Chương 68: Mê cung.
Bầu trời nơi đây vẫn mang sắc xám tĩnh lặng như mọi khi, nhưng nhóm bạn đều cảm nhận rằng đã đến lúc phải dừng lại để nghỉ ngơi sau hành trình đầy nguy hiểm vừa qua. Cả nhóm mệt lả, không ai muốn tiếp tục lên đường ngay lúc này.
Jaien ngồi ở một góc trên boang thuyền, tay cầm chặt ổ khóa và bình chứa chất lỏng đỏ. Cậu không ngừng cố gắng tìm cách hợp nhất cả hai lại, nhưng mỗi lần thử, một âm thanh gào thét kinh hoàng lại vang lên khiến cậu buộc phải dừng lại.
Kuntaku ngồi bên cạnh, nhìn Jaien suy nghĩ rồi đưa ra ý kiến: "Có thể là chưa đến lúc. Dù sao, thứ chất lỏng đỏ kia cũng không giống chìa khóa lắm. Có lẽ nó chỉ là một phần của chìa khóa mà thôi."
Suneo cũng thêm vào: "Mình nghĩ có lẽ chúng ta phải quay về chỗ cánh cửa khổng lồ trước, hoặc cần tập hợp đủ tất cả các chìa khóa rồi mới có thể ghép chúng lại."
Nghe những lời này, cả nhóm chìm vào trầm tư. Họ biết rằng câu trả lời vẫn còn nằm ở phía trước, nhưng hành trình đang ngày càng trở nên phức tạp và khó lường hơn.
Doraemon, thấy không khí nặng nề, quyết định kéo mọi người ra khỏi suy nghĩ: "Được rồi, mọi người cần nạp lại năng lượng đã. Tớ sẽ làm một bữa ăn thật ngon cho cả nhóm!" Cậu lấy ra Khăn Trải Bàn Thịnh Soạn, trải lên bàn trên boang tàu. Trong tích tắc, đủ món ăn ngon hiện ra, mùi thơm lan tỏa khắp nơi khiến ai nấy đều quên đi mệt mỏi.
Sau bữa ăn, mọi người cảm thấy nhẹ nhõm hơn, tạm gác lại những lo lắng và quay về phòng mình để nghỉ ngơi.
Hajime, trong khi nằm trên giường, không khỏi băn khoăn về nguồn gốc của con cá ác quỷ khổng lồ mà nhóm vừa đối mặt. Không thể kìm nén sự tò mò, cậu liền hỏi Bouwanko Kami trong tâm trí.
Bouwanko Kami trầm mặc một lúc, như hồi tưởng về ký ức xa xưa, rồi trả lời: "Con sinh vật đó, như các ngươi đã biết qua truyền thuyết, chính là Vua Sông Ngầm. Nhưng có một điều là Vua Sông Ngầm mà các ngươi chạm mặt không phải đến từ vũ trụ này."
Hajime mở to mắt, chờ đợi câu tiếp theo.
Bouwanko Kami tiếp tục: "Ta bắt được nó từ một vũ trụ mà toàn bộ không gian giữa các hành tinh đều là nước. Ở đó, không có bầu trời trống rỗng hay khoảng không đen tối, mà chỉ có đại dương vô tận. Các hành tinh thực chất chỉ là những mảnh đất nhỏ bé trôi nổi trong nước. Địa cầu của vũ trụ đó không có bất kỳ văn minh, chỉ có sinh vật biển làm chủ. Và trong thế giới đó, Vua Sông Ngầm là một trong ba sinh vật mạnh nhất trên hành tinh."
Koya Kami, cũng đang lắng nghe, tò mò hỏi thêm: "Nó mạnh như vậy, tại sao lại không thể đạt đến cấp bậc thần? Nó đã quá gần ngưỡng ấy rồi."
Bouwanko Kami mỉm cười: "Thần không chỉ dựa vào sức mạnh để tồn tại, mà còn cần sự liên kết với những ý niệm cao hơn, như ý chí, tín ngưỡng và cốt lõi của sự tồn tại. Sinh vật đó chỉ là một tạo vật hoàn hảo của tự nhiên, nhưng thiếu đi yếu tố chủ chốt. Dù sao, nó vẫn là một trong những kẻ mạnh nhất mà ta từng bắt gặp."
Mặc dù trong lòng vẫn còn nhiều thắc mắc, Hajime quyết định không làm phiền Bouwanko Kami thêm nữa. Cậu biết rằng hành trình trên hành tinh Koya Koya đang gần đi đến hồi kết, và khi đó, cậu sẽ có cơ hội hỏi thêm Koya Kami về những điều còn nghi vấn. Thực tế, dù Bouwanko Kami tỏ ra rất ôn hòa, Hajime vẫn không dám thân cận thần quá mức, bởi cảm giác áp bức và sự khác biệt về cấp bậc luôn khiến cậu giữ một khoảng cách nhất định.
Ngày hôm sau, cả nhóm dậy từ rất sớm. Nhưng trên gương mặt mỗi người đều hiện rõ sự mệt mỏi, như thể đêm qua ai cũng có những cơn ác mộng khó chịu. Doraemon là người đầu tiên lên boang thuyền kiểm tra trang bị, trong khi Hajime vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Những người khác bắt đầu tập trung tại bàn lớn, bàn luận về mục tiêu tiếp theo của họ.
Shizuka là người đầu tiên đưa ra ổ khóa của mình. Đó là một chiếc ổ khóa có hình ảnh của một hòn đảo nhỏ được bao phủ trong thứ giống như cánh chim hoặc một màn che tinh tế, tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp. Mỗi khi nhìn vào, mọi người đều nghe thấy một bản nhạc nhẹ nhàng, như thể có ai đó đang an ủi tâm hồn họ. Đây chính là ổ khóa của đảo thiên sứ.
Nhìn thấy vẻ đẹp và sự ấm áp từ chiếc ổ khóa của Shizuka, cả nhóm không khỏi động lòng. Ai cũng muốn thử khám phá nơi đó đầu tiên. Tuy nhiên, Suneo, với sự lý trí thường ngày, đã lên tiếng phân tích:
"Chìa khóa của cậu ở đảo thiên sứ, hẳn là nằm trên trời. Hiện tại, không bằng chúng ta tìm kiếm hết các chìa khóa dưới đất trước, rồi cuối cùng hãy tiến lên trời. Như vậy sẽ thuận lợi hơn."
Khi mọi người còn đang cân nhắc, Suneo nhanh chóng đưa ra ổ khóa của mình. Đó là một chiếc ổ khóa có hình dạng lục giác giống như một bia đá cổ, bề mặt được khắc đầy những đường vân phức tạp giống mê cung. Điều thú vị là những đường vân này không ngừng thay đổi, tạo ra vô số hình dáng mê cung khác nhau. Đây chính là ổ khóa của mê cung đá.
Sau một hồi trầm tư, cả nhóm đồng ý với phương án của Suneo. Họ quyết định sẽ khám phá mê cung đá trước, bởi cảm giác như đây sẽ là một thử thách có thể hoàn thành được mà không quá mạo hiểm như những thử thách trên trời.
Mỗi người nhanh chóng vào vị trí của mình. Jaien điều khiển con thuyền quay lại nơi cột đá khổng lồ. Cánh cửa vẫn như cũ, bị bao phủ bởi vô số dây xích. Suneo tiến lên, đưa ổ khóa của mình ra phía trước. Nó lập tức phát sáng, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, và bắt đầu dẫn cả nhóm về một hướng khác.
Lại trải qua vài giờ trên biển, cả nhóm cuối cùng tiến đến một vùng đất mới. Từ trên cao, họ nhìn thấy mặt nước dường như chảy thẳng xuống một vực sâu không đáy, tựa như một dòng thác khổng lồ. Bên dưới hiện ra một khối lập phương khổng lồ, rộng lớn đến mức có thể so sánh với một hòn đảo lớn, được tạo thành bởi vô số khối đá nhỏ hơn xếp chồng lên nhau, dài ngắn không đều. Mê cung đá nằm ngay trước mắt, kỳ vĩ mà cũng đầy thách thức.
"Đây chính là mê cung đá sao? Thật không thể tin nổi!" Nobita thốt lên, mắt tròn xoe.
"Nhìn kìa, nó không chỉ có bốn phương tám hướng mà còn lên xuống nữa!" Suneo chỉ vào một đoạn cầu dốc bên trong mê cung.
Jaien điều khiển con thuyền bay xuống gần lối vào, nơi một dòng sông lớn xuyên qua lòng khối lập phương. Nhận thấy có thể dùng thuyền để khám phá, cả nhóm quyết định không xuống bộ mà tiếp tục hành trình trên thuyền.
Bên trong mê cung, mọi thứ còn phức tạp hơn cả nhóm tưởng tượng. Các lối đi không chỉ ngang dọc mà còn chằng chịt lên xuống, những đoạn đường gấp khúc bất ngờ và cả những khu vực buộc phải bay qua hoặc lặn xuống.
"Không chỉ là mê cung, mà còn là một mê cung ba chiều!" Jaien nhận xét, mắt chăm chú nhìn vào cấu trúc kỳ lạ.
Doraemon lấy ra một bảo bối hữu ích, lần này là Bong Bóng Dò Đường. Cậu giải thích rằng quả bóng này sẽ phun ra một lớp khói màu để lấp đầy không gian trong mê cung, đồng thời vẽ lại toàn bộ bản đồ.
"Thật tiện lợi! Với cái này thì không còn sợ bị lạc nữa." Shizuka vui mừng.
Khi quả bóng bắt đầu lăn dẫn đường, cả nhóm hào hứng theo sau. Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài bao lâu. Ngay từ những bước đầu tiên, quả bóng đã dẫn nhóm đi lòng vòng, liên tục quay lại điểm xuất phát như thể mê cung đang trêu đùa.
"Chuyện gì vậy? Không lẽ bảo bối của cậu bị hỏng sao?" Suneo lo lắng nhìn Doraemon.
"Không thể nào!" Doraemon phản bác, nhưng rồi lại không chắc chắn, bắt đầu kiểm tra Bong Bóng Dò Đường.
Kuntaku, người luôn theo dõi bản đồ, bất ngờ nhận ra điều kỳ lạ. "Mọi người ơi, mê cung này giống như đang di chuyển. Những điểm mà mình đánh dấu trước đó đã không còn ở chỗ cũ nữa."
"Cái gì? Cả mê cung di chuyển sao?" Nobita run rẩy hỏi.
"Thật không thể tin nổi, nhưng đúng là như vậy." Doraemon trầm ngâm. "Chúng ta phải vẽ lại bản đồ từ đầu."
Càng đi sâu vào mê cung, họ càng gặp phải vô số cạm bẫy tinh vi và phức tạp. Ở một đoạn, con đường bất ngờ chia thành ba nhánh, mỗi nhánh đều phản chiếu hình ảnh giống hệt nhau của cả nhóm, tựa như có những nhóm bạn khác đang di chuyển song song trong mê cung.
"Này! Tớ thấy một Nobita khác đang vẫy tay kìa!" Suneo chỉ vào hình ảnh phản chiếu, khiến cả nhóm giật mình.
"Đừng để bị lừa, đó chỉ là ảo giác!" Kuntaku cảnh báo.
"Nhưng lối đi nào mới là thật?" Shizuka lo lắng hỏi, mắt đảo qua ba lối đi giống hệt nhau.
Sau một hồi quan sát, Shizuka đề nghị chọn nhánh có ánh sáng ít bị biến dạng nhất và cuối cùng họ đã tìm được lối đi đúng.
Không lâu sau đó, họ gặp phải một cánh cửa khổng lồ chắn đường, được chạm khắc bởi những ký tự cổ. Doraemon thử dùng Chìa Khóa Vạn Năng, nhưng cánh cửa vẫn không mở mà phát ra âm thanh lạ, như đang đòi hỏi một mật mã.
"Kí tự này... giống như văn tự cổ của Bouwanko!" Kuntaku reo lên, bắt đầu giải mã. Cả nhóm cùng nhau thử và sai nhiều lần, cuối cùng cũng xoay đúng các ký tự để mở cánh cửa.
Một đoạn khác trong mê cung lại bị chặn bởi một hồ nước đen sâu thẳm. Dưới ánh sáng mờ nhạt, những con cá phát sáng bơi lượn tạo thành những hình thù kỳ dị.
"Doraemon, bọn mình sẽ phải làm gì với cái hồ này?" Nobita thắc mắc.
"Mình sẽ cử Tàu Ngầm Điều Khiển Từ Xa xuống dò đường trước." Doraemon trả lời, thả chiếc tàu ngầm nhỏ vào nước.
Cứ như vậy, cả nhóm phải liên tục đối mặt với những thử thách vừa hóc búa vừa bất ngờ. Các bẫy như bẫy gương lừa, cầu thang ẩn, những cánh cửa yêu cầu mật mã hay những đoạn đường đầy rẫy chông gai khiến cả nhóm không khỏi mệt mỏi.
"Mệt thật đấy, nhưng mà bọn mình đã đi được xa thế này rồi, nhất định không thể bỏ cuộc!" Jaien quyết tâm, tiếp tục điều khiển con thuyền.
Bất chấp những khó khăn, họ không nản chí. Sau mỗi thử thách, họ lại tiến gần hơn tới trung tâm mê cung, nơi ánh sáng le lói của mục tiêu đang chờ đợi.
Trước đầu thuyền, ổ khóa tỏa sáng hơn bao giờ hết, báo hiệu rằng cả nhóm đã rất gần chìa khóa. Nhưng khi mọi người còn đang hứng khởi, một chuyện bất ngờ xảy ra: con thuyền bị kẹp chặt lại giữa những bức tường đang thu hẹp dần. Jaien hoảng hốt cố điều khiển con thuyền lui lại, nhưng càng điều khiển, con thuyền càng bị ép chặt hơn.
Hajime, sắc mặt nghiêm trọng, lập tức nhận ra nguy hiểm. "Không ổn rồi, các bức tường đang thu hẹp lại! Chúng ta phải rời khỏi đây ngay!" Cậu hét lớn, khiến cả nhóm lập tức giật mình.
"Nhanh lên! Xuống thuyền ngay!" Doraemon ra lệnh, đồng thời dùng Đèn Pin Thu Nhỏ để thu nhỏ con thuyền lại, nhét vào Túi Thần Kỳ. Không chút chần chừ, cả nhóm lao về phía trước, chạy hết sức về trung tâm mê cung.
Chẳng mấy chốc, họ đến được một căn phòng lớn nằm ở trung tâm. Ở đó, chìa khóa mà họ tìm kiếm hóa ra là một cái la bàn bằng đá ngọc, được chạm khắc tỉ mỉ và tinh xảo. Suneo, không chờ đợi, cầm ổ khóa trên tay chạm vào mặt bàn. Nhưng ngay khi hai vật tiếp xúc, cả tòa mê cung bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Các bức tường từ mọi hướng - trên, dưới, trái, phải - đồng loạt thu hẹp lại. "Chạy mau!" Nobita hét lên, cả nhóm vội vàng lao về phía trước.
Những bức tường thu hẹp với tốc độ kinh hoàng. Con đường rộng rãi mà cả nhóm vừa đi qua giờ chỉ còn đủ cho ba người chạy song song. Jaien thậm chí suýt bị kẹt lại khi các bức tường ép sát vào nhau. Kuntaku, dù nhỏ gọn, cũng phải dùng cả bốn chân để di chuyển nhanh hơn.
"Chúng ta sắp không còn đường rồi!" Shizuka thở hổn hển, vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn.
Dẫn đầu là Doraemon, nhưng khi cậu tiến lên thêm vài bước thì phát hiện phía trước hoàn toàn bị bít kín. Bong Bóng Dò Đường, vốn vẫn dẫn đường, giờ đây cũng bị kẹp nát.
"Không lẽ chúng ta bị nhốt ở đây sao?" Nobita hoảng hốt nhìn xung quanh.
Căn phòng nhỏ dần, ép sát cả nhóm lại với nhau. Mọi người đều có thể cảm nhận được hơi thở của nhau phả vào mặt. Không gian chật đến mức không ai còn động đậy được, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch.
Doraemon cuống cuồng lục lọi trong Túi Thần Kỳ, lôi ra hàng loạt bảo bối trong tình thế tuyệt vọng. "Phải có thứ gì đó... phải có thứ gì đó giúp chúng ta!"
Những món đồ bị vứt lung tung càng làm không gian thêm chật hẹp, nhưng may mắn, Hajime nhanh tay thu chúng lại để tránh tình huống tồi tệ hơn.
Bỗng nhiên, căn phòng ngừng thu hẹp. Cả nhóm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trước khi kịp bình tĩnh, các bức tường đá bất ngờ nhô ra những miếng đá hình thù sắc nhọn, như muốn nghiền nát mọi thứ bên trong.
Doraemon giật mình, vội vàng dùng Đèn Pin Thu Nhỏ để thu nhỏ tất cả mọi người, nhét vào Túi Thần Kỳ. Không để mất thêm một giây, cậu kích hoạt Vòng Xuyên Thấu, bò qua lớp tường đá đang đóng kín như một con sóc bị chó đuổi.
Bên trong Túi Thần Kỳ, cả nhóm thò đầu ra, mắt dõi theo Doraemon đang dùng hết sức bò qua các khe nứt hẹp. "Nhanh lên, Doraemon! Không gian bên trong này cũng đang sụp đổ!" Hajime la lớn.
Doraemon, mồ hôi chảy đầy trán, không ngừng nghỉ. Cuối cùng, trước khi chiếc vòng tan vỡ hoàn toàn, cậu thành công xuyên qua tường, đưa cả nhóm thoát ra ngoài mê cung.
Khi đã an toàn, cả nhóm ngồi bệt xuống đất, thở phào nhẹ nhõm. Shizuka lau mồ hôi trên trán, lắc đầu. "Đây đúng là thử thách khủng kh·iếp nhất mà chúng ta từng trải qua."
"Đừng nhắc đến nữa, tớ chỉ muốn quên ngay đi!" Suneo vẫn còn run rẩy.
Doraemon ngồi phịch xuống, ôm Túi Thần Kỳ như báu vật. "May mà chúng ta thoát được. Mê cung này thực sự không phải dành cho con người."
Cả nhóm đồng thanh gật đầu, lòng thầm cảm ơn vì vẫn còn sống để tiếp tục hành trình.