Chương 51: Quyền Năng cùng nghĩa vụ.
Takemikazuchi nhìn Yuichiro, giọng ông trở nên trầm lắng hơn, như đang hồi tưởng lại những quyết định khó khăn của mình.
"Ta không phải là người nghĩ ra phương thức này, Yuichiro."
Yuichiro gật đầu, không có bất kỳ ý nghĩ đánh giá thấp vị thần c·hiến t·ranh, nhưng chính vì sự thăng hoa của ông và anh, Yuichiro càng thấy được phương án này đáng sợ đến mức nào.
"Là Odin." Takemikazuchi tiếp tục, "Vị Thần Vương của Bắc Âu. Ta tình cờ gặp hắn trong một lần tuần tra. Khi biết được vấn đề của ta, hắn đã đề xuất phương pháp này. Ta không rõ ý đồ thực sự của hắn, nhưng có lẽ qua con mắt của mình, Odin đã nhìn thấy điều gì đó trong tương lai. Dù vậy, ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc dựa vào phương pháp của hắn. Hắn nói đúng - ta cần điều này. Nhưng..."
"Dù hắn có ý đồ gì, ngươi hãy cứ dựa vào suy nghĩ và ý chí của mình mà hành động. Những gì ngươi làm sau này, đó là câu chuyện của ngươi."
Dù những lời cuối cùng của Takemikazuchi mang theo chút lo lắng, ông vẫn giữ vẻ kiên định. Có lẽ, ông thực sự tin tưởng Yuichiro sẽ tự tìm ra con đường của mình.
Sau một thoáng im lặng, thần c·hiến t·ranh chuyển chủ đề, giọng ông trở nên sắc bén hơn. "Bây giờ, đến việc quan trọng hơn - những đối thủ mà ngươi cần để ý."
"Đầu tiên." Takemikazuchi nói, "Là đám Yokai. Chúng đã chiến đấu với các pháp sư trong hàng ngàn năm, tài nghệ không kém. Dù gần đây nhiều kẻ trong số chúng đã bị tiêu diệt, nhưng dã tâm của bọn chúng chưa bao giờ mất. Bọn chúng từng không ít lần cố gắng giải phóng Namazu và chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định đó."
"Thứ hai là một Âm Dương Sư cực kỳ tài năng. Tên đó chỉ kém Campione một bậc, nhưng đã đủ đáng sợ rồi. Hắn tựa hồ đang tìm kiếm cách để trở thành Thần hoặc khám phá những bí mật liên quan đến Thần. Trong suốt nhiều năm, hắn đã không ít lần quan sát bọn ta, nhưng chưa lộ diện toàn bộ ý đồ."
Yuichiro khẽ nhíu mày, bắt đầu cảm nhận được mối nguy hiểm tiềm tàng từ những đối thủ mà Takemikazuchi đề cập đến.
"Thứ ba là hai Campione. Ta đã từng giao chiến với bọn chúng, khiến cả hai đều b·ị t·hương. Nhưng chắc chắn, bọn chúng sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ."
Takemikazuchi ngừng một chút, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. "Cuối cùng, là một Heretic God đến từ Hy Lạp - Eris, nữ thần của sự bất hòa và tranh cãi. Nàng đã nhiều lần phá rối trật tự nơi đây và ta luôn đuổi nàng đi. Nhưng sự thù hận của nàng với ta đã ăn sâu, ta tin rằng nàng sẽ không bỏ qua cơ hội đối phó ngươi."
Ngữ điệu của Takemikazuchi trở nên dứt khoát, mang theo vẻ kiên định của một chiến binh dày dạn kinh nghiệm. "Nếu ngươi gặp nàng, cứ g·iết đi. Không cần lo lắng về hậu quả. Một kẻ như Eris chỉ đem đến rắc rối và hỗn loạn."
Yuichiro nhìn thần c·hiến t·ranh, ánh mắt trầm mặc nhưng sâu thẳm, gật đầu như một lời tiễn biệt cuối cùng. Linh hồn của Takemikazuchi dần bay lên, hóa thành ánh sáng vàng rực rỡ, tựa như một vì sao lấp lánh giữa không trung. Dù đã mất đi thân xác, thần c·hiến t·ranh vẫn giữ được sự uy nghiêm và mạnh mẽ, ông dường như hướng về một nơi xa xăm - Thiên Giới mà ông đã nhắc tới.
Trước khi hoàn toàn biến mất, Takemikazuchi quay đầu lại, lời nói vang lên trong không gian, như khắc sâu vào linh hồn của Yuichiro: "Đừng bị sức mạnh cường đại của mình đánh lừa, Yuichiro. Ngươi có thể học cách kiểm soát nó, hãy tìm đến những pháp sư hoặc những người có kinh nghiệm trong việc cân bằng sức mạnh. Họ sẽ giúp ngươi không lạc lối."
Ông dừng lại một chút, như để chắc chắn rằng từng lời của mình được tiếp nhận. "Ta không thể để lại cho ngươi kỹ thuật hay năng lực cụ thể. Đó là quy tắc của Thiên Giới. Tất cả những gì ta đã làm, ngươi phải tự mình lĩnh hội. Nhưng hãy nhớ, sức mạnh không chỉ là công cụ, nó là gánh nặng và trách nhiệm."
Ánh sáng quanh Takemikazuchi dần tan biến, ông nở một nụ cười nhẹ, lần đầu tiên không mang theo chiến ý, chỉ là sự kỳ vọng chân thành: "Cố lên, Yuichiro. Một ngày nào đó, ta sẽ trở lại tìm ngươi. Khi đó, hãy cùng ta hoàn thành trận chiến còn dang dở."
Yuichiro im lặng nhìn bóng dáng thần c·hiến t·ranh tan biến, cảm giác trong lòng trống trải nhưng cũng đầy quyết tâm. "Ta sẽ không để ngài thất vọng." anh thì thầm, như một lời hứa với chính mình.
Nhìn quanh bãi chiến trường đổ nát, những tàn tích của cuộc đối đầu vừa qua làm anh không khỏi lắc đầu. Mặc dù Takemikazuchi đã để lại cho anh một lượng lớn ký ức, nhưng như ông nói, chúng không mang theo kỹ thuật cụ thể, mà chỉ là những mảnh ghép về cuộc đời và trách nhiệm của một vị thần c·hiến t·ranh.
Yuichiro thở dài, ánh mắt quét qua không gian kỳ lạ xung quanh. Đây không phải là thế giới thực mà là một không gian phong ấn dành cho Namazu. Điều này có nghĩa là mọi hủy hoại ở đây sẽ không ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài, nhưng đồng thời cũng nhắc nhở anh rằng, nếu một ngày nào đó phong ấn này bị phá vỡ, hậu quả sẽ khủng kh·iếp đến mức không tưởng tượng được.
"Vậy là đã xong." anh tự nhủ, quay người rời khỏi, mỗi bước đi mang theo trọng trách nặng nề mà Takemikazuchi vừa trao cho. Anh biết, hành trình phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng đó là con đường anh đã chọn, con đường của một kẻ đủ dũng cảm đối đầu với thần thánh.
Yuichiro trở về căn hộ nhỏ, cảm giác nhẹ nhõm khi bước qua cánh cửa như thoát khỏi gánh nặng vô hình đè nén suốt những ngày qua. Anh thả mình xuống ghế, nhắm mắt lại một lúc, để tâm trí và cơ thể dần thư giãn. Nhưng sự thanh thản chỉ thoáng qua. Khi bước vào phòng tắm, đối mặt với tấm gương phản chiếu, anh dừng lại, ánh mắt chạm vào chính mình.
"Đây là ta sao?" Anh lẩm bẩm, không khỏi nhíu mày. Hình ảnh trong gương không chỉ là một con người, mà dường như còn ẩn chứa thứ gì đó vĩ đại hơn, xa cách hơn. Ánh sáng mờ nhạt của Thần Lực phảng phất quanh người anh, tạo cảm giác như một tồn tại tách biệt với thế giới thực tại.
"Quá cao, quá xa." anh thì thầm. Tồn tại như thần làm người ta không thể không cúi đầu, nhưng cũng khiến chính bản thân anh cảm thấy mất đi kết nối với những gì thực tế và thân thuộc nhất.
Quyết định không để trạng thái này kéo dài, Yuichiro tập trung ý chí, kích hoạt Thần Chức Phong Ấn. Từ sâu trong linh hồn, một sức mạnh vô hình chậm rãi lan tỏa, giam cầm phần thần tính của anh. Lớp ánh sáng bao quanh cơ thể dần biến mất, thay vào đó là hình dáng quen thuộc của một con người bình thường.
Nhưng anh biết rõ, bên trong cơ thể, bản chất thần thánh vẫn đang không ngừng vận hành, một sự thăng hoa âm thầm nhưng mạnh mẽ. "Vậy là ổn hơn rồi." anh thở dài, cảm nhận sự nhẹ nhõm khi trở lại dáng vẻ bình thường.
Bước ra khỏi phòng tắm, Yuichiro tìm chút đồ ăn đơn giản trong bếp. Tuy nhiên, anh sớm nhận ra mọi thứ giờ đây chỉ còn là cách để thỏa mãn cảm giác nơi đầu lưỡi. "Thực phẩm của con người không còn đủ." anh nghĩ thầm, cảm giác cơ thể đòi hỏi những thứ mang năng lượng thần bí để thực sự nuôi dưỡng. Nhưng anh vẫn cố nuốt từng miếng, giữ lại chút kết nối nhỏ nhoi với cuộc sống bình thường.
Khi ngồi lại trong căn phòng yên tĩnh, Yuichiro nhắm mắt và bắt đầu kiểm tra những gì vừa kế thừa. Thần Chức của Takemikazuchi dần lộ ra, giống như từng mảnh ghép từ một bức tranh khổng lồ đang ráp lại. Chúng được chia thành năm phương chính:
Tự Nhiên là phần anh dễ hiểu nhất. Dù chỉ sở hữu một phần nhỏ, sức mạnh từ Thần Chức này vẫn vượt xa những gì con người có thể tưởng tượng. Anh cảm nhận được khả năng điều khiển sấm sét, băng tuyết, sóng biển và đ·ộng đ·ất, trong đó sấm sét và đ·ộng đ·ất là hai lĩnh vực mạnh mẽ nhất. Khi tập trung, anh như thấy tia chớp lóe sáng trong tâm trí, cùng với tiếng gầm vang từ sâu trong lòng đất.
Băng tuyết, dù yếu hơn, vẫn mang lại cảm giác lạnh lẽo băng giá đủ để đóng băng cả một vùng trời. Sóng biển, mặc dù là yếu nhất, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh linh hoạt, như một con rồng cuộn mình giữa đại dương.
Trật Tự là một mảnh ghép khác, trông có vẻ hiền hòa nhưng không kém phần quan trọng. Yuichiro cảm nhận được khả năng ổn định mọi thứ trong phạm vi ảnh hưởng của mình, từ những chi tiết nhỏ nhặt trong tự nhiên đến cấu trúc xã hội rộng lớn.
Anh có thể dùng nó để chúc phúc, ban sự cân bằng và hài hòa cho con người hoặc sự vật, giống như cách thần c·hiến t·ranh từng dùng sức mạnh này để duy trì trật tự trong trần thế.
Chiến Tranh là Thần Chức mạnh mẽ và hoàn chỉnh nhất mà Yuichiro thừa hưởng từ Takemikazuchi. Nó không chỉ bao gồm kỹ thuật chiến đấu và khả năng sử dụng mọi loại v·ũ k·hí, mà còn là sự thông tuệ về chiến lược, chiến thuật và cả tâm lý của kẻ thù. Trong ký ức của thần c·hiến t·ranh, anh thấy những trận chiến huy hoàng, nơi mỗi bước đi đều được tính toán tỉ mỉ, mỗi đường kiếm đều mang ý nghĩa sâu xa. Chiến thắng không chỉ đến từ sức mạnh, mà còn từ sự kiên nhẫn, quyết đoán và lòng dũng cảm.
"Chiến tranh không chỉ là g·iết chóc, mà còn là nghệ thuật."
Phong Ấn, dù có ít ứng dụng, lại mang trong mình sức mạnh vượt trội. Trong ký ức của Takemikazuchi, anh thấy thần c·hiến t·ranh từng phong ấn những thực thể khủng kh·iếp, từ quái vật khổng lồ đến các Heretic God khác. "Ngoại trừ quy tắc, không gì là không thể phong ấn." câu nói này của thần c·hiến t·ranh khiến Yuichiro phải suy nghĩ nhiều.
Kiếm là Thần Chức khó hiểu nhất mà Yuichiro sở hữu. Nó không chỉ đơn thuần là nghệ thuật chiến đấu hay một binh khí thông thường, mà còn là biểu tượng của danh dự, trách nhiệm và niềm tin. Thanh kiếm đại diện cho lý tưởng của một chiến binh, sự kết nối giữa con người và sức mạnh thần thánh.
Tuy nhiên, Yuichiro nhận ra rằng sức mạnh của Kiếm không thể tồn tại độc lập, mà cần sự kết hợp với các Thần Chức khác để thực sự phát huy hết tiềm năng. "Kiếm không phải để g·iết chóc, mà là để bảo vệ, để thể hiện ý chí." anh lẩm bẩm, cố gắng hiểu thêm về sức mạnh này qua ký ức của thần c·hiến t·ranh. Nhưng ngay cả Takemikazuchi cũng chưa từng hoàn toàn nắm rõ bản chất của nó, để lại một bí ẩn lớn cho Yuichiro.
Chỉ riêng năm Thần Chức này đã đủ để Yuichiro nhận ra sự vượt trội của mình so với các Campione, nhưng đồng thời cũng đặt lên vai anh một gánh nặng mà anh chưa từng nghĩ tới. Qua ký ức của Takemikazuchi, anh cảm nhận rõ sự khác biệt giữa Quyền Năng của Campione và Thần Chức mà anh vừa kế thừa.
Quyền Năng giống như một cỗ máy khổng lồ, vận hành theo mệnh lệnh của chủ nhân. Nó mạnh mẽ và hiệu quả, nhưng lại bị giới hạn bởi chính cấu trúc của nó. Campione, dù được xem là Hoàng Đế của thế giới, chỉ có thể điều khiển sức mạnh trong khuôn khổ mà Quyền Năng cho phép, không thể vượt qua giới hạn vốn có.
Trái lại, Thần Chức giống như tri thức của nhân loại - không ngừng tiến hóa và mở rộng. Nó không đơn thuần là sức mạnh hay quyền uy, mà là một hệ thống tiềm năng vô hạn, cho phép người sở hữu khám phá, hiểu rõ và ứng dụng theo vô vàn cách khác nhau. Yuichiro nhận ra rằng, dù sức mạnh của Thần Chức ban đầu có thể không vượt trội so với Quyền Năng, nhưng qua thời gian, nó có khả năng vượt xa mọi ranh giới mà anh có thể tưởng tượng.
Khi cảm thấy cơ thể và tinh thần đã ổn định, Yuichiro bắt đầu chuẩn bị cho cuộc tuần tra đầu tiên của mình. Đây không chỉ là nhiệm vụ của Takemikazuchi mà giờ đã trở thành nghĩa vụ của anh. Những công việc mà thần c·hiến t·ranh để lại cho anh không hề ít:
Đánh đuổi các Heretic Gods không thuộc thần hệ Nhật Bản, những thực thể mang theo hỗn loạn và phá vỡ cân bằng nơi đây. Đối với các Heretic Gods thuộc thần hệ Nhật Bản, anh phải chiến đấu để trấn áp hoặc tiêu diệt nếu cần thiết.
Tiêu diệt các tà ma gây hại nhân gian, bảo vệ người vô tội khỏi những hiểm họa không thể tự mình đối phó.
Kiểm tra các phong ấn cổ xưa, đảm bảo rằng những thực thể nguy hiểm vẫn bị giam giữ và không có dấu hiệu rạn nứt.
Điều tiết t·hiên t·ai, ngăn chặn hoặc giảm thiểu hậu quả của những biến cố tự nhiên có thể gây ra tổn thất lớn. Điều này đặc biệt khó khăn vì t·hiên t·ai không phải lúc nào cũng có thể được kiểm soát hoàn toàn, mà đôi khi còn cần phải để chúng xảy ra để duy trì sự cân bằng tự nhiên.
"Đây không chỉ là sức mạnh. Đây là một di sản, một nghĩa vụ và ta không có quyền trốn tránh." Yuichiro tự nhủ, ánh mắt dần trở nên kiên định. "Takemikazuchi, ta sẽ tiếp tục con đường của ngươi. Nhưng không phải như một bản sao. Ta sẽ bước đi theo cách của riêng mình."