Đồng Thời Xuyên Qua: Bắt Đầu Từ Doraemon.

Chương 69: Thiên tai.




Chương 69: Thiên tai.
Lại một đêm dài qua đi, cả nhóm thức dậy trong tình trạng tinh thần mệt mỏi. Suneo uể oải dụi mắt, than thở: "Hôm qua tớ nằm mơ thấy mình bị kẹt lại trong mê cung đá, mãi mãi không thể thoát ra."
Nobita nghe vậy, cũng nhanh chóng chia sẻ: "Còn tớ thì mơ thấy chúng ta bị kẹt dưới biển sâu, bị những ngọn núi trắng đè nát."
Shizuka nhẹ nhàng lên tiếng, gương mặt vẫn còn dấu vết lo lắng: "Mình cũng mơ thấy bị nhấn chìm trong bóng tối, như thể mọi thứ đều biến mất, không còn đường thoát."
Jaien gật đầu, đôi mắt không giấu được sự mệt mỏi: "Mình thì mơ thấy tất cả bị mắc kẹt trên con thuyền, không thể di chuyển, chỉ có tiếng gào thét khắp nơi."
Nghe từng người chia sẻ giấc mơ của mình, Hajime ngồi im lặng bên cạnh, đôi mắt lóe lên một tia nghi hoặc. Cậu nhận thấy có gì đó không đúng. "Những giấc mơ này... không đơn giản đâu." Hajime khẽ lẩm bẩm, nhưng giọng đủ lớn để mọi người nghe thấy.
Doraemon nhìn cậu, hỏi: "Ý cậu là gì, Hajime?"
Hajime trầm ngâm một lúc rồi giải thích: "Cậu không thấy kỳ lạ sao? Mặc dù mọi người đều bị ác mộng h·ành h·ạ, nhưng không ai thực sự cảm thấy sợ hãi khi nhắc lại những thử thách đã qua. Giống như nỗi sợ đó đã được chuyển hóa vào giấc mơ vậy."
Suneo ngạc nhiên: "Ý cậu là... những giấc mơ này không phải do chúng ta tự tưởng tượng ra sao?"
Hajime lắc đầu: "Tớ không chắc, nhưng thử thách mà chúng ta vừa trải qua không chỉ đơn thuần là vượt qua khó khăn. Hãy nhìn vào những nơi cất giấu chìa khóa: Biển sâu và mê cung. Mỗi nơi đều đại diện cho một nỗi sợ hãi của con người."
Doraemon gật đầu đồng ý: "Đúng vậy. Chìa Khóa Biển Sâu thử thách lòng can đảm khi đối diện với bóng tối vô tận và những sinh vật khổng lồ. Còn Chìa Khóa Trí Tuệ lại nhấn mạnh nỗi sợ mất phương hướng và bị giam cầm."
"Như vậy..." Shizuka dè dặt hỏi, giọng hơi run: "Có phải mỗi nơi chúng ta đến đều đại diện cho một nỗi sợ hãi nào đó của con người không?"
Hajime trầm ngâm gật đầu, tiếp tục giải thích: "Có khả năng cao là vậy. Những nơi cất giấu chìa khóa dường như thử thách chúng ta qua các nỗi sợ phổ biến. Biển sâu là nỗi sợ về cái không biết, sự mênh mông vô tận và những cự vật kinh hoàng. Còn mê cung lại gợi lên nỗi sợ bị lạc lối, bị giam cầm và cảm giác mất kiểm soát trong không gian hẹp."
Jaien nghe vậy, ngồi thẳng dậy, lo lắng hỏi: "Nếu thế, những thử thách tiếp theo sẽ là gì? Còn những nỗi sợ nào mà chúng ta phải đối mặt nữa?"
Cả nhóm rơi vào trầm mặc, không ai trả lời được câu hỏi của Jaien. Nhưng trong lòng mỗi người, cảm giác lo lắng về những thử thách kế tiếp càng ngày càng lớn. Sau một hồi im lặng, cả nhóm nhanh chóng lấy lại tinh thần. Nobita lên tiếng hỏi:
"Như vậy, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?"
Mọi người quay sang nhìn năm ổ khóa còn lại. Ổ khóa của Shizuka nhanh chóng bị bác bỏ, vì cảm giác chưa đúng thời điểm. Doraemon đưa ra ổ của Chìa Khóa Anh Hùng, nhưng ổ khóa trông quá đáng sợ, cả nhóm đều không muốn chọn. Ổ khóa của Hajime và Kuntaku cũng không khá hơn, đều toát lên vẻ nguy hiểm khó đoán. Cuối cùng, họ quyết định chọn ổ khóa của Nobita.
Nobita đưa ra ổ khóa của mình, hình dạng là một cuộn giấy lớn. Khi mở ra, cả nhóm ngạc nhiên trước bức tranh bên trong: s·óng t·hần, bão tố, sấm sét, xoáy nước, l·ũ l·ụt, vòi rồng - gần như tất cả các loại t·hiên t·ai đều được miêu tả trên đó.
Nhìn bức tranh, cả nhóm lặng người, dường như đã phần nào đoán được thử thách sắp tới. Tuy nhiên, không ai lùi bước. Mọi người bắt tay vào chuẩn bị lên đường. Hajime trả lại cho Doraemon đống bảo bối cậu đã nhặt được trước đó. Jaien và Suneo cùng nhau điều khiển con thuyền, trong khi Kuntaku tiếp tục làm nhiệm vụ bảo vệ. Nobita và Shizuka rời đi để chuẩn bị thức ăn.

Lúc đầu, cả nhóm nghĩ hành trình lần này sẽ yên bình cho đến khi họ đến địa điểm, giống như hai lần trước. Nhưng không ngờ, ngay khi con thuyền bắt đầu di chuyển, bầu trời bất chợt tối đen lại. Mưa lớn đổ xuống, từng đợt như muốn xé toạc mặt biển.
"Mọi người, mau vào phòng trú!" Doraemon hét lớn.
Tất cả vội vàng chạy vào phòng, nhưng đó chỉ là khởi đầu. Những tia sét chớp lóe rạch ngang bầu trời, soi sáng cả vùng biển đen kịt. Đèn trên thuyền gần như không phát huy tác dụng. Sóng biển cuồn cuộn, đánh lên như muốn nuốt chửng con thuyền.
Bên trong, mọi người chao đảo, đồ đạc bị hất tung khắp nơi. Doraemon nhanh trí lấy Sơn Trọng Lực để cố định các đồ vật và bốn góc phòng. Dù vậy, sóng biển quá mạnh khiến tất cả đều bị say sóng, mặt mũi tái xanh, không chịu nổi.
Suneo cố nhấp một ngụm nước để làm dịu cổ họng khô khốc, giọng yếu ớt than phiền:
"Không ngờ thử thách lại đến sớm như vậy. Thật không công bằng!"
Jaien gật đầu đồng tình, tay vịn lấy bức tường để giữ thăng bằng:
"Thuyền này giống như muốn bị nhấn chìm vậy!"
Đúng lúc đó, Nobita hoảng hốt hét lên:
"Khụ khụ! Mọi người mau chặn cửa lại! Nước tràn vào rồi!"
Cả nhóm quay đầu nhìn theo hướng Nobita chỉ và không khỏi hoảng loạn khi thấy nước đang rỉ qua khe cửa. Doraemon vội lấy băng keo thần kỳ để dán kín các khe hở. Sau một hồi loay hoay, cuối cùng dòng nước cũng ngừng chảy.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Shizuka mang đến một ít bánh ngọt mới làm để lót dạ. Nhưng khi vừa bắt đầu nhấm nháp, Kuntaku ngập ngừng hỏi:
"Mọi người đều ở đây, vậy thì... ai đang lái thuyền?"
Jaien và Suneo đồng thanh trả lời:
"Đương nhiên là Jaien/Suneo rồi!"
Cả hai nhìn nhau, mặt đầy bối rối, rồi lập tức cải nhau về việc tại sao cả hai lại có mặt trong phòng thay vì buồng lái. Nobita, Shizuka và Kuntaku trố mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Doraemon cố trấn an: "Không sao đâu, con thuyền có chế độ lái tự động. Chỉ cần bật lên là..."
RẦM.

Chưa kịp nói hết câu, một tia sét đánh thẳng vào thân thuyền, ánh đèn phụt tắt. Cả nhóm chôn chân nhìn nhau, biết rằng con thuyền giờ đã mất điện. Trận bão ngoài kia dường như càng dữ dội hơn.
Cả nhóm tưởng rằng mọi chuyện đã đủ tồi tệ, nhưng đột nhiên, con thuyền lao điên cuồng về phía trước, như thể bị hút vào một vực thẳm không đáy. Tốc độ kinh hoàng khiến tất cả dán chặt vào tường, không ai nhúc nhích nổi. Nobita cố gắng mở miệng, giọng run rẩy:
"Chuyện gì đang xảy ra vậy, Doraemon?"
Doraemon cố gắng xoay người, lê bước tới cửa sổ. Qua ánh chớp lóe lên, mèo máy kinh hoàng nhận ra cả con thuyền đang lao vào một xoáy nước khổng lồ, lớn đến mức không nhìn thấy biên giới. Trước khi kịp lấy bảo bối, một tia sét từ trời giáng thẳng xuống. Doraemon lãnh đòn trực diện, toàn thân b·ốc k·hói, ngã xuống sàn.
Những người khác cũng bị ảnh hưởng, cảm giác ê ẩm và tê dại lan khắp cơ thể. May mắn thay, chất liệu con thuyền đã hấp thụ phần lớn sát thương. Tuy vậy, khi con thuyền lao thẳng vào xoáy nước, cả nhóm đều bất động, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Jaien là người đầu tiên gượng dậy. Nhìn quanh thấy mọi người nằm im, sắc mặt cậu biến đổi. Ánh mắt đầy quyết tâm, cậu mở toang cánh cửa, bước ra ngoài.
Cậu bước ra, áp sát mình vào bức tường để chống lại sức gió kinh hoàng, mùi mặn tanh của biển cùng hơi lạnh làm Jaien rùng mình. Cảm giác buồn nôn ập đến nhưng cậu cố nén lại. Chậm rãi, cậu di chuyển về buồng lái. Đường đi không hề dễ dàng, nhất là đoạn cầu thang lộ thiên. Trước đây, nó từng là nơi lý tưởng để ngắm cảnh, nhưng giờ đây trở thành thử thách lớn nhất của Jaien.
Gió lớn như muốn hất văng cậu ra khỏi tàu. Toàn thân run rẩy, Jaien bám chặt tay vào từng bậc thang, cố gắng bò lên từng chút một.
Trong phòng, Suneo và Hajime vừa tỉnh lại. Nhìn quanh thấy cửa mở toang và không thấy Jaien đâu, Hajime lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không chần chừ, cậu lao ra ngoài, đuổi theo Jaien.
Suneo tỉnh táo hơn, chạy tới chỗ Doraemon và cố lay mèo máy tỉnh dậy. Nhưng Doraemon đã ngất, không còn phản ứng. Suneo hoảng hốt:
"Không còn cách nào khác!"
Cậu thò tay vào Túi Thần Kỳ, mò mẫm tìm kiếm một bảo bối có thể giúp đỡ. Sau một lúc lục lọi, cậu rút ra một sợi dây kỳ lạ. Chưa biết phải làm gì, Nobita nhận ra và vội giải thích:
"Đó là Sợi Dây Giúp Việc! Chỉ cần nói ra yêu cầu, nó sẽ giúp cậu."
Suneo vội vàng nói với sợi dây:
"Mau giúp bọn ta đến phòng lái!"
Sợi dây lập tức biến thành hình người, gật đầu đồng ý. Phần còn lại hóa thành một cáp treo nhỏ. Cả nhóm – trừ Doraemon còn b·ất t·ỉnh – nhanh chóng leo lên.
Ở bên ngoài, Jaien cuối cùng cũng đến được phòng lái. Nhưng khi cố di chuyển bánh lái, cậu nhận ra nó đã bị kẹt cứng. Jaien nghiến răng, dùng hết sức, nhưng không thể làm gì. Đúng lúc đó, Hajime lao vào.
"Jaien, để tớ giúp!" Hajime nói, không chút do dự, đặt tay lên bánh lái.

Cả hai cùng cố gắng điều khiển bánh lái, dồn sức để xoay nó. Cuối cùng, họ cũng khiến con thuyền nghiêng nhẹ sang một bên, giảm bớt tốc độ kinh hoàng trước đó.
Những người khác vừa lúc xuất hiện, nhanh chóng chạy tới hỗ trợ. Nobita và Suneo giữ thăng bằng con thuyền, Shizuka hỗ trợ với các điều chỉnh nhỏ, trong khi Kuntaku bảo vệ mọi người khỏi các vật dụng bị rơi.
Nhưng sau tất cả sắc mặc của cá nhóm đều không khá hơn bao nhiêu, qua vừa rồi tụt dốc thức di chuyển, con thuyền đã đi vào khá sâu trong xoáy nước, nhìn quanh đại khái là ở giữa đoạn, điều này khiến việc thoát ra của cả nhóm gần như không khả thi. Gió rít, nước cuộn trào, cảm giác như con thuyền đang bị kéo vào một thế giới khác, không còn đường lui.
Tốc độ của con thuyền càng lúc càng nhanh, quán tính kéo căng mọi thứ trên boong, khiến cả nhóm cảm thấy như cơ thể bị xé toạc thành từng mảnh. Nobita run rẩy bám vào mép bàn, thều thào: "Chúng ta… sẽ c·hết ở đây sao?"
Lực li tâm mạnh mẽ khiến họ không thể đứng vững, mọi người đều cố bám chặt vào những gì có thể để không bị hất văng ra ngoài. Đúng lúc đó, một tia sét xé toạc bầu trời, ánh sáng lóe lên chiếu rọi đáy xoáy nước trong chớp mắt. Hajime, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, nhận thấy một ánh sáng xanh lam rực rỡ từ dưới đáy lóe lên như một ngọn hải đăng. Đôi mắt cậu mở to, trái tim đập mạnh, cậu biết đây là cơ hội duy nhất.
Hajime hét lớn, tiếng cậu vang lên át cả tiếng sóng gió: "Sợi dây, đem tất cả trói chặt lại vào con thuyền ngay lập tức!"
Sợi dây kỳ diệu nhanh chóng hành động, quấn quanh cả nhóm, cố định họ vào con thuyền một cách chắc chắn. Hajime nắm chặt bánh lái, không chút do dự, xoay con thuyền hướng thẳng về phía ánh sáng xanh lam. Nobita hoảng sợ la lên: "Cậu đang làm gì vậy Hajime? Chúng ta sẽ lao thẳng vào đáy biển mất!"
Hajime không quay lại, giọng cậu chắc nịch: "Tin tớ, đó là cơ hội duy nhất! Chúng ta phải lao tới đó, hoặc sẽ bị xé nát ở đây!"
Con thuyền như một tấm ván lướt sóng khổng lồ, lao nhanh trên dòng nước xoáy. Quán tính khổng lồ khiến tất cả cảm thấy như bị nghiền nát. Doraemon vừa mới tỉnh dậy, dù chưa hồi phục hoàn toàn, cũng nắm chặt lấy mép bàn, cố gắng giúp giữ thăng bằng con thuyền.
Quả nhiên càng đến gần hào quanh màu xanh lam càng nở rộ, ổ khóa của Nobita cũng từ trong tay cậu bay ra tỏa sáng. Mặc dù đã tiếp cận được chìa khóa nhưng bây giờ có chuyện quan trong hơn, làm sao dừng hoặc đáp đất an toàn với tốc độ kinh hoàng này.
Đáy xoáy nước quá tối, cả đám không thấy gì nhưng Hajime biết, con thuyền cùng đáy biển chỉ còn hơn ngàn mét, lấy nó tốc độ cùng độ dốc v·a c·hạm liền còn không đến ba mươi giây. Mồ hôi chảy dài trên mặt cậu, lấy cậu tố chất thân thể hiện tại đón đỡ đều có c·hết khả năng chứ đừng nói đám bạn.
Ngay lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Doraemon nhanh trí kích hoạt Đồng Hồ Ngưng Động Thời Gian, tạo ra khoảnh khắc tĩnh lặng hiếm hoi giữa cơn hỗn loạn. Cả không gian như đông cứng, những giọt nước mưa treo lơ lửng giữa không trung, con thuyền đang lao xuống với tốc độ khủng kh·iếp cũng dừng lại.
Doraemon tranh thủ thời gian, lập tức sử dụng bảo bối để hạ cánh cả nhóm một cách an toàn xuống đáy biển. Nhưng cậu lại không kịp thu con thuyền trước khi thời gian bắt đầu trôi trở lại.
Ngay khi thời gian trở lại, con thuyền, như b·ị đ·ánh thức, tiếp tục lao xuống như một quả đạn pháo khổng lồ, bề mặt của nó gần như b·ốc c·háy do ma sát. Chỉ còn vài giây trước khi chạm đáy, tất cả mọi người gần như tuyệt vọng, thì con thuyền đột ngột dừng lại, lơ lửng trong không trung, cách mặt đất chỉ vài mét. Bề ngoài con thuyền bị méo mó, vặn vẹo, như bị một lực vô hình giữ lại giữa không trung.
Chính là Hajime! Cậu đã dùng siêu năng lực di chuyển đồ vật mà mình từng huấn luyện để đỡ lấy con thuyền, mặc dù áp lực cực lớn khiến bề ngoài của nó bị biến dạng. Hajime thở hổn hển, khuôn mặt tái nhợt, những mạch máu nổi lên trên thái dương. "Suýt nữa thì... cả đám tiêu rồi." cậu nói, giọng khàn đi vì căng thẳng.
Doraemon nhận ra hành động bất cẩn của mình đã làm r·ối l·oạn kế hoạch, cúi đầu áy náy: "Xin lỗi, mình đã làm rối cậu, Hajime."
"Không sao, may mà vẫn kịp." Hajime gượng cười, nhưng giọng nói của cậu thể hiện rõ sự mệt mỏi. Sau khi đặt con thuyền xuống đất, cậu ngồi bệt xuống, tay run rẩy vì kiệt sức.
Cả nhóm cuối cùng tiếp đất an toàn và ngay lập tức nhận ra thứ mà họ đang tiến tới: một thanh thương màu trắng lam, được chạm khắc tinh xảo với hoa văn uốn lượn, phát ra ánh sáng xanh lam nhạt bao quanh bởi những tia sét trắng nhỏ. Thanh thương này toát lên một sức mạnh thần thánh, giống như thần khí trong truyền thuyết.
"Đó là chìa khóa!" Nobita thốt lên, mắt sáng rực. Nhưng cả nhóm nhanh chóng thận trọng hơn, rút kinh nghiệm từ những lần trước. Doraemon cảnh báo: "Không ai được đến gần. Lần trước chúng ta suýt bị nghiền nát vì ổ khóa và chìa khóa tương tác với nhau."
Suneo gật gù, giữ khoảng cách: "Đúng vậy. Trước tiên, chúng ta cần kiểm tra xung quanh xem có gì nguy hiểm không. Còn thanh thương này... tớ có cảm giác không thể đụng vào nó tùy tiện."
Cả nhóm ngồi xuống, tranh thủ lấy lại sức lực, thận trọng chuẩn bị mọi thứ trước khi bước tới thanh thương - chìa khóa bí ẩn cho thử thách t·hiên t·ai mà họ vừa vượt qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.