Đồng Thời Xuyên Qua: Bắt Đầu Từ Doraemon.

Chương 57: Kỳ Tích.




Chương 57: Kỳ Tích.
Mặt trời dần khuất bóng, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả khu rừng, ánh sáng lấp lánh qua những tán lá như một lời chào tạm biệt. Doraemon lấy Cánh Cửa Thần Kỳ ra, lần lượt đưa từng người về nhà. Trên đường trở về, nhóm bạn vừa đi vừa nói chuyện, không hề chú ý rằng quãng đường họ đi được chưa bao xa so với mục tiêu. Khi cả nhóm tạm biệt nhau, Nobita quay lại vẫy tay chào:
"Tạm biệt, Hajime. Ngày mai gặp lại nhé!"
Hajime gật đầu đáp lại, nụ cười thoáng nhẹ trên gương mặt. Khi cánh cửa đóng lại, cậu đứng yên lặng một lúc trước cửa nhà Saito. Đôi mắt xanh lam khẽ nheo lại, một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong đôi mắt ấy. Một giọng nói vang lên từ chính miệng cậu, nhưng lại không phải của cậu:
"Ngươi có những người bạn rất tốt, Hajime."
Thần Hòa Bình - người đang chiếm giữ cơ thể cậu, không giấu được sự thích thú, dù giọng nói pha chút ý vị khó đoán, như thể ngài thực sự đánh giá cao những người bạn của cậu. Sâu bên trong, Hajime cảm nhận rõ ý đồ của thần. Đám bạn, đặc biệt là Nobita, đã bắt đầu nghi ngờ. Họ có thể không nói ra, nhưng cảm giác của cậu cho thấy rõ rằng họ đang lặng lẽ tìm hiểu điều gì đó về "Hajime".
Nhưng ngay cả khi nhận thức được điều đó, Hajime chỉ có thể bất lực gật đầu. Cậu không hoàn toàn kiểm soát được cơ thể mình. Từ khi mối liên kết với Thần Hòa Bình hình thành, giác quan của cậu bị xé rách làm đôi.
Một nửa linh hồn cậu vẫn bị kéo về hành tinh Koya Koya, lạc trong dòng chảy thời gian, nhìn thấy những hình ảnh ngày càng xa xưa hơn. Nửa còn lại lại hiện hữu trên địa cầu, chứng kiến mọi chuyện xảy ra trước mắt nhưng không cách nào hoàn toàn làm chủ được hành động của mình.
Sự mâu thuẫn này khiến Hajime cảm thấy cơ thể mình như bị kéo giãn, cảm giác buồn nôn và khó chịu trào dâng. Nhưng Thần Hòa Bình không hề có ý định buông tha, sự xé rách trong cảm giác của cậu chính là một kiểu huấn luyện mà thần đặt lên.
Trong trạng thái bị động đó, Hajime dần nhận ra rằng mình đang chia sẻ toàn bộ cảm quan với Thần Hòa Bình. Những ký ức và suy nghĩ, dù chỉ là thoáng qua, của thần cũng bị cậu vô tình cảm nhận được. Cậu bắt đầu ghép nối những mảnh ký ức mơ hồ ấy, từng chút một suy đoán về thân phận thực sự của thần. Nhưng càng đoán ra, lòng cậu càng sợ hãi.
Hajime đứng đó, bàn tay run rẩy siết chặt lấy nắm cửa. Cậu không hiểu vì sao một tồn tại vĩ đại như Thần Hòa Bình lại chú ý đến mình, càng không biết mục đích thực sự của thần là gì. Ý nghĩ rằng mình chỉ là một quân cờ trong tay thần khiến cậu cảm thấy nhỏ bé và bất lực. Nhưng sâu trong lòng, một tia ý chí kháng cự vẫn âm ỉ cháy.

Hajime đẩy cửa bước vào nhà, không gian quen thuộc ngay lập tức xoa dịu phần nào nỗi bất an trong lòng. Cậu hít sâu một hơi, rồi cất giọng: "Tadaima!" (Con về rồi!)
Từ sâu thẳm, cậu cảm thấy một chút bối rối khi nghĩ đến việc phải giải thích tình trạng hiện tại với bố mẹ. Cơ thể cậu giờ đây không hoàn toàn thuộc về chính mình, linh hồn bị chia sẻ với Thần Hòa Bình - một sự hiện diện mà cậu vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ. Nhưng chính trong khoảnh khắc này, khi cảm nhận được sự ấm áp từ mái nhà và những người thân yêu, Hajime bất giác nhận ra rằng bố mẹ đã luôn dành cho cậu sự quan tâm và yêu thương vô điều kiện.
Ý nghĩ ấy trào dâng trong lòng, mang theo cảm giác hạnh phúc thuần khiết, làm dịu đi sự khó chịu mà cậu phải chịu đựng từ sự xé rách giữa linh hồn và giác quan. Thần Hòa Bình, đang ngự trị trong cơ thể cậu, híp mắt cười nhẹ, như thể cũng nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của Hajime.
Dù thần không nói gì, cậu mơ hồ cảm nhận rằng vị thần ấy không hề cố giấu sự hiện diện của mình, hoặc có thể là không thể giấu được - sức mạnh và bản chất quá vĩ đại của thần khiến mọi hành động đều lộ rõ, dù thần có muốn hay không.
Từ trong nhà, nghe tiếng gọi quen thuộc của con trai mình, cả hai vợ chồng nhà Saito vui mừng chạy ra. Gương mặt Saito Akiko ánh lên sự nhẹ nhõm, trong khi Saito Yukihiro giữ vẻ bình tĩnh hơn, nhưng ánh mắt ông vẫn tràn đầy ấm áp. Hajime vừa định mở miệng giải thích, thì bất ngờ cả hai người đã ôm cậu vào lòng.
Cảm nhận hơi ấm từ vòng tay gia đình, Hajime khẽ thở dài, nhưng không phải vì khó chịu. Cậu cũng đưa tay ôm lấy họ, một hành động đơn giản nhưng đủ để xóa đi mọi khoảng cách. Không cần bất kỳ lời nói nào, khoảnh khắc ấy như thể thắng qua tất cả ngôn từ.
Sau một lát, Hajime chào tạm biệt bố mẹ, trở về phòng mình. Cánh cửa vừa khép lại, cậu ngồi phịch xuống giường, thở dài lần nữa. Trong lòng cậu, một cảm giác khó chịu nhen nhóm. Không phải vì sự hiện diện của Thần Hòa Bình, mà bởi vì cậu biết mình đang giấu họ quá nhiều điều. Sự thật về những gì đã xảy ra, về việc cơ thể cậu không còn hoàn toàn thuộc về mình và cả những thử thách mà cậu đang phải đối mặt.
Nhưng điều khiến Hajime day dứt nhất là niềm tin tuyệt đối mà bố mẹ đặt vào cậu. Dù không hỏi nhiều, không dò xét, họ vẫn luôn tin tưởng và yêu thương cậu một cách vô điều kiện. Chính sự tin tưởng ấy lại trở thành gánh nặng trong lòng cậu, một nỗi đau thầm lặng mà cậu không biết phải chia sẻ thế nào.
Chưa để Hajime tiếp tục chìm vào những dòng cảm xúc của mình, Thần Hòa Bình một lần nữa chiếm lấy quyền kiểm soát cơ thể cậu. Không hề vội vàng, thần bước ra ngoài, từng bước chân đều nhẹ nhàng nhưng toát lên một vẻ uy nghi khó tả.

Trong lòng Hajime từng thầm đoán rằng vị thần này không thể che giấu sự hiện diện của mình, nhưng giờ cậu đã hiểu rõ hơn: đó không phải vì thần quá mạnh mẽ, mà là thần quá yếu đuối ở nơi này.
Ở Địa Cầu, Hajime bất lực trước thần bao nhiêu thì thần lại bất lực trước thế giới này bấy nhiêu. Cơ thể phàm trần, quy luật nghiệt ngã của hành tinh và sự hạn chế của bản thân khi không phải là bản thể - tất cả gò bó thần như một sợi dây vô hình, khiến sự vĩ đại vốn có của ngài trở nên lu mờ.
Thần Hòa Bình, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, lấy Chong Chóng Tre từ Ví Thần Kỳ của Hajime đeo lên đầu. Với một cánh tay chạm nhẹ vào công tắc, thần từ từ bay lên không trung. Càng lên cao, ánh đèn thành phố bên dưới dần thu nhỏ lại, chỉ còn là những chấm sáng li ti trên nền đen thẫm.
Từ trên cao, thần dừng lại, ánh mắt híp lại như đang quan sát tất cả. Với mỗi mét cao hơn, tầm nhìn của ngài không chỉ mở rộng mà dường như còn thâm nhập sâu hơn vào bản chất của hành tinh này. Hajime, bị ép buộc chia sẻ cảm giác của thần, bất giác nín thở trước những gì cậu chứng kiến.
Địa Cầu, khi nhìn từ góc nhìn của thần, không còn là một hành tinh xanh trong vũ trụ bao la nữa. Nó rực rỡ, tỏa sáng như một ngọn hải đăng khổng lồ, ánh hào quang của nó lan tỏa đến mọi ngóc ngách của muôn vàn thế giới.
Nhìn xuống, thần có thể thấy được sự hòa hợp kỳ diệu giữa trật tự và hỗn loạn, giữa sáng tạo và hủy diệt, giữa thời gian và không gian. Từng dòng chảy năng lượng liên kết và tương tác, như thể toàn bộ hành tinh này không phải chỉ là một thực thể vật lý, mà là hạch tâm của đa nguyên vũ trụ. Một nơi ngự trị trên tất cả các quy luật.
"Chậc, chậc,... Thật là vĩ đại a!"
Hajime cảm nhận được sự rung động sâu sắc trong lời nói ấy. Thần, người từng được xem như một trong hai mươi thực thể mạnh nhất trong bản vũ trụ của ngài, giờ đây nhận ra mình nhỏ bé đến nhường nào khi đứng trước Địa Cầu, trung tâm của đa nguyên vũ trụ.
"Phàm vật tức mạnh nhất..." Thần khẽ lẩm bẩm.
Trên hành tinh này, ngay cả những thứ bình thường nhất cũng mang một ý nghĩa sâu xa và sức mạnh ẩn giấu. Chính sự tồn tại của phàm nhân trên hành tinh này lại trở thành nguyên nhân khiến những thực thể vượt ngoài trí tưởng tượng phải khiêm nhường.
Thần Hòa Bình đứng lặng trong cơ thể Hajime, đôi mắt khép hờ, bàn tay đặt trước ngực như đang cảm nhận một thứ gì đó sâu bên trong. Thần đang cố gắng tìm kiếm hạt giống Kỳ Tích, một thứ mà thần biết rõ là nằm trong cơ thể Hajime, nhưng dù đã dùng tất cả khả năng, thần vẫn thất bại trong việc tiếp cận nó.

Hajime, hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra bên trong cơ thể mình, vẫn còn rung động trước cảnh tượng kỳ diệu từ độ cao mà cậu và thần đang đứng. Dưới chân cậu, Trái Đất lấp lánh như một viên ngọc quý, với những ánh hào quang chói lọi lan tỏa ra từ trung tâm, đẹp đẽ đến mức không thể dùng từ ngữ để diễn tả.
Thần Hòa Bình khẽ thở dài, rồi nhẹ nhàng thì thầm vào tâm trí cậu:
"Kỳ Tích."
Hajime giật mình, không hiểu ý nghĩa của lời nói đó. Cậu ngơ ngác lặp lại, giọng còn đầy vẻ bất ngờ:
"Xác thực... đây là kỳ tích."
Nhưng ngay sau đó, cậu nhận ra sự bất thường trong câu nói của thần. Ánh mắt cậu lóe lên sự bối rối, rồi như chợt nhớ ra điều gì, cậu lắp bắp nói: "Ý... ý ngài là... đây là Kỳ Tích?"
Những lời nói ấy như một cú sét đánh vào tâm trí cậu. Từ trước đến nay, Hajime chỉ xem Kỳ Tích là một loại quy tắc đặc thù – một sức mạnh hiếm có nhưng vẫn nằm trong giới hạn hiểu biết của mình. Cậu chưa từng nghĩ rằng nó có thể là một thứ gì đó vĩ đại đến mức tương xứng với cảnh tượng kỳ diệu trước mắt.
Hajime đứng ngây người, hoàn toàn "đứng máy" trước những gì đang diễn ra. Cảnh tượng này, kết hợp với những lời gợi ý của thần, khiến cậu buộc phải đặt câu hỏi về bản chất thực sự của hạt giống Kỳ Tích trong cơ thể mình.
Hajime nhớ lại những điều mình từng thấy. Trong nhóm, sức mạnh thần thánh của Yuichiro có thể được các phần linh hồn khác kế thừa, dù không ai trong họ thực sự kiểm soát được. Nhưng đối với Kỳ Tích của Hajime, không ai, kể cả các phần linh hồn khác, có thể chạm tới, thậm chí là quan sát nó.
Cậu trực tiếp mê man, hoàn toàn không hiểu mình làm sao còn có thể sở hữu sức mạnh này: "Ta,... Ta xứng sao?"
Thần Hòa Bình khẽ cười, nhưng không đáp lại câu hỏi. Thay vào đó, thần lặng lẽ quan sát Hajime, ánh mắt đầy vẻ hài lòng lẫn tò mò. Với thần, hạt giống Kỳ Tích trong cơ thể Hajime là một bí ẩn mà ngay cả thần cũng chưa thể giải mã hoàn toàn. Đây cũng là lý do thần đối cậu như thế hứng thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.