Chương 59: Thử thách.
Sau một lúc nói chuyện với trưởng bộ lạc, Doraemon quay trở lại và tập trung mọi người lại để giải thích:
"Trưởng bộ lạc nói rằng nếu chúng ta muốn tìm được vị thần sứ Bouwanko, cần phải vượt qua ba thử thách. Và để hoàn thành, cần phải nạp ba mạng người."
Mọi người đều giật mình trước lời nói này. Jaien là người đầu tiên lên tiếng: "Cái gì? Phải nạp đến ba mạng người lận sao? Thế chẳng phải là..."
Shizuka và Nobita cũng sợ hãi lùi lại một bước, ánh mắt đầy hoang mang. Trong khi đó, Peko đứng yên, đôi mắt ánh lên sự nghi hoặc như đang cố hiểu rõ lời nói.
Doraemon tiếp tục giải thích, giọng cẩn trọng: "Trưởng bộ lạc nói rằng, đầu tiên, chúng ta phải vượt qua thảo nguyên xavan và nạp một mạng người cho Vua Răng Nanh. Sau đó, đến vực Odoron, hay còn gọi là Vùng Đất Tử Thần, chúng ta phải nạp một mạng người cho những Hồn Ma Giận Dữ mới có thể qua được. Cuối cùng, để xuyên qua làn sương mù thần bí và đến gặp tượng thần, chúng ta sẽ phải để lại một mạng người nữa."
Nghe đến đây, cả nhóm bạn đều im lặng, ánh mắt đan xen giữa lo lắng và sợ hãi. Nobita thụt lùi lại, cắn môi lẩm bẩm:
"Như vậy... thật sự có nguy hiểm như vậy sao?"
Shizuka ngồi bên cạnh cũng run rẩy: "Nếu đúng như vậy thì làm sao chúng ta có thể hoàn thành hành trình mà không ai bị tổn thương?"
Trong khi đó, Peko đứng yên, đôi mắt ánh lên sự nghi hoặc như đang cố hiểu rõ lời nói. Suneo, vẫn giữ vẻ bình tĩnh hơn cả, sau khi trầm ngâm một lúc liền lên tiếng:
"Mọi người không cần lo lắng quá. Mình nghĩ trưởng bộ lạc nói vậy vì cách họ nhìn nhận vấn đề có phần nguyên thủy. Nhiều bộ lạc, khi không thể giải quyết vấn đề nào đó, thường đổ hết lên thần linh và các thực thể siêu nhiên."
Lời giải thích của Suneo khiến cả nhóm phần nào thở phào. Jaien vỗ mạnh vào đầu gối, cười lớn:
"Ồ, vậy là chắc họ chỉ nói quá lên thôi! Nhưng mà... mấy cái Vua Răng Nanh và Hồn Ma Giận Dữ là gì chứ?"
Nobita đan hai tay trước ngực, gương mặt trầm tư: "Vua Răng Nanh? Nghe giống như một vị vua to lớn với chiếc răng nanh dài, hoặc có thể là một con quái vật khổng lồ với cái miệng đầy răng nanh sắc bén..."
Shizuka, Jaien và cả Doraemon nghiêng đầu tưởng tượng về hình dáng sinh vật mà Nobita vừa miêu tả. Nhưng ý nghĩ của họ càng lúc càng kỳ quái, không ai nghĩ ra được hình ảnh cụ thể.
Lúc này, Suneo nheo mắt suy nghĩ, rồi đột nhiên búng ngón tay như vừa nhớ ra điều gì: "A! Mình hiểu rồi! Xét theo đặc điểm của khu vực xavan, Vua Răng Nanh hẳn là một loài động vật mạnh mẽ. Nếu nói về răng to lớn, có thể nhiều người nhầm với loài voi, nhưng voi là loài ăn cỏ. Từ thái độ của người bộ lạc, Vua Răng Nanh phải là một loài thú ăn thịt. Và trên thảo nguyên châu Phi, chỉ có một loài xứng đáng với danh hiệu này..."
Suneo quay sang nhìn mọi người, định tạo chút hồi hộp:
"Mọi người đoán xem nó là con gì nào?"
Nobita, hơi hoang mang nhưng vẫn trả lời đầu tiên: "Hà mã?"
Shizuka suy nghĩ một lát, rồi đưa ra đáp án: "Trăn đá châu Phi?"
Jaien tự tin nói: "Linh cẩu! Chúng là thợ săn có tổ chức mà!"
Doraemon xen vào: "Cá sấu! Chúng mạnh mẽ và cực kỳ nguy hiểm ở sông ngòi."
Suneo khẽ nhếch mép, tỏ vẻ đắc ý: "Các cậu đều sai cả. Đáp án là..."
Nhưng trước khi cậu kịp nói, Hajime, vẫn đang lặng lẽ ngồi nghe từ đầu, bất ngờ cất giọng: "Con người."
Không khí chợt im bặt. Tất cả quay lại nhìn Hajime, đôi mắt cậu ánh lên vẻ trầm tư và sắc lạnh. Peko, nằm kế bên, sủa lên một tiếng ngắn gọn như đồng ý.
Suneo ngỡ ngàng, không biết phản bác ra sao. Cậu lắp bắp: "Khoan đã... trước không nói những người khác, nhưng... Nobita, cậu nghĩ gì mà nói hà mã? Hà mã là động vật ăn cỏ mà!"
Nobita xoa đầu, ngượng ngùng: "À... tại mình thấy nó to quá, tưởng nó ăn thịt..."
Doraemon đứng ra giải thích: "Thực ra, Nobita cũng không hoàn toàn sai. Hà mã là loài ăn tạp, dù chủ yếu ăn thực vật, nhưng khi đói chúng cũng tranh giành thịt với cá sấu. Nhưng nếu xét về loài nào xứng đáng với tên gọi 'Vua Răng Nanh' thì chỉ có Suneo đúng. Đáp án là sư tử."
Jaien, vốn tò mò về mọi chuyện, hỏi tiếp: "Vậy còn Hồn Ma Giận Dữ thì sao? Chúng rốt cuộc là gì?"
Suneo lắc đầu, tỏ vẻ không chắc chắn: "Mình cũng không rõ lắm. Có thể đó chỉ là âm thanh vọng lại giữa các vách đá, tạo ra cảm giác ma quái chăng?"
Hajime, người vẫn giữ thái độ bình tĩnh từ đầu, gợi ý: "Có lẽ chúng ta nên hỏi người dân trong bộ lạc để biết thêm thông tin. Họ là người sống ở đây, chắc chắn sẽ hiểu rõ hơn."
Cả nhóm đồng tình, chia nhau ra hỏi thăm ý kiến của những người trong bộ lạc. Những câu chuyện kể từ nhiều góc nhìn khác nhau bắt đầu hé lộ những thông tin thú vị nhưng cũng đầy bí ẩn.
Sau một lát, nhóm bạn quay lại vị trí cũ để chia sẻ những gì mình biết được. Suneo, với phong thái phân tích quen thuộc, tổng hợp tất cả các thông tin:
"Từ lời kể của những người dân trong bộ lạc, Hồn Ma Giận Dữ là những bóng sáng vô định màu trắng lam xuất hiện dưới đáy vực sâu. Khi bị t·ấn c·ông, chúng sẽ tán loạn ra, nhưng sau một lúc lại xuất hiện như cũ. Âm thanh của chúng được miêu tả như tiếng gào thét tức giận, rất lớn và ám ảnh."
Cậu dừng lại, nhấn mạnh: "Chúng còn có khả năng phun ra khói độc và nước sôi. Ai hít phải khói độc thì sẽ c·hết hoặc lạc đường trong bóng tối. Nước sôi có thể làm bỏng rát da thịt. Đó là lý do chúng được gọi là 'giận dữ'."
Nghe vậy, cả nhóm chìm vào suy nghĩ. Nobita chậm rãi hỏi, vẻ bối rối: "Chúng biết phun khói độc và nước sôi... nhưng không biết đó là loài động vật gì nhỉ? Hay chúng là những hồn ma thật sự?"
Từng người cố gắng tưởng tượng hình dáng hoặc bản chất của những sinh vật kỳ bí này, nhưng không ai đưa ra được câu trả lời chính xác. Jaien, sau một hồi sốt ruột, bỗng vỗ tay lớn: "Thôi kệ đi! Đến lúc gặp thì chúng ta sẽ biết nó là gì. Giờ ngồi đây đoán cũng không ích gì!"
Cả nhóm gật đầu đồng tình, có lẽ đây là lựa chọn duy nhất của họ trong tình huống này. Shizuka lên tiếng, chuyển sang thử thách tiếp theo: "Vậy còn thử thách thứ ba? Sương mù kỳ lạ ấy, nó là gì?"
Suneo, lần này trông đầy tự tin, nhanh chóng giơ tay lên như thể đã tìm ra đáp án: "Cái này mình biết!"
Cả nhóm nhìn cậu đầy thán phục. Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, Suneo kiêu ngạo cười và bắt đầu giải thích: "Mình đoán là sương mù mà bọn mình nhìn thấy không phải là một làn sương thông thường. Nó có thể là một loại khí thể đặc biệt có khả năng gây ảo giác hoặc thậm chí chứa độc tố. Điều này giải thích tại sao những người từng vào đó đều không bao giờ trở về."
Cả nhóm nghe vậy đều gật gù tán đồng. Jaien đập mạnh tay vào vai Suneo: "Không ngờ cậu cũng thông minh phết đấy, Suneo!"
Doraemon cũng mỉm cười: "Nếu đúng như cậu nói, thì chúng ta cần chuẩn bị cẩn thận trước khi tiến vào."
Suneo, dù vẻ mặt đầy kiêu hãnh trước những lời khen ngợi, nhưng trong lòng vẫn có chút do dự. Từ thái độ của trưởng bộ lạc, cậu đoán rằng văn minh Bouwanko, nơi mà vị thần tồn tại, không phải chỉ đơn thuần là một nền văn minh cổ đại. Có lẽ họ còn tồn tại dưới một dạng thức nào đó, với trình độ phát triển cao hơn nhiều so với bộ lạc mà nhóm bạn đang ở.
Những người "không bao giờ trở về" từ làn sương có thể không phải vì họ đ·ã c·hết, mà vì họ đã chọn hoặc bị ép buộc ở lại trong khu vực của Bouwanko. Điều này khiến Suneo không khỏi cảm thấy hành trình phía trước đầy nguy hiểm.
Tuy nhiên, vì đây chỉ là suy đoán cá nhân, Suneo quyết định giữ lại trong lòng, không nói ra với cả nhóm. Thay vào đó, cậu chỉ khẽ mỉm cười, cố gắng thể hiện sự tự tin: "Yên tâm đi, với mình ở đây, chúng ta chắc chắn sẽ vượt qua được tất cả!"
Cả nhóm vui vẻ thưởng thức buổi tiệc bên bếp lửa ấm áp của bộ lạc. Trong khi mọi người đang hòa mình vào không khí lễ hội, Hajime bất ngờ được trưởng bộ lạc mời vào phòng nói chuyện riêng. Trước khi đi, cậu dừng lại, ánh mắt dõi theo Peko - chú chó đang vui đùa bên Nobita và trẻ em trong bộ lạc. Đôi mắt xanh lục của Hajime lóe lên ánh sáng mạnh mẽ trước khi cậu khuất dạng sau cánh cửa.
Buổi tối trôi qua trong tiếng cười và tiếng nhạc rộn ràng. Khi trời đã khuya, cả nhóm cùng dựng lều nghỉ ngơi bên bìa rừng. Mỗi người đều cảm thấy bình yên sau những ngày thám hiểm mệt mỏi.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời len qua tán cây, đánh thức cả nhóm. Họ tạm biệt người dân bộ lạc và cảm ơn họ đã chào đón nồng nhiệt. Sau đó, cả nhóm trở lại nơi con thuyền bị mắc cạn từ hôm trước.
Doraemon nhanh chóng rút từ Túi Thần Kỳ ba bảo bối: Khăn Trùm Thời Gian, Đèn Pin Tân Trang, và Loa Thôi Miên Vật Vô Tri Vô Giác. Cậu bắt đầu công việc sửa chữa và nâng cấp con thuyền:
Khăn Trùm Thời Gian được sử dụng để bao phủ con thuyền nhỏ, đưa nó quay về trạng thái ban đầu như lúc mới xuất xưởng.
Tiếp theo, Đèn Pin Tân Trang chiếu sáng từng phần của con thuyền, cường hóa vật liệu và các bộ phận, khiến chúng trở nên siêu cứng, chịu được va đập mạnh.
Cuối cùng, Loa Thôi Miên Vật Vô Tri Vô Giác được Doraemon dùng để "thôi miên" con thuyền, liên tục lặp lại:
"Ngươi là một con tàu có thể di chuyển trên mọi địa hình. Ngươi là một con tàu có thể di chuyển trên mọi địa hình..."
Khi công việc hoàn tất, Doraemon dùng Đèn Pin Phóng To để khôi phục kích thước của con thuyền về như cũ. Nhìn con thuyền mới tinh, chắc chắn, mọi người không giấu được sự ngạc nhiên. Doraemon mỉm cười giải thích:
"Bởi vì không biết hành trình tiếp theo sẽ ra sao, mình quyết định nâng cấp con thuyền để đảm bảo an toàn. Yên tâm đi, bây giờ vật liệu của nó còn cứng hơn cả kim cương, không cần lo v·a c·hạm đâu!"
Nghe vậy, cả nhóm đồng ý sử dụng con thuyền làm phương tiện chính cho hành trình tiếp theo. Họ nhanh chóng sắp xếp hành lý về chỗ cũ, chuẩn bị xuất phát.
Jaien, dù có chút không hài lòng vì cảm thấy mất đi "khí chất mạo hiểm" chỉ lẩm bẩm vài câu: "Đi thám hiểm mà cứ như đi du lịch thế này thì còn gì thú vị nữa..."
Nhưng khi nghĩ đến những thử thách vừa qua và viễn cảnh phải đối mặt với Vua Răng Nanh trên thảo nguyên, Jaien thở dài, ngồi vào ghế trong phòng lái, tiếp tục đảm nhiệm vai trò "thuyền trưởng".
Con tàu lướt nhẹ trên mặt sông, rồi bất ngờ chuyển sang lớp đất ven bờ mà không hề chậm lại, như thể nó đang lướt trên mặt nước.
Cả nhóm, ngoại trừ Jaien đang chăm chú xem bản đồ trong phòng lái, đều háo hức ngắm nhìn khung cảnh thảo nguyên xavan trải dài bất tận trước mắt. Những cánh đồng cỏ vàng óng ánh dưới ánh mặt trời, xen kẽ là những cụm cây bụi thưa thớt, tạo nên một bức tranh hoang dã sống động.
Nhìn qua ống nhòm, Shizuka phát hiện một đàn linh dương đầu bò đang uống nước bên một hồ nhỏ. Gần đó, một con tê giác đen to lớn, với cặp sừng cong hùng vĩ, thong thả nhấm nháp những bụi cây gai. Vẻ oai nghiêm của nó khiến cả nhóm trầm trồ, nhưng Doraemon không quên nhắc nhở về sự nguy cấp của loài này khi bị săn bắt vô tội vạ.
Trên nền cỏ xa xa, một bóng dáng nhanh nhẹn xé gió lao tới, làm đàn linh dương Thomson hoảng loạn chạy tán loạn. Đó là một con báo săn, với những bước chạy uyển chuyển như tia chớp. Nhóm bạn nín thở theo dõi từng bước săn mồi của nó, cảm nhận rõ sự khốc liệt của cuộc sống trên thảo nguyên.
Phía trên cao, một con kền kền râu lượn vòng trên bầu trời, ánh mắt sắc bén quan sát mặt đất. Với bộ lông vàng sẫm và đôi cánh rộng, nó mang một vẻ đẹp vừa đáng sợ vừa cuốn hút. Khi nghe Doraemon giải thích rằng loài chim này ăn xương bằng cách thả chúng xuống từ trên cao để đập vỡ, mọi người vừa kinh ngạc vừa thán phục sự thông minh của tự nhiên.
Gần một hồ nước khác, một đàn hồng hạc lội nhẹ trong nước, dáng vẻ thanh nhã với những chiếc cổ dài cong v·út và bộ lông hồng phớt tuyệt đẹp. Cảnh tượng ấy mang đến một nét nhẹ nhàng, dịu dàng giữa sự dữ dội của xavan.
Tất cả hòa quyện thành một bức tranh sống động của sự sống, nơi thiên nhiên hoang dã phô bày mọi vẻ đẹp kỳ vĩ lẫn sự khốc liệt của nó. Cả nhóm đều bị cuốn hút bởi những gì họ nhìn thấy, nhưng trong lòng ai cũng thấp thoáng một cảm giác hồi hộp về thử thách phía trước.
Suneo nhanh chóng phát hiện một bầy sư tử đang di chuyển trên một mảnh đá lớn gần đó. Những con sư tử nằm yên, mắt vàng rực sáng, quan sát con tàu với vẻ thận trọng. Mặc dù con tàu khá to lớn, nhưng nhờ sự cải tiến của Doraemon, nó di chuyển êm ái và không phát ra tiếng động mạnh, khiến các loài động vật không cảm thấy bị đe dọa. Chính điều này làm bầy sư tử không vội rời đi mà tò mò quan sát.
Đột nhiên, một con sư tử cái lấy đà, phóng mạnh lên không trung, hướng thẳng về phía con tàu. Trong tích tắc, Nobita, đang cầm Súng Gây Mê theo lời dặn của Doraemon, giật mình nhắm thẳng vào con thú và bắn. Tia gây mê trúng đích, khiến con sư tử cái rơi mạnh xuống đất, chỉ cách mép tàu vài centimet.
Tiếng rơi của con thú làm cả bầy sư tử bên dưới nổi giận. Chúng gầm lên, đôi mắt đỏ rực, nhanh chóng tản ra để bao vây con tàu. Từng con một tiến gần hơn, cơ bắp căng cứng, răng nanh lộ ra, chuẩn bị cho một cuộc t·ấn c·ông bất ngờ.
Jaien, nghe tiếng gầm gừ, lập tức chạy từ phòng lái xuống, hét lớn: "Để mình xử lý đám này!"
Nhưng trước khi Jaien kịp làm gì, Doraemon đã vội vàng ngăn lại: "Khoan đã! Con tàu này sau khi được nâng cấp đã có thêm một số chức năng mới. Tất cả đều được cài đặt trong phòng lái. Jaien, cậu mau quay lại và kích hoạt nó!"
Nghe vậy, Jaien ngớ người. Cậu chợt nhớ lại lúc nãy khi ở trong phòng lái, mình có thấy vài nút bấm lạ, nhưng do không biết chúng làm gì nên cậu không dám thử. Không chần chừ thêm, Jaien quay đầu chạy nhanh về phòng lái, vừa chạy vừa hét: "Rồi! Để mình kích hoạt ngay!"
Bên ngoài, bầy sư tử càng lúc càng tiến sát hơn. Một con sư tử đực to lớn, với bờm đen dày phủ quanh đầu, bước lên dẫn đầu. Nó gầm lên một tiếng vang dội, như ra hiệu cho cả bầy chuẩn bị t·ấn c·ông.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thông báo nhỏ: Tác sẽ đi công tác trong hai ngày tới, nên có thể sẽ ra chương mới hoặc không, tùy vào tác còn đủ sức không. Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ!