Chương 47: Hoàng đế.
Tháp Trung Ương, tòa tháp mà toàn nhân loại bỏ công vì Ame xây dựng, cũng là nơi hội họp quốc tế sau nhiều năm c·hiến t·ranh với Gastrea. Tòa tháp vươn lên cao chót vót, như muốn chạm tới bầu trời, vừa nhắc nhở thế giới về nỗi kinh hoàng của Hắc Long Hoàng Đế, vừa khẳng định vương vị không thể lay chuyển của cô.
Ngồi trên chiếc ngai vàng khổng lồ, tay chống cằm, ánh mắt Ame như xuyên thấu mọi thứ. Trong đầu cô, hình ảnh Hắc Long đang bay lượn, gầm thét, như muốn xé toạc ý thức của cô để giải phóng bản năng nguyên thủy.
Nhưng lần này, Ame không run sợ. Cô không chỉ kiểm soát nó, mà còn cảm nhận được sự chuyển hóa mới mẻ trong sức mạnh của mình. Mỗi khi cảm nhận nó, Ame vẫn không khỏi cảm giác khó tin - trong tất cả năng lực mà nhóm bạn trao đổi, thứ mang lại sự thay đổi lớn nhất cho cô lại chính là ba loại Haki từ thế giới của Freeman.
Haki Vũ Trang, Haki Quan Sát và Haki Bá Vương - những khái niệm vốn xa lạ với Ame, giờ đây đã hòa làm một với cô. Không chỉ đơn thuần là sở hữu, mà chúng còn tiến hóa thành một dạng hoàn mỹ mà cô gọi là Haki Hắc Long.
Haki Vũ Trang với độ phù hợp lên đến 80% Haki Quan Sát với 75% độ phù hợp. Nhưng đáng sợ nhất vẫn là Haki Bá Vương vốn đã có độ phù hợp 90% sau khi tiến hóa thành Haki Hắc Long, nó đạt độ phù hợp tuyệt đối, 100%. Bởi vì độ phù hợp cực cao ngay khi vừa có được cả ba loại Haki của cô như đã tu luyện hàng chục năm mang đến cho cô hoàn toàn mới sức mạnh. Bây giờ Ame thân thể liền đạt đến Hắc Long lúc 30% lực lượng đủ để phá núi, bẻ sông.
Haki Hắc Long là sự kết hợp hoàn mỹ của cả ba loại Haki, mang đến cho Ame một sức mạnh độc nhất, sức mạnh của cô không chỉ đơn thuần là vật lý. Hắc Long giờ đây hóa thành một tinh thần thể, hiện hữu rõ ràng phía sau Ame, mang theo uy áp khổng lồ. Những kẻ dám đối mặt với cô không chỉ cảm nhận được nỗi sợ hãi từ sâu trong tiềm thức, mà còn thấy rõ Hắc Long đang đứng đó, gầm thét như một sinh vật thực thụ.
Tiếng bước chân dứt khoát vang lên trong đại sảnh yên tĩnh, phá tan bầu không khí trầm lặng. Một đoàn người dẫn đầu bởi Seitenshi bước vào, nàng mặc một bộ vest nữ trắng tao nhã, tôn lên vẻ quyền uy nhưng vẫn giữ được nét dịu dàng. Quanh nàng là những nhân vật quan trọng trong chính quyền quản lý khu vực Tokyo, tất cả đều cúi đầu cung kính, đồng thanh chào:
"Bệ hạ."
Ame ngồi trên ngai vàng, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt. Trong số đó, cô nhận ra không ít những người từng là bộ hạ cũ dưới trướng mình trong căn cứ trước đây. Không một biểu cảm nào lộ ra, giọng cô lạnh lùng vang lên.
"Seitenshi, bộ luật mới đã ban hành được một năm rồi. Đã có bao nhiêu Đứa Trẻ Bị Nguyền Rủa được đưa đến đây?"
Bộ luật mới, được ban hành ngay sau khi Ame hóa thành Hắc Long Hoàng Đế, là bước ngoặt lịch sử nhằm nâng cao vai trò và quyền lợi của Đứa Trẻ Bị Nguyền Rủa. Một trong những điều khoản quan trọng là yêu cầu các khu vực có dư thừa hoặc bỏ mặc Đứa Trẻ Bị Nguyền Rủa phải chuyển chúng đến Tokyo, nơi nằm dưới quyền kiểm soát trực tiếp của Hắc Long Hoàng Đế.
Ân, có thể nhìn bên trong ngôn ngữ cảm bẫy, bất quá Ame không quan tâm, bọn họ không làm thì để cô đi c·ướp.
Seitenshi cúi đầu sâu hơn, hít một hơi thật sâu trước khi trả lời:
"Đã có hơn 2 triệu Đứa Trẻ Bị Nguyền Rủa được đưa đến, thưa Bệ hạ."
Ame im lặng. Ánh mắt sắc bén của cô dường như xuyên thấu tất cả.
"Hai triệu."
Giọng cô vang lên, như một câu hỏi nhưng lại mang âm sắc của sự phán xét.
Thế giới hiện tại có khoảng 800 triệu người, một con số nhỏ nhoi sau mười năm c·hiến t·ranh dai dẳng với Gastrea. Dưới sức tàn phá kinh hoàng của cuộc chiến, trẻ em và người già là những đối tượng bị thiệt hại nặng nề nhất. Những gì còn sót lại chỉ là lớp thanh niên, những người được coi là tinh hoa của nhân loại.
Tỷ lệ sinh đẻ cũng không có vì c·hiến t·ranh giảm xuống, hoặc nói đúng hơn dưới tuyệt vọng nhân loại càng khát vọng kéo dài.
Hai triệu Đứa Trẻ Bị Nguyền Rủa? Ame không cần phải nghĩ cũng hiểu rằng con số này quá thấp so với thực tế. Đám người kia rõ ràng không xem Đứa Trẻ Bị Nguyền Rủa là con người. Lòng cô dâng trào sát ý như cuồng phong, đôi mắt vốn bình tĩnh nay phủ đầy bóng tối.
"Xem ra vẫn có những kẻ nghĩ rằng chúng có quyền coi rẻ sự tồn tại của ta và những đứa trẻ của ta."
Trong không khí căng thẳng như dây đàn, Seitenshi lo lắng bước lên một bước, cúi đầu nói:
"Bệ hạ, trên thực tế, khu vực Tokyo hiện đã có hơn tám triệu người sinh sống. Đón thêm hai triệu Đứa Trẻ Bị Nguyền Rủa đã là một gánh nặng rất lớn đối với chúng ta."
Ame lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt không chút biểu cảm, nhưng sự im lặng của cô lại khiến toàn bộ căn phòng thêm phần áp lực. Nếu không phải gương mặt Seitenshi mang nét giống Promoter cũ của cô, người từng là người thân duy nhất của cô trước đây, có lẽ cô đã không kiên nhẫn lắng nghe đến vậy.
Ánh mắt Ame lướt qua những người đang cúi đầu trước mặt, giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Các ngươi không biết mở rộng sao? Đừng nói với ta rằng vì Gastrea mà không làm được. Bây giờ quanh khu vực Tokyo còn con Gastrea nào không?"
Không một ai dám trả lời. Sự im lặng kéo dài đến mức khiến mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán từng người.
Ame khẽ nhíu mày, ánh mắt quét qua một bóng người trong đám đông.
"Hakura."
Một nữ nhân tóc ngắn màu hồng bước lên trước, cúi đầu sâu. Đôi mắt sắc bén của cô ánh lên vẻ nghiêm nghị, khiến không ít người run rẩy. Nét mặt Hakura, nếu nhìn kỹ, khá giống của nhân vật Haruno Sakura trong thế giới Naruto khi trưởng thành.
Ame chỉ nhàn nhạt phán:
"Đem tất cả những kẻ liên quan đến việc này xử lý đi."
Không chần chừ, Hakura gật đầu: "Vâng."
Ngay lập tức, không ít người đang quỳ gục đồng loạt đổ mồ hôi lạnh, cả cơ thể run rẩy không kiềm chế nổi.
Rời khỏi đại sảnh, Hakura bước bên cạnh Seitenshi. Nhìn nàng một lúc, Hakura cuối cùng mở miệng, giọng nói trầm thấp nhưng đầy ẩn ý:
"Seitenshi điện hạ, xin đừng dùng ân tứ của Bệ hạ để xen vào chuyện này."
Seitenshi hơi sững lại, không hiểu ý nàng, nhưng vẫn gật đầu. Hakura không nói thêm gì, ánh mắt trầm ngâm như đang suy tính.
Từ nhỏ đã theo Ame, Hakura hiểu rõ vị trí đặc biệt của Seitenshi trong lòng Bệ hạ. Mặc dù bản thân Seitenshi không nhận ra, nhưng những kẻ xung quanh nàng lại muốn lợi dụng sự ưu ái này để trục lợi cho bản thân.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hakura lạnh thêm vài phần. Trong một năm qua, nàng đã nhiều lần bị những kẻ này cản trở công việc. Nhưng lần này thì khác. Ame đã tỉnh lại và quyền lực tuyệt đối mà cô ban cho Hakura chính là cơ hội để thanh lọc tất cả.
Thậm chí nói, không đợi nàng bắt đầu, sẽ có không ít người muốn cầu cạnh Ame đem đám người cho xử lý, nhưng Hakura muốn tự tay đem đám người này chém hơn.
Ame ngồi lặng lẽ trên ngai vàng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc đầu khổng lồ của Hắc Long hiện lên trước mặt. Đôi mắt đỏ rực như lửa địa ngục của nó xoáy sâu vào cô, tràn đầy thú tính và điên cuồng. Hơi thở mãnh liệt của Hắc Long tràn ngập khắp không gian, như muốn nuốt chửng cả căn phòng, cả cô và cả thế giới.
Nhưng Ame không hề nao núng. Cô hiểu rõ, Hắc Long không phải một thực thể riêng biệt, mà là một phần của cô. Họ là hai mặt của một đồng xu, không thể tách rời.
Không có Ame, Hắc Long chỉ là một con quái thú vô tri, mù quáng và cuồng nộ. Ngược lại, không có Hắc Long, Ame vẫn là Hoàng Đế nhưng chỉ là một Hoàng Đế trong khuôn khổ, bị ràng buộc bởi những giới hạn nhân loại. Cả hai kết hợp mới là Hắc Long Hoàng Đế, kẻ vượt lên mọi quy tắc, thống trị tất cả.
Cái tên đó, "Hắc Long Hoàng Đế" không chỉ là danh xưng, mà còn phản ánh dã tâm của cô. Nếu làm vua, thì phải là vua của tất cả. Bầu trời, mặt đất, biển cả và cả những nơi chưa từng được biết đến - mọi thứ đều phải thuộc về cô.
Ý niệm dâng trào, Haki Hắc Long của cô đột nhiên bùng phát. Một vòng cầu khổng lồ, không thấy điểm cuối, từ Ame lan tỏa ra khắp không gian.
Trong khoảnh khắc, nó đã bao phủ một phần năm Trái Đất, cảm giác như toàn bộ hành tinh bị nắm gọn trong lòng bàn tay cô. Nhưng rồi, nó co lại, nhanh chóng thu hẹp, bao trùm toàn bộ khu vực Tokyo. Ame mở mắt, ánh mắt lóe sáng.
Cô cảm nhận được tất cả mọi thứ bên trong vòng cầu, từ sự di chuyển của từng nguyên tử nhỏ bé, đến dòng chảy của khí hậu, mạch nước ngầm, mọi sự sống, mọi vật thể và thậm chí cả linh hồn của hàng triệu trái tim. Tokyo lúc này như một cơ thể sống và cô chính là linh hồn của nó.
Bất ngờ, Ame cảm nhận một nguồn năng lượng kỳ lạ từ những người dân Tokyo truyền về phía cô. Nguồn năng lượng đó như một dòng suối không ngừng chảy, hòa quyện vào Haki Hắc Long, trở thành một loại bổ dưỡng kỳ lạ. Cô tập trung, cảm nhận sâu hơn. Đó không chỉ là năng lượng, mà là cảm xúc. Hoảng sợ, sùng kính, vui vẻ, lo âu, tuyệt vọng… tất cả những gì liên quan đến cô đều hóa thành sức mạnh.
"Tín ngưỡng?" Ame thì thầm, đôi mắt lóe lên vẻ thích thú. Thứ năng lượng này không phân biệt tích cực hay tiêu cực, chỉ cần có cô trong suy nghĩ, nó sẽ bị hút về phía cô, hòa vào sức mạnh của Hắc Long Hoàng Đế. Năng lượng này không chỉ củng cố sức mạnh, mà còn khẳng định vị thế của cô như một thần thánh giữa trần thế. Ame khép mắt, cảm giác sự say mê dâng lên trong lòng, nhưng không để nó chi phối.
"Không vội." Cô tự nhủ, ánh mắt sâu thẳm như đại dương. "Giấc ngủ lần tới sẽ là giấc ngủ cuối cùng trước khi ta thức dậy để chinh phục thế giới này."
Satomi Rentaro đạp xe qua con đường tấp nập của Tokyo, chở theo Aihara Enju đang hớn hở trò chuyện không ngừng. Đột nhiên, cậu phanh gấp. Tiếng lốp xe rít lên khiến Enju giật mình, nhưng ngay sau đó, cả hai đều im lặng, ánh mắt cùng ngước lên bầu trời. Một khung cảnh không thể tin nổi đập vào mắt họ.
Trong văn phòng, Kisara Tendo cũng dừng tay, ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc chén nước trên tay rơi xuống, nhưng cô không hề để ý. Cùng lúc đó, Muroto Sumire, vốn định về nhà nghỉ ngơi sau một ngày dài, cũng đứng chôn chân, mắt không rời khỏi khung cảnh trên cao. Trên xe, Seitenshi thả rơi tập tài liệu xuống sàn, cả đoàn tùy tùng của cô cũng kinh ngạc, đồng loạt nhìn lên trời.
Hàng chục triệu ánh mắt trên thế giới, từ những người đang làm việc, đi bộ trên đường, đến cả những người đang ngồi trước màn hình theo dõi tin tức, đều đổ dồn về bầu trời Tokyo. Trên đó, một cảnh tượng siêu thực hiện ra.
Cao gần 1200 mét, Tháp Trung Ương lơ lửng giữa trời, trông như một ngọn giáo đâm thẳng lên thiên đường. Nhưng điều khiến tất cả phải ngây người không phải là ngọn tháp. Bao quanh Tháp Trung Ương, cuộn tròn ôm lấy nó như bảo vệ, là thân hình khổng lồ của Hắc Long Hoàng Đế.
Khác xa so với hình dáng tà ác, thô kệch của con rồng phương Tây từng xuất hiện trước đây. Nhưng giờ đây, thân hình nó dường như đã thay đổi. Dài mượt, uyển chuyển, gần sát với hình tượng rồng phương Đông, từng chi tiết trên vảy đen bóng phát ra ánh sáng lập lòe như dải ngân hà. Đôi mắt đỏ rực của nó không còn đơn thuần là hung ác, mà tràn ngập sự uy nghiêm, vừa thần thánh vừa đáng sợ.
Người ta đứng lặng, không biết là nên run rẩy cúi đầu hay ngẩng cao nhìn nó trong kinh ngạc. Trong khoảnh khắc ấy, Hắc Long Hoàng Đế không chỉ là một con quái thú, mà là hiện thân của quyền lực tuyệt đối, của sự uy nghiêm vượt ngoài hiểu biết của nhân loại.
Khí thế của Hắc Long bao trùm toàn bộ Tokyo. Nó không chỉ gây hoảng sợ, mà còn kỳ lạ mang đến một cảm giác an tâm, như thể bất kể điều gì xảy ra, sự hiện diện của nó sẽ che chở tất cả.
Dưới ánh nhìn của hàng triệu người, Hắc Long vươn dài cổ, một tiếng rống vang vọng khắp bầu trời, như tuyên bố sự hiện diện của Hoàng Đế Chân Chính. Lúc này, toàn bộ Tokyo như được bao bọc trong một tầng sức mạnh vô hình, một loại sức mạnh không thể hiểu nổi, nhưng khiến bất kỳ ai chứng kiến cũng không thể quên.
. . .
Hắc Long Hoàng Đế - Aiwaza Ame.
Yuichiro buông bút, ngả người ra ghế, đôi mắt dõi theo làn khói thuốc đang mờ dần tan biến. Anh thở dài, tiếng thở kéo dài tựa như nỗi mệt mỏi dồn nén sau cả ngày dài. Qua ô cửa sổ, cảnh đêm của một Tokyo phồn hoa hiện ra trước mắt.
Anh không ở trung tâm thành phố, nơi ánh đèn neon che lấp bầu trời, mà ở tầng 10 của một khu chung cư vùng ven, nơi anh có thể nhìn thấy trọn vẹn bầu trời đêm rộng lớn. Những ngôi sao xa xăm lấp lánh, tưởng như bất biến nhưng lại chẳng thể chạm đến.
Trên bàn làm việc, các tờ giấy phân tích chi chít chữ viết tay được sắp xếp ngăn nắp. Trong đó, những thông tin về Aiwaza Ame cùng năm người khác, kể cả chính anh, được phân tích tỉ mỉ. Yuichiro lắc đầu, đôi môi nhếch lên một nụ cười chua chát.
Anh tự nhận mình có bệnh: cẩn thận quá mức, thậm chí đôi khi còn gần như ám ảnh. Nhưng không thể phủ nhận, thói quen này giúp anh nhìn thấu nhiều thứ mà người khác bỏ qua.
Trước mắt anh là những ghi chú về tính cách từng người, được viết nên từ hàng tháng trời quan sát, giao tiếp và những đoạn ký ức kỳ lạ mà họ chia sẻ với nhau.
Hajime, người đầu tiên trong danh sách. Yuichiro miêu tả cậu là một chàng trai hòa đồng và thân thiện, luôn dễ dàng kết bạn và tạo không khí vui vẻ. Nhưng ẩn sau đó là chút kiêu ngạo mà chính cậu không nhận ra. Điều này không hẳn xấu, nó mang lại cho Hajime sự tự tin để đối mặt với thử thách. Nhưng đồng thời, khi gặp những điều vượt ngoài khả năng kiểm soát, cậu dễ rơi vào trạng thái lo âu, không ngừng tìm kiếm sự trợ giúp từ bên ngoài.
Freeman, cái tên gợi lên một quá khứ nặng nề. Một con người ngoài lạnh trong nóng, đầu óc tỉnh táo và giỏi phân tích tình hình. Nhưng điểm yếu chí mạng của anh nằm ở quá khứ nô lệ. Freeman có thể xây dựng vẻ ngoài mạnh mẽ, nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn tồn tại một nỗi sợ hãi không dễ vượt qua. Nếu không thoát khỏi sự ám ảnh ấy, Freeman mãi mãi chỉ là một vỏ bọc rỗng.
Akito, chàng trai trẻ với tài năng nấu nướng thiên bẩm. Tính cách của cậu khá tương đồng với Hajime, nhưng Akito biết cách tận dụng ưu điểm để chiếm lấy những lợi ích nhỏ. Đôi khi, sự khôn vặt của cậu khiến người khác cảm thấy khó chịu, nhưng không thể phủ nhận rằng nó cũng giúp cậu trưởng thành sớm hơn so với bạn bè đồng trang lứa. Nhưng cũng do vậy đôi lúc vì lợi ích ngắn hạn mà cậu bỏ qua bức tranh lớn hơn.
Ame, cái tên làm Yuichiro khựng lại đôi chút. Tính cách mạnh mẽ và cường thế của cô là điều không thể chối cãi. Ame luôn đóng kín trái tim sau khi mất đi mình người thân, chỉ tin tưởng một số ít người nhất định. Những người còn lại, cô thờ ơ xem như công cụ, lý do chính khiến cấp dưới gọi cô là "Hoàng Đế". Nhưng đằng sau dáng vẻ lãnh đạm ấy, Ame mang một ham muốn quyền lực mãnh liệt. Yuichiro nhận ra rằng, mất mát từ quá khứ có lẽ chính là lý do thúc đẩy cô muốn chiếm hữu tất cả, để lấp đầy những khoảng trống trong tâm hồn.
Nanami, cái tên khiến Yuichiro trầm ngâm. Cô là người phức tạp nhất trong nhóm, với ba nhân cách vừa độc lập vừa dung hợp. Mỗi nhân cách đều có mục tiêu riêng, hành động riêng và không ai - kể cả Yuichiro - có thể đoán được ai trong số đó đang kiểm soát mọi chuyện. Nanami, với sự mâu thuẫn và đa dạng trong tính cách, luôn là một ẩn số đầy thú vị nhưng cũng nguy hiểm.
Cuối cùng là chính anh, Yuichiro Takeda. Anh tự nhận mình là người hay lo nghĩ, luôn cân nhắc kỹ càng trước mọi quyết định. Nhưng một khi đã đưa ra lựa chọn, anh lại liều lĩnh đến mức đáng sợ, sẵn sàng đi đến cùng bất kể hậu quả.
Yuichiro thở dài, ánh mắt chùng xuống. "Cẩn thận quá mức, liều lĩnh quá mức... cũng chẳng khác gì nhau."