Chương 56: Thám hiểm châu phi.
Hajime nín thở, mắt mở lớn, không thể rời khỏi cảnh tượng trước mắt. Tất cả những gì cậu đang chứng kiến vượt xa mọi hiểu biết và trí tưởng tượng của cậu. Cậu không biết mình đã bị cuốn vào loại lịch sử gì, nhưng chắc chắn rằng câu chuyện này còn lớn hơn tất cả những gì cậu từng nghĩ. Nhưng chưa để Hajime xem rõ kết cục của trận chiến, dòng thời gian tiếp tục kéo cậu về sâu hơn.
. . .
Trên Trái Đất, một ngày mới bắt đầu như mọi khi. Hajime mở mắt, như thường lệ thức dậy, mở cửa sổ căn phòng để ánh nắng sớm tràn vào. Hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra như thể Hajime đang hòa mình vào bầu không khí, cảm nhận nhịp sống của thế giới xung quanh. Sau một lát, cảm thấy không khí chất lượng không bằng hành tinh Koya Koya tốt.
Mỉm cười nhạt, Hajime rời phòng cũng không vệ sinh cá nhân. Đối với một vị thần, trên thân liền không tồn tại dơ bẩn. Hajime vẫn duy trì thói quen ấy như một cách nhắc nhở rằng bản thân từng là con người mà thôi.
Trong gian bếp, Saito Akiko, mẹ của Hajime, đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng. Nghe tiếng bước chân, bà quay lại và thấy con trai mình đứng ở cửa bếp, đầu hơi cúi xuống, che đi mình ánh mắt.
"Dậy rồi hả, Hajime? Giúp mẹ chăm em một chút và gọi bố con dậy nhé." Nói xong bà quay lại vào bếp, chỉ là giọng nói lúc cuối hơi gập gừng, ánh mắt thoáng chút gì đó như là lo lắng.
Hajime chỉ nhẹ nhàng đáp lại, rồi bước ra quen thuộc tiếng bước chân vào phòng khách, Yui, cô em gái nhỏ của Hajime, đang ngủ say trên ghế sofa. Yui khẽ cựa mình như thể bất an khi bị Hajime chạm vào. Nhưng rất nhanh, cô bé lại chìm vào giấc ngủ sâu hơn. Hajime híp mặt lại, để ánh xanh lam trong mắt nhỏ đi không làm chói mắt đứa bé, miệng hơi mỉm: "Trực giác sao? Thật đáng sợ đâu."
Sau bữa sáng, Hajime vẫn như thường ngày vội vàng giúp mẹ dọn dẹp, động tác nhanh nhẹn và gọn gàng. Hôm nay, Saito Yukihiro, bố của Hajime không bận rộn làm việc hay ra ngoài tìm cảm hứng mà ngồi trầm ngâm trong phòng khách, ánh mắt như chìm vào những suy nghĩ. Thấy Hajime đi ngang, ông lên tiếng:
"Pha giúp bố một ly cà phê, Hajime. Đặt lên bàn như mọi khi nhé."
Hajime khựng lại một chút, đôi mắt thoáng hiện lên nét gì đó không thể gọi tên. Nhưng rồi lại nhanh chóng mỉm cười, đáp lời bằng giọng nhẹ nhàng: "Vâng, thưa bố."
Dù chưa từng pha cà phê, Hajime vẫn làm mọi thứ một cách hoàn hảo, lấy thần kỹ nghệ, dù là không biết chút gì vẫn là có thể làm ra nhân gian khó khắp gặp mỹ vị. Khi ly cà phê hoàn thành, mùi hương dịu nhẹ lan tỏa, đậm đà nhưng không gắt, một hương thơm khiến người ta tỉnh táo chỉ dù chỉ ngửi qua. Hajime đặt ly cà phê lên bàn làm việc, xin phép ra ngoài chơi với mọi người và rời đi.
Trong phòng khách, Saito Yukihiro nhìn ly cà phê với ánh mắt phức tạp. Ông cầm ly lên, cảm nhận hơi ấm hoàn hảo của nó, hương thơm quyện vào không khí. Nhưng thay vì uống, ông bước vào bếp. Tại đây, Saito Akiko đang ngồi, ôm Yui vào lòng, ánh mắt lo lắng hướng về chồng mình.
Yukihiro lắc đầu, không nói gì, lẳng lặng đổ ly cà phê đi. Ông cùng người trong nhà đều biết mình dị ứng với cà phê và hộp cà phê trong nhà chẳng qua là hàng trúng thưởng, chưa một lần dùng tới. Đặt ly xuống, ông đến bên vợ, vòng tay ôm lấy bà thật chặt, giọng trầm ấm:
"Đừng lo, thằng bé sẽ sớm quay lại thôi. Nhưng bây giờ… hãy để mọi thứ tự nhiên đi."
. . .
Hajime bước đi chậm rãi trên con đường, gương mặt khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt như phản chiếu một tia sáng khó đoán. Đến bãi đất trống nơi nhóm bạn đang tụ họp, tiếng bàn tán rôm rả vang lên từ xa. Vừa thấy Hajime, Doraemon vui mừng chạy tới, khuôn mặt tràn đầy hứng khởi:
"Hajime!! Bọn mình đang định đi tìm cậu đây!"
Hajime khẽ nghiêng đầu, ánh mắt đầy vẻ tò mò. Thấy vậy, Nobita vội vàng lên tiếng giải thích: "Nhờ Peko bọn mình vừa tìm được hình ảnh về một pho tượng bí ẩn ở vùng Trung Phi, Châu Phi. Nó nằm trong một khu vực bị bao phủ bởi làn sương trắng dày đặc, thậm chí vệ tinh cũng không thể phát hiện ra."
Suneo, với vẻ mặt đầy tự hào, chen vào: "Chắc chắn đó là nơi mà con người chưa từng đặt chân đến. Ai biết được, có khi nó còn ẩn giấu cả một nền văn minh cổ đại bí ẩn!"
Jaien gật đầu, giọng hào hứng tiếp lời: "Nên bọn mình quyết định đến đó thám hiểm!"
Shizuka cười nhẹ, góp thêm vào bầu không khí: "Để chuyến đi thêm thú vị, bọn mình đã quyết định sẽ bắt đầu hành trình từ một điểm cách khu vực đó khoảng một trăm cây số. Như vậy, vừa được thám hiểm vừa trải nghiệm cuộc hành trình dài."
Nghe xong, Hajime khẽ mỉm cười, ánh mắt như lóe lên một tia sáng khác thường. Sau một thoáng trầm ngâm, liền gật đầu đồng ý. Doraemon lập tức vui mừng lấy Cánh Cửa Thần Kỳ ra.
"Chuẩn bị xong chưa mọi người? Lên đường nào!" Doraemon reo lên, giọng đầy phấn khởi.
Cả nhóm nhanh chóng tập hợp lại. Jaien đứng ra điểm số, sắp xếp mọi người thành hàng thẳng tắp. Nobita loay hoay chỉnh sửa balo, Suneo cẩn thận kiểm tra máy ảnh, còn Shizuka chuẩn bị vài món đồ cần thiết cho chuyến đi. Doraemon đứng đầu, vẫy tay: "Mở cửa nào!"
Cánh Cửa Thần Kỳ bật mở, ánh sáng từ khung cửa lan tỏa. Tất cả háo hức bước qua, chính thức bắt đầu cuộc hành trình khám phá vùng đất bí ẩn đầy hứa hẹn.
Bước qua Cánh Cửa Thần Kỳ, cả nhóm bạn như lạc vào một khu rừng nhiệt đới hoang sơ và tràn đầy sức sống. Những thân cây khổng lồ vươn thẳng lên trời cao, với bộ rễ nổi uốn lượn trên mặt đất như những cánh tay khổng lồ giữ chặt lấy đất mẹ.
Doraemon nhanh chóng bật thiết bị quét sinh học, cung cấp thông tin chi tiết về môi trường. Suneo háo hức chạy tới một gốc cây lớn gần đó, chỉ vào những chiếc rễ to và nói: "Nhìn kìa! Giống như chân nhện vậy! Nó chắc chắn là một cây cổ thụ hàng trăm năm!"
Doraemon gật đầu, giải thích: "Đây là cây bông gòn khổng lồ (Ceiba pentandra). Những bộ rễ nổi này giúp nó đứng vững trong đất mềm và hấp thụ nước tốt hơn. Loài cây này có thể cao tới 70 mét, là biểu tượng sức sống của rừng nhiệt đới."
Khi cả nhóm tiếp tục tiến sâu hơn, Shizuka bị thu hút bởi một bông hoa kỳ lạ mọc sát mặt đất. Cánh hoa đỏ rực, to lớn đến mức cô phải bước lùi lại vài bước mới nhìn rõ toàn bộ. Tuy nhiên, chỉ một lúc sau, cô nhăn mặt vì mùi thối đặc trưng bốc lên. "Cái gì thế này? Mùi kinh quá!" Shizuka thốt lên, bịt mũi lại.
Doraemon liếc nhìn thiết bị, nhanh chóng xác nhận: "Đó là Raffl·esia arnoldii, hay còn gọi là hoa xác c·hết. Dù mùi hương không dễ chịu, nhưng đây là hoa lớn nhất thế giới, có thể rộng tới hơn một mét. Nó không có thân hay lá, sống ký sinh trên rễ của cây chủ."
Nobita, tò mò như thường lệ, bước lại gần để xem kỹ hơn. Nhưng trước khi cậu kịp đến gần, Doraemon lập tức kéo cậu lại: "Cẩn thận! Mùi này không chỉ thu hút ruồi làm thụ phấn mà còn có thể khiến cậu chóng mặt nếu đứng gần quá lâu."
Đi sâu hơn nữa, nhóm bạn bắt gặp một dòng suối nhỏ chảy róc rách qua những tảng đá phủ rêu xanh. Trên mặt nước, những con cá nhỏ với màu sắc lấp lánh bơi lội. Một số chú khỉ nhỏ với bộ lông hung đỏ tinh nghịch trèo qua những nhánh cây, vừa quan sát nhóm bạn, vừa phát ra những tiếng kêu lách chách như trò chuyện. Shizuka cười tươi, chỉ tay về phía một con khỉ đang cầm quả chín vàng: "Chúng thật dễ thương!"
Doraemon gật đầu: "Đó là khỉ đuôi dài (Macaca fascicularis). Loài này rất thông minh và thường sống thành đàn lớn. Chúng có vai trò quan trọng trong việc phát tán hạt giống cây rừng."
Jaien thì bị thu hút bởi những cụm quả màu tím treo trên một cây gần đó. Cậu với tay định hái, nhưng Doraemon lại phải can ngăn: "Cẩn thận! Đó là quả mộng mị (Solanum nigrum). Nếu ăn phải, cậu sẽ rơi vào giấc ngủ sâu." Jaien lầm bầm: "Cứ cái gì nhìn đẹp là không được ăn, rừng này thật khó hiểu!"
Khu rừng không chỉ đầy sinh vật kỳ lạ mà còn mang lại cảm giác vừa bí ẩn vừa hấp dẫn. Ánh sáng mờ nhạt xuyên qua tán lá, tạo thành những vệt sáng loang lổ trên mặt đất. Xa xa, tiếng chim gọi bầy vang lên hòa cùng tiếng gió lùa qua cây cối. Cả nhóm vừa đi, vừa cảm nhận rằng mỗi bước chân đều đưa họ đến gần hơn với những điều kỳ diệu và bất ngờ của thế giới tự nhiên.
Cả đám tiếp tục tiến sâu hơn vào khu rừng. Mỗi bước chân đưa họ đến một cảnh tượng mới, nơi thiên nhiên như vẽ ra những bức tranh kỳ vĩ, hoang sơ nhưng đầy sức sống. Nobita tò mò nhặt lên một chiếc lá rụng dưới chân. Chiếc lá dài và mỏng, có đường gân nổi rõ như những nét chạm trổ tinh xảo. Doraemon nhìn thiết bị quét rồi cười:
"Đây là lá của cây dương xỉ thân gỗ (Cyathea spp.) một loài thực vật cổ đại đã tồn tại từ thời khủng long. Chúng có thể cao đến 20 mét, và thân cây giống như một tác phẩm nghệ thuật từ thiên nhiên."
Shizuka cúi xuống cạnh một khóm hoa dại mọc gần đó, những bông hoa nhỏ li ti màu xanh nhạt điểm xuyết giữa thảm lá xanh mướt. Cô khẽ chạm vào một cánh hoa, khiến nó rung nhẹ như đáp lại. Doraemon nói thêm:
"Hoa này là hoa bìm bìm (Ipomoea aquatica). Nó thường mọc gần những khu vực ẩm ướt, và vào ban đêm, cánh hoa sẽ khép lại để bảo vệ khỏi sương lạnh."
Xa xa, tiếng nước chảy róc rách vang lên, kéo cả nhóm tiến về phía trước. Lại một con suối nhỏ hiện ra, trong veo đến mức có thể nhìn thấy những viên sỏi nằm dưới đáy. Những đàn cá nhỏ với vảy lấp lánh như ánh bạc bơi lội tung tăng. Doraemon chỉ tay, nói với giọng phấn khích:
"Đây là cá tetra (Paracheirodon innesi) còn gọi là cá neon. Chúng phát ra ánh sáng lân quang để thu hút đồng loại hoặc khiến kẻ săn mồi bối rối."
Jaien, vốn dĩ thích khám phá, đang chăm chú quan sát một bức tường đá phủ đầy rêu gần đó. Bỗng nhiên, cậu giật mình khi thấy một sinh vật nhỏ nhảy từ bụi rậm ra ngoài. Đó là một con ếch có thân hình xanh lá với những đốm vàng rực rỡ. Suneo lập tức lùi lại, sợ hãi:
"Cẩn thận! Có phải con đó độc không?"
Doraemon quét thiết bị rồi đáp:
"Đúng vậy, đây là ếch phi tiêu độc (Dendrobates spp.). Mặc dù rất nhỏ nhưng nọc độc của nó có thể gây nguy hiểm cho các loài động vật lớn hơn. Tuy nhiên, nếu không động vào, nó sẽ không t·ấn c·ông đâu."
Khi nhóm bạn tiếp tục di chuyển, những tiếng động lớn bất ngờ vang lên từ phía xa. Họ ngẩng đầu nhìn lên và thấy một đàn chim lớn với bộ lông rực rỡ như cầu vồng đang bay qua bầu trời. Những con chim này có đôi cánh to lớn và tiếng kêu vang dội như muốn khẳng định sự hiện diện của chúng trong khu rừng. Doraemon vui vẻ nói:
"Đó là chim vẹt đuôi dài (Ara macao). Chúng rất thông minh và thường sống theo đàn lớn để bảo vệ nhau khỏi kẻ săn mồi."
Cả nhóm đứng ngây người chiêm ngưỡng đàn vẹt bay qua, tiếng kêu của chúng vang vọng khắp khu rừng. Dưới tán cây, một đôi mắt vàng rực lấp ló trong bóng tối, dõi theo mọi hành động của nhóm bạn. Doraemon nhanh chóng phát hiện và giơ thiết bị quét:
"Đừng lo lắng, đó chỉ là một con báo đốm (Panthera onca). Chúng rất hiếm thấy và thường chỉ quan sát từ xa. Đừng tỏ ra sợ hãi, nó sẽ không t·ấn c·ông đâu."
Hành trình lại tiếp tục, nhóm bạn di chuyển sâu hơn vào khu rừng, không khí bắt đầu trở nên oi bức hơn, đặc trưng của khu vực rừng rậm nhiệt đới tại Trung Phi. Doraemon, tay cầm thiết bị sinh học, thỉnh thoảng dừng lại để ghi chú thông tin. Cậu chỉ tay về phía một cây cao lớn với những chiếc lá xanh mướt và những quả màu vàng cam treo lủng lẳng trên cành:
"Đây là cây bơ châu Phi (Dacryodes edulis). Quả của nó không chỉ là thực phẩm giàu dinh dưỡng mà còn là một nguồn sống quan trọng cho các loài động vật trong khu rừng này."
Khi nhóm bạn lại gần, một đàn chim nhỏ với bộ lông sặc sỡ bay ra từ tán cây. Nobita ngẩng đầu nhìn theo, trầm trồ: "Đẹp quá! Chúng là chim gì vậy, Doraemon?"
Doraemon trả lời: "Đó là chim sâu ngực đỏ (Cinnyris erythrocercus). Loài này rất phổ biến ở rừng nhiệt đới châu Phi. Chúng đóng vai trò quan trọng trong việc thụ phấn cho cây bơ và nhiều loài thực vật khác."
Tiếp tục đi, nhóm bạn bước qua một thảm thực vật thấp với những bông hoa đỏ rực như lửa, mọc chen chúc gần mặt đất. Doraemon giải thích:
"Đây là hoa Impatiens Kilimanjari, còn gọi là hoa Balsam núi. Dù có vẻ đẹp rực rỡ, nhưng chúng chỉ mọc ở một số vùng rừng nhiệt đới châu Phi như khu vực Trung Phi và Đông Phi."
Trong khi nhóm bạn đang chăm chú khám phá, từ phía xa, một âm thanh trầm thấp bất ngờ vang lên. Một tiếng gầm đầy uy quyền khiến Nobita lập tức nép sau lưng Doraemon. Từ trong lùm cây rậm rạp, một con sư tử rừng (Panthera leo) bước ra. Đôi mắt vàng rực của nó dán chặt vào nhóm bạn, vẻ mặt như đang cân nhắc liệu đây có phải là mối đe dọa hay không.
Suneo hoảng hốt thì thầm: "Chúng ta gặp sư tử thật rồi! Làm sao bây giờ?"
Jaien, dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng cũng lùi lại một bước, giọng không còn chắc chắn: "Nếu nó t·ấn c·ông… thì mình sẽ đấm nó!"
Doraemon nhanh chóng lấy ra một thiết bị từ túi thần kỳ, đó là Loa Thôi Miên. Cậu nhẹ nhàng giơ thiết bị lên, phát ra: "Ngươi là một con sư tử ăn chay, ngươi là một con sư tử ăn chay,..."
Con sư tử dừng lại, đôi mắt hơi ngơ ngác. Nó nhìn nhóm bạn thêm một lát, rồi chậm rãi quay đầu bước vào bụi cây.
Cả nhóm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trước khi kịp bình tĩnh, một con tê giác rừng (Diceros bicornis) khổng lồ xuất hiện từ phía sau. Cặp sừng dài của nó lóe lên ánh sáng dưới ánh nắng lẻ loi xuyên qua tán cây và con vật tỏ vẻ hung hăng hơn sư tử vừa nãy. Nobita sợ hãi hét lên: "Doraemon! Mau làm gì đi!"
Doraemon lôi ra Cánh Cửa Thần Kỳ, nhanh chóng mở ra trước mặt nhóm bạn: "Mọi người, mau vào đây!"
Tất cả vội vã chạy qua cánh cửa trong khi con tê giác gầm lên, sục sạo xung quanh với vẻ tức tối. Khi nhóm bạn đóng cánh cửa lại, họ xuất hiện tại một khu vực trống trải hơn trong khu rừng, nơi có ánh nắng rực rỡ chiếu xuống và không khí thoáng đãng hơn.
Shizuka thở hắt ra, vẫn còn run rẩy: "Thật là đáng sợ… Sư tử và tê giác liên tục xuất hiện!"
Doraemon, mặc dù đã giải quyết được tình huống, cũng không giấu được vẻ nghiêm túc: "Đây là rừng rậm Trung Phi, không phải nơi để đùa. Chúng ta cần cẩn thận hơn nếu muốn tiếp tục hành trình."
Tạm thời an toàn, nhóm bạn ngồi nghỉ dưới bóng một cây marula (Sclerocarya birrea) nơi quả rụng đầy mặt đất. Doraemon chỉ vào quả, mỉm cười: "Quả marula này là nguồn thức ăn chính của voi rừng và nhiều loài động vật khác. Thậm chí người ta còn dùng nó để làm rượu."
Nobia nhặt một quả, đưa lên ngửi rồi tỏ vẻ nghi hoặc: "Mùi thơm đấy, nhưng không biết có ăn được không…"
Shizuka bật cười: "Cậu muốn thử làm voi rừng sao, Nobita?"
Cả cuộc hành trình, Hajime cùng đám bạn cùng đi nhưng lại như tách biệt giữa hai thế giới, nhìn mệt mỏi sau một ngày thám hiểm đám bạn, Hajime chỉ mỉm cười không tham gia.