Đồng Thời Xuyên Qua: Bắt Đầu Từ Doraemon.

Chương 67: Biển sâu.




Chương 67: Biển sâu.
Từng đợt sóng nhỏ nhẹ nhàng vỗ vào thân thuyền, đôi lúc vài con cá nhỏ nhảy lên mặt nước, tạo thành những vệt sáng lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt. Nobita ngồi trên boong tàu, tò mò cúi người quan sát những sinh vật kỳ lạ đang bơi lội dưới mặt nước. "Mấy con cá này trông lạ thật. Mình chưa từng thấy loài cá nào giống chúng." cậu thốt lên đầy kinh ngạc.
Suneo đứng bên cạnh, tay chống cằm, cũng đồng tình: "Cũng đúng thôi, Nobita. Con người chúng ta mới chỉ khám phá được 20% đại dương, vậy mà đã ghi nhận hơn 240.000 loài sinh vật biển. Theo các nhà khoa học, số loài chưa được phát hiện có thể lên tới hàng triệu. Vậy nên gặp phải một loài lạ hoắc ở đây cũng chẳng có gì ngạc nhiên, nhất là khi vùng biển này không hề bình thường."
Shizuka và Nobita nhìn Suneo bằng ánh mắt thán phục. "Cậu thật thông minh, Suneo!" Shizuka khen ngợi, làm Suneo ngẩng cao đầu tự hào.
Kuntaku, đang ngồi ở mạn thuyền, nhìn chằm chằm vào đám cá dưới mặt nước, rồi khẽ nói: "Mình cảm giác những sinh vật này giống một loài cá trong truyền thuyết của vương quốc Bouwanko."
Suneo lập tức quay sang, tò mò hỏi: "Là truyền thuyết gì vậy?"
Kuntaku nhắm mắt như để cố nhớ lại, sau đó giải thích: "Đó là một câu chuyện rất cũ từ thời kỳ đầu lập quốc. Lúc đó, vùng đất nơi bọn mình sống có bảy quốc gia nhỏ. Một trong số đó là Bouwanko, nơi sau này trở thành quốc gia thống nhất nhờ chiến thắng trong cuộc chiến sương trắng. Các quốc gia khác đều sụp đổ và bị hợp nhất. Mỗi quốc gia đều có một điểm mạnh riêng. Điểm mạnh của Bouwanko là khí tài c·hiến t·ranh, nhưng có một quốc gia khá đặc biệt, cư dân của họ chủ yếu sống trong các hang động dưới lòng đất và di chuyển bằng những con sông ngầm. Vũ khí mạnh nhất của họ chính là một loài cá khổng lồ được gọi là Vua Sông Ngầm."
Nghe đến đây, Suneo rùng mình, nuốt nước bọt: "Vua Sông Ngầm? Đừng nói nó cũng giống như Vua Răng Nanh nha."
Kuntaku định an ủi, nhưng vừa nghĩ đến Vua Răng Nanh - một sinh vật cũng từng được coi là truyền thuyết - cậu bất giác im lặng.
Doraemon đang chăm chú theo dõi bản đồ bất ngờ ngẩng đầu lên, nói lớn: "Mọi người ơi, chúng ta đến nơi rồi!"
Cả nhóm vội vàng nhìn xung quanh. Hai bên vách đá dần dần mở rộng, để lộ một vùng biển bao la không thấy điểm cuối. Mặt nước từ màu xanh lam sẫm chuyển thành trong suốt như pha lê, phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Bên dưới mặt nước, một thế giới rực rỡ hiện ra với hàng triệu loài cá đầy màu sắc, những hình thù kỳ lạ mà chưa ai từng thấy, cùng những cánh rừng san hô phát sáng, tựa như một vùng đất thần tiên dưới đáy đại dương.
Cả nhóm trầm trồ, bị cuốn hút bởi khung cảnh hùng vĩ và huyền ảo trước mắt. "Đẹp quá..." Shizuka thì thầm, ánh mắt lấp lánh đầy ngưỡng mộ.
Ổ khóa càng tỏa ra ánh sáng kịch liệt như thúc giục cả nhóm tiếp tục hành trình. Jaien, đang điều khiển con tàu, tập trung theo hướng dẫn của ổ khóa. Lúc này, Suneo chợt nhớ đến chi tiết quan trọng, quay qua hỏi Doraemon:
"Doraemon, trên ổ khóa có nói chìa khóa nằm trong bụng cá ác quỷ. Con thuyền của chúng ta liệu có thể lặn dưới nước không vậy?"
Doraemon nở một nụ cười đầy tự tin, đáp: "Yên tâm đi, con tàu này có thể di chuyển trên mọi địa hình. Hơn nữa, chưa chắc chúng ta cần phải lặn xuống. Biết đâu có thể câu nó lên thì sao."
Nói xong, mèo máy lục tìm trong túi thần kỳ và lấy ra một bảo bối kỳ lạ: một cái cần câu đặc biệt với lưỡi câu là một chiếc găng tay màu vàng óng ánh. Doraemon giải thích:
"Đây là Găng Tay Cần Câu. Chỉ cần nghĩ về hình dáng sinh vật hoặc đồ vật mình muốn bắt, nó sẽ tìm và kéo thứ đó tới cho chúng ta."
Cả nhóm chăm chú nhìn Doraemon chuẩn bị. Cậu cẩn thận quan sát hình ảnh con cá khắc trên ổ khóa để hình dung rõ ràng trong đầu. Sau khi chắc chắn, Doraemon bắt đầu thả dây câu xuống biển. Sợi dây câu mảnh nhưng lấp lánh, nhẹ nhàng chạm vào mặt nước và kéo dài ra xa. Mọi người nín thở theo dõi, háo hức chờ đợi.

Hajime đứng bên cạnh, không khỏi trầm ngâm. Vừa rồi, cậu đã hỏi Bouwanko Kami về thử thách này, nhưng thần chỉ cười bí ẩn, không giải thích gì thêm, chỉ để lại một câu cảnh báo: "Cá ác quỷ biển sâu còn được gọi là cửa ngõ địa ngục." Hajime không rõ điều đó có ý gì, nhưng linh cảm mách bảo cậu rằng thử thách này không hề đơn giản. Cậu nhìn về phía Doraemon và cả nhóm, trong lòng dâng lên sự lo lắng.
Lúc này, sợi dây cần câu đột ngột căng cứng và bắn ra xa với tốc độ kinh người, như thể nó đang bị kéo mạnh bởi một sức mạnh khổng lồ từ dưới lòng đại dương. Cả nhóm theo dõi với ánh mắt đầy lo lắng. Sau vài phút im lặng đầy căng thẳng, Nobita không nhịn được hỏi:
"Doraemon, nó có đi xa quá rồi không?"
Doraemon, vẫn giữ được sự điềm tĩnh, đáp: "Có thể là do con cá ở rất xa, hoặc... có khi cá ác quỷ khổng lồ này không chỉ có một con. Nó đang tìm con lớn nhất."
Lời nói của Doraemon làm không khí thêm phần nặng nề. Cả nhóm tiếp tục chờ đợi, mắt dán vào dây câu. Thời gian trôi qua chậm chạp, và gần mười phút sau, sợi dây đột ngột kéo căng thẳng như dây đàn. Doraemon giật mình, vội vã chộp lấy cần câu, nhưng lực kéo quá mạnh, khiến mèo máy suýt chút nữa bị lôi ra khỏi tàu.
"Giữ chặt lấy!" Doraemon hét lên, cố gắng giữ vững cần câu trong tay.
Lực kéo càng lúc càng mạnh hơn, cả con thuyền bắt đầu rung lắc dữ dội, như thể đang bị kéo đi. Từ buồng lái, Jaien la lớn:
"Có chuyện gì vậy? Tại sao con tàu lại bị kéo đi thế này?"
Cả nhóm không có thời gian để trả lời Jaien. Doraemon nhanh trí bảo mọi người lấy dây câu buộc chắc cần câu vào thân tàu để không bị cuốn theo. Nobita lập tức nhảy vào giúp, nhưng lực kéo quá mạnh khiến cả nhóm phải tạo thành một chuỗi người. Nobita ôm chặt Shizuka, Shizuka giữ lấy Suneo, còn Suneo thì nắm chặt lấy Doraemon. Cả bốn người dồn toàn bộ sức lực để giữ cần câu không bị giật khỏi vị trí.
Hajime, đứng bên cạnh, nhanh chóng lấy thêm dây cột chặt cần câu vào cột thuyền. Dù vậy, con thuyền vẫn phát ra những âm thanh kẽo kẹt, như muốn vỡ tung dưới sức kéo khủng kh·iếp. Cậu nhìn chằm chằm về phía chân trời, nơi sợi dây câu căng thẳng đang kéo tới.
Trong lòng cậu dâng lên cảm giác nguy hiểm tột độ. Ở đó, cậu có thể cảm nhận được sự hiện diện của một sinh vật khổng lồ, một thứ sinh mệnh to lớn đến mức khiến người ta khó tin.
Cậu nhanh chóng nhớ lại, bản thân từng chứng kiến nhiều sinh vật khổng lồ trong các thế giới khác. Trong ký ức của Freeman ở thế giới One Piece, cậu đã từng thấy những sinh vật biển khổng lồ dài hàng trăm mét, hay hình dáng hùng vĩ của Hắc Long từ ký ức của Ame. Nhưng lần này, cậu cảm thấy áp lực từ sinh vật này còn đáng sợ hơn nhiều.
Hajime hồi tưởng lại hai sinh vật đã để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong mình: Namazu, sinh vật khổng lồ từng bị Takemikazuchi phong ấn, có kích thước lớn đến mức có thể so sánh với một lục địa và đám sương mù đỏ tươi trên hành tinh Koya Koya, một sinh mạng quái dị, thứ đã bao trùm gần như toàn bộ bầu khí quyển của tinh cầu đó. Giờ đây, sinh vật thứ ba đã xuất hiện trong danh sách của cậu, một mối nguy hiểm thực sự đáng kinh ngạc.
Con thuyền tiếp tục bị kéo đi, sóng nước vỗ mạnh vào thân tàu, tạo nên những âm thanh trầm đục giữa đại dương rộng lớn. Từng đợt sóng cao v·út, như những bức tường nước khổng lồ, đẩy con thuyền lên cao rồi thả rơi xuống vực sâu. Jaien cầm chắc cần điều khiển, cảm giác như mỗi lần vượt qua một đợt sóng, toàn thân cậu đều muốn rã rời.
Cả nhóm, mặc dù đã quen với những tình huống bất ngờ, nhưng lần này, sự căng thẳng như hiện hữu trong không khí, từng ánh mắt đều chứa đầy lo lắng. Suneo ngồi bệt xuống boang tàu, tay ôm đầu, than phiền:
"Tại sao cái cần câu đó lại kéo chúng ta đi xa như thế chứ? Doraemon, có khi nào cần câu bị hỏng không?"
Doraemon quay lại, gương mặt trầm ngâm, lặng lẽ kiểm tra cần câu một lần nữa. Cậu không trả lời, chỉ lẩm bẩm:
"Không thể nào… Đây là bảo bối hoàn hảo mà."

Trong khi đó, Nobita và Shizuka vẫn bám lấy nhau, ánh mắt dõi theo những ngọn sóng khổng lồ. Từng đợt nước xanh đen dâng cao, như muốn nuốt chửng cả con thuyền. Một lát sau, con thuyền bất ngờ lao vào một vùng biển tĩnh lặng.
Mặt nước nơi đây xanh đen như mực, phẳng lặng đến kỳ lạ, không một gợn sóng. Xung quanh, những "núi trắng" khổng lồ nhô lên cao đến tận bầu trời u ám. Những hình thù này khiến cả nhóm phải kinh ngạc. Doraemon dừng lại, nhìn chằm chằm vào găng tay vàng đang cầm trên cần câu. Cậu nói nhỏ:
"Lạ thật… Nó lại bám vào một trong những ngọn núi kia…"
Suneo bật lên:
"Gì cơ? Làm sao cần câu lại đi câu núi được? Đây là bảo bối hỏng nặng rồi!"
Nhưng Hajime, người đứng lặng từ nãy giờ, gương mặt trắng bệch, bước nhanh vào buồng lái. Ánh mắt cậu hiện rõ sự sợ hãi, giọng nói khàn khàn:
"Jaien… để con thuyền lặn xuống đi. Chúng ta đã đến nơi rồi."
Jaien nhíu mày, không hiểu gì:
"Hả? Đã đến nơi? Mình chẳng thấy con cá nào cả."
Hajime không trả lời ngay, chỉ giơ tay chỉ về phía một trong những "núi trắng" khổng lồ bên ngoài cửa kính. Cậu thì thầm, giọng khô khốc:
"Kia… là răng của nó."
Toàn bộ không gian dường như chững lại. Jaien ngây người, ánh mắt di chuyển chậm rãi theo hướng chỉ tay của Hajime. Cậu nhìn chằm chằm vào "ngọn núi" trắng to lớn, từ từ nhận ra hình dáng cong cong của những chiếc răng khổng lồ nhô lên từ miệng nước.
Nhận thức dần ăn mòn ý thức của Jaien. Gương mặt cậu trắng bệch, miệng lắp bắp nhưng không phát ra tiếng. Cuối cùng, Jaien không chịu nổi, ngất lịm ngay tại chỗ.
Hajime thở dài, bước đến thay Jaien điều khiển con thuyền, kích hoạt chế độ lặn. Một lớp màng mỏng bao bọc lấy con thuyền, bảo vệ nó khỏi áp lực nước khổng lồ khi chìm dần xuống lòng đại dương. Mọi người trên boang tàu đều cảm thấy bất ngờ và khó hiểu. Kuntaku, không giấu được tò mò, hỏi:
"Hajime, cậu phát hiện gì à? Tại sao lại lặn xuống?"
Hajime giữ im lặng, không trả lời. Cậu biết rõ điều gì đang chờ đợi họ dưới đáy biển sâu. Sinh vật này khổng lồ đến mức không quan tâm đến sự hiện diện của họ, nhưng nếu vô ý thu hút sự chú ý, hậu quả sẽ không thể lường trước. Không phải ai cũng đủ mạnh mẽ để giữ bình tĩnh đối mặt với một sự tồn tại ở cấp độ này.

Con thuyền từ từ chìm sâu xuống, ánh sáng mờ dần và không khí trên tàu trở nên nặng nề hơn. Hai bên thân tàu, những ngọn "núi trắng" khổng lồ tiếp tục xuất hiện ngày càng nhiều, mỗi khối lại mang hình dáng sắc nhọn và đáng sợ.
Trên boang, Doraemon đã bắt đầu nhận ra điều gì đó, gương mặt cậu dần trở nên nghiêm trọng. Suneo, trong khi đó, bắt đầu run rẩy. Cậu cũng mơ hồ đoán ra, nhưng không dám chắc chắn.
Nobita và Shizuka, trái lại, vẫn chưa hiểu rõ tình hình. Shizuka thắc mắc:
"Tại sao mọi người đều im lặng vậy? Chúng ta đang đi đâu thế?"
Không ai trả lời. Hajime tập trung điều khiển con thuyền, ánh mắt lộ rõ vẻ căng thẳng. Nobita, dù lo lắng, cũng không dám phá vỡ sự im lặng kỳ lạ này.
Khi con thuyền lặn xuống sâu hơn, xung quanh chỉ còn lại bóng tối đen kịt. Những sinh vật phát sáng nhỏ bé bơi ngang qua, đôi khi lại bị ánh đèn của con thuyền thu hút, tạo thành những dải sáng kỳ ảo trong nước. Dù vậy, cảnh tượng này không làm giảm bớt sự căng thẳng.
Doraemon, sau một hồi cân nhắc, lấy ra Đèn Pin Thích Nghi và chiếu lên con thuyền. Lớp vật liệu lập tức được cải tiến, trở nên chắc chắn hơn, loại bỏ hoàn toàn những tiếng rít kẽo kẹt phát ra do áp lực nước. Cả nhóm thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra con thuyền đã ổn định hơn.
Khi tiếp tục tiến sâu vào lòng đại dương, ổ khóa treo phía trước con thuyền bắt đầu phát ra ánh sáng mãnh liệt hơn, như muốn chỉ dẫn họ đến một điểm nào đó. Cuối cùng, trong bóng tối mịt mùng, cả nhóm nhận thấy một luồng hào quang màu đỏ rực rỡ ở chân trời xa. Hào quang ấy dường như là đích đến cuối cùng của thử thách này.
Khi con thuyền tiếp cận nơi phát ra hào quang màu đỏ, cả nhóm kinh ngạc khi phát hiện đó không phải là một ánh sáng thông thường, mà là một dòng chất lỏng đỏ tươi đang lưu động. Chất lỏng trông như máu nhưng lại có độ sáng kỳ lạ, vừa cuốn hút vừa rùng rợn.
Doraemon nhanh chóng lấy ra một bảo bối hình cái lưới để bắt lấy dòng chất lỏng. Khi chiếc lưới chạm vào, dòng chất lỏng như có ý thức, không ngừng quẫy đạp muốn trốn thoát, nhưng nhờ vào bảo bối, Doraemon đã kịp nhốt nó vào trong.
Cậu mang chất lỏng lại gần ổ khóa. Ngay khi hai thứ tiếp xúc, một âm thanh ồn ào vang lên như hàng ngàn tiếng thét bị nén lại. Cả nhóm tái mặt, bịt tai, cảm giác như âm thanh đó xuyên thẳng vào tâm trí mình. Hajime, với khả năng cảm nhận mạnh mẽ, run lên từng đợt. Cậu lẩm bẩm, giọng khàn đặc:
"Không xong rồi, nó đang tỉnh dậy... thứ sinh vật này không nên b·ị đ·ánh thức."
Doraemon nhận ra nguy hiểm, vội vã dùng bình thủy tinh để nhốt chất lỏng lại. Khi dòng chất lỏng bị niêm phong hoàn toàn, âm thanh ồn ào mới dần lắng xuống, để lại một sự im lặng đến rợn người. Cả nhóm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ai cũng cảm nhận được áp lực vẫn còn đâu đó, như thể sinh vật khổng lồ kia chỉ đang chờ đợi.
"Hajime, mau đưa chúng ta ra khỏi đây!" Doraemon gấp gáp.
Không nói hai lời, Hajime điều khiển con thuyền tăng hết tốc lực, lao nhanh về phía trước. Nhưng mọi thứ không hề đơn giản. Cả nhóm nhận ra họ đang di chuyển trong lòng một sinh vật khổng lồ - dòng chất lỏng kia chính là máu và những "núi trắng" xung quanh thực chất là răng của con quái vật. Thậm chí, cái "miệng" mà họ vừa đi vào đang từ từ khép lại, từng hàng răng sắc bén như lưỡi dao khổng lồ sẵn sàng nghiền nát bất cứ thứ gì bên trong.
Con thuyền lao vun v·út qua vô số răng sắc nhọn, né tránh từng chiếc một trong gang tấc. Nobita hét lớn, ôm chặt lấy Shizuka trong khi Jaien vẫn b·ất t·ỉnh, nằm lăn lộn trong góc phòng lái. Doraemon liên tục theo dõi hệ thống của con tàu, đảm bảo không có bất kỳ trục trặc nào xảy ra.
"Lối ra đang dần đóng lại! Nhanh lên Hajime!" Suneo hét lên, mặt cậu tái mét khi nhìn thấy khoảng cách giữa những chiếc răng ngày càng thu hẹp.
Cuối cùng, khi lối ra chỉ còn lại một khoảng trống chừng vài trăm mét, con thuyền bằng một cú lao hết sức mình đã kịp thời thoát ra ngoài, để lại phía sau tiếng gầm rống trầm thấp vang vọng của sinh vật khổng lồ.
Khi mọi thứ trở nên yên tĩnh, Jaien tỉnh lại, gãi đầu nhìn xung quanh, thắc mắc: "Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Mọi người có vẻ lạ lắm."
Nhưng cả nhóm chỉ nhìn nhau, không ai muốn nhắc lại nỗi kinh hoàng họ vừa trải qua. Một sự đồng thuận im lặng lan tỏa, khi tất cả đều quyết định giữ kín những gì đã diễn ra dưới đáy biển sâu kia. Hajime chỉ khẽ nói, giọng đầy cương quyết:
"Đi thôi. Chúng ta còn sáu chìa khóa nữa phải tìm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.