Chương 53: Chó xám.
Trong căn phòng tối, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn bàn hắt lên gương mặt tập trung của Hajime. Trên giường, cậu ôm chặt Hộp Huấn Luyện Siêu Năng Lực, đôi mắt trầm tư dõi theo những vật thể lơ lửng bay quanh căn phòng. Mọi thứ - từ sách vở, ghế ngồi, cho đến những đồ vật nhỏ như bút hay đồng hồ - đều bị cuốn vào luồng năng lượng vô hình, nhẹ nhàng lướt đi rồi bất ngờ dịch chuyển sang nơi khác. Cứ như thế, vòng xoay tiếp diễn trong im lặng, cho đến khi từng món đồ quay trở lại đúng vị trí của nó, không thừa cũng chẳng thiếu.
Hajime thở phào, tay xoa nhẹ lên bề mặt chiếc hộp, cảm nhận từng nhịp rung động như đồng điệu với cơ thể cậu. "Đại khái... còn cần một tháng nữa." cậu tự lẩm bẩm, ánh mắt ánh lên sự quyết tâm pha lẫn chút lo lắng.
Thời gian một tháng không phải để cậu hoàn thành ba siêu năng lực mà chiếc hộp đang hỗ trợ huấn luyện. Thực tế, sau khi nhận được sức mạnh từ ba phần linh hồn mới, Hajime đã có khả năng sử dụng chúng, nhưng mỗi lần như vậy, sự nguy hiểm lại gia tăng đến mức đáng sợ.
Vấn đề nằm ở năng lực bản thân cậu - tinh thần lực của Hajime quá mạnh, thậm chí còn dư thừa đến mức khó kiểm soát. Mỗi lần cậu cố sử dụng chúng, thay vì phát huy hiệu quả, chúng lại bùng nổ thành những cơn cuồng nộ không thể kiềm chế, mang lại sự p·há h·oại khủng kh·iếp. Chính vì thế, Hộp Huấn Luyện Siêu Năng Lực lúc này chẳng khác gì một chiếc máy điều hòa, giúp cậu ổn định luồng tinh thần lực hỗn loạn ấy.
Hajime đưa tay lên trán, lau đi giọt mồ hôi đang chảy dài. Hai tháng trời khổ luyện, cậu đã có thể thực hiện một vài bước kiểm soát cơ bản, nhưng mỗi bước tiến lại đi kèm với vô vàn khó khăn và hiểm nguy. Ký ức lần cậu tiếp nhận sức mạnh của Takeda Yuichiro vẫn còn in đậm trong tâm trí, luồng sức mạnh thần thánh khủng kh·iếp suýt nữa đã khiến cậu mất hoàn toàn sự tỉnh táo, trở thành một quả bom hủy diệt không phân biệt bạn thù.
"Phần linh hồn tiếp theo... mong sao nó yếu hơn một chút." Hajime thầm cầu nguyện, đôi mắt dõi vào bóng tối trước mặt. Cậu không thể tưởng tượng nổi nếu tiếp tục tiếp nhận một sức mạnh vượt ngưỡng như của thần c·hiến t·ranh, liệu cơ thể và tâm trí của mình có còn nguyên vẹn hay không.
Không riêng gì cậu, năm người khác cũng gặp phải những rắc rối cực kỳ lớn với sức mạnh này. Yuichiro bị ảnh hưởng bởi Heretic Gods hệ thống, khiến tính cách của anh trở nên dễ nóng giận, gây ra không ít phiền toái cho mọi người. Freeman thì suýt chút nữa bị chính thần tính của mình thay thế hoàn toàn, gần đây lại tựa hồ có tâm sự gì đó mà lảng tránh, không gặp ai.
Ame, vốn đã vất vả cân bằng giữa nhân tính và thú tính, lại bị phá vỡ và bước vào trạng thái hỗn loạn, dạo gần đây chỉ có thể duy trì trạng thái ổn định bằng cách ngủ say. Nanami càng thêm bất ổn hơn, cô trực tiếp biến thành một "kíp nổ" cho hai thế giới c·hiến t·ranh, tình trạng nguy hiểm kéo dài không biết đến bao giờ.
Còn Akito, khi nhìn thấy tình trạng của năm người còn lại, cũng quyết định giữ khoảng cách, không dám tiếp xúc gần với cả nhóm.
Hajime thở dài, cảm khái mọi người đều không dễ dàng. Cậu ngước nhìn bàn tay mình, cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của "Kỳ Tích" một hạt giống đã nảy mầm bên trong cơ thể. Từ hạt giống ấy, hai mảnh lá cây óng ánh bảy màu nhẹ nhàng hiện ra, mỗi mảnh tương ứng với một siêu năng lực: Phân Tích và Cấy Ghép.
Năng lực Phân Tích cho phép cậu phân tích thành phần, cấu trúc, cũng như năng lực của những bảo bối thần kỳ từ Doraemon, hoặc thậm chí là các khả năng từ các phần linh hồn khác. Tuy nhiên, việc này không hề đơn giản và cần rất nhiều thời gian tùy thuộc vào độ phức tạp và tri thức sẵn có của cậu. Ví dụ như khi Hajime thử phân tích Chong Chóng Tre, hạt giống dự đoán rằng cậu cần hơn ba năm, càng khó khắn hơn với điều kiện không được ngừng nghỉ trong suốt thời gian đó.
Trong khi đó, năng lực Cấy Ghép lại mang tính sáng tạo và linh hoạt hơn. Cậu có thể lấy một đặc tính từ một đồ vật hoặc năng lực cụ thể và ghép vào một vật khác, tạo ra những biến đổi bất ngờ. Chẳng hạn, Hajime từng cấy ghép đặc tính của Đá Ly Tâm vào một đôi bao tay, biến nó thành Bao Tay Ly Tâm với khả năng tạo lực đẩy và năng lượng mạnh mẽ như hòn đá. Hay cậu đã thử lấy đặc tính sinh tồn dưới nước của ngư nhân và cấy ghép vào một bộ đồ bơi, biến nó thành một trang phục có thể giúp người mặc thở và tồn tại dễ dàng dưới nước.
Tuy nhiên, năng lực này không phải không có hạn chế. Khi đồ vật hoặc năng lực gốc bị rút đi đặc tính, chúng sẽ mất tác dụng trong một khoảng thời gian nhất định. Đồng thời, đặc tính cấy ghép vào vật khác cũng chỉ tồn tại trong thời gian giới hạn. Điều này khiến cậu phải cân nhắc rất kỹ lưỡng mỗi khi sử dụng năng lực Cấy Ghép của mình.
Việc sử dụng hai siêu năng lực này khiến Hajime nhận ra cậu cần thêm nhiều tri thức để phát triển và củng cố sức mạnh của mình. Tuy nhiên, nói thì dễ, làm mới khó. Bài tập mà cô Tamamo giao ngày càng hóc búa và phải mất một khoảng thời gian dài Hajime mới hoàn thành được một bài. Đổi lại, lần này cậu rút được phần thưởng xứng đáng: Cánh Cửa Thần Kỳ. Nghĩ đến nó, Hajime mỉm cười nhẹ, rồi nhanh chóng lên giường đi ngủ. Ngày mai còn nhiều việc để làm, đặc biệt là chuẩn bị "cống phẩm".
Sáng hôm sau, bầu trời trong xanh sau cơn mưa rả rích kéo dài suốt đêm. Hajime tỉnh dậy, nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi bước xuống nhà. Trong bếp, mẹ cậu đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng. Nhìn thấy bà, cậu vội vàng chạy lại giúp một tay. Sau khi bữa sáng kết thúc, mọi người lần lượt bắt đầu công việc riêng của mình.
Bố cậu ra ngoài đi dạo để tìm cảm hứng mới cho cuốn tiểu thuyết của mình. Hajime từng gợi ý ông viết về thế giới của các phần linh hồn, nhưng phong cách của ông lại thiên về những câu chuyện phiêu lưu như One Piece, Black Bullet hay Kimetsu no Yaiba. Còn như hai thế giới khác thì viết không ra được nó linh hồn cảm giác.
Mẹ Hajime thì ở nhà chăm sóc em gái Yui, đồng thời tranh thủ xem xét gói hàng từ quê mà ông bà gửi lên vào chiều hôm qua. Trong khi đó, Hajime quay lại bếp để làm bánh ngọt. Không phải món gì cầu kỳ, chỉ là bánh rán đơn giản với đủ loại nhân khác nhau.
Mặc dù nhờ vào Akito, cậu có được khả năng nấu ăn xuất sắc, nhưng Hajime lại hiếm khi vào bếp. Lý do là các món cậu làm ra luôn hấp dẫn đến mức dễ khiến người ta "nghiện" mà chính cậu cũng không ngoại lệ, còn những món ăn bình thường thì lại không thể nuốt trôi được. Thời gian đầu, việc cân bằng giữa khẩu vị và thực đơn hàng ngày khiến cậu khá chật vật nhưng bây giờ thì ổn rồi.
Sau một hồi chuẩn bị kỹ lưỡng, Hajime tiến về ngọn núi sau trường. Trên đường đi, những vũng nước nhỏ còn đọng lại sau cơn mưa đêm trước phản chiếu bầu trời xanh trong, tựa như những tấm gương nhỏ xinh đẹp. Hôm nay là ngày đặc biệt, vừa tròn một tháng kể từ lần cuối cả nhóm cùng nhau lên kế hoạch. Họ đã thống nhất sẽ đến hành tinh Koya Koya để chơi, một chuyến đi hứa hẹn đầy thú vị.
Khi Hajime đến nơi, khung cảnh quen thuộc của căn cứ bí mật hiện ra trước mắt. Shizuka đang cẩn thận quét dọn khu vực, giữ cho căn cứ sạch sẽ và gọn gàng. Jaien và Suneo thì bận rộn chuẩn bị một số món quà đặc biệt dành tặng cho những người bạn ở hành tinh Koya Koya. Ở một góc khác, Nobita đang ngồi cho ăn một chú chó lông xám, dáng vẻ hơi dơ bẩn và mệt mỏi, nhưng đôi mắt thông minh của nó lại toát lên vẻ đặc biệt. Dưới lớp lông xám xịt kia, Hajime thoáng thấy vài phần lông trắng sáng đẹp mắt, như một viên ngọc quý bị phủ bụi.
Doraemon thì vừa nhìn thấy Hajime liền vui mừng chạy ra chào đón. Hajime mỉm cười đáp lại, bước vào căn cứ và lấy ra từ Ví Thần Kỳ những chiếc bánh ngọt mà cậu đã chuẩn bị sẵn từ sáng. Cả nhóm lập tức xúm lại, đôi mắt sáng rực. Hajime từng không tự tin vào khả năng nấu nướng của mình, nhưng sau khi làm thử một lần, mọi người đều bị chinh phục bởi tài nghệ làm đồ ngọt của cậu. Đặc biệt là Doraemon, chỉ cần Hajime lấy ra bánh rán, mèo máy lập tức như bị thôi miên, không thể cưỡng lại sức hút.
Dù Doraemon luôn sẵn sàng đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của Hajime khi được thưởng thức món bánh rán tuyệt vời ấy, nhưng Hajime không bao giờ lợi dụng điều đó. Đối với cậu, việc nhìn thấy mọi người vui vẻ và tận hưởng những chiếc bánh là đủ mãn nguyện. Hôm nay cũng không phải ngoại lệ, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cả nhóm chính là phần thưởng lớn nhất dành cho cậu.
Khi mọi việc đã chuẩn bị xong xuôi, Doraemon mở cánh cửa không dẫn đến hành tinh Koya Koya. Phía bên kia, Roppu, Chammy và Ruri đã đứng chờ sẵn, chào đón nhóm bạn với nụ cười rạng rỡ. Mọi người nhanh chóng hỏi thăm nhau, bầu không khí tràn ngập sự vui vẻ.
Sau một hồi ăn uống cùng trò chuyện, Nobita hào hứng đề nghị:
"Mọi người, hay là chúng ta đi thám hiểm hang động dưới lòng đất đi! Lần trước, bọn mình chưa có cơ hội khám phá cẩn thận nơi đó."
Suneo và Jaien lập tức tán thành, hai người bắt đầu bàn tán rôm rả về những điều thú vị mà họ có thể tìm thấy. Shizuka thì khẽ lắc đầu xin lỗi:
"Xin lỗi mọi người, mình đã hẹn cùng Ruri đi tham quan khu mua sắm rồi."
Mặc dù hơi thất vọng khi Shizuka không đi cùng, nhưng sự tham gia của Roppu và Chammy khiến cả nhóm nhanh chóng lấy lại tinh thần. Doraemon liền lấy từ túi thần kỳ ra những bộ trang phục thám hiểm phù hợp với địa hình dưới lòng đất và phát cho từng người. Hajime cũng nhận một bộ và mặc vào.
Thấy vậy, Nobita tò mò hỏi: "Hajime, không phải cậu nói có việc cần làm nên không đi chơi với bọn mình được sao?"
Hajime vừa thay đồ vừa cười giải thích: "Chị Morina và ba của chị ấy đều đang ở dưới lòng đất, nên mình đi ké cùng các cậu một chút."
Nobita nghe vậy thì vui vẻ reo lên: "Thật tốt quá, có cậu đi cùng thì tuyệt hơn nhiều!"
Khi tất cả sẵn sàng, cả nhóm leo lên chiếc xe bay của Roppu, hướng về khu vực hang động. Trên đường đi, Nobita ngồi bên cửa sổ, say mê ngắm cảnh. Dù đã nhìn thấy phong cảnh này nhiều lần, cậu vẫn không ngừng tìm thấy vẻ đẹp mới mẻ trong mỗi chuyến đi.
Ở bên, Jaien đang kiểm tra lại bộ trang bị thám hiểm của mình. Cậu quay sang Nobita với giọng quan tâm: "Nobita, con chó của cậu không để lại trong căn cứ sao? Lỡ nó đi lạc thì sao?"
Nobita hơi ngơ ngác, đáp lại: "Chó gì? À, khoan đã... Sao mày lại ở đây?!"
Vừa hỏi lại, cậu liền nhận ra chú chó lông xám khi nãy không biết bằng cách nào đã đi theo đến đây. Chú chó nằm gục xuống sàn xe, lộ ra dáng đôi mắt to tròn màu xanh lục dưới ánh sáng, ngước nhìn Nobita đầy vẻ đáng thương.
Suneo cũng chú ý đến sự xuất hiện thành viên bất ngờ này, liền lên tiếng: "Trên cổ nó có đeo một dây chuyền trông rất quý giá, chắc chắn không phải chó hoang. Không biết chủ của nó là ai nhỉ?"
Nghe vậy, Nobita có chút lo lắng: "Nếu vậy, bọn mình nên tìm cách trả nó lại cho chủ."
Chú chó lông xám khẽ lắc đầu, dường như không muốn điều đó. Lúc này, Doraemon, đang ăn bánh rán, xen vào: "Giờ bọn mình cũng không thể quay về ngay, cứ dẫn nó đi cùng một lát đã."
Hajime ngồi một bên, chăm chú quan sát chú chó xám. Ánh mắt cậu lóe lên một tia sáng, như thể vừa hiểu ra điều gì. Nhưng thay vì tham gia cuộc tranh luận, cậu chỉ im lặng, nở một nụ cười bí ẩn, tiếp tục quan sát xung quanh mà không nói gì thêm.