Chương 61: Con đường.
Cả nhóm nín thở, hồi hộp chờ đợi lời phán quyết. Vua Răng Nanh, con quái vật khổng lồ uy nghi, cuối cùng mở miệng, để lộ hàm răng sắc bén sáng lóa như những thanh kiếm khổng lồ. Giọng nói trầm thấp, uy nghiêm của nó vang lên:
"Rất tốt. Các ngươi thông qua."
Nói xong, thân hình khổng lồ của Vua Răng Nanh dần tan biến vào hư vô, như thể chưa từng tồn tại. Cơn bão cũng ngừng lại, trả lại bầu trời trong xanh cùng ánh mặt trời chiếu sáng. Nhưng những dấu vết mà nó để lại - những vết nứt trên mặt đất, cây cối đổ rạp và những ánh mắt hoang mang của các loài động vật xung quanh - nhắc nhở mọi người rằng đó không chỉ là một ảo giác.
Peko, hay nên gọi là Kuntaku thở phào nhẹ nhõm. Cậu quỳ sụp xuống đất, đôi mắt ánh lên những cảm xúc hỗn độn. Trong khoảnh khắc đối diện với Vua Răng Nanh, ký ức về gia đình, những người bạn thân thiết, lời hẹn thề với người yêu và cả thù hận đối với kẻ đã g·iết cha mình, c·ướp đi ngôi vua, ùa về như dòng thác cuốn. Nhưng tất cả, từ nỗi sợ hãi đến nỗi đau, đều tan biến theo lời phán quyết của vị thần sấm sét. Giờ đây, trong lòng Kuntaku, chỉ còn lại sự hổ thẹn vì đã giấu giếm thân phận, cùng sự biết ơn sâu sắc dành cho nhóm bạn.
Doraemon, giữ vẻ nghiêm túc, dùng Vòng Xuyên Thấu đưa cả nhóm thoát khỏi bình thủy tinh. Khi cả nhóm trở lại mặt đất bằng phẳng, cậu dùng Đèn Pin Phóng To để đưa mọi người trở về kích thước ban đầu.
Jaien và Suneo, vừa lấy lại bình tĩnh, liền lao về phía Kuntaku, khuôn mặt tràn đầy tò mò và lo lắng.
"Kuntaku! Cậu là ai thực sự? Chuyện này là sao? Tại sao cậu lại giấu tụi mình chứ?" Jaien hỏi dồn dập, giọng điệu vẫn còn lẫn chút giận dữ.
Suneo, dù sợ hãi không kém, cũng chen vào: "Cậu làm bọn tớ đứng tim đấy! Đừng nói là chuyện này còn chưa kết thúc nữa nhé!"
Trong khi đó, Shizuka bật khóc, chạy tới ôm chầm lấy Nobita. Cô nức nở: "Nobita, cậu ngốc lắm! Sao có thể nghĩ đến việc hy sinh như vậy chứ? Tớ sẽ không tha thứ cho cậu nếu cậu làm điều đó một lần nữa!"
Nobita, đỏ mặt, lúng túng gãi đầu, cố gắng an ủi:
"Tớ chỉ muốn bảo vệ mọi người thôi mà… Tớ đâu có nghĩ gì nhiều…" Nhưng trong ánh mắt cậu ánh lên vẻ cảm kích khi thấy mọi người đều an toàn.
Doraemon, đứng phía xa, đang bận rộn tìm kiếm thêm bảo bối để canh gác xung quanh, đề phòng bất kỳ nguy hiểm nào xuất hiện. Đồng thời, cậu cũng không ngừng dùng các công cụ để quét toàn bộ khu vực, hy vọng tìm được dấu vết của Vua Răng Nanh hoặc bất kỳ thứ gì liên quan đến thử thách tiếp theo.
Trong khi đó, Hajime đứng lặng lẽ phía sau. Đôi mắt của cậu, một bên xanh lam sâu thẳm, một bên lục bích sáng rực, quan sát toàn bộ nhóm bạn. Không ai nhận ra ánh nhìn sắc bén của cậu, như thể đang đánh giá mọi người một cách thấu suốt. Sau đó hài lòng gật đầu, như đang tán thưởng cả nhóm.
Sau khi mọi chuyện tạm lắng, Hajime quyết định lấy cớ làm bánh ngọt để an ủi mọi người, nhanh chóng trốn vào trong bếp. Khẽ thở dài và xoa mặt để bình ổn cảm xúc. Cậu mỉm cười, nhưng nụ cười ấy có chút gượng gạo, như thể để che giấu sự bất an trong lòng.
Đưa mắt nhìn quanh căn bếp yên tĩnh, Hajime chợt nhận ra trong phòng không chỉ có mình cậu mà còn hiện diện hai thực thể khác. Cậu buông lời bực bội, như đang cố xua đi áp lực trong lòng: "Hai vị đúng là hại khổ ta mà."
Thần Hòa Bình, đứng bên cạnh, lập tức quay đầu sang hướng khác, giả vờ như không nghe thấy lời than phiền. Bộ dáng của thần như một đứa trẻ nghịch ngợm b·ị b·ắt quả tang, huýt sáo nhè nhẹ, càng làm Hajime thêm mệt mỏi. Còn vị kia, chỉ nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời của cậu, nhưng biểu hiện vẫn giữ sự điềm tĩnh, không lộ chút cảm xúc nào.
Hajime đánh giá kỹ vị thần mới xuất hiện này. Hình dáng của hắn mang nét tương đồng với Kuntaku, nhưng lại có sự cao lớn và trưởng thành hơn. Bộ lông xám bạc sáng lên như ánh trăng, toát ra khí chất mạnh mẽ của một quân vương. Hắn mặc một bộ quần áo trắng tinh khôi, được trang trí bằng những viên đá quý sắp xếp tinh tế, tựa như thể hiện sự phồn vinh và rực rỡ của một vương quốc huy hoàng.
Đặc biệt hơn cả, trên vai hắn là một chiếc áo choàng được tạo từ làn sương trắng, lơ lửng và huyền ảo, nhẹ nhàng dao động như hòa quyện cùng không gian. Điều khiến Hajime chú ý nhất là con mèo đen nhỏ nằm lười biếng trong tay vị thần. Nếu nhìn kỹ, chú mèo này mang dáng vẻ giống hệt Vua Răng Nanh, chỉ là không có uy thế kinh người của nó.
Hajime hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, ánh mắt cậu ngập tràn tò mò và cẩn trọng:
"Ngài… ta nên xưng hô Ngài thế nào đây?"
Vị thần gật đầu nhẹ, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng hàng triệu câu chuyện, giọng nói trầm ấm, bình hòa:
"Bouwanko Kami."
Hajime nghe vậy, trong lòng thầm thốt lên một tiếng "Quả nhiên" nhưng mặt vẫn cố giữ bình tĩnh. Cậu quay sang nhìn Thần Hòa Bình, ánh mắt đầy ý tứ:
"Vậy ra ngài chính là Koya Kami."
Thần Hòa Bình, lần này không lảng tránh nữa, chỉ khẽ gật đầu xác nhận, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ trêu chọc như muốn nói: "Ngươi biết rồi thì sao chứ?"
Hajime cười nhạt, lòng tràn đầy cảm giác mệt mỏi, vừa như muốn tranh cãi, vừa như muốn thở dài bất lực. Nhưng dù sao, cậu cũng hiểu rằng mình không có lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận thực tế kỳ lạ này.
Hajime khẽ nhắm mắt, cảm giác mệt mỏi không chỉ đến từ thể chất mà còn từ tâm trí. Cậu quay sang Koya Kami, vị thần vẫn điềm nhiên, nâng vai lắc đầu như muốn nói: "Ta cũng bất lực."
Hajime thở dài, không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu trong ngày. Cậu không muốn trách móc, nhưng sự thật thì rõ ràng: Koya Kami chính là nguyên nhân chính dẫn đến tình cảnh hiện tại. Tuy không thể đổ toàn bộ lỗi cho vị thần này, nhưng những thử thách mà nhóm đang đối mặt đều bắt nguồn từ sự hiện diện của thần.
Hajime ngẩng đầu nhìn lại Koya Kami, một thực thể mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng nổi. Theo như cậu được biết, Koya Kami đã chạm đến cấp bậc "Thế Giới" một tồn tại được coi là vô địch trong phạm vi một vũ trụ. Nhưng để tiến thêm một bước lên cấp bậc "Duy Nhất" thần sẽ cần hợp nhất tất cả các bản thể của mình từ mọi vũ trụ trong đa nguyên, trở thành tuyệt đối và không có gì sánh ngang.
Nếu tiến xa hơn, ở cấp bậc "Vô Hạn" thần sẽ phân tách bản thân thành vô số tồn tại, lan tỏa sức mạnh của mình khắp toàn bộ đa nguyên vũ trụ. Và đỉnh cao cuối cùng, "Siêu Thoát" là vượt qua tất cả, thoát khỏi mọi ràng buộc và giới hạn.
Trong khi đó, Bouwanko Kami, vị thần mà Hajime vừa đối mặt, đã đạt đến "Vô Hạn." Thần tình cờ bắt gặp Koya Kami và Hajime khi đang quan sát địa cầu và từ đó, mọi chuyện trở nên phức tạp. Bouwanko Kami, với tư cách một thực thể vượt trội, đã tạo ra những thử thách mà nhóm bạn phải đối mặt.
Trong nguyên tác, hành trình của nhóm bạn đơn thuần là giúp Kuntaku (Peko) giành lại vương vị, bảo vệ thế giới khỏi âm mưu c·hiến t·ranh của tên đại thần. Nhưng lần này, do nhóm bạn khởi hành với mục tiêu khám phá pho tượng thần bí, Bouwanko Kami hiểu nhầm rằng họ đang tìm cách bái kiến thần. Điều này dẫn đến việc thần thiết lập các thử thách để "xem xét tư cách" của họ.
Thực tế, số lượng và độ khó của các thử thách đã được giảm xuống đáng kể. Nếu không, ngay từ khi vừa đặt chân đến châu Phi, nhóm bạn sẽ phải đối mặt với những thử thách kinh khủng tương tự như Vua Răng Nanh, hoặc thậm chí còn tàn khốc hơn.
Nhưng Hajime biết rõ, nếu nhóm bạn vượt qua tất cả thử thách và gặp được thần, họ sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng từ Bouwanko Kami - một phần thưởng mà đến giờ không ai biết được.
Hajime thầm nghĩ về hành trình vươn đến sức mạnh của các thực thể như hai vị thần trước mặt. Từ Phàm Trần, bước lên Siêu Phàm, rồi đạt đến Truyền Thuyết và Thần Thánh, đây đã là giới hạn của phần lớn sinh linh. Nhưng để tiến đến cảnh giới của Koya Kami hoặc Bouwanko Kami, đó là điều gần như không tưởng. Những cấp bậc sau như Duy Nhất, Vô Hạn và Siêu Thoát chỉ được nhắc đến như kỳ tích.
Hệ thống cấp bậc này quá phức tạp, đến mức có thể viết thành cả một tòa thư viện. Nhưng với Hajime, điều cậu quan tâm hơn cả lúc này là làm sao đưa nhóm bạn mình vượt qua hành trình đầy gian nan và liệu có cách nào để làm sáng tỏ mục đích thực sự của hai vị thần trước mặt cậu.
Hajime, trong lòng ngổn ngang, khẽ nhếch môi cười khổ, nói nhỏ đủ để chỉ bản thân nghe thấy:
"Thần thánh… nhưng cũng chẳng khác gì trẻ con cả."
. . .
Bên ngoài, nhóm bạn quây quần quanh bàn lửa trại, lắng nghe Kuntaku kể lại câu chuyện của mình. Ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt mỗi người, tạo nên bầu không khí trầm lắng. Kuntaku, nay đã quay về hình dạng thật, kể về xuất thân, lý do cậu phải rời bỏ vương quốc và mục tiêu tìm đường trở lại.
Kuntaku đau khổ và tức giận khi kể chi tiết hơn về cái bẫy mà Daburanda, kẻ phản bội đội lốt thần thánh, đã giăng ra. Tên đại thần này không chỉ đổ oan cho Kuntaku tội hành thích quốc vương, mà còn vu khống cậu m·ưu đ·ồ soán ngôi. Sau cuộc t·ruy s·át, Kuntaku may mắn thoát được nhưng lại lạc lối, không biết làm sao để trở về, cho đến khi gặp nhóm Nobita.
Sau khi nghe xong, nhóm bạn im lặng một lúc lâu, tiêu hóa hết lượng thông tin khổng lồ. Lúc này, Kuntaku đỏ mặt khi nhận lấy bộ trang phục mà Doraemon đưa cho. Khi giả làm chó, cậu chẳng mấy bận tâm chuyện ăn mặc, nhưng giờ quay lại hình dạng thật, không mặc gì khiến cậu cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Dường như cảm giác này không khác gì một người bình thường đi khắp nơi mà không mảnh vải che thân.
Nobita xoa cằm, cố tổng hợp lại toàn bộ câu chuyện:
"Vậy là… Daburanda gài bẫy cậu, khiến cậu bị vu oan hãm hại, còn hắn thì định chiếm lấy ngôi vua và quyền lực. Cậu thì vừa thoát c·hết vừa lạc mất đường về. Nhưng may là cậu đã gặp bọn tớ!"
Suneo, dù hiểu rõ câu chuyện, vẫn không giấu được lo lắng:
"Nhưng Kuntaku này… vậy Vua Răng Nanh và pho tượng thần là gì? Chúng có liên quan đến vương quốc của cậu không?"
Kuntaku ngập ngừng, sờ vào dây chuyền trên cổ như để tự trấn an:
"Pho tượng thần thực ra là một v·ũ k·hí bí mật của vương quốc, được truyền qua các đời vua. Nhưng nó không phải ai cũng có thể sử dụng. Chỉ khi được chính pho tượng thừa nhận thì nó mới phát huy sức mạnh. Nó giống như hình chiếu ba chiều ở thế giới của các cậu, nhưng cao cấp và phức tạp hơn rất nhiều."
Cậu tiếp tục, đôi mắt hơi mờ đi vì bối rối:
"Còn Vua Răng Nanh... mình không biết nó là gì. Trong ký ức của mình, thử thách cho những người muốn đến vương quốc Bouwanko trước đây không quá đáng sợ. Thậm chí những con vật mà họ gặp đều là sư tử, như Suneo đã đoán."
Jaien đứng bật dậy, giọng nói đầy quyết tâm: "Mặc kệ nó là gì, mình nhất định sẽ giúp cậu, Kuntaku!"
Kuntaku ngạc nhiên, ánh mắt ánh lên sự xúc động: "Jaien…"
Jaien nghiêm mặt nhìn cả nhóm:
"Nếu các cậu sợ hãi, thì hãy quay về đi. Mình sẽ ở lại giúp cậu ấy. Cậu ấy đã cứu mình một mạng, không lý nào mình lại bỏ rơi cậu ấy!"
Nobita cũng gật đầu đồng tình. Thật ra, Kuntaku không chỉ cứu cả nhóm lần này mà còn nhiều lần khác, đặc biệt là trong cuộc khám phá hang động ở hành tinh Koya Koya trước đó. Cậu ấy không chỉ là bạn mà còn là người mà nhóm đã nhận nuôi và xem như thành viên trong gia đình.
Doraemon, thấy nhóm bạn lấy lại được tinh thần sau những sự kiện kinh hoàng trước đó, cũng muốn hòa mình vào bầu không khí lạc quan ấy. Nhưng mèo máy nhanh chóng nhớ ra thực trạng:
"Mọi người đều đã rất mệt rồi. Tốt hơn hết là chúng ta nên nghỉ ngơi trước, sau đó chuẩn bị thật tốt cho hành trình tiếp theo."
Jaien, định phản đối, nhưng bụng cậu bất ngờ kêu lên. Cả nhóm bật cười. Shizuka cúi nhìn bộ quần áo lấm lem của mình, ngượng ngùng:
"Tớ cũng muốn đi tắm một chút..."
Nhìn thấy sự mệt mỏi và lo lắng vẫn còn trong ánh mắt mọi người, Kuntaku cảm thấy áy náy. Cậu định nói điều gì đó, nhưng Doraemon đã nhanh chóng lấy ra Đồng Hồ Ngưng Đọng Thời Gian, giơ lên và tuyên bố:
"Chỉ cần để thời gian đứng yên, chúng ta có thể nghỉ ngơi thoải mái và chuẩn bị cho hành trình tiếp theo."
Lời nói của Doraemon khiến mọi người vui mừng đồng ý. Trong khoảnh khắc đó, cả nhóm nhận ra rằng dù hành trình có gian nan đến đâu, miễn họ còn có nhau, thì mọi thử thách đều có thể vượt qua.