Chương 49: Võ nghệ của thần.
Takemikazuchi từng chút một tháo bỏ bộ giáp tan nát, từng mảnh rơi xuống mặt đất với tiếng vang nặng nề, như thể chính chiến trường cũ đang dội lại tiếng vọng của những trận chiến trước đó.
Thần c·hiến t·ranh không vội vã, động tác thong thả nhưng tràn đầy uy quyền, như một chiến binh đang chuẩn bị cho cuộc đối đầu cuối cùng. Ánh mắt Yuichiro dõi theo từng cử động, trong đầu anh bắt đầu tua lại những gì mình biết về vị thần này.
Yuichiro từng làm việc tại một công ty game, nơi họ ấp ủ dự án Cuộc Chiến Của Các Vị Thần, tập hợp những chiến binh thần thoại như Thor, Ares và cả Takemikazuchi. Vì mức lương hậu hĩnh, anh đã dành thời gian nghiên cứu kỹ càng về truyền thuyết và sức mạnh của họ.
Takemikazuchi, một trong những vị thần c·hiến t·ranh vĩ đại nhất trong thần thoại Nhật Bản, là biểu tượng không thể thay thế của sức mạnh, trật tự và tinh thần bất khuất. Những câu chuyện về ông được ghi lại trong các văn bản cổ như Kojiki và Nihon Shoki, không chỉ truyền cảm hứng cho thế hệ sau mà còn định hình một phần di sản văn hóa và tinh thần của đất nước mặt trời mọc.
Là vị thần của sấm sét, kiếm thuật và c·hiến t·ranh, Takemikazuchi mang trong mình sức mạnh vô biên, với vai trò như một người bảo hộ, người thiết lập trật tự và kẻ chinh phục không thể ngăn cản.
Một trong những truyền thuyết nổi tiếng nhất về Takemikazuchi là trận chiến với Namazu, con cá trê khổng lồ được coi là nguyên nhân gây ra những trận đ·ộng đ·ất dữ dội. Với thanh kiếm thần thánh Futsu-no-Mitama trong tay, ông đã chế ngự và phong ấn Namazu dưới tảng đá Kanameishi tại Đền Kashima, giữ cho đất nước an toàn trước những cơn thịnh nộ của tự nhiên.
Thanh kiếm Futsu-no-Mitama không chỉ là v·ũ k·hí thần thánh, mà còn là biểu tượng của công lý và sự bảo hộ, được cho là có thể chém xuyên mọi tà thuật và phá hủy bất kỳ sự hỗn loạn nào.
Không dừng lại ở đó, Takemikazuchi còn được biết đến như hình mẫu của một samurai nguyên thủy, hiện thân của tinh thần võ sĩ đạo. Ông là một chiến binh vượt trội với kiếm thuật vô song, được cho là đã khai sinh nhiều kỹ thuật chiến đấu cổ xưa của Nhật Bản. Ông không chỉ là người bảo hộ các chiến binh mà còn là người mở đầu cho trận đấu sumo đầu tiên, một nghi lễ thiêng liêng để phân định lãnh thổ giữa các vị thần.
Câu chuyện về trận chiến của ông với thần đất Ohokuninushi tại Izumo cũng khắc họa rõ nét sức mạnh áp đảo và tinh thần chiến đấu của ông. Đứng trên thanh kiếm của mình giữa băng tuyết, Takemikazuchi đã đe dọa đối thủ bằng khí thế sấm sét, buộc Ohokuninushi phải nhượng bộ và trao quyền kiểm soát vùng đất.
Vai trò của Takemikazuchi không chỉ giới hạn trong lĩnh vực c·hiến t·ranh. Ông còn được tôn kính như một vị thần hàng hải ở một số địa phương, bảo vệ những thủy thủ khỏi giông bão và như một người bảo vệ sự cân bằng giữa thiên nhiên và con người.
Những truyền thuyết kể rằng mỗi bước chân của ông có thể gây rung chuyển đất đai, sấm sét vang rền mỗi khi ông xuất hiện, biểu thị uy quyền và sự hiện diện không thể chối cãi của một vị thần.
Đền Kashima, nơi thờ phụng ông, là một trong những ngôi đền quan trọng nhất Nhật Bản. Tại đây, ông được tôn kính như vị thần bảo hộ chiến binh và các chiến dịch quân sự, cũng như người bảo vệ sự cân bằng giữa thiên nhiên và con người. Những lễ hội và nghi lễ dành riêng cho Takemikazuchi thường liên quan đến kiếm thuật, thể hiện lòng tôn kính đối với vị thần chiến binh tối cao này.
Nhớ lại kết thúc, Yuichiro hít một hơi thật sâu, tâm trí bắt đầu xoay chuyển khi đánh giá những quyền năng tiềm ẩn của Takemikazuchi. Trên lý thuyết, vị thần c·hiến t·ranh này sở hữu khả năng điều khiển sấm sét, băng tuyết và đ·ộng đ·ất - những hiện tượng tự nhiên có thể biến một trận đấu thành cơn ác mộng không thể tránh khỏi.
Ngoài ra, kiếm thuật và võ thuật của ông cũng đạt đến trình độ thần thánh, vượt xa mọi giới hạn của con người. Thanh kiếm Futsu-no-Mitama, dù hiện tại ánh sáng thần thánh đã lụi tàn, vẫn mang danh tiếng là v·ũ k·hí có thể trảm phá mọi rào cản và tà thuật. Điều đáng ngại hơn cả là năng lực phong ấn, thứ có thể vô hiệu hóa bất kỳ sức mạnh nào của đối thủ, cùng với trí tuệ siêu việt của một chiến thần, giúp ông phân tích, điều chỉnh chiến thuật và luôn giữ ưu thế trong mọi tình huống.
Yuichiro lướt qua những khả năng đó, lòng thầm tính toán và cân nhắc. Anh lo ngại rằng, dù trong trạng thái suy yếu, Takemikazuchi vẫn còn khả năng triệu hồi Namazu, con cá trê khổng lồ mà ông từng phong ấn, để trợ chiến. Nếu điều đó xảy ra, tình hình sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Tuy nhiên, anh cũng thấy được trạng thái đáng lo hiện tại của vị thần. Thanh kiếm Futsu-no-Mitama giờ đây ảm đạm, không còn phát ra ánh sáng rực rỡ như trong truyền thuyết, chứng tỏ nó đã mất đi phần lớn sức mạnh thần thánh.
Thêm vào đó, Takemikazuchi đã mất đi cánh tay phải và đôi mắt, cơ thể ông đầy rẫy những v·ết t·hương và lớp giáp gần như vỡ vụn hoàn toàn. Những tổn thất này chắc chắn đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng chiến đấu của ông, đặc biệt là võ thuật, vốn đòi hỏi sự chính xác và cân bằng tuyệt đối.
Dù vậy, Yuichiro biết rằng những gì anh đang đối mặt không thể được đánh giá chỉ bằng vẻ bề ngoài. Một vị thần c·hiến t·ranh, dù bị suy yếu, vẫn là biểu tượng của sức mạnh tuyệt đối. Chỉ cần một chút bất cẩn, kết cục của anh sẽ chỉ không là thất bại.
Takemikazuchi nhịp bước mạnh mẽ, đôi chân vững chãi như gốc cây đại thụ cắm sâu vào lòng đất, bắt đầu thế đứng sumo. Yuichiro thoáng ngỡ ngàng, anh đã chuẩn bị cho viễn cảnh bị thần c·hiến t·ranh nghiền nát bằng những sức mạnh huyền thoại - sấm sét, đ·ộng đ·ất, hoặc ít nhất là một cú vung kiếm chớp nhoáng. Nhưng trước mắt anh là một chiến binh đơn thuần, không quyền năng siêu nhiên, chỉ dựa vào chính cơ thể mình để chiến đấu.
Nhận thấy vẻ ngạc nhiên của Yuichiro, Takemikazuchi bật cười lớn, tiếng cười vang vọng như sấm rền giữa trời:
"Hahaha! Người nghĩ ta sẽ l·ạm d·ụng quyền năng của mình để nghiền nát người sao? Đừng lo, chúng đã bị phong ấn hoặc phá hủy gần hết trong trận chiến với hai Campione rồi. Ta giờ đây chỉ còn lại một thân võ nghệ. Thế nào? Hấp dẫn lắm đúng không?"
Dứt lời, vị thần bước lên một bước, mỗi chuyển động như làm cả không gian rung chuyển. Dù bị mất tay phải, ông vẫn mang phong thái ngạo nghễ của một chiến thần. Ông khẽ cúi người, gần như thì thầm, nhưng lời nói lại mang sức nặng như núi:
"Ta nói cho người một bí mật - ta hiện tại trúng phải độc của Campione đến từ Đông Âu. Độc này gặm nhấm ta từng giờ, từng phút. Đại khái, ta chỉ sống được thêm ba ngày nữa. Nhưng nếu trong ba ngày, người không g·iết được ta..."
Ông dừng lại, nụ cười thoáng qua môi, nhưng trong ánh mắt mù lòa lại lóe lên sự c·hết chóc:
"...quyền năng của ta sẽ thuộc về hắn."
Yuichiro lặng người. Không phải vì lời tuyên bố của Takemikazuchi, mà vì cảm giác nguy hiểm c·hết người tỏa ra từ ông. Sát khí của một vị thần c·hiến t·ranh, dẫu b·ị t·hương tật và độc dược h·ành h·ạ, vẫn sắc bén như lưỡi kiếm chuẩn b·ị c·hém xuống. Nó không phải là lời đe dọa, mà là sự thật trần trụi của chiến trận.
Yuichiro lao thẳng tới đối thủ, Soru được vận dụng đến cực hạn, khiến anh như một bóng ma mờ ảo lướt qua không gian. Nắm đấm của anh rực lên ánh đen của Haki Vũ Trang, một sức mạnh dồn nén sẵn sàng bùng nổ trong khoảnh khắc. Nhưng ngay khi khoảng cách giữa hai người còn chưa đầy một sải tay, Takemikazuchi đã di chuyển.
Nhanh hơn cả suy nghĩ, ông vung tay thẳng vào ngực Yuichiro, tốc độ và lực mạnh đến mức không khí dường như nổ tung. Yuichiro phản xạ trong tuyệt vọng, đưa hai tay lên ngăn cản, Tekkai được kích hoạt toàn lực. Âm thanh vang lên như cành khô gãy nát trong cơn bão, một tiếng động nhỏ nhưng ám ảnh.
Anh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cơn đau từ ngực lan tỏa ra toàn cơ thể như hàng ngàn m·ũi d·ao cùng lúc cắm vào. Xương sườn của anh nát vụn, từng mảnh nhỏ như đâm xuyên vào nội tạng. Hai cánh tay vốn để chắn đòn giờ đây bị ép ngược sâu vào lồng ngực, tạo thành một hình ảnh thê thảm không tưởng. Máu trào ra từ miệng anh, hòa vào t·iếng n·ổ nặng nề từ cú đánh.
Takemikazuchi, như một kẻ điêu luyện chơi đùa với con mồi, bàn tay ông hóa thành trảo, luồn vào trong ngực Yuichiro, nắm lấy trái tim vẫn đang đập mạnh vì sợ hãi và nỗi đau. Một cú xoay người như đang vung một món đồ chơi, ông kéo Yuichiro lên không trung, xoay vài vòng trước khi vứt mạnh cơ thể anh ra xa.
Trong giây phút cuối cùng, trước khi máu nhuộm đỏ mảnh đất, Takemikazuchi nhẹ nhàng bóp nát trái tim trong tay, những mảnh vụn máu đỏ nhỏ giọt từ kẽ tay của ông, rơi xuống đất như tiếng chuông định mệnh.
Ông nhấc đầu lên, ánh mắt mù lòa vẫn như xuyên thấu qua không gian, thốt lên một câu bình thản nhưng nặng nề như lời tuyên phán của thần linh: "Không tồi võ kỹ."
Cách đó mấy chục mét, Yuichiro bị hất văng như một con rối, đập mạnh vào thân cây cổ thụ. Lưng anh v·a c·hạm dữ dội đến mức cây gãy đôi, từng mảnh gỗ sắc nhọn cắm sâu vào da thịt. Xương sống anh nứt vỡ, nội tạng kêu răng rắc như bị nghiền nát.
Cơn đau tràn ngập, bén nhọn, và không ngừng giày xéo anh. Đất ẩm lạnh dưới tay anh như cái ôm nghiệt ngã của thất bại, như lời thì thầm rằng đây là hồi kết. Nhưng dù đau đớn đến đâu, Yuichiro vẫn hít một hơi thật sâu, cố níu giữ ý thức.
Từ trong cơ thể rách nát, năng lực tái sinh của Nanami và Ame bắt đầu phát huy. Các mảnh xương gãy từ từ liền lại, từng thớ cơ bắp được tái tạo như phép màu. Trái tim mới đập rộn ràng trong lồng ngực, thay thế cho thứ đã bị bóp nát không lâu trước đó. Nhưng Yuichiro không thấy nhẹ nhõm. Anh chỉ cảm thấy cơn đau bùng lên, sắc bén và tàn nhẫn, như để nhắc nhở anh rằng mình vẫn còn sống.
Anh chống tay lên đất, hơi thở nặng nhọc như tiếng gió rít qua khe cửa. Nỗi sợ hãi quấn chặt lấy tâm trí anh, nhấn chìm anh trong dòng suy nghĩ: Không thể thắng. Làm sao có thể chống lại một vị thần như thế?
Takemikazuchi, vị thần c·hiến t·ranh, đứng sừng sững phía xa. Ông không tiến lại, không kiểm tra, như thể sự sống sót của Yuichiro đã không còn quan trọng.
Trong lòng, Yuichiro tự trấn an mình, tựa như kẻ lữ hành tìm kiếm lối thoát trong cơn bão tố. Thế giới này còn nhiều Heretic God. Chỉ cần mạnh lên, thu thập thêm sức mạnh từ các phần linh hồn khác, thì rồi ta cũng sẽ có cơ hội. Khi ấy, ta sẽ tiêu diệt một vị thần, trở thành Campione. Và khi đã sẵn sàng, sẽ đến lúc ta triệu hồi Takemikazuchi một lần nữa - không phải để thua, mà để báo thù.
Đây là cơ hội tốt để Yuichiro bỏ chạy, nhưng trong lòng anh, tiếng nói nhỏ bé nhưng đầy sức mạnh vang lên:
"Nhưng chỉ như vậy sao?"
Yuichiro giật mình. Đó không phải giọng nói của lý trí, cũng không phải của nỗi sợ. Đó là tiếng gọi của một phần sâu thẳm trong anh, một thứ anh đã chôn giấu từ lâu. Hai tay anh nắm chặt, nhưng không phải vì sợ hãi. Ngược lại, cơ thể anh run rẩy không kiểm soát, đôi mắt anh tràn ngập nước. Không phải vì đau đớn, mà vì cảm giác khác lạ. Đó là hưng phấn.
Một nụ cười méo mó, hoang dại xuất hiện trên khuôn mặt anh. Không phải anh muốn cười - anh cần phải cười. Cảm xúc mãnh liệt, hoang sơ như một ngọn lửa bùng cháy trong lòng ngực anh. Lần đầu tiên, Yuichiro cảm nhận được điều gì đó vượt trên sự tồn tại thường ngày của mình. Anh không còn chỉ là một người đàn ông nhỏ bé, đang tìm cách lẩn trốn khỏi thất bại. Anh là một con người, đứng trước ngưỡng cửa của điều phi thường.
"Nhưng chỉ như vậy sao?"
Giọng nói vang lên lần nữa, như tiếng sấm giữa bầu trời. Yuichiro đứng dậy, đôi chân anh loạng choạng, nhưng ánh mắt lại sáng rực. Anh không còn cảm thấy đau đớn. Chỉ còn sự phấn khích, sự khát khao và ý chí. Trong khu rừng im lặng, những bước chân của anh vang lên, mỗi bước đi đều như một lời tuyên bố.
Nếu đã quyết định, ta sẽ đi đến tận cùng dù kết quả là gì.
Tiếng cười của Takemikazuchi vang lên như sấm rền, uy nghiêm và hứng khởi. Ông nhìn Yuichiro đang từng bước tiến lại, đôi mắt lóe lên sự hài lòng:
"Ta đã nghĩ ngươi sẽ chạy trốn, con người! Nhưng ngươi biết không, nếu hôm nay ngươi từ bỏ, cả đời ngươi cũng không xứng đáng trở thành Campione. Chỉ kẻ dám đối mặt với thần linh, dám thách thức số phận mới có thể xưng vương trên cõi trần!"
Yuichiro nhếch môi cười, ánh mắt bùng lên ý chí không gì khuất phục. Anh đáp lại bằng giọng nói kiên định, như thể tuyên ngôn:
"Đúng vậy. Campione - Thí Thần Giả, Hoàng Đế của nhân gian, vua của các vua. Không có dũng khí trực diện thần, làm sao có thể xưng vương?"
Không đợi thêm lời nào, Takemikazuchi gầm lên, lao về phía anh như một cơn cuồng phong. Nắm đấm của ông xé toạc không gian, mang theo sức mạnh áp đảo nhắm thẳng vào mặt Yuichiro. Nhưng lúc này, Yuichiro như thấy được tương lai, từng chuyển động của vị thần đều rõ ràng trong mắt anh. Anh nghiêng đầu ra sau, nắm đấm chỉ sượt qua, không chạm được.
Thần c·hiến t·ranh lập tức xoay người, đổi thế cùi chỏ đánh thẳng xuống ngực Yuichiro. Lần này, anh né qua bên phải, cú xoay người của anh nhanh nhẹn và chuẩn xác đến mức như vượt qua giới hạn con người.
Trong tích tắc, Yuichiro chộp lấy cánh tay trái của Takemikazuchi, khóa chặt nó như một gọng kìm bằng thép. Tay còn lại của anh siết chặt, cơ bắp căng lên, Haki Vũ Trang đen bóng bao phủ. Với toàn bộ sức mạnh của mình, Yuichiro tung một cú đấm móc ngược nhắm thẳng vào cằm thần c·hiến t·ranh.
Takemikazuchi cười lớn, cúi đầu nhanh như chớp, há miệng cắn thẳng vào nắm đấm của Yuichiro. Nhưng cú đấm không dừng lại. Một tiếng "rắc" chói tai vang lên khi cú đấm của Yuichiro làm gãy răng của vị thần, đồng thời, anh cảm nhận được cơn đau nhói khi nắm đấm bị hàm răng sắc bén của ông cắn đứt.
Máu bắn tung trong không khí, một nụ cười điên cuồng xuất hiện trên khuôn mặt cả hai. Trong khoảnh khắc đó, Yuichiro không chỉ chiến đấu để sống sót - anh đang chiến đấu để tồn tại như một Campione đích thực.
Hai bóng người lao vào nhau như hai c·ơn l·ốc x·oáy đan xen giữa trời đất. Tiếng v·a c·hạm giữa xương và thép vang lên, âm thanh bùng nổ tựa như sấm rền. Takemikazuchi và Yuichiro xoay chuyển trong một điệu vũ của b·ạo l·ực và quyết tâm, không ai nhường ai, không ai rút lui.
Dù hưng phấn, Yuichiro vẫn giữ đầu óc tỉnh táo, không để bản năng cuốn đi lý trí. Qua từng cú đấm, từng đòn đánh, anh nhận thấy một điều kỳ lạ: sức mạnh trong cơ thể anh đang hòa hợp một cách thần kỳ, từng giây từng phút khiến anh mạnh lên. Ngược lại, Takemikazuchi đang yếu đi, không phải vì ông thiếu đi kỹ năng hay ý chí, mà vì c·hất đ·ộc từ trận chiến trước đang âm thầm gặm nhấm cơ thể thần thánh của ông.
Nhớ lại cú chưởng lúc đầu gần như nghiền nát anh, Yuichiro cảm thấy rõ sự khác biệt. Lần đầu tiên, anh đã bị áp đảo hoàn toàn, không có chút cơ hội phản kháng. Nhưng bây giờ, mỗi lần v·a c·hạm, anh cảm nhận được mình đang từng bước bắt kịp đối thủ.
Tuy nhiên, điều này cũng khiến anh lo lắng. Cơ hội chiến thắng của anh đang tăng lên, nhưng trận chiến càng kéo dài, thần c·hiến t·ranh sẽ càng tập trung hơn, nguy hiểm hơn.
Takemikazuchi hất chân đá mạnh, Yuichiro cố gắng né tránh nhưng vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi. Cú đá phá nát vai anh, tiếng xương vỡ vang lên làm anh nghiến răng chịu đựng.
"Ngươi khá hơn ta tưởng, con người!" Takemikazuchi cười vang, nhưng không còn âm sắc của sự khinh thường. Ông bắt đầu thay đổi phong cách chiến đấu. Nếu ban đầu ông chỉ dựa vào sức mạnh thuần túy để áp đảo, giờ đây ông trở nên sắc sảo hơn, uyển chuyển hơn. Đòn thế của ông giờ mang theo sự tinh tế của một bậc thầy võ nghệ, kết hợp hoàn hảo giữa sức mạnh và kỹ thuật.
Yuichiro có thể cảm nhận rõ điều này. Những đòn đánh của Takemikazuchi không còn cường bạo như trước, nhưng chúng chính xác và khó đoán hơn. Một cú đánh nhắm thẳng vào điểm yếu, một đòn cắt ngang làm mất thăng bằng. Từng động tác của ông như một vũ điệu c·hết chóc, khiến Yuichiro không chỉ chịu đựng mà còn phải nghĩ cách phản công.
Bất chấp b·ị đ·ánh gần c·hết liên tục, Yuichiro không bỏ cuộc. Anh biết rằng chỉ cần một khoảnh khắc sơ hở, chỉ cần một sai lầm nhỏ từ thần c·hiến t·ranh, anh có thể đảo ngược cục diện. Nhưng cũng như vậy, chỉ một đòn chí tử của Takemikazuchi cũng có thể đưa anh về với cát bụi.