Đồng Thời Xuyên Qua: Bắt Đầu Từ Doraemon.

Chương 60: Vua Răng Nanh cùng hoàng tử.




Chương 60: Vua Răng Nanh cùng hoàng tử.
Jaien chạy vội về phòng thuyền trưởng, nơi đặt bánh lái. Trước mặt cậu giờ đây xuất hiện tám nút bấm mới, mỗi nút mang một biểu tượng khác nhau: bọ hung, cánh diều, xe đua, kỵ sĩ, sư tử, pháo hoa, lâu đài và áo giáp. Mồ hôi lấm tấm trên trán, Jaien căng thẳng đánh giá từng biểu tượng, cố gắng tìm hiểu ý nghĩa của chúng. Sau một hồi lưỡng lự, cậu quyết định nhấn vào nút có hình bọ hung.
Ngay lập tức, toàn bộ con tàu rung chuyển mạnh mẽ. Tiếng bánh răng v·a c·hạm và động cơ gầm rú vang lên, khiến cả nhóm cùng đàn sư tử bên ngoài kh·iếp sợ. Doraemon và các bạn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì con tàu bắt đầu biến hình.
Từng mảnh giáp bên ngoài tàu dần tái cấu trúc, từng lớp kim loại đen bóng mạnh mẽ ghép lại thành một cơ thể khổng lồ. Chẳng mấy chốc, con tàu hóa thành một con bọ hung khổng lồ với cặp càng sắc nhọn và đôi cánh cứng cáp. Đôi mắt phát sáng đỏ rực, phát ra ánh nhìn đầy uy lực.
Âm thanh động cơ bùng nổ, phát ra tiếng rền vang, làm đám động vật xung quanh, bao gồm cả bầy sư tử, sợ hãi bỏ chạy tán loạn. Tuy nhiên, con sư tử đực đầu đàn không nao núng. Nó đứng nguyên tại chỗ, gầm vang một tiếng như muốn thách thức, cố dọa đi cỗ máy trước mặt. Nhưng con bọ hung không hề lùi bước.
Đột nhiên, động cơ bên trong bọ hung tăng tốc. Nó nhảy lên cao rồi đập mạnh xuống đất. Cú v·a c·hạm khiến cả mặt đất rung chuyển. Những tiếng động đinh tai nhức óc vang lên, làm bầy sư tử giật mình lùi lại. Bên trong, cả nhóm bạn không kịp chuẩn bị nên té ngã lung tung.
"Jaien! Cậu làm gì vậy?!" Doraemon hét lớn, cố gắng giữ thăng bằng.
Trong phòng lái, Jaien hoàn toàn hoảng loạn. Sau khi bấm nút, mọi thứ bên trong phòng điều khiển cũng thay đổi theo hình dạng của bọ hung. Các cần gạt, bánh lái và nút bấm giờ đây biến thành những cấu trúc kỳ lạ, giống như bộ phận điều khiển của một cỗ máy khổng lồ.
"Tớ đâu có biết mấy thứ này làm gì đâu!" Jaien hét lên, tay luống cuống nắm lấy một cần gạt. Nhưng thay vì điều khiển con bọ hung, cậu lại vô tình kích hoạt cặp càng khổng lồ, khiến chúng va mạnh xuống đất, tạo ra thêm một cú chấn động nữa.
Bên ngoài, bầy sư tử càng hoảng loạn hơn, những con yếu thế đã bắt đầu bỏ chạy khỏi khu vực. Chỉ còn lại con sư tử đực đầu đàn vẫn ngoan cường đứng đối mặt với cỗ máy khổng lồ. Nó gầm lớn một tiếng nữa, như muốn khẳng định quyền làm chủ lãnh thổ của mình.
Shizuka và Nobita cố gắng đứng dậy, bám vào mép cửa sổ để quan sát. Suneo, với vẻ mặt xanh xao, hét lớn:
"Jaien! Cậu làm ơn đừng có đập nữa, bọn mình sắp rớt khỏi đây rồi!"
Doraemon lấy lại bình tĩnh, nói lớn qua bộ đàm kết nối với phòng lái: "Jaien! Cậu hãy tìm bảng chỉ dẫn! Nó sẽ hướng dẫn cậu cách điều khiển con tàu trong trạng thái này!"
Jaien hốt hoảng, lục lọi xung quanh. Đúng như Doraemon nói, cậu tìm thấy một bảng điều khiển nhỏ có các biểu tượng và hướng dẫn sử dụng. Sau vài giây đọc lướt, cậu hiểu ra rằng bộ phận điều khiển mới nằm ở phần trung tâm, ngay trên đầu bảng điều khiển chính.
"Rồi! Mình biết rồi! Để mình thử lại!" Jaien hét lớn, cố gắng trấn tĩnh.
Cậu nhanh chóng điều chỉnh các cần gạt, giảm tốc độ động cơ và đưa con bọ hung vào trạng thái đứng yên. Lớp giáp sắt của cỗ máy phát ra ánh sáng nhẹ, như báo hiệu nó đã sẵn sàng phòng thủ.
Bên ngoài, con sư tử đực nhận thấy đối thủ khổng lồ không có ý định t·ấn c·ông thêm, cuối cùng cũng quay đầu, dẫn cả bầy sư tử rút lui vào bụi cây.
Khi mọi thứ đã trở lại yên tĩnh, nhóm bạn thở phào nhẹ nhõm. Doraemon, mặt đầy nghiêm túc, bước vào phòng lái:

"Jaien, cậu phải cẩn thận hơn. Mấy chức năng này không chỉ để chơi đâu, mà là để bảo vệ mọi người. Chúng ta còn nhiều thử thách phía trước, đừng kích hoạt bừa bãi nữa!"
Jaien gãi đầu, cười ngượng: "Mình xin lỗi, mình chỉ muốn thử một chút thôi..."
Con tàu, vừa trở về hình dạng ban đầu, tiếp tục hành trình về phía vực Odoron. Khung cảnh hai bên dần chuyển từ đồng cỏ rộng lớn sang những mảnh đất đá gồ ghề, cây cối thưa thớt. Nhưng chỉ một lúc sau, bầu trời bắt đầu tối lại, những đám mây đen cuồn cuộn xuất hiện, che kín cả ánh mặt trời. Từng tia sét xé ngang bầu trời, âm thanh của nó vọng lại như tiếng gầm rú của một con thú khổng lồ.
Trong phòng khách, cả nhóm đang thư giãn thì bất ngờ bị thu hút bởi cảnh tượng bên ngoài. Doraemon, đứng cạnh cửa sổ, cau mày đánh giá:
"Thật kỳ lạ, thời tiết tại đây không giống như sắp mưa bình thường. Không khí ban nãy vẫn còn rất ổn định mà."
Nobita, đứng gần đó, gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, hơn nữa, đám động vật trên thảo nguyên trước đó cũng không có dấu hiệu gì là sắp xảy ra bão cả. Đây có gì đó rất bất thường."
Khi cả nhóm đang băn khoăn, một tiếng hét lớn của Suneo từ phòng lái vọng xuống, khiến mọi người giật mình.
"Có chuyện gì thế?!" Shizuka hốt hoảng hỏi.
Không chờ đợi, cả đám lập tức chạy lên phòng lái. Nobita chạy trước tiên, theo sau là Peko và những người khác. Khi vừa đến nơi, cảnh tượng trước mặt khiến họ chững lại. Jaien và Suneo đang ôm chặt lấy nhau, run rẩy như nhìn thấy ác quỷ. Nobita, không giấu được sự lo lắng, hỏi gấp:
"Hai cậu làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?"
Suneo, môi run run, chỉ tay ra ngoài cửa kính, giọng yếu ớt:
"Là… là Vua Răng Nanh."
Nobita, ngơ ngác không hiểu: "Hả? Cái gì cơ?"
Trước khi Suneo kịp trả lời, tiếng hét của Shizuka vang lên từ phía sau. Cô ngồi bệt xuống sàn, đôi mắt mở to, ánh lên vẻ hoảng loạn. Doraemon, cùng với Nobita và những người còn lại, nhanh chóng nhìn theo hướng ánh mắt của cô.
Ngay lập tức, cảnh tượng bên ngoài làm tất cả sững sờ. Một cơn bão khổng lồ, nhưng không chỉ là gió và sấm sét thông thường. Trong màn mây đen cuồn cuộn, từng tia sét đan xen tạo thành một sinh vật khổng lồ. Ngoại hình của nó trông như một con sư tử khổng lồ, nhưng đầy uy nghiêm và đáng sợ. Đôi mắt của nó là hai vùng ánh sáng trắng chói lòa, quét ngang qua con tàu như muốn dò xét từng người.
Thân hình khổng lồ của Vua Răng Nanh bao phủ cả bầu trời, mỗi bước chân của nó dường như tạo ra đ·ộng đ·ất, làm con tàu lắc lư không ngừng. Những tiếng gầm trầm đục vang lên từ sinh vật mây đen, như tiếng sấm kéo dài vô tận.
Peko, đứng trước mặt Nobita, gầm gừ, nhưng trong ánh mắt của chú chó cũng lộ rõ sự bất an cùng sợ hãi. Nobita, khuôn mặt tái mét, ôm chặt Doraemon:
"Doraemon! Mau dùng bảo bối của cậu để xử lý nó đi!"

Doraemon cũng không giấu được vẻ hoang mang. Cậu vội vàng lục Túi Thần Kỳ, lấy ra Đèn Pin Thu Nhỏ và chiếu thẳng vào con quái vật. Nhưng tia sáng từ đèn pin, vốn có thể thu nhỏ mọi thứ, chỉ lướt qua thân hình khổng lồ của Vua Răng Nanh mà không gây bất kỳ tác động nào.
"Không có tác dụng! Là do nó quá lớn, hay đây là một loại sinh vật đặc biệt?" Doraemon lo lắng lẩm bẩm.
Trong lúc đó, Nobita hoảng loạn, moi hết các bảo bối từ túi Doraemon ra, vừa thử vừa ném loạn xạ vào con quái vật. Từ Búa Cao Su, Cánh Tay Robot, đến Hồ Dán Siêu Dính, tất cả đều trở nên vô dụng.
Shizuka, quỳ gối trên sàn, đôi mắt rưng rưng: "Làm sao bây giờ? Chúng ta không thể chống lại nó được..."
Suneo và Jaien, vẫn ôm chặt lấy nhau, run rẩy: "Đây là Vua Răng Nanh thật sao? Không lẽ đó là thử thách đầu tiên chúng ta phải vượt qua?!"
Hajime đứng bên cạnh cửa sổ, ánh mắt lặng lẽ nhìn con quái vật khổng lồ đang tiến gần. Trong đôi mắt xanh lục của cậu lóe lên tia sáng kỳ lạ, nhưng cậu không nói gì, chỉ im lặng quan sát, như đang chờ đợi điều gì.
Trong lúc mọi người chìm trong tuyệt vọng, một ánh sáng xanh lục mạnh mẽ bỗng bùng nổ trên bầu trời. Ánh sáng rực rỡ đến mức mọi thứ xung quanh như ngừng lại trong khoảnh khắc.
Từ trong ánh sáng, một chiến binh đầu chó khổng lồ xuất hiện. Toàn thân nó được bao phủ bởi lớp đá đá xám và lớp hào quang xanh lục trong suốt, cứng cáp như một pho tượng thần thánh. Đôi tay của chiến binh bắt chéo trước ngực, rồi từ từ hạ xuống, ánh sáng xanh lóe lên quanh người nó, mang theo sức mạnh và vẻ uy nghiêm kỳ lạ.
Nobita, trong khoảnh khắc ấy, thốt lên: "Đó... đó là bức tượng thần mà chúng ta đã thấy ở trong hình!"
Tượng thần chỉ tay, từng tia sét vàng xuất hiện trên bầu trời, xé rách trời tối. Tuy nhiên, khi những tia sét vàng từ trên bầu trời lao thẳng vào Vua Răng Nanh, con quái vật khẽ gầm lên một tiếng. Chỉ bằng âm thanh ấy, hàng trăm tia sét vàng tan biến như hạt mưa bị thổi bay.
Chiến binh đầu chó, dù uy nghiêm là vậy, cũng không thể đứng vững trước sức mạnh của con quái vật. Nó b·ị đ·ánh vỡ tan thành hàng trăm mảnh, ánh sáng xanh lục từ từ tắt đi, chỉ để lại sự im lặng đầy sợ hãi của nhóm bạn.
Cơn bão xung quanh Vua Răng Nanh dần dịu đi, không còn cuồng nộ như trước. Từng ánh chớp yếu ớt lóe lên giữa bầu trời mờ tối, phản chiếu ánh mắt uy nghiêm của con quái vật khổng lồ. Nó đứng đó, không tiến, không lùi, chỉ chăm chú nhìn nhóm bạn nhỏ bé đang run rẩy bên dưới.
Suneo, đứng bất động, khuôn mặt trắng bệch, đột nhiên lẩm bẩm:
"Chẳng lẽ… không… ba thử thách, ba mạng người…"
Jaien, ngồi gần, lặng người khi nghe thấy. Như chợt hiểu ra điều gì, cậu hít một hơi thật sâu, ánh mắt sáng lên sự quyết tâm. Cậu bật dậy, đối diện với ánh nhìn lạnh lẽo của Vua Răng Nanh, gào lớn:
"Ê, Vua Răng Nanh! Có phải chỉ cần một mạng người, ngài sẽ thả những người khác đi đúng không?"

Con quái vật không trả lời, chỉ có cơn gió nhẹ đi đôi chút, như một lời thừa nhận.
Jaien, đôi vai run rẩy nhưng giọng nói vang dội: "Vậy thì ăn ta đi! Ta béo nhất, thịt ta sẽ ngon nhất. Hãy thả họ ra!"
Cả nhóm đồng loạt há hốc miệng, không thể tin vào tai mình. Suneo, như vừa bừng tỉnh, hét lên phản đối:
"Không, ăn tôi đi! Ngài mạnh mẽ và cao quý như vậy, hẳn chỉ xứng đáng với một người thông minh như tôi. Bộ não của tôi chắc chắn sẽ là món ăn tuyệt vời!"
Jaien, quay phắt lại, giận dữ mắng:
"Im đi, Đồ Mỏ Nhọn! Tất cả là lỗi của tớ! Tớ là người khăng khăng muốn đi thám hiểm, tớ phải chịu trách nhiệm!"
Suneo, không chịu thua, gào lên: "Cậu mới là người nên im! Chính tớ đã đánh giá sai độ khó của ba thử thách. Nếu ai phải trả giá, thì đó phải là !"
Hai người cãi vã, tiếng hét lẫn vào âm thanh gào thét của gió bão. Doraemon lục tung Túi Thần Kỳ, tìm kiếm bất kỳ bảo bối nào có thể cứu nguy, nhưng gương mặt cậu lộ rõ sự hoang mang, tuyệt vọng.
Nobita, đứng lặng nhìn đám bạn mình. Ánh mắt cậu dần hiện lên vẻ quyết tâm. Cậu bước chậm về phía Shizuka, đôi tay bất ngờ ôm lấy cô.
"Shizuka…" Giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng trong đó chứa đựng hàng ngàn nỗi niềm. "Cậu phải sống thật tốt. Trở thành một người phụ nữ xinh đẹp, tìm một người như Dekisugi để kết hôn, có một gia đình hạnh phúc, sinh những đứa trẻ đáng yêu và nuôi chúng thành người tài. Hãy sống một cuộc đời mà cậu luôn mơ ước… vì tớ không thể đi cùng cậu nữa."
Shizuka, bàng hoàng, chưa kịp phản ứng, nước mắt đã lăn dài trên má, thì Nobita đã rút Đèn Pin Thu Nhỏ, chiếu lên cô cùng cả nhóm bạn. Trước ánh mắt sửng sốt của mọi người, cậu thu nhỏ tất cả lại, nhốt vào một chiếc bình thủy tinh mà Doraemon vừa vô tình ném ra ngoài.
Nobita, bàn tay run rẩy, đặt chiếc bình nhỏ vào miệng của Peko, giọng nói nghẹn ngào: "Peko… cậu hãy đưa họ đến nơi an toàn. Cậu là chú chó tốt nhất mà mình từng biết. Làm ơn, bảo vệ họ."
Trước ánh mắt không thể tin nổi của nhóm bạn, Nobita quay người, chạy về phía Vua Răng Nanh. Cậu hét lớn, giọng run run nhưng đầy dũng cảm:
"Vua Răng Nanh! Giờ chỉ còn mình tôi. Ăn tôi đi! Nhưng xin hãy để họ được an toàn!"
Cậu dang rộng hai tay, nhắm mắt lại, sẵn sàng đối mặt với số phận. Nhưng ngay khi cậu chuẩn bị đón nhận điều không thể tránh khỏi, một tia sáng từ phía sau chiếu thẳng vào người cậu. Nobita, kinh ngạc quay đầu, thấy Peko đứng thẳng như con người, cầm trên tay Đèn Pin Thu Nhỏ.
Peko cất giọng, trầm ấm và đầy uy nghiêm: "Xin lỗi, Nobita. Mình đã giấu thân phận của mình lâu nay. Nhưng đây là trách nhiệm của mình, không phải của cậu."
Cả nhóm trong chiếc bình thủy tinh, giờ nhỏ bé, nhìn chằm chằm vào Peko. Shizuka nức nở, Jaien và Suneo c·hết lặng, Doraemon vẫn đang tìm bảo bối, chỉ có Hajime bình tĩnh quan sát.
Nobita, trong nỗi kinh ngạc, lắp bắp: "Peko… cậu biết nói chuyện? Cậu là ai?"
Peko, đôi mắt sáng lên sự nghiêm nghị, nhưng không trả lời Nobita:
"Xin chào, vị vua cao quý." Chú chó quay về phía Vua Răng Nanh, cúi đầu cung kính. "Tôi là Kuntaku, hoàng tử đời thứ 108 của vương quốc Bouwanko. Mọi chuyện xảy ra ở đây đều là lỗi của tôi. Nếu cần một mạng người, xin hãy lấy mạng tôi. Thịt của tôi cao quý hơn bất kỳ ai ở đây. Tôi cầu xin ngài hãy để họ rời đi bình an."
Cơn bão quanh Vua Răng Nanh dừng hẳn. Con quái vật khổng lồ cúi xuống, đôi mắt vàng rực chiếu thẳng vào Peko, như đang đánh giá lời nói và trái tim của chú chó. Không gian lặng đi, cả đất trời như đọng lại, chờ đợi quyết định của vị thần thiên nhiên đầy quyền uy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.