Chương 58: Tượng thần.
Ngày hôm sau, trên con thuyền nhỏ, nhóm bạn Doraemon đang di chuyển theo dòng sông rộng lớn hướng về vị trí của bức tượng khổng lồ. Bầu trời trong xanh, ánh nắng nhảy múa trên mặt nước, tạo nên khung cảnh vừa yên bình vừa kỳ bí. Mỗi người trong nhóm đều bận rộn với vai trò của mình. Suneo cầm lái, tập trung điều khiển con thuyền, thỉnh thoảng Jaien cũng chạy tới đổi chỗ với cậu để thử cảm giác "thuyền trưởng".
Ở khoang phía sau, Nobita, Doraemon và chú chó Peko đang chơi trốn tìm, tiếng cười đùa vang lên làm tan đi bầu không khí tĩnh lặng của khu rừng ven sông. Trong khi đó, ở boong tàu, Shizuka và Hajime ngồi bên bàn trà nhỏ, ngắm cảnh và tận hưởng giây phút yên tĩnh hiếm hoi.
Shizuka nhấp một ngụm trà, mắt liếc qua Hajime, người đang tựa vào lan can, vẻ mặt trầm tư. Mặc dù cậu đã giải thích tình trạng kỳ lạ của mình cho mọi người, nhưng không ai có thể hoàn toàn yên tâm. Shizuka muốn hỏi thêm để hiểu rõ hơn, nhưng trước khi kịp mở lời, con thuyền đột ngột rung lắc mạnh.
Nước trà bắn tung tóe, bộ chén trà trên bàn nghiêng ngả như sắp rơi xuống sàn, nhưng Hajime nhanh tay giữ lại, từng động tác chính xác đến mức khó tin. Shizuka giật mình nhìn xung quanh, rồi quay vào trong hỏi lớn:
"Có chuyện gì vậy mọi người?"
Từ buồng lái, giọng Jaien và Suneo vang lên, đầy lo lắng: "Hình như con thuyền va phải đá ngầm dưới sông! Mọi người mau kiểm tra xem có chỗ nào bị hư hại không!"
Ngay lúc đó, Jaien hét lớn: "Á!! Mọi người cẩn thận! Dưới sông có rất nhiều cá sấu!"
Những chiếc bóng đen khổng lồ trôi lờ mờ dưới mặt nước, dần hiện rõ hình dạng. Những con cá sấu dài hơn 3 mét, vảy của chúng phản chiếu ánh sáng lấp lánh, cặp mắt vàng đục nhìn chằm chằm vào con thuyền như đang nhắm lấy con mồi. Một số con đã bơi lại gần, há cái miệng đầy răng sắc nhọn đập vào thân thuyền, khiến nó lắc lư mạnh hơn.
Trong khi đó, ở phòng kho, Nobita đang trốn trong một chiếc tủ nhỏ, hoàn toàn không nghe thấy những lời cảnh báo của nhóm bạn. Cậu tự hào nghĩ rằng mình vừa tìm được chỗ trốn "hoàn hảo" nhất, không ai có thể tìm ra. Thế nhưng, chờ mãi mà không thấy ai đến tìm, cậu bắt đầu thấy kỳ lạ.
"Kỳ lạ thật… Doraemon và Peko đang làm gì mà không đi tìm mình nhỉ?"
Nobita đưa tay xuống chạm sàn và bất giác cảm thấy một sự lạnh lẽo ẩm ướt. Cậu cúi đầu nhìn kỹ, nhận ra nước đang bắt đầu thấm qua khe cửa tủ. Mắt cậu mở lớn, lo lắng thốt lên:
"Hả? Sao lại có nước ở đây? Không lẽ… con thuyền bị rò nước?"
Nobita hoảng hốt, vội định mở cửa tủ để đi báo mọi người, nhưng cậu chỉ mở được một khe nhỏ. Cậu cố gắng đẩy mạnh hơn, nhưng không thể. Bên ngoài, v·a c·hạm mạnh vừa rồi đã khiến các đồ vật rơi xuống, chặn cứng cánh cửa tủ. Nobita thò đầu qua khe hẹp để nhìn ra ngoài và trái tim cậu chùng xuống khi thấy mực nước đã ngập đến đầu gối.
"Nguy rồi! Nếu mở cửa, nước sẽ tràn vào nhanh hơn!"
Nước trong tủ từ từ dâng lên. Nobita phải co chân lại để tránh bị ngâm nước, nhưng mực nước ngày càng cao, đã chạm đến ngực cậu. Nỗi sợ hãi khiến cậu run rẩy, nước mắt rơm rớm trong đôi mắt hoảng loạn. Mực nước nhanh chóng chạm qua ngực cậu, rồi đến vai. Trong không gian chật hẹp, Nobita cuống cuồng kêu cứu:
"Doraemon! Peko! Ai đó cứu mình với!"
Nhưng mọi tiếng hét của cậu đều bị tiếng nước chảy và những âm thanh hỗn loạn bên ngoài át đi. Nobita cuộn mình trong góc, tay cố giữ đầu cao hơn mặt nước, nhưng cậu biết rằng thời gian không còn nhiều. Mực nước trong tủ đã dâng đến gần cổ, từng hơi thở của cậu trở nên gấp gáp.
Tiếng chó sủa "Gâu gâu gâu!!" vang lên làm Nobita giật mình, rồi ngay lập tức mừng rỡ hét lớn:
"Peko!!! Mau đi gọi mọi người đến cứu!"
Nhưng Peko không làm vậy. Đôi mắt chú chó trắng lóe lên vẻ nghiêm nghị. Peko biết rõ thời gian dành cho Nobita không còn nhiều. Không chần chừ, chú chó nhảy xuống dòng nước lạnh buốt, bơi thẳng về phía cậu bạn đang mắc kẹt trong tủ.
Nobita, thấy vậy, giận dữ mắng lên: "Peko! Bây giờ không phải lúc để chơi đâu! Mau trở lại!"
Nhưng ngay lúc đó, Nobita nhìn thấy một bóng đen lớn ẩn hiện dưới dòng nước. Đôi mắt cậu mở to, sợ hãi hét lên:
"Cẩn thận, Peko! Dưới nước có thứ gì đang ẩn nấp!"
Nghe thấy lời cảnh báo, Peko lập tức dồn sức, cơ thể nhỏ nhắn của nó nhanh chóng nhảy khỏi dòng nước, vượt qua đúng lúc cái miệng đầy răng nanh của con cá sấu vừa trồi lên. Tiếng đập nước mạnh mẽ của con cá sấu làm bọt nước bắn tung tóe. Peko nhanh nhẹn đáp xuống một kiện hàng lớn trôi nổi ngay trước cửa tủ nơi Nobita đang mắc kẹt - đó là một chiếc thùng gỗ nặng nề.
Do mực nước dâng cao, hầu hết các vật cản trước cửa tủ đã trôi đi, nhưng chiếc thùng gỗ này vẫn nằm yên, có lẽ vì trọng lượng của các vật bên trong. Peko bám vào thùng, nhìn thấy nước trong tủ đã dâng cao đến mũi của Nobita. Đôi mắt xanh lục của chú chó ánh lên vẻ kiên quyết. Chú đứng thẳng trên bốn chân, dựa lưng vào tủ, dồn toàn bộ sức lực để đẩy chiếc thùng gỗ ra khỏi cửa.
Nobita, nhận ra ý định của Peko, ánh mắt cũng trở nên kiên định. Dù sợ hãi, cậu cố gắng hít sâu, cùng Peko hợp sức đẩy chiếc thùng gỗ. Dòng nước hỗ trợ cả hai, và cuối cùng, chiếc thùng nghiêng lên, để lộ bên trong chứa đầy linh kiện kim loại. Dòng nước lập tức cuốn toàn bộ kim loại trôi đi, mở ra đường thoát cho Nobita.
Cánh cửa tủ bật mở, Nobita lao ra ngoài, ôm chầm lấy Peko, nước mắt rơi lã chã:
"Cảm ơn mày, Peko! Mày đã cứu tao rồi!"
Peko sủa lên "Gâu gâu gâu!" như đáp lại, nhưng chưa để cả hai kịp mừng rỡ, một con cá sấu bất ngờ xuất hiện ngay gần đó. Miệng nó há to, răng nanh lấp lánh đáng sợ. Nobita hoảng hốt kéo chiếc thùng gỗ trở lại, dù bên trong đầy nước và những mảnh kim loại sắc bén. Cậu nhanh chóng ôm Peko, cả hai ngồi vào thùng như một chiếc thuyền nhỏ, hy vọng dòng nước sẽ đưa họ đến nơi an toàn.
Dòng nước xiết cuốn chiếc thùng đi xa, nhưng không khí xung quanh trở nên căng thẳng. Cá sấu từ khắp nơi kéo đến, bao vây chiếc thùng. Hơn mười con với hàm răng sắc nhọn trồi lên, tạo thành một vòng vây. Nobita, mặt trắng bệch vì sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng che chắn cho Peko, giữ chú chó sát vào lòng.
Peko ngước nhìn Nobita, đôi mắt xanh lục hiện lên một vẻ đẹp khó tả. Chú đưa chân lên, chạm vào chiếc vòng cổ vẫn luôn đeo - đó là chìa khóa mở ra sức mạnh tiềm ẩn bên trong. Nhưng trước khi Peko kịp hành động, một con cá sấu lớn lao tới, miệng nó há rộng, chuẩn bị cắn thẳng vào thùng gỗ.
Nobita giật mình, hét lớn: "Peko, cẩn thận!"
Không còn lựa chọn, cậu nhanh chóng cúi người, kéo nắp thùng gỗ lại, che kín cả hai bên trong. Nhưng không gian nhỏ hẹp của thùng khiến Peko không thể cử động, càng không thể sử dụng sức mạnh từ chiếc vòng cổ. Bên ngoài, đám cá sấu điên cuồng dùng răng cắn vào thành thùng. Mặc dù chiếc thùng gỗ khá chắc chắn và không bị phá hủy, nhưng từ những vết cắn, nước bắt đầu rỉ vào.
Nobita, run rẩy, nhìn mực nước trong thùng dâng lên từng chút một. Dòng nước lạnh buốt khiến cậu càng thêm hoảng loạn. Giữa những tiếng cắn phá bên ngoài, Nobita thì thầm, như một lời cầu nguyện:
"Doraemon... Shizuka... Ai đó, làm ơn, hãy cứu chúng mình..."
Khi chiếc thùng gỗ gần như chìm hẳn, nắp thùng bất ngờ bị mở ra. Jaien, với dáng vẻ mạnh mẽ và kiên quyết, bơi đến, hai tay nâng chiếc thùng nặng trịch lên khỏi mặt nước. Nhìn thấy Nobita và Peko bên trong, cậu hét lớn: "Nobita! Cậu ở đây rồi!"
Nobita mừng rỡ, nhưng chưa kịp cảm thấy an toàn, cậu vội vàng nhắc nhở: "Jaien, cẩn thận! Có rất nhiều cá sấu dưới nước!"
Ngay lúc đó, Suneo xuất hiện từ phía sau, tay giơ lên một chiếc bình thủy tinh trong suốt. Bên trong là hàng chục con cá sấu nhỏ bé, đang cố gắng vùng vẫy nhưng không làm gì được. Suneo tự hào cười:
"Yên tâm đi, bọn mình đã dùng Đèn Pin Thu Nhỏ để xử lý chúng rồi!"
Nobita thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt Peko, rồi cùng Jaien và Suneo bơi về phía bờ. Nhưng khi vừa ra khỏi thùng, đến giữa dòng nước, Nobita mới chợt nhớ ra một điều quan trọng:
"Cứu mình với! Mình không bơi được!" Nobita la lớn, làm nước bắn tung tóe xung quanh.
Ngay lập tức, cậu bắt đầu vẫy vùng hoảng loạn, dù thực tế mực nước lúc này chỉ cao đến ngực nếu cậu đứng thẳng. Jaien và Suneo nhìn nhau, thở dài. Peko nhanh chóng bơi lại, cùng hai cậu bạn kéo Nobita vào bờ an toàn.
Lên tới bờ, Nobita thở hổn hển, cảm giác như vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần một lần nữa. Khi lấy lại bình tĩnh, cậu liền hỏi, giọng lo lắng:
"Còn Shizuka, Hajime và Doraemon đâu rồi? Họ có an toàn không?"
Suneo vỗ vai Nobita, giúp cậu đứng dậy, rồi giải thích:
"Doraemon đang tìm cách sửa lại con thuyền. Shizuka thì phụ trách mang hành lý của mọi người ra ngoài. Còn Hajime…"
Suneo ngừng lại một chút, chỉ về phía bờ sông xa xa, nơi có một nhóm người lạ đang tụ tập. Cậu nói tiếp:
"Hajime đang nói chuyện với một bộ lạc bí ẩn vừa xuất hiện."
Nghe vậy, Nobita ngạc nhiên quay đầu nhìn theo hướng Suneo chỉ. Ở phía xa, cạnh bờ sông, có một nhóm người với trang phục lạ mắt, trang trí bằng những họa tiết đầy màu sắc và phụ kiện bằng lông chim. Họ đứng bao quanh Hajime, người đang bình tĩnh nói chuyện với một người đàn ông lớn tuổi có vẻ là trưởng bộ lạc.
Nobita cau mày, thắc mắc: "Bộ lạc? Ở đây sao? Sao họ lại xuất hiện bất ngờ như vậy?"
Suneo nhún vai: "Tớ cũng không biết, nhưng có vẻ họ rất thân thiện. Chỉ là… Hajime trông lạ lắm. Giống như cậu ấy đang nói chuyện với họ bằng ngôn ngữ của họ vậy."
Jaien, đứng bên cạnh, gật đầu xác nhận:
"Ừ, vừa nãy tớ có nghe loáng thoáng, ngôn ngữ của họ rất kỳ lạ, nhưng Hajime lại hiểu được hết. Giống như… cậu ấy thuộc về nơi này vậy."
Nobita nghe vậy, càng thêm tò mò. Cậu quay sang Peko, vỗ vỗ đầu chú chó: "Peko, chúng ta mau đi xem Hajime đang làm gì!" Dù vừa trải qua một trận thoát c·hết, Nobita vẫn không giấu nổ tính tò mò của mình.
Trời tối dần, ánh lửa bập bùng từ những đống củi lớn giữa bộ lạc soi sáng cả một khoảng rừng. Nhóm bạn, sau khi được bộ lạc mời nghỉ ngơi, đều cảm thấy yên tâm hơn khi không phải lo về nhà trễ. Doraemon đã cẩn thận xin phép bố mẹ của mọi người từ trước bằng cách dùng Điện Thoại Thời Gian, vì vậy ai cũng thoải mái tận hưởng không khí lễ hội.
Thịt cá sấu nướng là món ăn đặc biệt trong buổi lễ. Cả nhóm được mời thưởng thức món thịt cá sấu mà họ vừa đối mặt không lâu trước đó. Những miếng thịt được xiên que, nướng chín trên ngọn lửa, có chút cháy sém ở bên ngoài. Mùi thịt thơm lừng lan tỏa trong không khí. Jaien, người đầu tiên thử miếng thịt, liền hào hứng nói:
"Thịt này dai nhưng thơm quá, mọi người thử xem!"
Shizuka, tuy e dè lúc đầu, nhưng khi cắn thử một miếng, cô bất ngờ nhận xét:
"Mùi vị hơi lạ vì không có gia vị, nhưng lại rất đậm chất tự nhiên."
Suneo nhai một miếng thịt, cảm giác hơi dai nhưng dần dần thấy mềm mại và thơm hơn. Cậu gật gù:
"Không ngờ thịt cá sấu lại ngon đến vậy."
Sau đó Jaien và Suneo hứng thú hòa mình vào không khí lễ hội. Hai cậu tham gia cùng người dân bộ lạc nhảy múa quanh đống lửa lớn. Những điệu nhảy mang nét hoang dã nhưng cũng tràn đầy sức sống, với tiếng trống và tiếng hò reo vang dội cả khu rừng.
Ở một góc khác, Shizuka ngồi bên một nhóm phụ nữ và trẻ em trong bộ lạc, chăm chú học cách chơi một loại nhạc cụ truyền thống được làm từ tre và gỗ. Tiếng nhạc của Shizuka hòa vào nhịp điệu chung, làm cho bầu không khí càng thêm rộn ràng.
Nobita, dù đã ăn một miếng thịt cá sấu, nhưng dường như không cảm nhận được vị ngon vì cậu bắt đầu cảm thấy có chút cảm lạnh. Ngồi dựa vào một gốc cây, cậu hắt hơi mấy lần, rồi lặng lẽ xé thịt cho Peko ăn. Ánh mắt cậu tình cờ dừng lại ở pho tượng lớn tại trung tâm bộ lạc - nơi người dân thắp nến và đặt hoa quả, thể hiện sự kính trọng trong lễ cúng thần.
Pho tượng làm từ đá xám trắng, cao hơn năm mét, hai khoanh hai tay trước ngực, gương mặt lại toát lên sự điềm tĩnh và uy nghi, mạnh mẽ như một vị thần bảo hộ. Nobita nhìn kỹ pho tượng một lúc, rồi quay sang Doraemon, thấp giọng nói:
"Pho tượng này… trông rất giống bức tượng trong làn sương mù mà chúng ta tìm thấy. Không biết có gì liên quan không."
Doraemon, đang ngồi kế bên, ngẩng đầu lên nhìn pho tượng. Cậu nghiêng đầu, tỏ vẻ trầm ngâm, rồi quyết định đứng dậy đi hỏi trưởng bộ lạc để làm rõ.