Chương 55: Văn minh.
Nằm trên giường, Hajime lặng lẽ quan sát quả cầu nhỏ trong tay. Nó có kích thước gần bằng một quả bóng bàn, tỏa ra ánh sáng xanh lục rực rỡ, tựa như ngọn lửa dịu dàng nhưng đầy sức sống.
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi cậu nhận được quả cầu này từ vị thần của hành tinh Koya Koya. Mặc dù đã thử nhiều cách khác nhau, từ việc sử dụng công nghệ phân tích đến việc dựa vào các năng lực của các phần linh hồn khác, Hajime vẫn không thể hiểu được bản chất của quả cầu, cũng như thử thách mà vị thần đã đặt ra.
Thở dài, Hajime định cất quả cầu đi, nhưng một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu: "Nếu nó đến từ thần, tại sao mình không thử dùng sức mạnh của thần để kiểm tra nó?"
Vốn dĩ, Hajime chưa từng nghĩ đến cách này, bởi cậu không thể kiểm soát hoàn toàn sức mạnh thần thánh trong cơ thể mình. Ý tưởng sử dụng Thần Lực luôn mang đến cho cậu cảm giác nguy hiểm và bất an. Tuy nhiên, lần này cậu quyết định mạo hiểm thử một lần.
Hajime tập trung tinh thần, từ từ dẫn Thần Lực trong cơ thể vào quả cầu. Ngay khi dòng sức mạnh chạm vào bề mặt của quả cầu, cậu lập tức cảm nhận được một lực hút mạnh mẽ, như thể có thứ gì đó từ trong quả cầu kéo cậu vào. Trước khi kịp phản ứng, một ánh sáng chói lòa bùng lên, cảm giác như cơ thể mình đang bị xé ra khỏi thực tại.
Khi Hajime mở mắt lần nữa, khung cảnh trước mắt đã hoàn toàn thay đổi. Cậu đang đứng giữa hành tinh Koya Koya, nơi cậu và bạn bè từng đến chơi cách đây vài ngày. Gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương quen thuộc của hành tinh, nhưng lần này, cậu chỉ có một mình. Trong tay, quả cầu nhỏ vẫn nằm yên, tỏa ra ánh sáng xanh mờ ảo.
"Không thể nào..." Hajime thốt lên, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, thậm chí là sợ hãi. Cậu cảm nhận rõ ràng rằng đây không phải một vật dụng bình thường.
Quả cầu này hoàn toàn không phải một vật phẩm thông thường. Hajime cảm nhận được năng lượng kỳ diệu bên trong nó. Thậm chí, qua dòng Thần Lực vừa rót vào, cậu nhận ra bản chất thực sự của quả cầu: Thời Gian và Không Gian, hai loại Thần Chức đã được dung hợp để tạo nên Thần Khí này. Chỉ cần sở hữu nó, người cầm trong tay quả cầu có thể trở thành thần thời gian và không gian của hành tinh Koya Koya.
Nhưng càng hiểu rõ về sức mạnh to lớn của quả cầu, Hajime càng thêm bối rối. "Tại sao vị thần ấy lại đưa nó cho mình? Ý đồ của người là gì?" Cậu tự hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào quả cầu, lòng tràn ngập nghi hoặc. Hajime biết, thử thách này không chỉ đơn thuần là hiểu rõ về quả cầu. Nó mang một ý nghĩa sâu xa hơn.
Suy nghĩ một lát, Hajime nhận ra rằng câu trả lời cho tất cả những thắc mắc của cậu có lẽ nằm trong quá khứ. Điều này cũng có thể giải thích tại sao vị thần lại đưa quả cầu này cho cậu. Cầm quả cầu trong tay, Hajime nâng nó lên một cách cẩn thận, rồi từ từ rót thêm Thần Lực vào.
Ngay lập tức, không gian xung quanh cậu bắt đầu biến đổi kỳ lạ. Hajime cảm thấy như mình bị nhấc bổng, lơ lửng giữa bầu trời hành tinh Koya Koya. Gió thổi nhẹ qua, cảnh vật bên dưới như một bức tranh sống động, nhưng điều làm cậu sửng sốt chính là dòng chảy của thời gian. Mọi thứ trên hành tinh bắt đầu quay ngược lại, con người, sinh vật và cả tự nhiên dường như đang rút lui về những thời khắc trước đó.
Không phải kiểu du hành thời gian như cậu từng tưởng tượng, Hajime nhận ra mình đang ở trạng thái quan sát toàn cục. Kích hoạt Haki Quan Sát, cậu mở rộng phạm vi quan sát, bao trùm toàn bộ hành tinh. Và rồi, điều cậu thấy khiến cậu sững sờ, thời gian trên hành tinh Koya Koya đang quay lùi lại.
Nhưng không chỉ hành tinh này, trên thực tế, Hajime không biết là, lấy Koya Koya làm tâm điểm, phạm vi hơn ngàn năm ánh sáng xung quanh cũng đồng loạt quay ngược. Những vì sao, ánh sáng và cả vật chất đều như đang lùi lại trong dòng chảy thời gian.
Thời gian quay lại hai ngày trước, cảnh tượng nhóm cậu và Doraemon đến hành tinh này chơi hiện lên rõ ràng. Thời gian tiếp tục lùi. Cậu thấy người dân sửa chữa những thiệt hại do đám Hành Tinh Đen gây ra. Rồi hai tháng trước, cậu chứng kiến lại cảnh nhóm bạn đột nhập căn cứ của đám người Hành Tinh Đen, cuộc chiến gay cấn và chiến thắng cuối cùng của họ.
Càng lùi xa, cậu thấy những khung cảnh dần thay đổi. Đến một thời điểm đặc biệt, Hajime dừng lại khi nhận ra một hình ảnh quen thuộc, giáo sư Horatio, người mà cậu cảm giác có vấn đề, đang trò chuyện với ai đó. Hajime ngay lập tức chú ý, bởi cậu nhớ rằng lần trước mình không đủ sức mạnh để nhận ra điều gì bất thường. Nhưng giờ đây, với khả năng hiện tại, cậu nhận thấy năng lượng phát ra từ Horatio không hề tầm thường. Dựa vào mức năng lượng ấy, Hajime có thể phán đoán rằng thực lực của ông có thể ngang ngửa hoặc thậm chí vượt qua Takemikazuchi ở thời kỳ đỉnh cao.
Trong khoảnh khắc, Horatio dường như cảm nhận được gì đó. Ông hơi khựng lại, ánh mắt lóe lên sự cảnh giác. Hajime cảm nhận rõ ràng ý thức của Horatio đang ẩn núp và lan rộng, tìm kiếm nguồn gốc của sự thăm dò.
Tuy nhiên, dù Horatio cố gắng đến đâu, ông vẫn không thể xác định được vị trí của Hajime, người đang lơ lửng ngoài dòng thời gian thông thường.
Ngay trước mặt Horatio, vị Thần Hòa Bình vẫn ôm quả cầu lớn trong lòng, đôi mắt nhắm lại nhưng giọng nói lại đầy sự quan tâm: "Có chuyện gì sao?"
Horatio thoáng cứng người, nhưng nhanh chóng cúi đầu với vẻ kính cẩn. Thậm chí, Hajime có thể cảm nhận được chút lo lắng trong thần thái của ông. Horatio trả lời, giọng nói khẽ run:
"Không có gì, thưa ngài. Chỉ là… không biết ngài có đồng ý tham gia buổi họp tại học viện không?"
Thần Hòa Bình mỉm cười nhẹ nhàng, nói với giọng trấn an: "Không cần căng thẳng như vậy. Ta không phải là loại quái vật ham thích g·iết chóc vô nghĩa. Được thôi, đã lâu rồi ta không tụ họp với họ. Lần này, ta sẽ tham gia."
Vị giáo sư nhẹ nhàng thở ra, trong học viện vị kia, ông không dám đắc tội, vị trước mắt càng không dám đắc tội, đối phương trước kia đáng nổ thiên hà đến giờ vẫn chưa khôi phục đâu. Bỗng nhiên, Thần Hòa Bình nói thêm: "Nhưng trước đó, ngươi giúp ta một việc nhỏ được không? Chỉ là ở đây nói vài lời mà thôi."
Ngay khi lời thần vừa dứt, một hang động kỳ lạ xuất hiện trước cả hai. Horatio khẽ hít sâu một hơi, gật đầu đầy cẩn trọng. Nếu Hajime còn ở lại quan sát, cậu có thể nhận ra rằng hang động mà cậu vừa nhìn thấy chính là nơi diễn ra cuộc trò chuyện giữa giáo sư Horatio và trợ thủ của ông. Tuy nhiên, dòng chảy thời gian đã cuốn cậu sâu hơn vào quá khứ, đưa cậu tới những khoảnh khắc và câu chuyện mà cậu chưa từng biết.
Thời gian lùi về ba năm trước, Hajime nhìn thấy Morina, cô sống ẩn dật ở vùng đất hoang vắng. Cô một mình xây dựng trang trại giữa thiên nhiên, tự tay trồng cây, chăn nuôi và tránh xa mọi người. Dù bề ngoài tỏ ra mạnh mẽ và độc lập, Hajime có thể thấy trong ánh mắt cô sự khao khát tình thân.
Có những lúc Morina dừng lại, nhìn về phía xa như mong đợi ai đó đến chia sẻ gánh nặng, nhưng cô lại không cho phép mình dựa dẫm. Trong dòng chảy thời gian này, Hajime thấy Roppu và Chammy đã nhiều lần tìm đến giúp đỡ cô, mang theo những lời động viên và sự quan tâm. Tuy nhiên, Morina luôn từ chối, che giấu cảm xúc thật bằng vẻ ngoài lạnh lùng.
Thời gian tiếp tục lùi lại sáu năm trước, khi con tàu của những người chạy nạn từ hành tinh Ban Mai đáp xuống Koya Koya. Cảnh tượng hỗn loạn khi tàu vừa hạ cánh hiện rõ trước mắt Hajime, những con người mệt mỏi, hoảng sợ vì phải rời bỏ quê hương, đổ bộ lên vùng đất xa lạ.
Tuy nhiên, niềm hy vọng về một khởi đầu mới vẫn le lói trong ánh mắt họ. Nhưng theo sau đó, cơn ác mộng thực sự xuất hiện, đám người Hành Tinh Đen đuổi theo mang theo c·hiến t·ranh và xâm lược. Hajime chứng kiến cảnh người dân Koya Koya đối mặt với sự tàn phá, thấy cả Roppu và Morina khi còn nhỏ, ánh mắt non nớt tràn đầy hoảng sợ nhưng vẫn kiên cường. Những xung đột văn hóa giữa người dân bản địa và những người nhập cư bắt đầu nhen nhóm, tạo nên bầu không khí căng thẳng.
Thời gian tiếp tục trôi ngược về mười năm trước. Hajime nhìn thấy những tòa thành phố hiện đại tràn ngập công nghệ cao, với phi thuyền bay lượn trên bầu trời, ánh đèn neon sáng rực, và những con đường đông đúc.
Nhưng ẩn sau vẻ ngoài phồn hoa là khói bụi ô nhiễm, những khu công nghiệp xám xịt, và sự ngột ngạt của bê tông cốt thép. Hành tinh Koya Koya, từng ngập tràn màu xanh lá, giờ đây bị chiếm lĩnh bởi các tòa nhà chọc trời. Hajime thấy người dân vật lộn với cuộc sống bận rộn, xa cách thiên nhiên, và bắt đầu mất đi sự kết nối với hành tinh mà họ sinh sống.
Hai mươi năm, ba mươi năm, năm mươi năm trước, Hajime chứng kiến những thành phố hiện đại mọc lên rồi dần sụp đổ, những kiến trúc mới thay thế những cái cũ. Cậu cảm nhận được sự chuyển mình của hành tinh qua từng thời kỳ, khi con người và thiên nhiên liên tục tranh giành không gian sống.
Rồi khi thời gian lùi về một trăm năm trước, khung cảnh bất ngờ thay đổi. Hành tinh Koya Koya lúc này xanh tươi trở lại. Những khu rừng bạt ngàn, những con suối róc rách và đồng cỏ trải dài mênh mông tạo nên một bức tranh thiên nhiên kỳ diệu. Con người và những sinh vật kỳ lạ sống chan hòa với nhau, khoa học kỹ thuật lúc không phải là công cụ phá hủy mà trở thành một phần phục vụ đời sống. Hajime không khỏi ngỡ ngàng khi nhận ra Koya Koya lúc này mang vẻ đẹp tựa như thế giới Pokemon mà cậu từng biết, vừa hiện đại vừa kỳ ảo.
Thời gian trôi tiếp về hai trăm năm trước, Hajime thấy thời kỳ phồn vinh của hành tinh. Đây là giai đoạn liên minh toàn cầu được thành lập, khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc. Những phát minh mới mẻ liên tục ra đời, con người học cách khai thác và sử dụng Đá Ly Tâm một cách hiệu quả, mang lại lợi ích lớn lao cho đời sống. Dù cuộc sống còn nhiều khó khăn, nhưng ánh mắt của người dân tràn đầy hy vọng vào tương lai. Hajime thấy họ chăm chỉ làm việc, học hỏi và sáng tạo không ngừng, mang theo một tinh thần lạc quan hiếm có.
Khi thời gian lùi sâu hơn về ba trăm năm trước, Hajime chứng kiến khoảnh khắc liên minh toàn cầu được thành lập, chấm dứt sự thống trị của các quý tộc. Người dân trên toàn hành tinh reo hò trong niềm vui sướng, khi họ nhận ra mình cuối cùng đã được tự do. Họ vui mừng vì có quyền được học hành, ăn no, mặc ấm - những điều mà trước đây chỉ là giấc mơ xa vời. Hajime cảm nhận được sự thay đổi mạnh mẽ trong tâm lý con người lúc bấy giờ, khi họ lần đầu tiên nắm lấy quyền kiểm soát cuộc đời mình.
Nhảy xa hơn đến năm trăm năm trước, Hajime chứng kiến một hành tinh Koya Koya chìm trong khói lửa c·hiến t·ranh. Hai mươi hai vương quốc lớn nhỏ liên tục xung đột, tranh đoạt và lập liên minh chỉ để rồi lại phản bội nhau. Khung cảnh đẫm máu và đau thương khiến Hajime cảm thấy nặng nề. Những người lính ngã xuống không hiểu mình đang chiến đấu vì điều gì, chỉ đơn thuần là những quân cờ trong tay những kẻ cầm quyền.
Cuối cùng, thời gian lùi về một ngàn năm trước, Hajime chứng kiến sự xuất hiện của vị vua đầu tiên của hành tinh Koya Koya. Ông là một người kiên cường, bất khuất, với trí tuệ và tầm nhìn vượt xa thời đại. Dưới sự lãnh đạo của ông, người dân đã đánh bại kẻ xâm lược, xây dựng vương quốc đầu tiên và đặt nền móng cho sự phát triển lâu dài.
Ông truyền bá tín ngưỡng của Thần Hòa Bình, kêu gọi sự đoàn kết và giảng dạy tri thức cho những người còn lạc hậu. Lý tưởng của ông là một thế giới công bằng, hạnh phúc và chan hòa. Hajime cảm thấy khâm phục và xúc động trước lý tưởng cao cả của ông.
Dù vương quốc đầu tiên ấy tan rã vài trăm năm sau, những giá trị mà vị vua để lại đã trở thành nền tảng cho sự ra đời của liên minh toàn cầu. Hajime đứng lặng, ánh mắt nhìn xa xăm. Cậu không chỉ chứng kiến lịch sử của hành tinh Koya Koya, mà còn cảm nhận được sức mạnh và tinh thần của những con người đã sống, chiến đấu và cống hiến trên mảnh đất này.
Khi thời gian lùi về hai ngàn năm trước, hành tinh Koya Koya hiện lên trước mắt Hajime như một bức tranh thời kỳ trung cổ trên Trái Đất. Phần lớn người dân sống trong sự mù mờ và lạc hậu, tri thức bị cấm đoán và không được truyền bá rộng rãi. Họ làm việc quần quật từ sáng đến tối, dành cả cuộc đời để phục vụ tầng lớp thống trị mà không hiểu vì sao.
Dẫu vậy, thời kỳ này cũng là giai đoạn văn hóa bùng nổ. Những vở kịch, bức tranh, pho tượng và các công trình kiến trúc vĩ đại lần lượt ra đời, trở thành biểu tượng cho sự sáng tạo và khát vọng của con người. Đây cũng là thời đại của các nhà thám hiểm đại tài phát huy, khi những thành bang bắt đầu xuất hiện dưới sự kiểm soát của các lãnh chúa quyền lực. Dù đôi khi xảy ra xung đột, phần lớn các trận chiến chỉ mang tính chất giải trí, bởi tài nguyên của hành tinh lúc này vẫn còn quá dồi dào.
Thời gian tiếp tục trôi ngược về ba ngàn năm trước, đánh dấu giai đoạn con người bắt đầu khám phá và mở rộng tầm ảnh hưởng của mình trên hành tinh Koya Koya. Những nhóm người di cư, từng bộ lạc nhỏ dần hình thành và hợp nhất, tạo nên những cộng đồng lớn mạnh hơn. Tuy nhiên, quá trình dung hợp này cũng đi kèm với sự chia cắt và cuối cùng một bộ lạc lớn đã xuất hiện, đặt nền móng cho sự phân chia giai cấp đầu tiên trong lịch sử loài người trên hành tinh này.
Khi thời gian lùi xa hơn đến năm ngàn năm trước, Hajime nhìn thấy những bộ lạc nhỏ bắt đầu hiểu cách xây dựng nơi trú ẩn, học cách nuôi trồng cây cối và gia súc, phát triển giao thương giữa các cộng đồng. Đây là những bước đi sơ khai nhưng đầy ý nghĩa trên con đường tiến hóa của họ.
Tiếp tục lùi về tám ngàn năm trước, Hajime thấy được những dấu hiệu đầu tiên của loài người trên hành tinh Koya Koya. Ban đầu, họ có hình dáng tương tự loài khỉ, nhưng ánh mắt của họ đã ánh lên trí tuệ. Những hành động nhỏ nhưng đầy ý nghĩa, như cách họ quan sát thiên nhiên, chế tạo công cụ, hay hợp tác để săn bắt, cho thấy sự tiến hóa vượt bậc. Hajime không khỏi cảm thán trước tốc độ phát triển của họ, cảm giác như hành tinh Koya Koya đã ban tặng cho con người nơi đây một tiềm năng phi thường.
Nhưng sau tất cả Hajime biết rằng tất cả những gì cậu vừa chứng kiến chỉ là khúc dạo đầu. Cậu hít sâu, tập trung năng lượng vào quả cầu và trong nháy mắt, cậu bị cuốn về mười ngàn năm trước - thời kỳ bí ẩn mà mọi chuyện bắt đầu.
Khi ánh sáng xanh lục lóe qua, Hajime chưa kịp mở mắt thì cảm giác như cả không gian đang rung chuyển dữ dội. Những t·iếng n·ổ kinh hoàng liên tiếp vang lên, hòa lẫn với tiếng gào rú của sự hủy diệt. Khi mở mắt ra, Hajime lập tức sững người.
Trước mắt cậu, hành tinh Koya Koya xinh đẹp mà cậu từng thấy đã hoàn toàn biến mất. Từng mảng đất đá, núi non và sông ngòi bị xé toạc, lơ lửng giữa không trung. Các đại lục sụp đổ, nước biển chảy ngược, những đám mây đen dày đặc che kín bầu trời, biến cảnh quan thành một bức tranh hỗn loạn của sự tận diệt. Nhưng điều khiến Hajime thực sự rùng mình là những hố sâu khổng lồ trải dài hàng ngàn cây số. Từ đó, các tòa thành phố máy móc khổng lồ lao ra như những con thú hủy diệt. Chúng bắn ra vô số tia năng lượng và đạn đạo, mỗi đòn t·ấn c·ông đủ sức xóa sổ mọi thứ trên đường đi.
Trên bầu trời, cảnh tượng không kém phần chấn động. Những đám mây đen bị xé toạc, để lộ những quả cầu năng lượng màu lục ngọc rực rỡ. Bên trong chúng, những hình bóng xinh đẹp và kỳ vĩ xuất hiện, bắn ra những quả cầu nhỏ hơn, có kích cỡ chỉ bằng một chiếc xe đạp, nhưng sức công phá ngang ngửa với bom nguyên tử. Hajime tê dại cả da đầu khi nhận ra số lượng khủng kh·iếp của chúng, hàng triệu quả cầu được tạo ra mỗi giây, tất cả nhắm vào một mục tiêu duy nhất.
Mục tiêu ấy chính là một sinh vật kỳ dị - một đám sương mù đỏ tươi, sống động như có ý chí riêng. Sinh vật này bị t·ấn c·ông dữ dội, mỗi lần bị tiêu diệt lại phân liệt ra thành vô số bản thể nhỏ hơn. Cảm giác mà Hajime nhận được từ nó là sự thù địch thuần túy, ác ý vô tận và cơn đói khát không bao giờ được thỏa mãn. Cậu có cảm giác như sinh vật này là kẻ thù truyền kiếp của các vị thần, một tồn tại mà mọi sinh linh sống trên hành tinh đều muốn tiêu diệt.
Khi Hajime còn đang kinh hãi trước cảnh tượng đó, từ phía xa, một bóng dáng khổng lồ bước ra từ mặt trời. Đó là một người máy cao hơn mười cây số, thân thể rực cháy trong nhiệt độ của mặt trời. Trong tay hắn là một thanh kiếm khổng lồ, ánh sáng chói lòa của nó đủ để thiêu đốt mọi thứ xung quanh. Người máy vung thanh kiếm xuống, một nhát chém xé toạc không gian, nhắm thẳng vào đám sương mù đỏ.