Chương 71: Quán quân.
Trên boong thuyền, cả nhóm ngồi lặng lẽ đánh giá chiếc chìa khóa mới. Đó là một cuộn giấy trắng, trắng đến mức tinh khiết nhưng lại có chút mờ ảo, như sương khói vây quanh. Khi sờ vào, nó lạnh buốt như gió đêm, mang theo một cảm giác hư vô lạ kỳ.
Dù biết đây chính là thành quả từ thử thách mà họ vừa trải qua, nhưng tất cả đều không nhớ rõ quá trình lấy được nó. Ký ức về thử thách bị che mờ, chỉ còn lại những mảnh vụn rời rạc.
Hajime nhíu mày, cậu cảm thấy mơ hồ như mình đã dùng đến một bảo bối nào đó của Doraemon, nhưng không tài nào nhớ ra đó là thứ gì. Mọi người nhìn nhau, ánh mắt đều hiện lên sự khó hiểu và mệt mỏi. Giống như vừa trải qua một giấc mơ dài đầy hỗn loạn mà không cách nào tỉnh dậy.
Doraemon nhìn đồng hồ trong tay, giọng ngập ngừng: "Chúng ta chỉ mới đi được bốn giờ, nhưng cảm giác như đã qua bốn ngày." Cả nhóm im lặng không đáp, chỉ thở dài và dựa vào nhau, cố tìm chút bình yên giữa mớ bòng bong trong đầu. Sau một lúc bàn bạc, mọi người quyết định nghỉ ngơi trước khi tiếp tục hành trình.
Hajime vừa nằm xuống đã chìm vào giấc ngủ sâu. Xung quanh, tiếng thở đều đặn của những người bạn lấp đầy không gian. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc cả nhóm đều ngủ say, ổ khóa của Hajime bất ngờ tự động bay ra khỏi túi của cậu.
Đó là một chiếc huy chương cổ, bề mặt chạm khắc hoa văn phức tạp, tựa như một ngai vua được tạo hình từ vô số v·ũ k·hí chồng chất. Khi nhìn từ xa, toàn bộ cấu trúc ấy giống như hình bóng một con cự long ôm trọn kho báu của mình.
Con thuyền bắt đầu di chuyển một cách bí ẩn, không người điều khiển. Nó tiến vào làn sương mờ ảo, nơi ánh sáng le lói từ ổ khóa dẫn đường. Làn sương dày đặc như nuốt chửng lấy cả nhóm và con thuyền, để lại phía sau chỉ là một màn trắng xóa tĩnh mịch.
Sáng sớm, Hajime bị tiếng ồn ào của đám bạn đánh thức. Vừa ra khỏi phòng, cậu không khỏi ngẩn ngơ khi phát hiện con thuyền đã đậu tại một bến cảng thuộc một thị trấn nhỏ. Trước mũi thuyền, ổ khóa của cậu đang phát sáng rực rỡ, như thể dẫn lối. Suneo, đang quan sát cảnh vật xung quanh, quay lại hỏi:
"Hajime? Cậu có biết đây là đâu không? Dù sao ổ khóa của cậu dẫn đường mà."
Hajime chỉ có thể lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt. "Tớ cũng không biết... Thậm chí không nhớ lúc nào ổ khóa ra khỏi túi mình."
Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy đều mang chút hoang mang xen lẫn tò mò. Doraemon quyết định dùng Xe Điều Tra Điều Khiển để khảo sát thị trấn. Qua màn hình hiển thị, nhóm phát hiện thị trấn này mang dấu hiệu của sự sống: có nhà cửa, đường sá sạch sẽ, cây cối được cắt tỉa gọn gàng và thậm chí cả những chiếc đèn đường vẫn sáng. Tuy nhiên, kỳ lạ ở chỗ, không có bất cứ người hay sinh vật nào sinh sống tại đây.
"Chuyện này kỳ lạ quá. Một thị trấn trống không..." Shizuka nói, giọng đầy lo lắng.
Jaien, ngược lại, chẳng mấy bận tâm. Cậu nhảy xuống thuyền với vẻ hào hứng. "Thế thì đi khám phá xem nào! Cứ ngồi mãi trên thuyền cũng chẳng làm được gì."
Những người còn lại thấy vậy cũng lần lượt xuống thuyền theo Jaien. Chỉ có Suneo là dừng lại, cảm giác mơ hồ lóe lên trong đầu. Cậu nhớ mang máng rằng con thuyền này có một tính năng rất đặc biệt phù hợp với tình hình hiện tại. Vội vàng quay lại phòng lái, cậu nhìn chằm chằm vào tám ô biểu tượng trên bảng điều khiển. Một ý nghĩ lóe lên, cậu nhanh chóng nhấn vào biểu tượng có hình xe đua.
Bên ngoài, cả nhóm đang đi bộ trên bến cảng thì đột nhiên nghe thấy những âm thanh lạ từ phía sau. Tất cả quay lại và ngạc nhiên không nói nên lời.
Con thuyền đang biến hình! Đáy thuyền thu gọn lại, cột buồm giải thể thành các mảnh nhỏ, phần thân gỗ dần được thay thế bởi lớp kim loại sáng bóng. Các bánh xe khổng lồ xuất hiện ở phía dưới, rất nhanh, trước mặt họ là một chiếc xe tải hiện đại.
Chiếc xe tải trông không giống loại thông thường. Phần đầu xe có thiết kế hầm hố như một chiếc xe đua, nhưng kích thước lớn hơn, với các chi tiết góc cạnh sắc nét và hiện đại.
Phía sau là một nhà công-tơ lớn được tích hợp đầy đủ tiện nghi như một căn nhà di động thu nhỏ. Các cửa sổ sáng đèn, bên trong còn có cả phòng bếp, giường ngủ và một màn hình lớn.
Cả nhóm thán phục chiếc xe tải vừa biến hình từ con thuyền, Jaien gãi đầu, bất chợt nhớ ra rằng con thuyền này còn nhiều tính năng mà họ chưa từng sử dụng, đúng là phí phạm suốt mấy ngày qua.
Đám bạn háo hức leo lên xe, chuẩn bị cho một cuộc phiêu lưu mới. Tuy nhiên, không khí náo nhiệt nhanh chóng bị phá vỡ khi Jaien và Suneo bắt đầu t·ranh c·hấp xem ai sẽ là người lái xe.
"Để tớ lái! Cậu biết gì về lái xe tải chứ?" Jaien cãi lại, giọng đầy tự tin.
"Cái gì chứ? Chính tớ là người phát hiện ra tính năng này! Tớ mới là người xứng đáng lái nó!" Suneo không chịu thua, chống nạnh đáp trả.
Trong lúc đó, Kuntaku đứng phía ngoài, triệu hồi tượng thần hình chiếu để canh gác khu vực xung quanh. Bóng dáng uy nghiêm của tượng thần cầm v·ũ k·hí tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, khiến thị trấn tĩnh lặng trông càng thêm kỳ bí. Nobita, Shizuka, Hajime và Doraemon thì ngồi ở bàn cạnh cửa sổ lớn, nhìn ra bên ngoài.
Hajime chăm chú quan sát khung cảnh thị trấn. Dù mọi thứ dường như im lìm, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống, nhưng bản năng của cậu vẫn mách bảo nơi đây ẩn chứa điều gì đó đáng sợ và nguy hiểm.
"Chúng ta không nên chủ quan." Hajime lên tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn vào đám bạn. "Nơi này có vẻ yên bình, nhưng tớ có cảm giác không ổn chút nào. Hãy luôn sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào."
Mọi người lập tức gật đầu đồng tình, nét mặt trở nên nghiêm túc hơn. Thực tế là trên người cả nhóm có không ít bảo bối mà Doraemon đã phát cho, nhưng qua các thử thách vừa rồi, chúng lại không quá hữu dụng.
Một số món không phát huy tác dụng vì tình huống không phù hợp, còn một số khác đã bị hư hỏng hoặc hết năng lượng trong những lần sử dụng trước.
"Không thể phụ thuộc hoàn toàn vào bảo bối được." Doraemon nói, vẻ mặt hơi chùng xuống. "Những thử thách vừa qua đã vượt ngoài tính toán của tớ. Nhưng chúng ta vẫn còn đồng đội và sự quyết tâm, đó là điều quan trọng nhất."
Shizuka mỉm cười, tiếp lời: "Chỉ cần chúng ta sát cánh cùng nhau, mọi thứ đều có thể vượt qua."
Không khí trong xe dần trở nên nhẹ nhàng hơn, mọi người lấy lại tinh thần. Jaien và Suneo cuối cùng cũng ngừng cãi vã, đồng ý để Jaien lái xe trước còn Suneo sẽ thay thế khi cần. Chiếc xe tải khởi động, tiếng động cơ mạnh mẽ vang lên, đưa cả nhóm tiến sâu vào trung tâm thị trấn bí ẩn. Tất cả đều cẩn thận quan sát, lòng đầy cảnh giác trước những điều chưa biết đang chờ đợi họ phía trước.
Sau nửa ngày khám phá, cả nhóm nhận ra rằng thị trấn tuy không có bóng người nhưng lại chứa rất nhiều điều kỳ lạ.
Họ phát hiện ra trong các ngôi nhà có vô số loại v·ũ k·hí lạnh như kiếm, giáo, rìu, cung tên,... tất cả đều được bảo dưỡng kỹ lưỡng và cho thấy dấu hiệu đã được sử dụng thường xuyên gần đây. Dường như nơi đây từng là một chiến trường hoặc một căn cứ quân sự của những chiến binh bí ẩn nào đó.
Ngoài thị trấn, hòn đảo càng khiến cả nhóm kinh ngạc hơn bởi sự kỳ lạ của nó. Trên cùng một hòn đảo nhỏ bé, các loại địa hình vốn không liên quan lại cùng tồn tại, từ thảo nguyên, đồi núi, hang động, núi tuyết, núi lửa, hồ nước, hồ băng, đầm lầy, thung lũng, rừng rậm cho đến cả sa mạc.
Điều đáng nói là giữa các địa hình này không có vùng chuyển tiếp. Ví dụ, chỉ cần một bước chân, nhóm có thể chuyển từ thảo nguyên tươi tốt sang sa mạc khô cằn hay từ một hồ băng sang một ngọn núi lửa đang phun trào.
Nhưng thứ khiến cả nhóm chú ý nhất chính là một đấu trường khổng lồ nằm ở trung tâm hòn đảo. Đấu trường này được xây trên một ngọn núi cao, xung quanh là những vách đá dựng đứng, không hề có lối đi dẫn lên. Cả nhóm đã cố gắng tìm đường tiếp cận nhưng không thành công. Họ ngồi lại trong xe để thảo luận.
Doraemon: "Nếu không tìm được đường lên, tớ có thể dùng bảo bối tạo lối đi, nhưng chúng ta cần đảm bảo rằng không có nguy hiểm nào bất ngờ."
Hajime: "Tớ nghĩ đấu trường này có thể là trung tâm của thử thách lần này. Nhưng việc có nhiều loại địa hình kỳ lạ như vậy chắc chắn không phải ngẫu nhiên. Có lẽ, chúng ta sẽ phải đối mặt với các thử thách trong từng khu vực trước khi tiếp cận được đấu trường."
Shizuka: "Mình cũng nghĩ vậy. Nhưng tại sao xung quanh lại không có bất kỳ dấu hiệu nào của con người hay sinh vật sống? Chẳng lẽ nơi này bị bỏ hoang từ lâu?"
Suneo phản đối: "Không đâu, những v·ũ k·hí chúng ta tìm thấy trong thị trấn vẫn còn rất mới. Rõ ràng là có người hoặc thứ gì đó đang sống ở đây."
Ngay khi cả nhóm đang bàn bạc, bầu trời đột ngột tối sầm lại. Từ phía biển khơi, những tiếng sấm vang lên liên tiếp, dày đặc đến mức như muốn xé toạc không gian. Cả nhóm chạy ra ngoài và kinh hãi nhận ra rằng bầu trời xung quanh hòn đảo đã bị mây đen che phủ hoàn toàn.
Từ các đám mây, mưa sấm bắt đầu rơi xuống, không phải là những tia chớp riêng lẻ mà là một màn mưa sấm dày đặc, tạo thành một bức tường ánh sáng trắng xóa.
Nobita hoảng hốt hỏi: "Chuyện gì thế này?! Chúng ta đã làm gì đâu mà lại bị như vậy?!"
Jaien đang lái xe kịp dừng lại: "Đừng hoảng! Tập trung lại đã! Chúng ta cần tìm nơi trú ẩn!"
Nhưng chưa kịp di chuyển, từ các khu vực địa hình khác nhau trên hòn đảo, những chiến binh đầu chó xuất hiện. Những sinh vật này được tạo thành từ đá và kim loại, mang theo đủ loại v·ũ k·hí lạnh, ánh mắt đỏ rực đầy sát khí. Không chút chần chừ, chúng đồng loạt lao về phía cả nhóm.
Kuntaku lo lắng hét lớn: "Chúng ta bị bao vây rồi! Mọi người, sẵn sàng chiến đấu!" Nói xong, cậu ra lệnh cho hình chiếu tượng thần t·ấn c·ông.
Jaien giao vị trí tài xế cho Suneo, lấy ra Đại Bác Không Khí mà Doraemon đưa, nhanh chóng b·ắn h·ạ một loạt chiến binh đầu chó đang lao tới. Làn sóng không khí mạnh mẽ thổi bay vài kẻ địch, khiến chúng văng ra xa. Kuntaku đứng phía sau, điều khiển hình chiếu pho tượng thần khổng lồ, với mỗi cú quét ngang, pho tượng đánh nát hàng chục chiến binh, tạo thành khoảng trống giúp chiếc xe di chuyển dễ dàng hơn.
Nobita thì vừa hét lên sợ hãi vừa vụng về sử dụng Kiếm Điện Quang mà Doraemon trang bị cho cậu. Dưới sự hướng dẫn của thanh kiếm, cậu xoay sở chém bay những mũi tên lao tới, tuy không hoàn hảo nhưng cũng đủ ngăn cản bản thân b·ị t·hương.
Nobita: "Tớ không làm được đâu! Kiếm này khó dùng quá!"
Doraemon leo lên nắp công tơ, sử dụng Đèn Pin Thu Nhỏ để làm những chiến binh đầu chó trở nên nhỏ xíu, rồi nhanh chóng đá chúng xuống khỏi xe.
Doraemon: "Các cậu cẩn thận! Đừng để chúng bao vây xe!"
Shizuka, đứng ở góc xe, sử dụng Khăn Choàng Phản Hồi hắt bay những chiến binh cố leo lên. Khăn choàng phản lại lực t·ấn c·ông của chúng, khiến kẻ địch ngã lộn nhào khỏi xe. Shizuka, dù sợ hãi, vẫn cố giữ bình tĩnh và tập trung.
Hajime, không giống như các bạn, nhảy xuống khỏi xe. Tay cậu nắm chặt thanh kiếm thu được trong thị trấn, với những đường chém sắc bén, Hajime dễ dàng đối đầu với từng chiến binh đầu chó. Kiếm v·a c·hạm với các v·ũ k·hí bằng đá và kim loại của địch tạo nên tiếng chát chúa, nhưng Hajime vẫn không lùi bước.
Hajime vừa chém vừa đánh giá: "Lũ này không mạnh lắm, nhưng số lượng quá nhiều!"
Suneo điều khiển xe chạy băng qua các địa hình, từ sa mạc đến rừng rậm, rồi đến đầm lầy. Những đoạn đường trơn trượt và gồ ghề khiến xe rung lắc dữ dội, làm mọi người càng khó khăn trong việc giữ thăng bằng.
Suneo: "Mọi người, tớ không thể lái mãi được! Có cách nào nhanh chóng thoát khỏi đám này không?!"
Trong khi đó, Kuntaku nhìn chằm chằm vào đám mây đen khổng lồ đang dần co lại, tạo thành một vòng lớn bao trùm cả hòn đảo. Mưa sấm bắt đầu rơi, những tia sét lóe sáng đánh xuống gần đó, làm cả nhóm càng thêm áp lực.
Hajime thở một hơi sau khi hạ vài kẻ địch, xem xét tình hình, miệng có chút run: "Vòng bo? Đây là trò chơi sinh tồn sao?! Nếu cứ thế này, chúng ta sẽ không có đường thoát đâu!"
Từng tia sấm sáng lóe lên, chiếu rõ hơn cảnh hỗn loạn xung quanh. Mỗi người đều cố gắng chiến đấu, nhưng cảm giác nguy hiểm càng lúc càng cận kề. Chiếc xe dù đã được cải tiến, cũng bắt đầu phát ra những âm thanh không ổn định do áp lực và các v·a c·hạm liên tục.
Jaien đứng vững ở một góc xe, tiếp tục bắn từng đợt không khí mạnh mẽ về phía trước, tạo khoảng trống để xe di chuyển.
Jaien la lớn: "Chúng ta không thể chạy mãi được! Doraemon! Mau tìm cách nào phá vỡ vòng vây đi!"
Doraemon, trong lúc chiến đấu, bắt đầu lục lọi trong Túi Thần Kỳ, tìm một bảo bối có thể giải quyết tình thế nguy hiểm này.
Nhưng chưa để Doraemon tìm được bảo bối phù hợp, các bảo bối trong tay nhóm bạn dần hết năng lượng hoặc hỏng hóc do chiến đấu liên tục. Không còn cách nào khác, cả nhóm buộc phải rút lui về chiếc xe để tập trung phòng thủ.
May mắn thay, khi Suneo lái xe về phía đấu trường, một con đường ngoằn ngoèo uốn lượn quanh ngọn núi dẫn lên đấu trường bất ngờ hiện ra. Suneo vui mừng hét lớn:
"Mọi người nhìn kìa! Có đường lên rồi!"
Cả nhóm thở phào nhẹ nhõm, nhưng sự nhẹ nhõm này không kéo dài lâu. Khi chiếc xe tiến gần đến đoạn giữa con đường, Suneo buộc phải thắng gấp vì con đường đột ngột kết thúc. Trước mặt họ là một vực sâu không đáy, không hề có lối đi tiếp.
"Chuyện gì thế này? Đường đâu rồi?!" Suneo hốt hoảng.
Hajime, đang chiến đấu gần xe, vội vàng đá bay một chiến binh đầu chó đang lao tới. Quan sát tình hình, cậu nhíu mày khi nhận ra điều bất thường. Đám chiến binh không những không giảm đi mà còn ngày càng mạnh mẽ hơn.
Chúng bắt đầu mặc thêm giáp, cưỡi các chiến thú và sử dụng những v·ũ k·hí phức tạp hơn. Hajime thậm chí còn thoáng thấy một vài kẻ cầm v·ũ k·hí nóng.
"Chúng không những không giảm mà còn nâng cấp nữa! Đây là trò gì vậy?!" Hajime gằn giọng.
Đang lúc nguy cấp, Nobita chợt nhận ra điều gì đó từ những quan sát của mình. Cậu hét lớn: "Mọi người ơi! Hình như con đường phía trước xuất hiện thêm sau khi bọn mình đánh bại đám chiến binh!"
Cả nhóm giật mình trước phát hiện này và lập tức kiểm chứng. Sau khi đánh bại vài chiến binh nữa, quả nhiên, con đường phía trước kéo dài thêm một đoạn.
"Nobita nói đúng! Chúng ta phải tiếp tục chiến đấu để mở đường!" Shizuka nói.
Cảm giác có chút hy vọng, cả nhóm gạt đi mệt mỏi, dốc hết sức lực tiêu diệt đám chiến binh. Mặc dù địa hình dốc núi và chật hẹp khiến đối phương khó triển khai đội hình đông đảo, nhưng đám chiến binh vẫn kéo tới không ngừng, áp lực lên cả nhóm ngày càng tăng. Sau khi sửa chữa cùng nạp năng lượng đám bạn tiếp tục chiến đấu.
"Tớ kiệt sức mất rồi! Đám này từ đâu ra mà đông vậy?!" Jaien gào lên, trong khi cố bắn Đại Bác Không Khí.
"Bảo bối sắp hết sạch rồi! Phải nhanh lên!" Doraemon nói, giọng căng thẳng khi liên tục sử dụng Đèn Pin Thu Nhỏ.
Kuntaku điều khiển pho tượng thần chống đỡ phần lớn đợt t·ấn c·ông, nhưng ngay cả pho tượng cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu chậm lại do hao tổn năng lượng. Nobita tiếp tục cố gắng phòng thủ bằng thanh Kiếm Điện Quang, dù tay cậu đã run rẩy không ngừng.
Sau một thời gian dài chiến đấu, cả nhóm gần như kiệt sức. Từng người đều thở dốc, mồ hôi đầm đìa. Nhưng cuối cùng, khi đánh bại được nhóm chiến binh cuối cùng, chiếc xe của họ cũng lao vào được đấu trường khổng lồ. Ngay khi bánh xe chạm vào nền đấu trường, cánh cổng phía sau họ đóng sập lại, ngăn cản bất kỳ kẻ địch nào đuổi theo.
"Chúng ta… làm được rồi!" Shizuka nói, thở hổn hển.
"Tớ chưa bao giờ thấy vui đến thế khi nhìn thấy một cái cổng đóng sập!" Suneo cười yếu ớt.
Chưa kịp để cả nhóm nghỉ ngơi, đấu trường đột ngột rung chuyển, vang lên âm thanh to lớn như tiếng gầm của đất trời. Các bức tường xung quanh từ từ mở rộng, lộ ra khán đài bao la đầy những hàng ghế trống trải.
Nhưng điều kỳ lạ là trên khán đài, âm thanh vang dội của hàng vạn người cổ vũ lại vọng về như thật. "Quán quân! Quán quân! Quán quân!" Tiếng hét vang dội như chấn động cả đấu trường, làm không khí nơi đây thêm phần kỳ quái.
Dưới sàn đấu, các phiến đá lớn từ từ tách ra, để lộ những pho tượng chiến binh khổng lồ đang từ từ nhô lên. Có tổng cộng mười tám pho tượng, mỗi pho tượng đều mang dáng vẻ uy nghiêm và dữ dội. Đặc biệt, ở trung tâm đấu trường, một lá cờ lớn với biểu tượng chiếc cúp vàng hiện ra.
Khi lá cờ xuất hiện, ổ khóa trong tay Hajime đột ngột phát sáng rực rỡ, hướng thẳng về phía lá cờ như khẳng định đó chính là chìa khóa thử thách lần này.
Jaien nhíu mày: "Thế này là sao? Chúng ta phải làm gì đây?"
Shizuka nhìn quanh, lo lắng: "Mọi người có nghe thấy gì không? Âm thanh trên khán đài ấy... nhưng ở đây đâu có ai."
Suneo khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt dán chặt vào mười tám pho tượng: "Không ổn rồi, mấy cái tượng này... trông rất mạnh."
Doraemon nhìn về phía lá cờ, cẩn thận đánh giá tình hình. "Lá cờ đó chính là mục tiêu, nhưng để lấy được nó, chúng ta phải vượt qua những pho tượng kia."
Nobita, dù vẫn còn run sợ, cũng lên tiếng: "Vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau đánh bại chúng như mọi lần!"
Tuy nhiên, Hajime không nói gì. Cậu đứng im lặng, mắt nhìn chằm chằm vào những pho tượng đang nhô lên, từ từ chuyển động như thể đang thức tỉnh. Cậu cảm nhận được một luồng sát khí mạnh mẽ tỏa ra từ chúng. Là một người kế thừa Thần Chức của thần c·hiến t·ranh, Hajime có thể cảm nhận được nguy hiểm rõ ràng hơn bất kỳ ai.
Cậu hít sâu, lòng tràn đầy lo lắng, Hajime biết cuộc chiến tiếp theo chỉ có thể mình cậu chiến đấu, đám bạn ngược lại là cản trở.