Chương 70: Xương trắng.
Sau một lát nghỉ ngơi, Doraemon dùng Khăn Trùm Thời Gian sửa chữa con thuyền đang bị méo mó sau cú đáp đất kinh hoàng. Cậu cũng cẩn thận kiểm tra chiếc Đồng Hồ Ngưng Động Thời Gian đã cứu cả nhóm thoát khỏi t·hảm h·ọa. Nhưng chiếc đồng hồ giờ đây b·ốc k·hói đặc, thỉnh thoảng còn bắn ra vài tia lửa điện. Nobita tò mò hỏi:
"Chuyện gì xảy ra với cái đồng hồ vậy Doraemon?"
Doraemon thở dài, sau một hồi kiểm tra, cậu giải thích:
"Hẳn là pin đã gặp vấn đề, gây nổ mạch. Mà cho dù sửa được thì cũng không còn pin để dùng nữa."
Cả nhóm đều cảm thấy hơi thất vọng. Kuntaku nhìn quanh rồi lên tiếng:
"Như vậy thì bây giờ chúng ta làm sao cầm được chìa khóa ra ngoài mà không gặp nguy hiểm?"
Suneo nhanh nhảu đưa ra ý kiến:
"Chúng ta có thể nhanh chóng lấy chìa khóa rồi dùng Chong Chóng Tre bay ra."
Doraemon lắc đầu:
"Tốc độ của Chong Chóng Tre không đủ nhanh. Từ đây lên đến mặt biển có hơn mười ngàn mét. Nếu giữa chừng có vấn đề gì, chúng ta sẽ rất nguy hiểm."
Shizuka hỏi tiếp:
"Vậy dùng Cánh Cửa Thần Kỳ thì sao?"
Doraemon lại lắc đầu:
"Không được. Bảo bối này không có tác dụng ở đây. Có vẻ nơi này bị giới hạn không gian đặc thù."
Hajime đứng một góc nhíu mày, tình hình hiện tại rõ ràng là bất lợi, đặc biệt khi một số bảo bối của Doraemon hoặc hư hỏng, hoặc không khả dụng. Sau một hồi trầm tư, Jaien đột nhiên nói:
"Nếu không có cách đi lên, vậy thì sao không thử đi xuống? Mình nhớ Doraemon có bảo bối gì đó để đi trong lòng đất mà."
Cả nhóm nhìn Jaien với ánh mắt ngạc nhiên. Không ai ngờ rằng Jaien lại có thể đưa ra một ý kiến thông minh như vậy. Doraemon nghe xong liền gật đầu đồng tình và lấy ra một chiếc tàu ngầm màu đen to lớn. Mèo máy giải thích:
"Đây là Tàu Ngầm Xuyên Lòng Đất. Nó có thể lặn xuống lòng đất, nhưng hơi bất tiện vì phải thường xuyên ngoi lên để vặn giây cót mới đi tiếp được."
Nobita tò mò hỏi: "Vậy nó khác gì với cái tàu khoan lần trước bọn mình đi?"
Doraemon hơi xấu hổ, gãi đầu: "Loại lần trước là tàu chuyên dụng cho công trình xây dựng, hiệu suất và tính năng đều rất cao. Còn cái này… chỉ là đồ chơi thôi."
Cả nhóm hơi lo lắng khi nghe mô tả, nhưng Suneo lập tức nghĩ ra cách giải quyết:
"Thực ra cũng không tệ đâu. Tình huống nguy hiểm nhất bây giờ là khi chúng ta rút chìa khóa ra, xoáy nước biến mất, biển trở lại hình dạng ban đầu, chắc chắn sẽ tạo ra biển động khủng kh·iếp. Chúng ta chỉ cần trốn dưới lòng đất, đợi cho biển yên lặng rồi ngoi lên. Chúng ta có thể ăn Kẹo Thích Nghi để chịu được áp lực nước. Sau đó, dùng con thuyền để rời đi."
Cả nhóm suy xét một hồi, nhận thấy ý tưởng này rất khả thi. Doraemon cũng tiến hành tính toán và xác nhận:
"Ừm, kế hoạch này có khả năng thành công rất cao. Được rồi, chúng ta sẽ làm theo cách này!"
Sau đó, cả nhóm bắt tay vào chuẩn bị cho kế hoạch lấy chìa khóa. Doraemon thu nhỏ con thuyền, bỏ vào Túi Thần Kỳ để tiện di chuyển. Hajime và Kuntaku ra sức vặn dây cót cho tàu ngầm, cố gắng lên số lần tối đa có thể để đảm bảo tàu ngầm hoạt động được lâu nhất.
Shizuka và Nobita mang một số vật tư cần thiết vào tàu, chuẩn bị cho việc nghỉ ngơi dưới lòng đất trong nhiều giờ. Suneo bước vào khoang lái để làm quen với hệ thống điều khiển, trong khi Jaien đứng gần chỗ đặt chìa khóa, chuẩn bị bất cứ lúc nào để nhổ thanh thương lên.
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, cả nhóm cùng ăn Kẹo Thích Nghi để đảm bảo an toàn khi lặn sâu. Tàu ngầm từ từ chìm hơn phân nửa vào lòng đất, Suneo lái nó tiến gần đến vị trí của Jaien.
Khi thấy tất cả đã chuẩn bị xong, Jaien sắn tay áo, hít một hơi thật sâu, rồi dồn hết sức nhổ thanh thương lên. Nhưng điều khiến cả nhóm bất ngờ là thanh thương nhẹ như không khí, được nhổ lên một cách dễ dàng.
"Cái gì? Nhẹ vậy sao?" Jaien thốt lên, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Chưa kịp vui mừng, Jaien lập tức cảm thấy tia sét từ thanh thương lan qua tay, giật cậu ngã lăn ra đất.
"Jaien!"
Kuntaku thấy vậy, vội vàng chạy tới đỡ Jaien nhưng cũng bị tia sét đánh ngã nằm im. Những người còn lại hoảng sợ khi nhận thấy xoáy nước xung quanh
đột ngột dừng lại, nước từ các phía bắt đầu dâng lên như một cơn s·óng t·hần khổng lồ, sẵn sàng nhấn chìm mọi thứ.
Trong tình thế nguy cấp, Nobita nhanh trí ra lệnh cho Sợi Dây Giúp Việc:
"Lập tức đưa Jaien và Kuntaku về đây ngay!"
Sợi dây lập tức tuân lệnh, nhanh chóng trói cả hai người lại và kéo họ trở về tàu ngầm. Dù đang b·ất t·ỉnh, Jaien vẫn nắm chặt thanh thương trong tay, không chịu buông ra.
ẦM!
Tiếng nước v·a c·hạm dữ dội vang lên khắp đáy biển. Doraemon nhanh chóng hô lớn:
"Mọi người, lên tàu ngay!"
Cả nhóm vội vàng chạy vào tàu ngầm, Suneo điều khiển tàu lặn xuống thêm gần trăm mét. Dù đã lặn sâu, cả nhóm vẫn cảm nhận được áp lực kinh khủng từ chấn động bên trên. Tàu ngầm rung lắc dữ dội, mọi người chỉ biết nín thở bám chặt vào nhau, cầu mong an toàn. Suneo hít sâu, tiếp tục lặn xuống sâu nhất có thể.
Trong khi đó, Sợi Dây Giúp Việc bắt đầu b·ốc k·hói và hư hỏng nặng do ảnh hưởng của dòng điện từ thanh thương. Doraemon nhanh trí tận dụng nó như một vật liệu cách điện, bao quanh thanh thương để ngăn dòng điện lan ra thêm.
Sau khoảng ba giờ, chấn động bên trên bắt đầu giảm đi, may mắn con tàu chỉ lên xuống nên không tiêu hao nhiều năng lượng, nhưng dù vậy ở lâu dưới lòng đất, nó chỉ còn lại hơn phân nửa năng lượng. Doraemon dùng Đèn Pin Thích Nghi chiếu vào tàu ngầm, giúp nó gia cố lại kết cấu, đảm bảo an toàn trước khi trồi lên. Khi xác nhận rằng biển đã ổn định, cả nhóm nhanh chóng thoát tàu ngầm, điều khiển con thuyền quen thuộc quay trở lại mặt nước.
Tối đến, cả nhóm tổ chức một bữa tiệc nhỏ để ăn mừng, bởi hành trình đã đi được gần nửa chặng đường. Chỉ còn bốn chiếc chìa khóa nữa là họ có thể mở cánh cửa thần bí kia. Không khí rất vui vẻ, mọi người ăn uống thoải mái, trò chuyện rôm rả, không ai nhắc lại sự căng thẳng hay nguy hiểm vừa qua, thậm chí dường như cả nhóm đều lấy lại tinh thần, có thể là nhờ "cú sốc sét đánh" lúc trước khiến họ tỉnh táo hơn.
Sau khi dọn dẹp xong, cả nhóm ngồi lại bàn bạc. Suneo mở lời:
"Chúng ta có nên lập tức bắt đầu thử thách tiếp theo không? Vương quốc Bouwanko hiện tại rõ ràng đang gặp nguy hiểm, kéo dài thêm ngày nào thì Kuntaku và mọi người đều thêm lo lắng."
Shizuka gật đầu đồng tình:
"Đúng vậy, hơn nữa, chúng ta đã đi khá lâu rồi. Nếu cứ trì hoãn, bố mẹ bọn mình chắc chắn sẻ rất lo lắng."
Những lời này khiến Kuntaku không khỏi xúc động. Cậu nhìn mọi người với ánh mắt đầy cảm kích. Dù mỗi người có lý do khác nhau, rõ ràng họ đều đang hết lòng giúp đỡ cậu.
Đúng lúc này, Nobita định giơ tay phản đối, giọng lưỡng lự:
"Nhưng mà... tớ hơi buồn ngủ. Hay để sáng mai hẵng đi?"
Tuy nhiên, trước ánh mắt quyết tâm của mọi người, cậu lại nhanh chóng rụt tay xuống, nói nhỏ:
"Ờ... thôi cũng được. Đi luôn vậy."
Sau cuộc bàn bạc ngắn, cả nhóm thống nhất tiếp tục hành trình ngay trong đêm. Lần này, thử thách được chọn là ổ khóa của Doraemon. Chiếc ổ khóa này có hình thù kỳ quái, như một chiếc đèn lồng cổ xưa. Nhưng thay vì làm từ giấy hay vải, khung của nó được tạo thành từ những mảnh xương trắng xóa, mỏng manh nhưng cứng cáp.
Bên trong không phải là ánh sáng của ngọn đèn mà là một chiếc xương đầu nhỏ nhắn, trông kỳ dị. Đáng sợ hơn, phần tai và miệng của chiếc xương đầu bị các sợi xương nhỏ đan chéo như được khâu lại, khiến nó toát lên vẻ tĩnh mịch, âm u, đầy ma quái.
Suneo nhìn chiếc ổ khóa, rùng mình:
"Nhìn thứ này thôi cũng đủ mất ngủ rồi. Nó thật sự liên quan đến thử thách gì đây?"
Shizuka dịu dàng đáp:
"Dù có đáng sợ thế nào, chúng ta cũng đã vượt qua những thử thách trước đó. Chỉ cần đồng lòng, chắc chắn sẽ không vấn đề gì."
Jaien đấm tay vào lòng bàn tay, tự tin nói: "Đúng rồi! Dù thử thách có khó thế nào, cả nhóm chúng ta vẫn vượt qua được mà."
Doraemon đặt ổ khóa lên đầu thuyền. Ngay lập tức, nó phát ra ánh sáng nhạt, dẫn lối cả nhóm đến nơi tiếp theo.
Mặc dù đã quyết định đi xuyên đêm để tiết kiệm thời gian, cả nhóm vẫn phân chia thời gian nghỉ ngơi hợp lý. Đầu tiên, Shizuka, Nobita và Jaien được ngủ trước, trong khi Suneo, Doraemon và Kuntaku đảm nhiệm việc canh gác. Hajime, với khả năng vượt trội, quyết định thức suốt đêm, không cần nghỉ ngơi vì cậu đủ sức chống chọi với sự mệt mỏi kéo dài cả tháng.
Những tiếng động nhỏ nhẹ trên con thuyền cùng ánh sáng từ ổ khóa dẫn đường làm nền cho bầu không khí kỳ lạ. Đến gần sáng, giữa một màn sương trắng đột ngột kéo đến bao trùm mọi thứ, Jaien bất ngờ hét lớn:
"Mọi người ơi! Chúng ta đến nơi rồi!"
Tất cả lập tức rời khỏi chỗ nghỉ, chạy ra ngoài. Cảnh tượng xung quanh chỉ toàn là sương trắng dày đặc, như nuốt chửng cả con thuyền. Ánh sáng từ ổ khóa là nguồn duy nhất soi rọi, dẫn đường. Mọi người đều cảm thấy căng thẳng, chuẩn bị tinh thần đối mặt với bất cứ điều gì đang chờ đợi.
Tuy nhiên, sau nhiều giờ di chuyển, cảnh vật xung quanh vẫn chỉ là sương trắng. Không có gì thay đổi, không có bất kỳ sự kiện lạ thường nào xảy ra, khiến cả nhóm dần cảm thấy nhàm chán. Để g·iết thời gian, họ lấy bài ra chơi. Khi Nobita đang vui vẻ vì sắp thắng, thì đột nhiên, sương trắng tan biến.
"Nhìn kìa! Cuối cùng cũng thấy gì đó rồi!" Nobita reo lên, đứng dậy định nhìn kỹ cảnh vật xung quanh. Nhưng khi nhìn rõ hơn, cả nhóm lập tức cảm thấy lạnh sống lưng.
Dưới làn nước trong veo của mặt biển, đáy không phải là bùn đất hay san hô, mà là xương trắng. Không biết những bộ xương đó đến từ loài nào, nhưng chúng chồng chất thành tầng tầng lớp lớp, kéo dài đến vô tận. Qua những khe hở giữa các bộ xương, cả nhóm chỉ thấy thêm xương và xương. Không ai có thể đoán được độ sâu thực sự của vùng nước này.
Cảnh vật trên bờ cũng quái dị không kém. Cây cối, chim muông, cá, thậm chí cả khỉ đều được tạo nên từ xương trắng, ghép lại thành hình dáng động vật, di chuyển một cách kỳ lạ. Những ánh mắt trống rỗng từ những "sinh vật xương" đó dường như đang dõi theo từng chuyển động của con thuyền. Suneo run rẩy nói:
"Cái... cái này... là quái vật sao?!"
Jaien nắm chặt tay lái, cố gắng giữ bình tĩnh để điều khiển con thuyền chạy nhanh qua khu vực đáng sợ này. Shizuka bám chặt vào Nobita, không giấu được vẻ mặt lo lắng. Cả nhóm đều căng thẳng, nhưng không ai dám lên tiếng vì sợ phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng rợn người.
Sau vài giờ trôi qua, họ dần bình tĩnh hơn. Thậm chí, Suneo còn khởi xướng một trò chơi đoán xem những bộ xương thuộc về loài nào để giảm bớt căng thẳng. Mọi người dần tham gia, mặc dù ánh mắt vẫn thường xuyên liếc nhìn những "sinh vật xương" đang chậm rãi chuyển động.
Nobita, ngồi trên ghế với vẻ mặt uể oải, cảm thấy mọi thứ quá im lặng. Cậu than phiền với Doraemon:
"Doraemon, tớ chán quá! Cậu làm gì đó đi!"
Nhưng Doraemon vẫn không phản ứng, tiếp tục ăn như thể không nghe thấy gì. Nobita khó chịu, vỗ mạnh vào vai mèo máy. Doraemon quay lại nhìn Nobita, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Miệng cậu mấp máy, nhưng Nobita không nghe được bất kỳ âm thanh nào.
"Hả? Doraemon? Cậu nói gì thế?" Nobita hoảng hốt hỏi, nhưng ngay khi mở miệng, cậu nhận ra chính mình cũng không thể phát ra âm thanh.
Doraemon tròn mắt, hoảng sợ sờ vào tai mình. Sau đó, cậu đứng dậy, chạy tới hỏi những người khác. Nhưng mọi thứ càng trở nên quỷ dị hơn khi tất cả đều nhận ra mình cũng không nghe thấy gì. Nobita lắp bắp:
"Cái gì... đang xảy ra vậy?"
Shizuka cố gắng hét lên:
"Mọi người, có ai nghe thấy không?"
Nhưng không một âm thanh nào phát ra. Cả nhóm im lặng nhìn nhau, lo sợ. Doraemon hoảng loạn kiểm tra tai nghe trên đầu mình, nhưng mọi thứ vẫn hoàn toàn im lặng. Suneo vỗ vào thân thuyền, nhưng không có tiếng động nào vang lên. Ngay cả tiếng sóng vỗ, tiếng động cơ thuyền hay tiếng tim đập của chính họ cũng biến mất.
Không gian tĩnh lặng đến đáng sợ, như thể cả thế giới đã bị tước đi linh hồn. Nobita run rẩy nhìn mọi người, cố gắng viết gì đó lên sàn thuyền để giao tiếp. Cậu nguệch ngoạc:
"Chúng ta phải làm sao đây?!"
Doraemon đọc xong, chỉ lắc đầu. Cậu lấy ra một loạt bảo bối, nhưng mỗi món đều không hoạt động như mong muốn. Không khí càng lúc càng nặng nề, áp lực vô hình từ sự im lặng bao trùm khiến ai cũng cảm thấy ngột ngạt.
Sau khi mọi người dần lấy lại tinh thần, cả nhóm quyết định trấn an nhau bằng cách dùng phấn và bảng trắng để giao tiếp. Loại hình giao tiếp kỳ lạ này ban đầu tạo ra không khí thú vị, giúp xua tan đi sự sợ hãi đang bao phủ.
Nobita hăng hái đề nghị chơi trò giải đố: một người đặt câu hỏi, những người khác sẽ viết câu trả lời lên bảng hoặc dùng hành động để đoán. Tiếng cười câm lặng dường như làm dịu đi bầu không khí nặng nề.
Hajime ngồi quan sát, nhìn Shizuka đang tạo hình và không khỏi cảm thán, trong lòng nghĩ: Da của cô ấy thật trắng, gần như hòa vào trang phục màu nhạt. Cậu viết câu trả lời lên bảng trắng và bất chợt dừng lại. Bảng trắng? Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, một cảm giác kỳ lạ bao trùm cậu. Hajime từ từ ngước mắt lên, nhìn xung quanh và kinh hoàng nhận ra thế giới xung quanh đã thay đổi.
Không biết từ lúc nào, tất cả màu sắc đã biến mất. Bầu trời, con thuyền và thậm chí cả bạn bè cậu, giờ đây chỉ còn lại màu trắng tinh khôi, chói mắt và kỳ lạ. Hajime run rẩy viết lên bảng để thông báo cho mọi người, nhưng hoảng sợ khi phát hiện ra nét phấn trắng không hiện lên trên bảng, vì tất cả đều cùng màu. Không có cách nào để chữ viết có thể được nhận ra.
Loay hoay giữa sự kỳ lạ của thế giới trắng xóa, Hajime cố gắng dùng tay chân để cảnh báo các bạn mình, nhưng hầu như không ai hiểu được. Chỉ có Doraemon, với bản năng sắc bén, nhận ra điều gì đó không ổn. Mèo máy chạy khắp nơi, lục lọi trong Túi Thần Kỳ, cố tìm một bảo bối nào đó để giải quyết tình huống. Những người khác, lúc đầu vẫn còn chưa hiểu rõ sự bất thường, chỉ nhìn Doraemon và Hajime với ánh mắt bối rối.
Tuy nhiên, sự im lặng và trắng xóa của thế giới dần dần khiến mọi người bừng tỉnh. Giống như một buổi diễn kịch câm kỳ lạ, cả nhóm phải dùng động tác tay chân để giao tiếp, nhưng càng cố gắng thì càng thêm bực bội và tuyệt vọng. Việc truyền đạt ý kiến trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
Sau vài giờ nỗ lực giao tiếp không thành, tất cả đều mệt mỏi, mỗi người chọn một góc trên thuyền để nằm xuống, như muốn dùng giấc ngủ để thoát khỏi hiện thực kỳ quái. Hajime cũng cảm thấy buồn ngủ, mắt dần trĩu nặng. Nhưng ngay khi định nằm xuống, cậu bỗng nhận ra cơ thể mình không thể nhúc nhích.
Ánh mắt Hajime mở to, hoang mang khi cố thử cử động nhưng không thành công. Cậu dùng hết sức để di chuyển, nhưng cả cơ thể như bị đông cứng. Ngay lúc đó, một suy nghĩ kinh hoàng lóe lên trong đầu cậu: Đây không phải là họ đang muốn ngủ, mà là họ không thể di chuyển được nữa.
Hajime đồng tử hốt hoảng nhìn xung quanh. Con thuyền, vốn đang trôi, giờ đã hoàn toàn đứng yên, không một chuyển động. Ánh sáng phát ra từ ổ khóa, vốn luôn dẫn lối, giờ đây cũng ngừng lại, treo lơ lửng trong không trung như một điểm sáng cô độc giữa thế giới trắng xóa. Hajime nhận ra rằng tất cả mọi thứ "động" trong thế giới này đã biến mất, chỉ còn lại sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Cậu nín thở, cảm nhận từng dòng suy nghĩ đang trở nên hỗn loạn. Nhưng rồi chúng cũng bắt đầu mờ nhạt. Hajime hiểu, thứ tiếp theo sẽ biến mất chính là ý thức. Đầu tiên là âm thanh, rồi đến màu sắc, tiếp theo là chuyển động. Và giờ, ý thức của cậu, tư tưởng của cậu, tất cả đang dần bị xóa sạch như một bản vẽ bị tẩy đi.
Mọi thứ xung quanh giờ đây chỉ còn lại màu trắng. Không bầu trời, không biển, không con thuyền, không bạn bè. Chỉ có một ánh sáng nhỏ nhoi, lơ lửng trong không gian, như lời nhắc nhở cuối cùng rằng thế giới này từng tồn tại điều gì đó. Cảm giác hư vô bao trùm Hajime, khi cậu chầm chậm chìm vào tĩnh lặng hoàn toàn, như một trang giấy trắng bị xóa trơn.