Chương 62: Không bình thường.
Thời gian ở thế giới Doraemon đứng yên, nhưng ở một thế giới khác, bánh xe thời gian vẫn quay, nhưng lại tràn đầy hỗn loạn khác với thường lệ. Đã qua hơn bốn tháng kể từ khi nhóm Freeman tụ họp lại, trong quản thời gian này họ trải qua nhiều chuyến phiêu lưu với nhau, càng thêm hiểu rõ nhau. Hôm nay, họ quay về nơi tất cả gặp nhau, chuẩn bị cho hành trình "hải tặc" của mình.
Tại bến cảng của đảo Drum, ánh mặt trời phản chiếu lên những làn nước băng giá, còn trên bến cảng, Riku đang bận rộn khuân những kiện hàng thuốc men lên thuyền. Bên cạnh hắn, Rem và Ram cũng không ngừng tay, di chuyển hàng hóa vào khoang tàu một cách thuần thục và nhanh chóng.
Lúc đi ngang qua phòng khám, ánh mắt Riku bất giác dừng lại. Qua khung cửa mở hé, hắn thấy Diana đang chăm chú buộc hải âu tội nghiệp lên giường khám bệnh. Hải âu giãy giụa kịch liệt, không ngừng kêu cứu khi thấy bóng Riku thấp thoáng qua khung cửa:
"Cứu ta với! Riku!"
Nhưng Riku chỉ nhún vai, hờ hững lướt qua. Hắn còn liếc nhìn con hải âu với ánh mắt đầy hả hê: "Ai bảo ngươi lúc trước cứ trêu chọc ta khi đang nằm viện."
Diana, nhận ra ánh mắt của Riku, khẽ nhếch môi cười, ánh mắt lóe lên sự giảo hoạt:
"Xong việc thì ghé chỗ ta một lát, Riku."
Riku đổ mồ hôi lạnh ngay tức khắc. Ánh mắt hắn lảng tránh, tìm cách né tránh yêu cầu của vị "ác lang" này. Từ sau khi cả hắn và hải âu kia cùng ăn trái ác quỷ mà Freeman mang về, Diana dường như tăng hứng thú lên gấp bội. Cô không ngừng tìm cách nghiên cứu cả hai, quyết tâm tìm ra bí ẩn đằng sau sức mạnh kỳ lạ của trái ác quỷ.
Sau một hồi căng não nghĩ cách trốn, Riku đổi chủ đề: "Bác sĩ, tình trạng của thuyền trưởng sao rồi?"
Nét tinh quái trên mặt Diana dần biến mất. Cô khẽ lắc đầu, giọng nói có phần bất đắc dĩ:
"Tâm bệnh cần tâm dược. Tên ngốc ấy không chịu hợp tác thì ta cũng chịu."
Riku nhíu mày khó chịu: "Không có cách nào khác sao?"
Cô vểnh tai sói lên, bực bội: "Ngươi nghĩ ta có cách mà hắn không chịu thì làm được gì?"
Không đáp lại, Riku lặng lẽ hoàn thành nốt công việc trong tay, sau đó bước đến phòng thuyền trưởng. Cậu gõ cửa, giọng trầm: "Thuyền trưởng, là tôi."
Bên trong im lặng một lúc, rồi giọng nói trầm thấp vang lên: "Vào đi."
Riku đẩy cửa bước vào, ánh mắt đánh giá vị thuyền trưởng của mình. Freeman vẫn ngồi đó, cao lớn và mạnh mẽ, tựa như một tượng đài bất khả x·âm p·hạm. Hắn đang ôm một cuốn sách, ánh mắt trầm ngâm như một nhà hiền triết. Với nhiều người, lúc này Freeman là hiện thân của thần thánh, hoàn mỹ và uy nghiêm.
Nhưng trong mắt Riku, hình ảnh ấy lại lạnh lùng đến xa cách. Freeman không khác gì một bức tượng trong giáo đường, nơi mọi người tôn thờ nhưng không bao giờ thực sự chạm tới. Hắn tỏa ra một thứ ánh sáng thần thánh, nhưng đó chỉ là vẻ đẹp được người khác áp đặt. Với Riku, vẻ đẹp ấy giống như một khối đá vô tri - tuy hoàn mỹ nhưng không có sự sống.
Riku mở miệng định nói điều gì đó, nhưng mọi từ ngữ trong đầu hắn trở nên hỗn loạn. Cuối cùng, hắn chỉ cất tiếng, giọng trầm thấp:
"Thuyền trưởng, hàng hóa đã chuẩn bị xong. Chúng ta có thể xuất phát."
Freeman không nhìn lên, chỉ gật đầu nhẹ: "Được, bảo Ram chuẩn bị đi."
Riku cười khổ, cố nén tiếng thở dài: "Rõ."
Hắn quay người rời đi, trong lòng nặng nề như thể đang mang theo hàng ngàn câu hỏi không lời giải. Freeman phía sau vẫn không ngẩng lên, ánh mắt như bị khóa chặt vào cuốn sách, nhưng dường như đang nhìn sâu vào thứ gì đó vượt xa trang giấy...
Trong phòng bếp, Ram đang cùng em gái Rem bận rộn chuẩn bị bữa tối. Những ngọn lửa nhỏ bập bùng dưới nồi, hương thơm của món ăn lan tỏa trong không khí. Đúng lúc đó, Riku bước vào, định thông báo một việc quan trọng:
"Ram, thuyền trưởng nói..."
Chưa để hắn nói xong, Ram đã biến mất nhanh như một cơn gió, chỉ để lại trong không khí lời đáp ngắn gọn: "Vâng."
Riku thở dài, tự lẩm bẩm: "Trên con thuyền này, người bình thường càng lúc càng ít..."
Ánh mắt hắn vô thức đảo quanh căn bếp, bỗng dừng lại trên một chiếc xô được đặt gọn gàng trên bàn. Chiếc xô đựng đầy kim loại, được cắt chỉnh chu thành hình chữ nhật, bên trong lấp lánh ánh bạc và đồng sáng bóng. Nhìn lại Rem, cô vẫn chăm chú thái nguyên liệu, hoàn toàn không chú ý đến sự hiện diện của hắn.
"Chắc cũng chẳng sao," Riku tự biện minh trong đầu, rồi nhanh tay nhón vài miếng bạc và đồng từ xô bỏ vào miệng. Cảm giác mát lạnh, sắc bén của kim loại trên đầu lưỡi khiến hắn thoáng rùng mình, nhưng rồi cũng nhai rôm rốp và nuốt xuống. Ăn xong, hắn nhanh chóng bước ra khỏi bếp như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vừa đi vừa tự thuyết phục bản thân:
"Dành đồ ăn của đứa trẻ là không tốt... nhưng mình thực sự đói quá."
Sau khi hắn rời đi, Rem quay lại nhìn chiếc xô trên bàn, ánh mắt chớp nhẹ, nụ cười thoáng hiện trên môi. Cô thì thầm như đang độc thoại: "Trên con thuyền này, quả nhiên chẳng có ai là bình thường."
Cô nhấc chiếc xô lên, đôi mắt sắc sảo liếc qua phần kim loại đã vơi đi. Không hề tức giận, cũng không trách cứ, Rem chỉ thầm nghĩ: "Hy vọng dạ dày anh ấy không làm sao, vì thứ này vốn chuẩn bị cho Mechafort."
Nói rồi, cô quay lại tiếp tục công việc, như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Mặc khác, Ram chạy vội lên phòng điều khiển của con thuyền, không ngừng nhìn ngó xung quanh. Sau khi xác nhận "cái kia kinh khủng thân ảnh" không xuất hiện, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cạch, cạch, cạch."
Âm thanh của bánh răng chuyển động vang lên đều đặn, mang theo sự quen thuộc. Nó giống như tiếng của một con cua khổng lồ đang di chuyển. Đôi mắt Ram sáng lên, cô lập tức tìm kiếm mục tiêu. Rất nhanh, một con cua máy xuất hiện trước mắt cô.
Con cua này làm từ kim loại thô ráp, nhưng từng mảnh ghép lại với nhau vô cùng tỉ mỉ, trên mai cõng theo một mô hình tòa lâu đài tinh xảo. Ram cười tươi, gọi nó với giọng yêu chiều:
"Mechafort, lại đây với mẹ nào."
Mặc dù thân hình của con cua to lớn và cồng kềnh, nhưng Ram vẫn bế nó lên như bế một đứa trẻ. Con cua máy cũng dùng những càng nhỏ của mình "ôm" lấy cô, phát ra tiếng "cạch, cạch" vui sướng.
"Tốt, tốt, lát nữa mẹ sẽ cho con ăn. Nhưng giờ thì mẹ cần đưa em trai của con tỉnh lại."
Cô nhẹ nhàng đặt Mechafort xuống, sau đó tiến về trung tâm phòng điều khiển, nơi bánh lái được đặt. Bàn tay cô nhẹ nhàng vươn ra, ánh mắt sắc bén tập trung, chuẩn bị vận dụng năng lực của mình.
Ram là người sở hữu trái ác quỷ Sousei Sousei no Mi, mang lại cho cô khả năng ban cho vật vô tri vô giác sinh mệnh và trí tuệ. Các sinh vật được cô tạo ra không chỉ trung thành tuyệt đối mà còn có khả năng tự phát triển và sửa chữa thông qua việc dung hợp các chất liệu cùng loại.
Mechafort là một ví dụ điển hình. Ban đầu, nó chính là lâu đài máy móc do Fenrir sở hữu, nhưng sau đòn t·ấn c·ông của Freeman, chỉ còn lại một phần nhỏ được giữ lại. Chính Ram đã lần nữa tái sinh nó. Thực tế, nếu không vì lo lắng cho sự an toàn của Rem, Ram hoàn toàn có thể chế ngự lại Fenrir ngay từ đầu mà không cần sự trợ giúp của Freeman.
Nghĩ lại, Ram không khỏi cảm thấy mâu thuẫn trong lòng. Nếu không phải Freeman kiên quyết ép buộc, cô sẽ chẳng bao giờ đồng ý biến con tàu này thành sinh vật sống. Năng lực của cô mạnh mẽ nhưng cũng đầy trách nhiệm và hệ lụy. Việc biến một vật vô tri thành sinh vật không chỉ đơn thuần là tạo ra một công cụ, mà còn là tạo ra một sinh mạng mới với tâm trí riêng, thứ mà cô luôn cảm thấy mình phải có trách nhiệm bảo vệ.
Ban đầu, cô không định gia nhập nhóm người kỳ lạ này. Nếu không vì Rem - người em gái luôn khiến cô phải nhượng bộ, cô đã sớm rời đi. Thế nhưng, qua nhiều ngày đồng hành, cô dần bị cuốn vào dòng chảy kỳ lạ của nhóm và năng lực của cô sớm được tận dụng.
Chiếc thuyền này vốn là một chiếc tàu buôn, dài 40 mét, rộng 25 mét, cao 22 mét, được thiết kế để chở hàng hóa qua những vùng biển rộng lớn. Trước đây, nó đã bị hải tặc chiếm giữ, c·ướp b·óc và hủy hoại. Freeman cùng nhóm trên đường phiêu lưu, đã c·ướp lại chiếc thuyền từ tay bọn c·ướp biển, cứu sống vị thuyền trưởng cũ cùng thủy thủ đoàn.
Nhưng với thuyền trưởng cũ, biển cả giờ chỉ là một cơn ác mộng không hồi kết. Ông đã quyết định tặng chiếc thuyền này cho Freeman để trả ơn cứu mạng, rồi dùng số tiền còn lại mua một nông trại, sống yên bình với gia đình.
Khi ánh sáng trắng từ năng lực của Ram bao phủ lấy con tàu, sự biến đổi bắt đầu diễn ra. Những mảnh gỗ cũ kỹ như được làm mới, từng thớ gỗ vang lên những âm thanh của sự sống. Toàn bộ con tàu rung nhẹ, như một sinh vật đang hít thở lần đầu tiên. Ram bước chân lên sàn tàu, cảm nhận rõ ràng từng nhịp mạch đập từ bên dưới chân mình.
Cô hướng ánh mắt về bánh lái, nơi nguồn năng lượng dần tụ hội, một ý thức mờ nhạt bắt đầu hình thành. Giữa sự im lặng bao trùm, một sự liên kết mạnh mẽ giữa cô và con tàu được thiết lập.
"Từ giờ, ngươi sẽ được gọi là Utopia," Ram nhẹ nhàng nói, giọng điệu chứa đầy niềm kiêu hãnh. Cô cúi xuống vuốt nhẹ thân tàu, ánh mắt tràn ngập sự yêu thương. "Utopia, đây là Mechafort, anh trai của con. Chào anh đi nào."
Con tàu rung lên, phát ra một âm thanh trầm thấp như lời đáp lại. Ram bật cười, cảm thấy niềm vui và tự hào dâng tràn. Với Utopia bên cạnh, cô biết rằng nhóm của mình sẽ có thêm một đồng minh mạnh mẽ trên hành trình dài phía trước.
Trời chiều nhuộm đỏ mặt biển, ánh sáng vàng cam phản chiếu lên từng gợn sóng tạo nên một khung cảnh huyền ảo. Con thuyền của cả nhóm dần rời bến, mỏ neo tự động kéo lên, các tấm buồm mở rộng như những đôi cánh lớn, đón gió xuôi dòng. Utopia - giờ đã là một sinh vật sống, nhè nhẹ rung động, như đang cảm nhận dòng chảy của biển cả dưới thân mình.
Trên boong tàu, mọi người tụ họp bên một bàn ăn đơn giản nhưng ấm cúng. Tiếng cười nói khe khẽ vang lên, nhưng không khí có chút trầm mặc hơn thường lệ. Ram lặng lẽ ngồi nép sau Rem, đôi mắt thi thoảng liếc về phía Freeman nhưng nhanh chóng quay đi. Cô không giấu được bất an cùng sợ hãi trong lòng khi ở gần người thuyền trưởng trầm lặng và bí ẩn này. Freeman, như thường lệ, không để tâm đến ánh nhìn của cô. Hắn vẫn ngồi đó, tĩnh lặng như một pho tượng, đôi mắt dường như hướng về nơi nào xa xăm.
Nhận thấy bầu không khí có phần ngột ngạt, Riku lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
"Thuyền trưởng, chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo?"
Nghe câu hỏi, ánh mắt Freeman dường như sáng lên một chút, nhưng lại nhanh chóng trở nên mơ hồ. Hắn lắc đầu, cảm giác rõ ràng hơn bao giờ hết sức mạnh thần tính trong mình ngày càng ảnh hưởng lớn. Đôi lúc, hắn đã mơ hồ nghĩ đến việc lập ra một giáo hội, để mình được thờ phụng như một vị thần. Nhưng ngay sau đó, hắn lại cảm thấy ghê tởm chính suy nghĩ ấy. Freeman hiểu rằng mình đang dần mất kiểm soát, chìm sâu vào một vực thẳm mà hắn không rõ có lối thoát hay không.
Cuối cùng, Freeman hít một hơi sâu, giọng nói khẽ nhưng rõ ràng:
"Alabasta."
Câu trả lời ngắn gọn nhưng mang theo sự kiên định. Riku nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự khó hiểu:
"Lại là Alabasta? Thuyền trưởng, đây là lần thứ ba chúng ta hướng đến đó. Ngài tìm gì ở đó vậy?"
Freeman không đáp, chỉ im lặng nhìn về phía xa xăm. Hắn cũng không rõ lý do mình cứ bị thôi thúc đến vùng đất Alabasta. Tựa như một lời thì thầm từ trong hư vô, điều gì đó nói với hắn rằng nơi đó chính là chìa khóa. Dù không hiểu rõ, nhưng Freeman biết đây là con đường duy nhất để hắn tìm được sự giải thoát, hoặc ít nhất là đối mặt với bản chất thật sự của mình.
Gió biển thổi qua, mang theo mùi vị của hành trình xa xôi. Rem nhẹ nhàng đặt tay lên vai Ram, nhỏ giọng trấn an. Riku quay lại nhìn Freeman, ánh mắt pha chút lo lắng, nhưng cũng không nói thêm gì.