chỉ thấy một mảng trời đen tối, như sự sụp đổ của tất cả những gì từng được biết đến.
Sumire siết chặt tay, ánh mắt không rời khỏi lồng kính. "Nó" không chỉ là một sinh vật. Nó là hiện thân của quyền uy tuyệt đối, một thực thể mà sự tồn tại của nó đã vượt qua mọi giới hạn của tự nhiên và nhân loại. Ame - hay đúng hơn là Hắc Long - không chỉ là giấc mơ của kẻ mạnh. Nó là cơn ác mộng mà cả thế giới không bao giờ muốn nhắc lại.
Đột ngột một ông lão tiến sĩ, nổi cơn điên loạn, lao đến với khẩu súng trên tay, hét lớn:
"Để ta g·iết nàng! Bỏ ta ra! Ta là chúa cứu thế của nhân loại!"
Nhưng trước hình dáng bất khả x·âm p·hạm của Ame, súng đạn, kể cả loại đạn được chế tạo từ Varanium, cũng không làm được gì. Cơ thể của Ame cứng rắn đến mức ngay cả một vụ n·ổ b·om h·ạt n·hân cũng chỉ làm cô thêm giận dữ chứ không thể gây tổn thương.
Lập tức có cảnh vệ đến bắt ông ta lại, bọn họ có gắng giảm nhỏ tiếng ồn tránh đánh thức cái kia tự nhốt mình quái vật.
Sumire lại nhìn chằm chằm vào lồng kính, lòng đầy bất an. Nàng không biết lần tỉnh dậy này, Ame sẽ mang đến điều gì, hy vọng cho loài người hay ngày tận thế.
"Ồn ào quá, chuyện gì xảy ra?" Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo vang lên, khiến toàn bộ căn phòng đông cứng lại.
Muroto Sumire giật mình quay đầu, ánh mắt chạm phải hình bóng quen thuộc. Ame không biết từ lúc nào đã thức dậy, lặng lẽ xuất hiện bên cạnh nàng. Ánh mắt sắc bén của cô quét một vòng qua đám người đang tụ tập, không ai dám đối mặt, tất cả đồng loạt quỳ xuống như trước mặt thần thánh.
Ame hờ hững lướt nhìn, ánh sáng lóe lên trong đôi mắt màu đỏ như hai ngọn lửa lạnh lùng. Dừng ánh mắt ở Sumire, cô nhàn nhạt hỏi: "Ta quần áo đâu?"
Sumire ngơ ngác, miệng mấp máy nhưng không nói được lời nào. Áp lực từ sự hiện diện của Ame như đè nặng lên lồng ngực nàng, khiến mọi âm thanh bị nghẹn lại trong cổ họng. Không đợi thêm giây phút nào, một nữ trợ thủ trong đám người quỳ run rẩy đứng dậy, lấy ra bộ quân phục đã chuẩn bị sẵn từ trước, hai tay dâng lên với vẻ kính cẩn cực độ.
Ame nhận lấy bộ quân phục, bình tĩnh thay đồ. Trong căn phòng chật kín người, không một ai dám ngẩng đầu. Tiếng vải chạm vào nhau khe khẽ, nhưng với những người có mặt, nó giống như tiếng trống đập vào ngực, một thứ âm thanh vừa thánh thiện vừa áp bức, làm tất cả chìm vào sự sợ hãi không thể diễn tả. Một số người thậm chí đã đổ mồ hôi lạnh, cảm giác như chỉ cần một động tác sai lầm cũng sẽ dẫn đến c·ái c·hết tức khắc.
Khi thay xong, Ame quay lại nhìn Sumire, giọng điệu bình thản hơn một chút: "Mới kháng thể nghiên cứu đến đâu rồi?"
Sumire dựa sát vào bức tường lạnh lẽo sau lưng, cố giữ cho cơ thể mình không run rẩy thêm nữa. Nàng hít một hơi sâu, trả lời với giọng cứng ngắc: "Đã hoàn thành từ hai tháng trước, hiệu quả cao hơn phiên bản tốt nhất trước đây đến 40%." Mỗi từ nàng nói ra giống như dùng hết toàn bộ sức lực.
Sumire cố tự trấn an mình. Đây không phải lần đầu tiên nàng giao tiếp với Ame, thậm chí trong trí nhớ, cô bé này từng là một đứa trẻ yếu ớt và đáng thương. Nhưng hôm nay, sự hiện diện của Ame khác hoàn toàn. Cô không còn là một cô bé bình thường, thậm chí không còn giống với con người.
Ame khẽ gật đầu, không biểu lộ cảm xúc gì. Nhưng đối với Sumire, chỉ cần cử động nhỏ ấy cũng đã như một trận đ·ộng đ·ất. Nàng nhìn Ame, không, nhìn vào hình bóng bao trùm đằng sau cô. Trong khoảnh khắc đó, Sumire không còn thấy một cô bé nữa. Thay vào đó, nàng thấy Hắc Long Hoàng Đế, kẻ đã từng khiến cả thế giới run sợ.
Hình dáng của Hắc Long dường như bị nén chặt vào cơ thể nhỏ bé kia, tạo thành một sự bất đối xứng kinh khủng. Sumire cảm thấy bản thân như đang đứng trước một ngọn núi khổng lồ, nhưng ngọn núi ấy đang từ từ di chuyển về phía nàng.
Cảm giác này không chỉ của riêng Sumire. Tất cả những người trong phòng đều cảm nhận được một thứ áp lực không thể cưỡng lại. Cảm giác c·hết chóc gần kề bao trùm tất cả mọi người, như một lời nhắc nhở rằng họ chỉ là những sinh vật nhỏ bé run rẩy dưới chân vị hoàng đế của sự hủy diệt.
"Kêu Seitenshi đến Tháp Trung Ương gặp ta."
Lời nói của Ame nhẹ nhàng, nhưng trong không gian, nó vang vọng như mệnh lệnh không thể chối từ. Sau khi cô bước ra khỏi tầm nhìn, bóng lưng khuất dần trong hành lang, căn phòng chìm vào một sự im lặng nặng nề.
Không một ai nhúc nhích, không một ai dám thở mạnh, như thể dù chỉ một cử động nhỏ cũng có thể đánh thức một con ác quỷ đang ngủ quên. Phải vài phút sau, những tiếng thở dài nhẹ nhõm mới vang lên, từng người một nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ và lo âu.
Những bộ óc tinh hoa nhất của thế giới đã từ lâu cố gắng phân tích tình trạng của Ame, đưa ra ba dự đoán cho tương lai của cô và cũng là tương lai của nhân loại.
Thứ nhất, Ame có thể thành công kiềm chế tâm tình, tự nhốt mình trong lồng kính cho đến khi nhân loại phát triển được một v·ũ k·hí có khả năng g·iết c·hết cô. Đây là kịch bản được nhiều người mong đợi nhất, bởi nó ít nhất giữ được trạng thái cân bằng mong manh hiện tại.
Thứ hai, Ame thất bại trong việc kiểm soát bản thân, hoàn toàn hóa thành Hắc Long Hoàng Đế. Một khi điều này xảy ra, thế giới sẽ đối mặt với sự hủy diệt hoàn toàn, không chỉ là các thành phố bị san phẳng, mà cả khí hậu, sinh thái và bản đồ hành tinh sẽ bị viết lại từ đầu.
Thứ ba, một viễn cảnh mà không ai tin và cũng không ai dám hy vọng: Ame thành công tiến hóa, vừa giữ được sức mạnh của Hắc Long, vừa duy trì được lý trí của con người. Điều này nghe như một câu chuyện thần thoại - làm sao một cơ thể khổng lồ, chứa đầy thú tính lại có thể tồn tại cùng nhân loại lý trí bé nhỏ? Đối với hầu hết, đây là một khả năng "không tưởng". Nhưng bây giờ, viễn cảnh này dường như đang lộ ra từng mảng, lấp ló như ánh sáng mơ hồ trong bóng tối.
Nỗi sợ hãi len lỏi trong lòng từng người có mặt. Họ không chỉ sợ Ame, mà còn sợ cả sự thay đổi mà cô có thể mang đến, một sự thay đổi vượt xa mọi giới hạn hiện tại của thế giới.
Nghĩ đến điều đó, không ít người đã không còn lén lút nữa. Một vài người trực tiếp lấy ra điện thoại, tay run rẩy gọi đến các thế lực đứng sau lưng mình. Đây không chỉ là báo cáo - đây là lời cầu cứu, hoặc có lẽ, là sự chuẩn bị cho một cuộc chơi mới, nơi tất cả các thế lực đều phải tính toán lại quân bài của mình.