Đồng Thời Xuyên Qua: Bắt Đầu Từ Doraemon.

Chương 50: Kế hoạch.




Chương 50: Kế hoạch.
Ngôi đền, một biểu tượng linh thiêng, giờ đây trở thành chiến trường đẫm máu và hủy diệt. Mái ngói vỡ vụn, gạch đá và gỗ bay tứ tung như mưa, từng mảnh từng mảnh đâm sâu vào lòng đất, chứng kiến cuộc chiến của một con người và một vị thần.
Yuichiro lùi liên tục, mỗi bước chân đều tạo ra những hố sâu trên mặt đất vốn dĩ cứng rắn. Lồng ngực anh phập phồng dữ dội, toàn thân được bao phủ bởi Haki Vũ Trang, cơ bắp căng cứng trong nỗ lực tuyệt vọng để đỡ lấy sức mạnh không tưởng từ Takemikazuchi.
Thần c·hiến t·ranh không cho anh một giây nghỉ ngơi. Như một tia sét chói lòa, ông xuất hiện trước mặt anh trong nháy mắt. Cú đá của ông không chỉ là một động tác đơn thuần mà như một lưỡi rìu chiến khổng lồ, mang theo sức mạnh của hàng ngàn trận chiến.
Yuichiro chưa kịp phản ứng, cú đá đã đánh bay anh đi xa như một con diều đứt dây. Lồng ngực anh bị nổ tung, máu phun ra thành dòng, từng hơi thở trở nên rời rạc và đau đớn.
Nhưng Takemikazuchi không dừng lại. Ông tiếp tục lao tới, cơ thể biến đổi không ngừng, từng động tác đều như hiện thân của những v·ũ k·hí tối thượng. Một cú đá biến thành trường thương đâm thẳng, một cú xoay người như lưỡi dao mổ xé gió, mỗi đòn đánh đều mang theo sức mạnh và tốc độ vượt qua giới hạn nhận thức.
Yuichiro bị ép đến đường cùng. Anh không còn cách nào khác ngoài phòng ngự, toàn lực kích hoạt Tekkai để giữ vững cơ thể. Nhưng cảm giác đó, nó không giống như đang đối mặt với một cá nhân.
Đó là một q·uân đ·ội. Một đội quân đông đảo, tinh nhuệ và hoàn toàn đồng lòng. Takemikazuchi không chỉ là một vị thần c·hiến t·ranh, ông chính là hiện thân của cả một nền văn hóa chiến đấu. Mỗi đòn đánh của ông như mang theo ý chí của hàng ngàn chiến binh, mỗi bước di chuyển đều như thể hàng ngàn người đang phối hợp hoàn hảo để tiêu diệt Yuichiro.
Cơ thể Yuichiro co giật nhẹ trong lúc tái sinh, từng mảng da, cơ và xương chậm chạp mọc lại, nhưng lần này, anh cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt. Tốc độ tái sinh chậm hơn và phần cơ thể hồi phục dường như thiếu đi sự hoàn hảo vốn có. Anh nhíu mày, cảm giác bất an trỗi dậy. Dường như mỗi lần tái sinh, sức mạnh của anh lại bị hao tổn, từng chút một bào mòn khả năng chịu đựng của cơ thể.
Takemikazuchi cũng không khá hơn. Cơ thể ông đứng sừng sững giữa chiến trường, từng v·ết t·hương sâu hoắm chảy máu tím đen, thứ máu chạm đất lập tức ăn mòn cả đá và gỗ, tỏa ra mùi h·ôi t·hối nồng nặc. Ông vẫn đứng vững, nhưng thần thái oai nghiêm dần phai nhạt, đôi vai cường tráng giờ đây mang vẻ nặng nề của một chiến binh sắp kiệt sức.
Yuichiro nhìn ông, nhận ra rằng, dù là thần, sức sống của ông giờ đây cũng mong manh như một ngọn nến trước gió.
Cả hai đứng đối diện, khoảng cách giữa họ như ngưng đọng thời gian. Yuichiro hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định nhưng trong lòng tràn đầy toan tính. Anh biết trận chiến này đã bước vào giai đoạn quyết định. "Nếu mình không kết thúc sớm, mình sẽ c·hết trước ông ta." anh thầm nghĩ.
Yuichiro nắm chặt tay, Haki Vũ Trang tụ hợp, nhưng lần này anh k·hông k·ích hoạt toàn bộ sức mạnh. Anh cẩn thận tính toán, bởi anh hiểu rõ, Takemikazuchi không chỉ là một vị thần mạnh mẽ, mà còn là một chiến binh thông tuệ.
Ông không ngần ngại học hỏi và áp dụng ngay những chiêu thức đối thủ sử dụng. Thực tế, trong lúc giao chiến trước đó, Yuichiro đã tận mắt chứng kiến Takemikazuchi sử dụng Haki Vũ Trang sau khi chứng kiến anh thi triển nó. Nếu không phải thân thể ông đã quá yếu để duy trì nó, trận chiến sẽ ác liệt không biết bao nhiều lần.
"Không được để lộ hết bài, mỗi một chiêu phải trở thành đòn kết liễu." Yuichiro thầm nhủ. Anh cảm giác từng sợi cơ căng lên, mỗi hơi thở dường như trở nên sắc bén hơn, chuẩn bị cho một sát chiêu duy nhất.
Phía đối diện, Takemikazuchi đứng bất động, đôi mắt mù lòa không còn ánh sáng, nhưng vẫn tỏa ra sự uy nghiêm khó cưỡng. Ông nghiêng đầu, như cảm nhận được sự chuẩn bị của Yuichiro. Một nụ cười yếu ớt nhưng đầy kiêu hãnh hiện lên trên khuôn mặt ông.
"Đến đi, con người." ông khẽ nói, giọng nói như tiếng vang từ thiên cổ, vừa trầm lắng vừa sắc bén. "Cho ta thấy sự dũng cảm của ngươi."

Yuichiro bước tới một bước, rồi hai bước, cơ thể căng cứng như một mũi tên sẵn sàng rời cung. "Nếu ông học được từ tôi." anh nhếch miệng, ánh mắt bùng cháy sự quyết tâm, "Vậy thì để tôi sẽ dạy ông bài học cuối cùng."
Lập tức Yuichiro cảm nhận được mặt đất dưới chân mình rung chuyển, anh lập tức thu hồi sức mạnh nhưng không dám lơ là. Từng cơn đ·ộng đ·ất lan ra như sóng nước, khiến cảnh vật xung quanh chao đảo. Anh chú ý đến Takemikazuchi, thần c·hiến t·ranh không còn giữ lấy khí thế chiến đấu. Thay vào đó, ông dõi ánh mắt mù lòa về phía mặt đất, như thể đang lắng nghe những âm thanh sâu thẳm từ lòng đất.
Một hơi thở nặng nề thoát ra từ thần c·hiến t·ranh. Takemikazuchi quay về phía Yuichiro, ánh mắt trống rỗng nhưng giọng nói lại mang sức nặng của cả một thời đại: "Con người, chúng ta làm một giao dịch thế nào? Ta sẽ trao lại toàn bộ quyền năng của ta cho ngươi. Đổi lại, ngươi phải bảo vệ mảnh đất này thay ta."
Câu nói khiến Yuichiro khựng lại. Anh không chắc đây là một chiến thuật khác của thần c·hiến t·ranh hay là lời nói thật lòng. Sự hoài nghi dâng lên, nhưng thần c·hiến t·ranh tiếp tục, như đọc thấu lòng anh:
"Ngươi có g·iết ta cũng không thể nhận được quyền năng. Bởi vì ta không phải là một Heretic God như ngươi nghĩ, dù ta đã hạ thế bằng cách thức của bọn chúng."
Yuichiro nhíu mày sâu hơn, trong lòng bắt đầu cảm thấy có điều gì đó cực kỳ hệ trọng mà anh chưa hiểu hết. Takemikazuchi ngồi xuống, chọn một mảnh đất sạch sẽ, đôi vai to lớn của ông thả lỏng nhưng mang theo một trọng trách vô hình. Ông bắt đầu kể, giọng nói không còn uy quyền của một vị thần c·hiến t·ranh, mà là sự điềm tĩnh của một người từng trải, mang theo nỗi niềm:
"Khoảng ba, bốn trăm năm trước, ta cùng một số thần khác nhận được mệnh lệnh từ Thiên Giới hạ thế. Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ mảnh đất này khỏi sự hỗn loạn."
Ánh mắt Yuichiro lóe lên tia nghi hoặc, nhưng anh không ngắt lời. Takemikazuchi tiếp tục, giọng ông thoáng chút hoài niệm:
"Sớm tại hơn ngàn năm trước, thời đại của thần linh chân chính đã kết thúc. Việc thần muốn giao lưu với hạ giới trở nên vô cùng khó khăn. Các sức mạnh thần thánh của chúng ta bị cách biệt bởi những quy tắc vĩnh cửu. Vì thế, Thiên Giới quyết định dùng Hy Lạp đám thần kia làm ra Heretic Gods hệ thống xuống dưới bảo vệ nơi đây."
Nghe đến đây, Yuichiro cảm giác như cả thế giới chao đảo. Đôi mắt anh mở to, trong lòng không thể kìm được sự chấn động. Heretic Gods, anh hiểu rồi - chúng chỉ là hóa thân, những hình bóng tạm bợ, không phải chân thân của thần linh. Dù bị tiêu diệt, các vị thần thực sự sẽ không tổn hại.
Nhưng Takemikazuchi, ông không giống vậy. Yuichiro nhận ra điều này qua từng lời kể của thần c·hiến t·ranh. Ông không phải một Heretic God, mà là thân xác thật, chân thân của thần, tự nguyện hạ thế. Điều đó có nghĩa, c·ái c·hết của ông là c·ái c·hết thật sự, không có sự tái sinh, không có sự bất tử.
Yuichiro chìm trong dòng suy nghĩ hỗn loạn khi nghe những lời Takemikazuchi kể. Vị thần c·hiến t·ranh, dù đã suy yếu và cận kề c·ái c·hết, vẫn giữ giọng điệu điềm tĩnh, chậm rãi nói tiếp:
"Dù chúng ta hạ thế để bảo vệ nhân gian, nhưng bản chất vẫn bị Heretic Gods hệ thống ảnh hưởng. Điều này khiến chúng ta đôi lúc trở nên ngạo mạn, đố kỵ, hoặc dễ nổi giận hơn. Như thể những mặt trái của chúng ta bị khuếch đại."
Ông dừng lại một chút, ánh mắt như nhớ về những điều đã qua, giọng nói mang theo chút mỉa mai lẫn đau thương:
"Khi sự điên cuồng chiếm lấy, chúng ta phá hủy mọi thứ như những con quái vật. Nhưng vì sức mạnh của ta vượt trội hơn hầu hết, ta không bị ảnh hưởng nhiều, ta đã lựa chọn phong ấn họ lại, đưa họ trở về các đền thờ thuộc quyền quản lý của mình. Khoảng vài chục năm trước, ta phong ấn vị thần cuối cùng. Kể từ đó, ta là vị thần duy nhất còn tự do trên mảnh đất này."
Nghe vậy, Yuichiro nhíu mày khó hiểu, đặt câu hỏi: "Tại sao ngài không liên lạc hoặc đưa họ trở về Thiên Giới? Nếu họ bị phong ấn, tại sao ngài không tìm cách giải thoát cho họ?"
Takemikazuchi lắc đầu, vẻ mặt trở nên trầm trọng.

"Hơn trăm năm trước, ta mất hoàn toàn liên lạc với Thiên Giới. Ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng vì không chắc chắn, ta không dám mạo hiểm đưa họ trở về. Nếu làm sai, hậu quả có thể vượt ngoài sức kiểm soát của ta."
Yuichiro trầm ngâm, rồi hỏi tiếp, ánh mắt anh hiện lên vẻ nghiêm túc: "Vậy ông muốn tôi kế thừa quyền năng của ông bằng cách nào? Điều đó có thể thực hiện được không?"
Takemikazuchi cười nhạt, đột ngột đổi chủ đề: "Con người, ngươi tên là gì?"
Yuichiro hơi bất ngờ nhưng vẫn trả lời: "Takeda Yuichiro."
Takemikazuchi gật đầu nhẹ, vẻ mặt ông trở nên trang nghiêm: "Yuichiro, ngươi có biết nguồn gốc của ta không?"
Yuichiro suy nghĩ một lúc, dựa vào những gì mình đã đọc qua trong các văn bản và truyền thuyết. "Nếu tôi nhớ không lầm, trong các tập Kamiumi (sự ra đời của các vị thần) của Kojiki, ngài là một trong những vị thần được sinh ra từ máu của thần lửa Kagu-tsuchi, khi Izanagi c·hặt đ·ầu ông ta bằng thanh kiếm Totsuka-no-Tsurugi. Máu bắn ra từ mũi và gốc lưỡi kiếm đã sinh ra nhiều vị thần, trong đó có ngài. Nhưng điều này, tôi không chắc là sự thật hay chỉ là một phiên bản thần thoại."
Takemikazuchi bật cười khẽ, một tiếng cười mang theo sự hoài niệm. "Những văn bản đó, đúng là có thật, nhưng cũng không phải tất cả đều chính xác. Một vị thần thực sự không chỉ được sinh ra từ máu hay thanh kiếm. Một vị thần tồn tại nhờ ba yếu tố căn bản: Thần Thân Thể, Thần Lực và Thần Chức."
Yuichiro im lặng, tập trung lắng nghe.
"Thần Lực." Takemikazuchi tiếp tục, "Là sức mạnh thuần túy của thần, quy định giới hạn sức mạnh cao nhất mà thần có thể đạt được. Thần Chức là chức trách, quyền hạn và nhiệm vụ mà vị thần đó đảm nhận, gắn liền với vai trò của mình trong vũ trụ. Còn Thần Thân Thể, yếu tố nền tảng nhất, được hình thành từ những bộ phận của Thần Nguyên Thủy – những vị thần sáng thế – và tín ngưỡng mà loài người dâng lên."
Yuichiro nghe những lời của Takemikazuchi, từng từ như những m·ũi d·ao sắc bén đâm sâu vào tâm trí anh, hé lộ một kế hoạch được vạch ra từ hàng trăm năm trước. "Vậy đây chính là mục đích của ông." Yuichiro thì thầm, ánh mắt nhìn chăm chăm vào vị thần đang đứng trước mặt mình.
Takemikazuchi vươn tay, thanh Futsu-no-Mitama từ xa bay đến, ánh sáng bạc mờ nhạt trên lưỡi kiếm gợi lên sự uy nghiêm của nó trong những ngày hoàng kim. Ông nhẹ nhàng vuốt ve thanh kiếm như đang từ biệt một người bạn cũ, rồi bất ngờ siết chặt tay, dùng nắm đấm giáng xuống mạnh mẽ.
Ầm! Tiếng nổ vang vọng, nhưng thay vì vỡ thành từng mảnh, thanh kiếm hóa thành một đám mây vàng óng, rực rỡ như ánh mặt trời ló rạng sau cơn bão.
Đám mây lấp lánh ấy không chỉ đơn thuần là một vật thể, mà là hiện thân của tín ngưỡng - niềm tin, lời cầu nguyện và sự tôn kính mà loài người dành cho Takemikazuchi qua hàng thế kỷ. Giữa những tiếng vang vọng từ đám mây, Yuichiro nghe được các âm thanh chồng chéo, lời ca tụng của chiến binh, lời khẩn cầu từ kẻ thất bại, tiếng hô hào trên chiến trường. Đám mây tựa như một cuốn biên niên sử sống động, ghi lại toàn bộ lịch sử huy hoàng của thần c·hiến t·ranh.
"Đây là tín ngưỡng mà loài người đã dành cho ta." Takemikazuchi nói, giọng khàn nhưng đầy kiên định. Ông đưa tay xuyên vào lồng ngực, máu đỏ đen nhỏ xuống đất, b·ốc k·hói và ăn mòn mặt đất như dung nham. Từ trong lồng ngực, ông rút ra trái tim của mình, một trái tim không giống của con người hay sinh vật nào, mà là một khối cầu sáng tối đan xen, bao quanh bởi dòng máu độc đen kịt, tỏa ra hơi thở c·hết chóc.
"Đây là hạch tâm của Thần Thân Thể, một phần của Thần Nguyên Thủy." ông giải thích, cẩn thận giữ lấy trái tim như đang nâng niu một báu vật.

Takemikazuchi đưa trái tim về phía đám mây vàng, để chúng hòa quyện vào nhau. Máu độc bị thanh tẩy, tan biến dần, trái tim từ từ thu nhỏ, trở thành một giọt máu trong suốt như thủy tinh, phát ra ánh sáng rực rỡ nhưng không chói lóa.
Yuichiro trầm mặc, cảm nhận rõ ràng sự thôi thúc trào dâng trong cơ thể mình. Giọt máu ấy không chỉ là một món quà. Đó là một phần thần thánh. Một thứ để kẻ phàm tục thăng hoa, vượt qua ranh giới của nhân loại.
Nhưng Yuichiro cũng hiểu, nếu Takemikazuchi dùng tín ngưỡng và giọt máu đó để chữa lành cơ thể, ông có thể hồi phục hoàn toàn. Tuy nhiên, thần c·hiến t·ranh không chọn làm vậy.
"Tại sao?" Yuichiro hỏi, nhưng không thốt thành lời.
Takemikazuchi, dù thân thể đang tan rã, vẫn giữ được phong thái uy nghiêm. "Từ lâu, ta đã nghĩ đến việc trở lại Thiên Giới sau khi mất liên lạc. Nhưng cách duy nhất để trở lại Thiên Giới là phải sống sót và cũng phải c·hết. Một nghịch lý không thể giải quyết nếu ta chỉ là chính mình. Ta cần một người kế thừa, một người sẽ mang thân xác và quyền năng của ta, để ta có thể tồn tại qua người đó."
"Ngươi hiểu không, con người?" Takemikazuchi tiếp tục, ánh mắt ông sáng lên một tia ánh sáng kỳ lạ. "Các Heretic Gods chỉ là hóa thân của thần. Chúng ta, các thần chân chính, có thể dùng chúng để hạ giới. Nhưng ngược lại, nếu ta để thân xác thật của mình c·hết đi trong một tình huống đặc biệt, linh hồn ta sẽ có cơ hội quay về Thiên Giới."
Takemikazuchi ngồi xuống một tảng đá lớn, giọng ông trở nên trầm lắng hơn. "Kế hoạch của ta là để ngươi thừa hưởng tất cả. Thần Thân Thể của ta sẽ hòa nhập với cơ thể ngươi, biến ngươi trở thành một bản sao hoàn chỉnh. Khi ngươi g·iết Heretic God mà ta sẽ hóa thân thành, ngươi sẽ không chỉ nhận lấy quyền năng của ta, mà còn nhận lấy tất cả: Thần Lực, Thần Chức và cả thân xác thần thánh của ta. Ngươi không còn là phàm nhân nữa, mà sẽ trở thành Takemikazuchi mới."
"Nếu ta từ chối?" Yuichiro hỏi, nhưng không thực sự mong chờ câu trả lời.
Takemikazuchi cười nhạt, nụ cười mang theo sự buông bỏ: "Thì ta sẽ c·hết vô ích. Quyền năng của ta sẽ biến mất khỏi thế giới này. Và ngươi, con người, sẽ mãi mãi đứng bên lề của lịch sử."
Yuichiro cảm giác trái tim mình đập mạnh, từng nhịp đều như muốn bùng nổ. Anh không thể tưởng tượng rằng, mình sắp trở thành một phần của kế hoạch lớn lao như vậy.
Takemikazuchi gầm lên, thân xác ông biến đổi hoàn toàn. Gương mặt trở nên méo mó, đôi mắt đỏ rực như hai ngọn hỏa diệm sơn cháy âm ỉ. Các mạch máu nổi lên dưới làn da nứt nẻ, tựa như dòng dung nham chảy xuyên qua từng thớ thịt. Đôi cánh bão tố mờ ảo hiện ra sau lưng, từng tia sét lóe sáng, điên cuồng quét ngang bầu trời. Ông không còn là một vị thần uy nghiêm, ông đã trở thành Heretic God, một hiện thân điên loạn của sức mạnh và sự hủy diệt.
Yuichiro đứng sững, toàn thân anh run rẩy không phải vì sợ hãi mà vì cơn cuồng nhiệt đang dâng trào. Đôi mắt anh ánh lên sự quyết tâm không thể lay chuyển. Anh đã chọn con đường của mình, không rút lui, không quay đầu.
Yuichiro không đợi thêm. Anh hít sâu một hơi, tất cả sức mạnh trong cơ thể dồn tụ vào cánh tay phải. Từng thớ cơ căng ra, toàn thân bốc lên hơi nóng từ năng lượng đang sôi trào. Haki Vũ Trang phủ kín cánh tay anh như một lớp giáp đen bóng, Haki Bá Vương quấn quanh nó tạo thành những làn sóng dữ dội đẩy lùi mọi thứ xung quanh. Từ nắm đấm của anh, một đầu sói trắng bạc xuất hiện, sống động như thật, ánh mắt sắc lạnh tựa như lưỡi kiếm chực chờ chém tan thế giới.
Không gian xung quanh như đông cứng lại. Mọi màu sắc biến mất, chỉ còn ánh sáng trắng bạc rực rỡ phát ra từ đầu sói. Yuichiro cảm nhận được cánh tay mình như chứa cả một ngọn núi lửa, sẵn sàng phun trào. Đây là sức mạnh đến từ vương quốc White Night, tam đại cấm thuật một trong, trong ký ức của Freeman. Nó chỉ được mô tả như một chiêu thức có thể phá hủy một hòn đảo, nhưng giờ đây, khi cảm nhận được nguồn sức mạnh tàn phá đang ngưng tụ, cùng gần như tan nát Bán Thần thân thể, Yuichiro chỉ thấy mô tả đó quá khiêm tốn.
"Takemikazuchi!" Anh gầm lên, không phải với sự hận thù, mà như một lời tuyên chiến.
Đúng lúc thần c·hiến t·ranh vừa hoàn thành chuyển hóa, Yuichiro tung cú đấm mạnh nhất đời mình. Ánh bạc từ đầu sói bùng nổ, xé toạc bầu trời, xuyên thấu mọi vật cản. Không khí nứt vỡ thành từng mảnh, bầu khí quyển bị đục thủng, để lộ một vệt sáng dài từ mặt đất lên đến không gian.
Tất cả mọi thứ trên đường đi của cú đấm đều tan biến như chưa từng tồn tại. Nếu nhìn từ không gian, người ta có thể thấy một vệt sáng bạc rực rỡ xuyên qua Trái Đất, tựa như một ngọn giáo của các vị thần giáng xuống.
Takemikazuchi trúng đòn trực diện. Cơ thể ông, giờ đây đã là Heretic God, tan rã thành từng mảnh, để lộ linh hồn thần thánh rực sáng của ông. Không còn sự điên loạn hay dữ tợn nào nữa, ông cúi đầu trước Yuichiro, ánh mắt đầy sự biết ơn.
"Yuichiro." ông nói, giọng nói không còn uy nghiêm mà mang đầy sự bình thản và nhẹ nhõm. "Ngươi đã giải thoát ta. Nhưng trước khi ta đi, còn vài điều ta muốn dặn dò."
Thần c·hiến t·ranh, dù chỉ còn là linh hồn, vẫn tỏa ra khí thế ngút trời. Yuichiro gục xuống, mồ hôi đầm đìa, nhưng anh ngẩng đầu, chăm chú lắng nghe, cảm giác bản thân vừa bước qua một ngưỡng cửa không thể quay lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.