Đồng Thời Xuyên Qua: Bắt Đầu Từ Doraemon.

Chương 48: Heretic Gods




Chương 48: Heretic Gods
Yuichiro bừng tỉnh, âm thanh chấn động như xé toạc giấc ngủ. Đầu đau như búa bổ, anh lê bước vào phòng tắm, để dòng nước mát lạnh làm dịu đi những suy nghĩ hỗn loạn. Dưới chân, mặt đất tiếp tục rung chuyển, nhẹ nhàng nhưng liên tục. Anh nhìn xuống sàn, cảm nhận sự rung lắc quen thuộc mà đáng ngại.
"Lại đ·ộng đ·ất..." Yuichiro lẩm bẩm, không khỏi thở dài. Đây đã là lần thứ ba trong tuần, và mỗi lần đều mạnh hơn lần trước.
Khi nhìn vào gương, hình ảnh phản chiếu khiến anh có chút ngẩn ngơ. Đôi mắt vẫn là của anh, nhưng đằng sau nó là một thứ gì đó mờ mịt, sâu thẳm, như ánh nhìn của kẻ đã sống qua hàng thế kỷ.
"Dường như mọi thứ đang mất kiểm soát..."
Năng lượng cuộn trào trong cơ thể anh, như dòng sông lũ dồn ép từng tế bào, mạnh mẽ nhưng cũng nguy hiểm. Yuichiro nhớ lại thời gian sau khi chia sẻ ký ức với nhóm, sự thay đổi trong cơ thể giống như một con dao hai lưỡi.
Anh không giống Nanami, Freeman hay Hajime, những người đã có kinh nghiệm và sức mạnh làm nền tảng. Sự tăng tiến sức mạnh đột ngột khiến anh nhiều lần mất kiểm soát, không ít lần phá hủy đồ đạc trong nhà chỉ vì không thể điều hòa năng lượng.
Yuichiro tự nhủ rằng có lẽ mình cần một kỳ nghỉ, vừa để thư giãn, vừa để thích nghi với cơ thể ngày càng mạnh mẽ nhưng bất ổn. Ý nghĩ rời khỏi thành phố, rời khỏi bầu không khí ngột ngạt này, bỗng trở nên hấp dẫn hơn bao giờ hết.
Dòng nước ngừng chảy, anh ngước nhìn qua cửa sổ phòng tắm. Ngoài kia, Tokyo vẫn sáng rực ánh đèn, nhưng bầu trời phía xa, ở nơi không có ánh sáng nhân tạo, đã bắt đầu biến dạng. Một thứ gì đó đang vặn xoắn không gian, từng mảng trời tối tăm như bị xé rách.
"Đó không thể là t·hiên t·ai..." Yuichiro hít sâu, lòng dâng lên dự cảm không lành. Lần đ·ộng đ·ất này không đơn thuần chỉ là rung chuyển của mặt đất. Anh đã đoán sai, thế giới của anh không phải không có siêu phàm sức mạnh chỉ là chúng quá cao cấp và bị thế lực biết được che dấu đi mà thôi.
. . .
Yuichiro bước xuống tàu ở Mito vào một buổi sáng đầy nắng, không khí trong lành mang theo hương hoa xuân làm anh cảm thấy nhẹ nhõm. Đây là chuyến du lịch đầu tiên anh tự thưởng cho mình sau những tháng ngày căng thẳng làm việc. Chiếc balo trên vai và sổ tay du lịch trong tay, anh sẵn sàng cho một hành trình khám phá đầy thú vị ở tỉnh Ibaraki.
Đầu tiên, Yuichiro đi thẳng đến Kairakuen, một trong ba khu vườn nổi tiếng nhất Nhật Bản. Những lối đi lát đá dẫn qua hàng cây mận đang nở rộ, sắc trắng và hồng hòa quyện tạo nên khung cảnh như trong tranh. Anh chậm rãi dạo bước, thỉnh thoảng dừng lại ngắm những chú chim sẻ nhảy nhót trên cành.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương hoa thoang thoảng. Đến một góc vườn yên tĩnh, anh ngồi xuống dưới gốc cây cổ thụ, lấy sổ tay ra ghi chép những cảm nhận ban đầu.
"Không hổ danh là một trong những khu vườn đẹp nhất." anh thầm nghĩ, mắt nhìn xa xăm về phía hồ nước trong xanh. Một cặp đôi trẻ đi ngang qua, dắt tay nhau cười nói, khiến anh bất giác mỉm cười theo. Sự yên bình ở đây giống như một liều thuốc, xoa dịu tâm hồn đã quen với nhịp sống hối hả ở Tokyo.

Đến tối, Yuichiro tìm đến một quán ăn nhỏ gần ga Mito. Anh gọi món natto - đặc sản của vùng, với chút ngại ngùng vì nghe nói mùi vị của nó khá khó chịu. Khi món ăn được mang ra, anh nhíu mày trước mùi nồng đặc trưng, nhưng rồi quyết định thử một miếng.
Bất ngờ thay, sau vài miếng đầu hơi lạ lẫm, anh bắt đầu cảm nhận được sự độc đáo của món ăn này. "Không tệ như mình nghĩ." Yuichiro cười khẽ, nhấp thêm một ngụm trà xanh nóng.
Sáng hôm sau, anh đi xe buýt đến Oarai, một thị trấn ven biển. Tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng và không khí mằn mặn của biển cả khiến anh như được tiếp thêm năng lượng. Yuichiro đi bộ dọc bãi biển, thi thoảng cúi xuống nhặt một vài vỏ sò hay viên đá cuội tròn trịa, ngắm nghía như một đứa trẻ.
Khi đến Kamiiso no Torii, cổng thần đạo nổi tiếng nằm trên tảng đá ven biển, Yuichiro không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp của nó. Anh chọn một chỗ gần đó, ngồi xuống để ngắm hoàng hôn. Ánh mặt trời dần lặn xuống, nhuộm cả bầu trời và mặt biển một màu cam rực rỡ. Ánh sáng chiếu qua cổng torii tạo nên một khung cảnh huyền ảo, khiến anh không thể rời mắt.
"Thật đáng để đến đây." Yuichiro lẩm bẩm, lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh. Một người phụ nữ lớn tuổi ngồi gần đó quay sang bắt chuyện, kể cho anh nghe về truyền thuyết của cổng torii.
"Người ta nói rằng đây là nơi các vị thần đã bước qua để đến thế giới của chúng ta." bà nói với nụ cười hiền hậu. Yuichiro gật đầu, lắng nghe câu chuyện với sự thích thú.
Ngày tiếp theo, Yuichiro đến thăm Đền Oarai Isosaki. Đi qua các bậc thang đá dẫn lên đền, anh cảm nhận được sự thanh tịnh bao trùm nơi đây. Những cây thông cao v·út bao quanh ngôi đền tạo nên một khung cảnh yên bình đến lạ thường. Anh dừng chân trước bức tượng thần, cúi đầu cầu nguyện, mong muốn tìm thấy sự cân bằng trong cuộc sống.
Chiều cùng ngày, Yuichiro leo lên ngọn hải đăng Oarai, nơi có tầm nhìn tuyệt đẹp ra Thái Bình Dương. Đứng trên đỉnh hải đăng, anh nhìn ra xa, thấy những con tàu nhỏ nhấp nhô trên mặt biển xanh thẳm. Gió biển thổi mạnh làm tóc anh rối tung, nhưng anh không để tâm.
Cảm giác tự do và nhỏ bé trước thiên nhiên khiến anh nhận ra những áp lực trong cuộc sống chẳng là gì so với sự bao la của thế giới.
Hành trình tiếp tục đưa Yuichiro đến núi Tsukuba, nơi anh quyết định thử sức với việc leo núi. Những con đường mòn xanh mát, tiếng chim hót và dòng suối róc rách khiến hành trình trở nên dễ chịu hơn nhiều so với anh tưởng.
Đến đền Tsukubasan, anh ngồi lại một lúc để thưởng thức phong cảnh. Một nhóm học sinh đi ngang qua, cười đùa và tranh nhau chụp ảnh, làm Yuichiro bất giác nhớ lại thời niên thiếu của mình.
Xuống núi, anh ghé một quán ăn nhỏ để thử kasama yaki, món ăn được phục vụ trên đĩa gốm truyền thống. Vị thơm của gốm nung kết hợp với món ăn khiến bữa tối trở thành một trải nghiệm khó quên. Chủ quán, một ông lão hiền lành, nhiệt tình kể cho anh nghe về lịch sử và văn hóa của vùng. Yuichiro chăm chú lắng nghe, lòng cảm thấy ấm áp trước sự thân thiện của người dân nơi đây.
Sáng sau đó, Yuichiro tham gia một chuyến tham quan nông trại địa phương. Anh tự tay hái rau củ, thử làm món tempura và trò chuyện với những người nông dân. Một bác nông dân già kể cho anh nghe câu chuyện về Namazu, con cá trê khổng lồ được cho là nguyên nhân gây ra đ·ộng đ·ất.

Câu chuyện vừa thú vị vừa có chút hài hước khiến cả nhóm tham quan cười sảng khoái. Nhưng riêng Yuichiro thì đột ngột nhận ra điều gì đó.
Trở về Mito, Yuichiro dành một buổi chiều tham quan Bảo tàng Nghệ thuật Ibaraki, nơi trưng bày những bức tranh thiên nhiên và truyền thuyết Nhật Bản. Anh bị cuốn hút bởi một bức họa vẽ một con rồng khổng lồ cuộn mình trên núi Tsukuba, đôi mắt đỏ rực như mang theo cả thế giới trong đó.
Yuichiro thức dậy sớm trong ngày cuối cùng của chuyến đi. Hôm nay, anh đã lên kế hoạch ghé thăm Đền Kashima, một trong những ngôi đền cổ kính và linh thiêng nhất Nhật Bản.
Không khí buổi sáng mát mẻ cùng với những tia nắng đầu ngày chiếu qua tán lá khiến anh cảm thấy thư thái hơn bao giờ hết. Lấy balo, anh bước lên xe buýt, lòng háo hức khám phá thêm một phần lịch sử của vùng đất này.
Khi đặt chân đến đền, Yuichiro lập tức bị cuốn hút bởi vẻ đẹp cổ kính và yên bình của nơi đây. Những con đường lát đá dẫn vào khuôn viên đền, hai bên là hàng cây cổ thụ cao v·út tạo nên một bầu không khí tĩnh lặng.
Tiếng chim hót líu lo xen lẫn với tiếng gió xào xạc qua những tán lá khiến mọi thứ như một bức tranh sống động. Yuichiro đi dạo quanh khu vực chính điện, nơi có những người hành hương cúi đầu cầu nguyện, mang theo những mong ước của mình.
Đến buổi chiều, sau khi đã tham quan phần lớn khu vực chính, Yuichiro tò mò tiến vào khu rừng phía sau đền, nơi ít người qua lại. Theo bản đồ du lịch, nơi đây có một địa danh đặc biệt gọi là tảng đá Kanameishi, được truyền thuyết cho là phong ấn con cá trê khổng lồ Namazu, sinh vật được cho là gây ra đ·ộng đ·ất.
Ánh chiều tà xuyên qua những tán lá, nhuộm khung cảnh một sắc vàng cam dịu nhẹ. Khi Yuichiro bước qua những cây cối già cỗi, một cảm giác nặng nề bất chợt bao trùm, như thể có một áp lực vô hình đang đè lên không khí.
Bên cạnh tảng đá Kanameishi, một hình bóng khổng lồ hiện ra, làm Yuichiro đứng chững lại. Đó là một chiến binh - nhưng không phải một chiến binh bình thường.
Takemikazuchi, vị thần c·hiến t·ranh huyền thoại, ngồi dựa vào một thân cây lớn, cơ thể phủ đầy v·ết t·hương. Bộ giáp chiến thần thánh, từng sáng rực với hoa văn rồng và sấm sét, giờ đây vỡ vụn, chỉ còn lại những mảnh giáp rỉ sét bám chặt trên thân thể cao lớn.
Cánh tay phải của ông đã mất, chỉ còn lại phần bả vai rỉ máu, lấp ló dưới lớp áo hakama màu trắng nay đã nhuốm đỏ. Đôi mắt vàng từng rực sáng như sấm chớp giờ đây mù lòa, chỉ còn lại một màu trống rỗng nhưng vẫn giữ vẻ uy nghiêm.
Takemikazuchi nghiêng đầu, như nhận ra sự hiện diện của Yuichiro. Thanh kiếm Futsu-no-Mitama, từng được ca tụng như biểu tượng của sức mạnh thiên giới, nằm nghiêng bên cạnh ông. Lưỡi kiếm mòn đi, ánh sáng bạc lụi tàn, nhưng vẫn phát ra một luồng khí thế đáng sợ.
"Bước tới, kẻ phàm nhân." Giọng nói trầm đục vang lên, như vọng từ lòng đất. Mặc dù thân thể tàn tạ, phong thái của ông vẫn toát lên sự uy nghiêm khiến Yuichiro không thể không cúi đầu.
Yuichiro bước chậm rãi đến gần hơn, ánh mắt không rời khỏi chiến binh thần thánh trước mặt. "Ngài là... Takemikazuchi?" Anh cất lời, giọng run run nhưng vẫn giữ sự tôn trọng.
Vị thần gật đầu nhẹ, đôi môi mím chặt. "Ta đã từng là Takemikazuchi, thần c·hiến t·ranh của Nhật Bản. Giờ đây, chỉ còn là một tàn tích, sau những trận chiến kéo dài không hồi kết."

Yuichiro quan sát kỹ hơn, nhận thấy những vết sẹo lớn trên da ông và máu vẫn chảy rỉ từ những v·ết t·hương chưa lành. Ông đã mất đi rất nhiều, nhưng ánh hào quang của một chiến binh bất bại vẫn không phai nhạt. Ngay cả khi mất đi đôi mắt, ông vẫn toát ra một luồng uy lực như có thể nhìn thấu tất cả.
"Ngài đã chiến đấu với ai, thưa ngài?" Yuichiro hỏi, lòng không khỏi tò mò về sự hiện diện đầy bi thương của vị thần.
"Những kẻ dám khiêu chiến thần thánh." Takemikazuchi trả lời, giọng đầy mỏi mệt nhưng không hề có sự oán trách. "Ta đã đối đầu với hai Campione - những kẻ đã c·ướp lấy quyền năng từ các vị thần. Trận chiến kéo dài nhiều ngày, họ mạnh, nhưng không đủ để đánh bại ta. Tuy nhiên..." Ông cúi đầu, bàn tay trái nắm chặt cán kiếm. "...cái giá mà ta phải trả là quá lớn."
Yuichiro lặng người. Anh có thể cảm nhận được nỗi đau không chỉ từ những v·ết t·hương thể xác, mà cả sự trống rỗng trong tâm hồn vị thần trước mặt.
"Ngươi đến đây để làm gì, con người?" Takemikazuchi đột ngột hỏi, giọng nói trầm ấm nhưng mang theo một sự uy nghi khiến Yuichiro khẽ rùng mình.
"Chỉ là tình cờ thôi, thưa ngài. Tôi đến đây để tìm kiếm sự yên bình, không ngờ lại gặp được ngài." Yuichiro đáp, đôi mắt nhìn về thanh kiếm Futsu-no-Mitama. "Ngài... cần sự giúp đỡ không?"
Takemikazuchi bật cười khàn, tiếng cười như tiếng sấm vang vọng khắp khu rừng. "Con người, ngươi có thể giúp gì một vị thần đã sa ngã? Nhưng... lòng tốt của ngươi đáng được ghi nhận. Ta không cần gì hơn ngoài thời gian để nghỉ ngơi."
Yuichiro đứng im lặng, không biết nên nói gì thêm. Anh nhìn vào đôi mắt mù lòa của vị thần, lòng trĩu nặng. Thời gian trôi qua, không gian chỉ còn tiếng gió và hơi thở nặng nhọc của Takemikazuchi.
"Ngươi có muốn nghe lời khuyên của một chiến binh sắp lụi tàn không?" Takemikazuchi lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng.
"Xin ngài chỉ dạy." Yuichiro cúi đầu.
"Đừng bao giờ đánh mất mục tiêu của mình, dù cho kẻ thù trước mắt có đáng sợ thế nào. Sức mạnh không nằm ở cơ thể, mà ở ý chí không bao giờ khuất phục." Takemikazuchi nâng thanh kiếm lên, ánh sáng ảm đạm từ lưỡi kiếm lóe lên trong khoảnh khắc, như minh chứng cho lời nói của ông. "Dù chỉ còn một mảnh vỡ, ta vẫn là thần c·hiến t·ranh."
Yuichiro cúi sâu đầu, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy trong mắt anh phức tạp, Takemikazuchi nói không sai, thân là thần c·hiến t·ranh, ông làm sao lại không phát hiện anh âm mưu.
Yuichiro ngẩng cao đầu nhìn về vị này tươi cười chiến binh. Lòng đầy mâu thuẫn, Campione? Cỡ nào quen thuộc từ ngữ, vang lên trong đầu anh, quen thuộc như một ký ức bị phong tỏa, nhưng lại mơ hồ như tiếng vọng từ một nơi xa xăm. Yuichiro cảm nhận được dòng máu trong cơ thể sôi trào, trái tim đập nhanh hơn.
Anh cố gắng giữ cho cơ thể mình không run rẩy, nhưng chính anh cũng không nhận ra rằng cảm giác ấy không phải là sợ hãi mà là sự hưng phấn, một cảm xúc, một ham muốn chôn sâu trong bản thân. Yuichiro khao khát chiến đấu, khao khát thoát khỏi xiềng xích của sự thông thường, khao khát sự thay đổi không biết.
Giống như Yuichiro phân tích từng người, những người khác cũng đánh giá anh, mà có thể nhận ra anh mặt này chỉ có Nanami cùng Ame thông qua Trò Chơi Vô Tận mà cô bịa ra, cái sau thì thờ ơ không quan tâm, cái trước mặc dù cảm thấy thú vị nhưng càng thích quan sát hơn là can thiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.