Chương 65: Tiếp tục hành trình.
Sáng hôm sau, bầu trời vẫn giữ nguyên vẻ âm u, ánh sáng mờ nhạt không đủ để nhận ra bất kỳ sự thay đổi nào. Cả nhóm bạn dường như mất khái niệm về thời gian, chẳng ai biết đã trôi qua bao lâu kể từ khi sử dụng chiếc Đồng Hồ Ngưng Đọng Thời Gian của Doraemon.
Suneo, với bản tính tò mò, kéo một con cá từ dưới sông lên. Kỳ lạ thay, dòng nước theo con cá chảy ngược lên nhưng rồi chững lại, đứng yên trong không khí như một bức tượng sống động. Con cá trong tay Suneo hoàn toàn bất động, nhưng cậu có thể tác động khiến nó thay đổi. Nhìn cảnh tượng trước mắt, cả nhóm không khỏi kinh ngạc.
Jaien, muốn thử điều gì đó khác, đấm mạnh vào dòng nước bị đóng băng giữa không trung. Kết quả chỉ là cảm giác lành lạnh trên tay, dòng nước bắn ra một chút rồi vẫn giữ nguyên trạng thái tĩnh lặng.
Nobita, với cây que nhỏ trong tay, chọc thử vào dòng nước, tạo thành một lỗ tròn nhỏ rồi ngay lập tức, lỗ tròn hơi di chuyển một ít, rồi mọi thứ trở về trạng thái yên tĩnh như ban đầu. Shizuka, tò mò nhặt một chiếc lá khô thả xuống, nhưng nó cũng lơ lửng giữa không trung, không rơi xuống mặt đất.
Kuntaku, càng lúc càng ngạc nhiên, nhặt một viên đá và ném lên trời. Viên đá bay lên được một đoạn rồi đột ngột dừng lại, treo lơ lửng như thể không có trọng lực. Cậu nhìn viên đá, mắt mở lớn:
"Công nghệ của Trái đất tương lai đã tiên tiến đến mức này sao?"
Cậu quay sang hỏi Doraemon, ánh mắt đầy thắc mắc. Dù vương quốc Bouwanko có một số công nghệ vượt trội hơn Trái đất, nhưng việc kiểm soát thời gian vẫn luôn là điều không tưởng. Đối với Kuntaku, chuyện này gần như là phép màu.
Hajime, người đã xem nhiều chương trình khoa học về thời gian, cũng không thể không trầm tư. Cậu nhớ đến những giả thuyết về việc du hành thời gian và tạm dừng thời gian. Du hành thời gian có thể khả thi nếu có đủ năng lượng và công nghệ, nhưng việc ngừng toàn bộ thời gian thì hoàn toàn phi lý.
Theo khoa học, các hạt nguyên tử luôn chuyển động để duy trì cấu trúc vật chất. Nếu các hạt này đứng yên hoàn toàn, thế giới sẽ sụp đổ. Vậy tại sao thế giới này vẫn nguyên vẹn, dù thời gian đã bị ngưng lại?
Không thể kìm nén thắc mắc, Hajime hỏi hai thực thể trong cơ thể mình. Koya Kami trả lời với giọng điềm tĩnh, mang theo chút uy nghiêm:
"Đơn giản thôi. Các ngươi hiện đang đứng ở một cấp độ cao hơn trong chuỗi tồn tại. Khi sử dụng chiếc Đồng Hồ Ngưng Đọng Thời Gian, các ngươi thực chất đã được kéo lên một 'duy độ' cao hơn. Dù các ngươi nhìn thấy thế giới này không thay đổi, nhưng thực tế, các ngươi đã tách biệt hoàn toàn khỏi nó. Các ngươi có thể tác động lên thế giới, nhưng ngược lại, nó không thể ảnh hưởng đến các ngươi. Chỉ những thực thể như ta mới có thể vượt qua ranh giới này để ảnh hưởng trực tiếp đến các ngươi."
Sau một lát chơi đùa, không khí nhẹ nhàng dần nhường chỗ cho sự nghiêm túc khi cả nhóm bắt tay vào công tác chuẩn bị cho hành trình tiếp theo. Kuntaku ngồi bệt xuống boong tàu, lấy bút và giấy ra, bắt đầu vẽ bản đồ con đường mà nhóm cần đi qua. Cậu cẩn thận chỉ từng chi tiết:
"Dưới sâu vực Odoron có một con suối ngầm dẫn thẳng đến vương quốc Bouwanko. Mình cũng từng theo con đường này để trốn thoát đám người của tên đại thần t·ruy s·át. Chỉ cần đến đó, chúng ta có thể vượt qua bức màn sương trắng. Nhưng..."
Kuntaku ngập ngừng, dừng lại giữa chừng. Ánh mắt cậu lộ vẻ lo lắng, làm mọi người im lặng nhớ về cuộc chạm trán với Vua Răng Nanh. Không ai nói ra, nhưng cảm giác thử thách tiếp theo chắc chắn không hề dễ dàng.
Nhận ra bầu không khí có phần nặng nề, Jaien đứng dậy, vỗ vai Kuntaku thật mạnh: "Đừng lo! Có bọn mình ở đây, chắc chắn sẽ vượt qua thôi!"
Câu nói của Jaien như một hồi chuông, khiến cả nhóm bật cười, bầu không khí cũng nhẹ nhàng hơn. Shizuka mỉm cười động viên: "Đúng vậy, chúng ta đã vượt qua được thử thách đầu tiên, chắc chắn thử thách tiếp theo cũng không làm khó được đâu."
Suneo, với bản tính tò mò, lên tiếng: "Này, nếu thử thách đầu tiên là Vua Răng Nanh, thì thử thách thứ hai sẽ là gì nhỉ? Chẳng lẽ bắt bọn mình đánh bại mấy Hồn Ma Giận Dữ đó sao?"
Nobita gãi đầu, ngẫm nghĩ: "Có thể lắm. Nhưng mà đánh kiểu gì đây? Chúng ta thậm chí còn không biết họ là gì."
Suneo vuốt cằm, ra vẻ triết gia: "Nếu mình đoán không lầm, thì thử thách thứ nhất là đánh giá lòng dũng cảm hoặc sự hy sinh. Cửa thứ hai, biết đâu là đánh bại Hồn Ma Giận Dữ thật. Kuntaku, cậu có biết gì không?"
Kuntaku lắc đầu, vẻ mặt bối rối:
"Trước kia mình biết Hồn Ma Giận Dữ thực chất là một số loài côn trùng phát sáng sống ở đáy vực. Chúng tạo nên không khí rùng rợn khi kết hợp với địa hình hiểm trở gây nguy hiểm. Nhưng bây giờ thì mình không chắc nữa."
Shizuka khẽ nghiêng đầu, nêu lên ý kiến: "Vậy có khi nào thử thách thứ hai không phải là đánh bại mà là giúp họ lấy lại bình tĩnh không? Giống như n·gười c·hết nếu không hoàn thành tâm nguyện thì linh hồn sẽ không thể siêu thoát vậy."
Cả nhóm đồng loạt gật đầu, tán thành ý kiến của Shizuka. Sau đó, từng người bắt đầu đưa ra giả thuyết riêng của mình.
Jaien, với vẻ mặt hào hứng, đoán: "Chắc là phải tìm một thứ gì đó ở đáy vực để giúp họ giải thoát. Có khi là một bảo vật bị thất lạc chẳng hạn!"
Suneo, lại thiên về thực tế hơn:
"Mình nghĩ là phải vượt qua một địa hình nguy hiểm để chứng tỏ sức mạnh hoặc sự khéo léo."
Doraemon thì bình tĩnh nêu ý: "Có thể là thử thách về trí tuệ. Giống như giải mã một bí ẩn để mở cánh cổng dẫn đến con suối ngầm."
Nobita nhăn nhó: "Mình mong là chỉ cần xin lỗi họ thật chân thành là xong."
Hajime, với sự điềm tĩnh thường thấy, thêm vào:
"Cũng có khả năng chúng ta phải đấu với một thực thể nào đó tượng trưng cho Hồn Ma Giận Dữ. Không phải để tiêu diệt mà là để chứng minh sự can đảm và lòng nhân từ."
Kuntaku ghi nhận tất cả các ý kiến, cảm thấy mọi người thực sự đang nghiêm túc chuẩn bị cho hành trình khó khăn sắp tới.
Sau vài giờ bàn luận, cả nhóm bắt tay vào chuẩn bị đồ đạc. Nobita cùng Shizuka đảm nhận việc chuẩn bị nước uống và thức ăn. Doraemon kiểm tra kỹ lưỡng các bảo bối cần thiết, đảm bảo mọi thứ đều sẵn sàng.
Suneo tổng hợp lại toàn bộ thông tin đã biết, viết chúng ra để cả nhóm dễ dàng tra cứu. Hajime thì cầm dụng cụ đi sửa chữa con tàu. Dù cấu trúc chính không bị hư hại sau trận chạm trán với Vua Răng Nanh, nhưng nhiều bộ phận nhỏ đã bị ảnh hưởng, cần sửa chữa gấp.
Jaien tiếp tục lái con tàu, nhưng lần này đưa nó bay lên không trung để tránh v·a c·hạm với các sinh vật bên dưới. Kuntaku, tranh thủ thời gian, viết lại những gì mình biết về vương quốc Bouwanko, chuẩn bị tinh thần cho thử thách sắp tới.
Khi con tàu từ từ tiếp cận vực Odoron, cảnh tượng trước mắt làm cả nhóm không khỏi kinh ngạc. Độ sâu của vực không chỉ là một hố thẳm mà dường như là cả một t·hế g·iới n·gầm ẩn chứa những bí ẩn chưa ai khám phá. Từ mép vực, ánh sáng mờ nhạt từ phía trên dần mờ đi, thay thế bằng một không gian tối tăm, chỉ còn lại những âm thanh trầm thấp vang lên từ lòng đất.
Cả nhóm quyết định dừng lại để ăn uống và nghỉ ngơi trước khi tiếp tục hành trình. Sau vài giờ thư giãn, mọi người tập trung chuẩn bị cho thử thách sắp tới. Lúc này, Suneo chợt nhớ ra một điều, cậu hồ hởi nói:
"Khoan đã! Tại sao chúng ta không tận dụng thời gian đang tạm dừng để đến thẳng vương quốc Bouwanko? Nếu làm vậy thì cần gì phải bận tâm đến thử thách tiếp theo nữa?"
Câu nói của Suneo khiến cả nhóm sáng mắt lên. Nobita và Jaien đồng tình ngay lập tức:
"Đúng ha! Suneo, lần này cậu thật thông minh!"
Kuntaku, vốn dĩ không mấy chắc chắn về khả năng vượt qua thử thách tiếp theo, cũng lóe lên tia hy vọng. Nhưng Hajime chỉ đứng bên, cười thầm, trong lòng nghĩ rằng mọi chuyện không thể đơn giản như vậy.
Quả nhiên, Doraemon bước lên dập tắt ngay ý tưởng của cả nhóm:
"Không được đâu. Pin của Đồng Hồ Ngưng Đọng Thời Gian còn không nhiều, nó có thể hết bất cứ lúc nào. Hơn nữa, thực ra lúc đối mặt với Vua Răng Nanh, mình đã kích hoạt nó nhưng không có tác dụng. Có lẽ, những thử thách này không đơn giản là thử thách vật lý, mà còn chịu sự kiểm soát bởi một sức mạnh nào đó."
Cả nhóm tuy có phần thất vọng nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Doraemon tắt Đồng Hồ Ngưng Đọng Thời Gian, lập tức thế giới quay trở lại trạng thái bình thường. Gió bắt đầu thổi, tiếng chim chóc lại vang lên, cá bơi lội dưới nước, còn dòng suối ngầm dưới vực bắt đầu chảy ào ạt.
Ban đầu, sự thay đổi bất ngờ này khiến cả nhóm cảm thấy không quen, như thể sự im lặng tuyệt đối trước đó đã để lại một ấn tượng quá lớn. Nhưng chỉ sau một lát, mọi người dần thích ứng và tiếp tục hành trình.
Jaien điều khiển con tàu bay xuống vực sâu. Không khí mỗi lúc một âm u, các âm thanh ghê rợn từ lòng đất vọng lên. Suneo bật toàn bộ đèn pha của con tàu, rọi sáng mọi ngóc ngách trong tầm nhìn, nhưng vẫn không thấy dấu hiệu gì của Hồn Ma Giận Dữ.
Thay vào đó, cậu phát hiện ra những mạch nước phun kỳ lạ, kèm theo những đợt khí độc và nước nóng phun lên từ lòng đất. Cảnh tượng đáng sợ này hóa ra chỉ là hiện tượng tự nhiên, có lẽ do núi lửa ngầm hoặc hoạt động địa chất dưới lòng vực tạo nên.
"Ra là vậy!" Suneo thở phào nhẹ nhõm. "Mấy âm thanh ghê rợn này là từ những mạch nước phun. Không có gì đáng sợ cả!"
Nhóm bạn cũng bớt căng thẳng khi biết được nguyên nhân thực sự của các âm thanh rùng rợn. Càng đi sâu vào vực, mọi người càng cảm thấy tò mò. Theo bản đồ của Kuntaku, họ đã đi được hai phần ba quãng đường, nhưng vẫn chưa thấy dấu hiệu nào của thử thách.
Bất chợt, Shizuka hét lên: "Mọi người! Nhìn kìa!"
Tất cả vội vàng nhìn theo hướng cô chỉ. Trước mắt họ là một cảnh tượng kỳ diệu: hàng ngàn hàng vạn đốm sáng màu lam li ti lơ lửng trong không trung, kết hợp với nhau tạo thành những hình thù kỳ lạ.
"Đây là những đám côn trùng phát sáng mà Kuntaku nhắc tới!" Doraemon nói, giọng đầy ngạc nhiên.
Mặc dù đã biết đó là côn trùng, nhưng hình dạng mà chúng hợp lại vẫn khiến cả nhóm không khỏi thích thú.
Suneo chỉ vào một đám côn trùng: "Nhìn kìa! Cái này giống như cây thông đeo mũ Noel!"
Jaien phản bác ngay: "Không phải! Nó là hai tòa kim tự tháp chồng lên nhau!"
Cả hai bắt đầu tranh luận, thậm chí còn cãi nhau ầm ĩ. Ở bên cạnh, Nobita chỉ vào một đám khác:
"Nhìn đi Shizuka, cái này giống như một tên trộm trượt vỏ chuối té ngã!"
Shizuka bật cười: "Mình lại thấy nó giống Doraemon đang trượt băng hơn!"
Cuộc tranh luận trở nên sôi nổi hơn bao giờ hết. Mọi người thi nhau chỉ vào những hình thù khác nhau, cố gắng thuyết phục rằng hình mình thấy mới là đúng. Kuntaku ban đầu có chút ngại ngùng, nhưng cũng nhanh chóng tham gia, hòa vào không khí vui vẻ của nhóm bạn.
Nhưng bất chợt, Nobita cảm thấy điều gì đó không đúng. Cậu quay đầu nhìn quanh và nhận ra số lượng của những đám côn trùng phát sáng không ngừng gia tăng, chúng xuất hiện từ khắp nơi, chẳng mấy chốc đã bao phủ toàn bộ không gian xung quanh.
"Đám côn trùng này... sao càng lúc càng nhiều thế?" Nobita lẩm bẩm, giọng run run.
Shizuka lo lắng nắm chặt lấy tay Doraemon:
"Doraemon, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Trước sự kinh hoàng của cả nhóm, những đám côn trùng dường như biến thành dòng lũ, tràn ngập bốn phương tám hướng, tiến đến con tàu với tốc độ chóng mặt.
"Jaien, mau điều khiển con tàu bay lên!" Suneo hét lớn, giọng đầy hốt hoảng.
Jaien vội vàng điều chỉnh cần lái, nhưng dù cậu cố gắng thế nào, con tàu cũng không thể nhúc nhích. Nó như bị mắc kẹt giữa không gian đầy bí ẩn này.
Cả nhóm bắt đầu hoảng loạn. "Chúng ta sẽ bị nhấn chìm mất!" Jaien gào lên, mồ hôi túa ra như tắm.
Nhưng kỳ lạ thay, khi tưởng rằng mình sẽ bị biển côn trùng nuốt chửng, họ lại nhận ra mình vẫn đang đứng nguyên tại chỗ. Dường như không gian xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Những vách đá cao chót vót hiện lên từ hư không, dựng đứng và kéo dài lên tận trời cao, tưởng chừng như không có điểm dừng. Nhìn quanh, dưới chân con thuyền không còn là không khí hay những đám côn trùng nữa, mà là một mặt nước xanh lam trong vắt, phát sáng kỳ lạ.
Nobita quỳ xuống nhìn kỹ, đưa tay chạm vào: "Là nước thật! Nhưng... sao lại có cảm giác như đám côn trùng vừa rồi?"
Shizuka cũng cúi xuống, nhẹ nhàng chạm vào mặt nước. Cô ngạc nhiên thốt lên:
"Không phải chỉ là nước! Nó vẫn phát sáng... như những đốm côn trùng lúc nãy!"
Doraemon bước tới, rút ra một thiết bị nhỏ từ túi thần kỳ, dùng nó quét mặt nước. Khuôn mặt mèo máy trở nên nghiêm trọng:
"Không ổn rồi. Đây không phải nước bình thường... Nó giống như một dạng năng lượng, nhưng cũng không hoàn toàn giống năng lượng chúng ta biết."
"Vậy rốt cuộc đây là đâu?" Hajime bình tĩnh hỏi, ánh mắt không rời khỏi những vách đá bí ẩn xung quanh.
Kuntaku cũng không giấu nổi sự bối rối:
"Mình không biết. Đây không phải là con đường mình đi qua để trốn thoát. Mọi thứ quá khác lạ."
Cả nhóm đứng yên, chìm trong sự căng thẳng và bối rối. Không gian xung quanh yên tĩnh đến mức đáng sợ, chỉ còn lại tiếng nước gợn lăn tăn và ánh sáng mờ ảo của "mặt nước".
"Chúng ta cần phải làm gì đó." Doraemon nói, ánh mắt cương nghị. "Mọi người, hãy cẩn thận. Đây chắc chắn là một phần của thử thách."
Lời nói của Doraemon kéo mọi người trở về thực tại. Từng người lấy lại tinh thần, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ điều gì đang chờ đợi mình trong không gian bí ẩn này.