Đồng Thời Xuyên Qua: Bắt Đầu Từ Doraemon.

Chương 73: Đảo thiên sứ.




Chương 73: Đảo thiên sứ.
"Đây là đảo thiên sứ sao?" Shizuka thốt lên, giọng đầy kinh ngạc khi đứng trên boong thuyền ngắm nhìn khung cảnh tuyệt diệu trải rộng trước mắt.
Quần đảo mây hiện ra như một giấc mơ giữa bầu trời xanh ngát. Những đám mây khổng lồ kết nối với nhau, tạo thành các hòn đảo trôi nổi trên không trung, ánh mặt trời chiếu rọi xuống làm nổi bật vẻ lung linh của chúng với những sắc cầu vồng dịu nhẹ.
Trên mỗi hòn đảo mây là những hồ nước trong vắt, phản chiếu ánh sáng rực rỡ. Những khu rừng nguyên sinh trải dài, xen lẫn là các đồng cỏ mênh mông.
Từng đàn động vật kỳ lạ nhưng đáng yêu nhảy nhót trong rừng, những con hươu với bộ sừng ánh bạc, những chú thỏ nhỏ với đôi tai phát sáng và cả những chú chim lạ mang bộ lông sặc sỡ.
Dọc các hòn đảo là những công trình kỳ vĩ như bước ra từ thần thoại. Những tòa tháp bằng đá cẩm thạch trắng được chạm khắc tỉ mỉ, từng bức tường, từng cột trụ được trang trí bằng đủ loại đá quý tỏa sáng lấp lánh.
Những đài phun nước vĩnh cửu phun lên dòng nước ánh kim bạc, hòa quyện với bầu không khí mát lạnh, mang lại cảm giác thần thánh và bình yên.
Bầu trời quanh đảo xanh thẳm, không gợn mây, chỉ có các loài chim thần bay lượn. Những đàn cá phát sáng bơi tự do giữa không trung như đang khiêu vũ. Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương dịu dàng của hoa cỏ và sự thanh khiết của mây trời.
Từ xa, một bản giao hưởng vang lên, âm nhạc hòa quyện từ hàng trăm loại nhạc cụ. Tiếng đàn hạc du dương, tiếng kèn đồng trang nghiêm và tiếng chuông ngân vang nhịp nhàng như tiếng tim đập của cả hòn đảo. Giai điệu ấy len lỏi vào tâm trí, khiến mọi lo âu tan biến, chỉ còn lại sự ngưỡng mộ và thanh thản.
"Thật tuyệt diệu, như thiên đường vậy." Nobita trầm trồ, ánh mắt không giấu nổi sự mê đắm.
Khi con thuyền tiến lại gần một trong các hòn đảo, một thiên sứ nhỏ xuất hiện từ ánh sáng. Nàng chỉ cao bằng một bàn tay người lớn, toàn thân tỏa ra ánh sáng trắng mờ ảo, nhưng vẫn nhìn rõ từng chi tiết tinh xảo. Gương mặt nàng toát lên vẻ đẹp thuần khiết với đôi mắt lớn tròn, sáng như những viên ngọc.
Nàng mặc một chiếc váy trắng ngắn, viền vàng được thêu họa tiết hoa văn phức tạp. Đôi cánh trắng nhỏ nhắn vỗ nhẹ sau lưng, giúp nàng bay lượn nhẹ nhàng trong không trung.
"Chào mừng các vị đã đến đảo thiên sứ." thiên sứ nói, giọng nàng không vang ra thành tiếng nhưng dường như trực tiếp chạm vào tâm trí của mọi người, mang theo sự ấm áp và dịu dàng.
"Thật là một thiên sứ!" Shizuka ngỡ ngàng thốt lên, đôi mắt lấp lánh hào quang của sự thích thú.
"Nàng giống như là đến để dẫn đường cho chúng ta." Suneo phán đoán.
Thiên sứ mỉm cười, vẫy tay ra hiệu cho nhóm bạn đi theo. Cả nhóm bước xuống thuyền, đặt chân lên con đường lát đá cẩm thạch sáng bóng, dẫn thẳng tới trung tâm của hòn đảo. Hai bên đường là những hàng cây ánh lên sắc bạc, từng chiếc lá lấp lánh như được phủ pha lê.
Xa xa, một tòa lâu đài đồ sộ hiện lên. Các bức tường của nó được chạm khắc với vô số biểu tượng kỳ bí, lấp lánh ánh sáng của đá quý. Mái vòm cao chót vót như chạm tới bầu trời, với những bức tượng thiên sứ cầm nhạc cụ đứng khắp nơi, tỏa ra khí chất hoa mỹ và thần thánh.
Doraemon nhìn vào ổ khóa phát sáng trên tay Shizuka, khẳng định: "Đây chắc chắn là nơi chứa chìa khóa."

Nghe vậy, đôi mắt của mọi người hiện lên sự tập trung cao độ, chuẩn bị cho thử thách sắp tới. Suneo, người luôn thích tìm hiểu trước, đứng ra lễ phép hỏi thiên sứ nhỏ:
"Xin hỏi, thử thách của nơi này là gì? Chúng tôi cần phải làm gì để lấy được chìa khóa?"
Thiên sứ nhỏ nghiêng đầu, đôi cánh nhỏ khẽ vỗ, tựa hồ không hiểu rõ câu hỏi của cậu. Sau một lúc suy nghĩ, nàng trả lời:
"Ta chỉ biết chỉ dẫn các ngươi đến đây để nghỉ ngơi. Nếu nói về thử thách, thì việc tìm đến được đây đã là thử thách rồi."
Cả nhóm nghe vậy đều sửng sốt. Những thử thách trước đó khó khăn đến mức muốn lấy mạng họ, nhưng thử thách lần này lại nhẹ nhàng đến mức khó tin. Jaien, Shizuka và Nobita cảm thấy vui mừng. Jaien bật cười nói:
"Chắc chắn đây là phần thưởng! Nơi này giống như thiên đường để chúng ta nghỉ ngơi sau những thử thách khắc nghiệt vừa qua."
Shizuka gật đầu đồng tình: "Phải rồi, một nơi đẹp đẽ và yên bình thế này, chẳng lẽ lại có nguy hiểm gì chứ?"
Nobita, dù vẫn còn chút dè dặt, cũng cảm thấy thoải mái hơn. Cậu ngồi xuống một băng ghế gần đó, nhìn những đàn chim bay lượn trên bầu trời trong xanh.
Tuy nhiên, Doraemon, Suneo, Hajime và Kuntaku không cảm thấy an tâm như vậy. Doraemon cau mày, cầm lấy chiếc ổ khóa trên tay Shizuka, kiểm tra cẩn thận.
Suneo suy luận:
"Thử thách này có vẻ không đơn giản như vậy. Có lẽ nơi đây chỉ là để chúng ta chuẩn bị trước. Chìa khóa cuối cùng có thể là thử thách lớn hơn tất cả những gì chúng ta đã trải qua."
Nghe cậu nói, nhóm bạn bắt đầu cảm thấy lo lắng hơn. Hajime, người luôn cẩn trọng, đứng dậy quan sát xung quanh, mắt không rời khỏi từng chi tiết. Cậu lẩm bẩm:
"Một nơi hoàn mỹ như thế này... Có thể chỉ là cái bẫy được thiết kế để làm chúng ta mất cảnh giác."
Cả nhóm nhanh chóng đồng tình và tăng cường cảnh giác. Nhưng dù nhìn khắp nơi, từ các cánh đồng hoa rực rỡ, các hồ nước trong vắt, đến từng tòa tháp tráng lệ, mọi thứ đều không hề có dấu hiệu nguy hiểm.
Shizuka nhìn mọi người, lo lắng hỏi:
"Chẳng lẽ nơi đây thực sự không có thử thách nào sao? Hay thử thách chính là làm thế nào để chúng ta giữ bình tĩnh và không nghi ngờ mọi thứ xung quanh?"
Câu hỏi của cô khiến cả nhóm im lặng, suy nghĩ. Nơi đây, so với mê cung đá chật hẹp, những pho tượng chiến binh đáng sợ, t·hiên t·ai tàn khốc hay bóng tối trong bụng cá khổng lồ, quả thực quá đẹp và hoàn mỹ. Dù vậy, cả nhóm không dám hoàn toàn thả lỏng.

Doraemon nhìn xa xăm, nắm chặt ổ khóa trong tay:
"Nếu đây thực sự là một nơi để nghỉ ngơi, thì tốt nhất chúng ta nên chuẩn bị trước cho điều tồi tệ nhất. Chìa khóa còn chưa xuất hiện, tớ nghi ngờ sau khi lấy được nó, mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy."
Sau khi bàn bạc xong, cả nhóm đi theo thiên sứ nhỏ về từng căn phòng được sắp xếp. Mỗi người đều được đưa đến một không gian riêng biệt, xa hoa đến mức khó tin.
Hajime bước vào căn phòng của mình, ánh mắt lập tức bị cuốn hút bởi sự lộng lẫy đến mức không tưởng. Căn phòng không chỉ rộng lớn mà còn được trang trí tinh tế, kết hợp hoàn mỹ giữa nghệ thuật cổ điển và hiện đại.
Ở giữa phòng là một chiếc giường lớn phủ lụa mềm mại, ánh đèn vàng ấm áp tỏa xuống từ một chiếc đèn chùm pha lê.
Khu vực bếp được trang bị đầy đủ tiện nghi, với những thiết bị hiện đại nhất. Phòng tắm không khác gì một spa thu nhỏ, với bồn tắm lớn bằng đá cẩm thạch và hệ thống vòi sen phun sương mát lạnh.
Góc giải trí có cả một màn hình lớn cùng ghế massage cao cấp. Hajime nhìn quanh, thầm nghĩ:
"Chỉ riêng căn phòng này thôi cũng đã đáng giá cả một tòa nhà, không biết còn điều gì đang chờ đợi mình ở đây?"
Sau khi thả lỏng một chút, cả nhóm lại được thiên sứ nhỏ dẫn đến phòng ăn chung. Nơi đây giống như một đại sảnh trong lâu đài cổ tích, với những chiếc bàn dài phủ khăn trắng tinh, xung quanh là những dãy cửa sổ mở ra cảnh bầu trời bao la.
Trên bàn bày đủ loại món ăn tinh tế, từ những món truyền thống đến những món không ai nhận ra nhưng trông vô cùng hấp dẫn.
Jaien vui vẻ reo lên: "Thật không thể tin được! Chúng ta đang sống như những vị vua vậy!"
Shizuka mỉm cười, ánh mắt sáng lên:
"Đây thực sự là thiên đường."
Cả nhóm bắt đầu bữa ăn trong niềm vui hân hoan. Những món ăn tan ngay trong miệng, vị ngon không thể diễn tả thành lời. Nobita vừa ăn vừa cảm thán:
"Mình chưa bao giờ nghĩ sẽ được nếm những món như thế này!"
Tuy nhiên, không phải ai cũng hoàn toàn thả lỏng. Hajime và Doraemon liên tục để ý xung quanh. Hajime nhìn những thiên sứ nhỏ phục vụ bàn, trong lòng thầm đặt câu hỏi:
"Liệu tất cả những điều này có phải là phần thưởng thật sự, hay chỉ là một màn khởi đầu cho điều gì đó còn kinh khủng hơn?"

Sau bữa ăn, cả nhóm tách nhau ra điều tra xung quanh. Thời gian dần trôi, một tuần nhanh chóng trôi qua trong sự thoải mái và xa hoa.
Trong thư viện, ánh sáng dịu nhẹ từ những chùm đèn cổ kính lan tỏa một bầu không khí yên bình. Hajime nhẹ nhàng khép lại quyển sách trên tay, thở dài.
Cậu đưa mắt nhìn quanh, cảm nhận sự tráng lệ đầy mê hoặc của nơi này. Những giá sách cao v·út, từng cuốn sách cổ kính được bọc cẩn thận, tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng của thời gian, kết hợp với kiến trúc tinh xảo của thư viện, tạo nên một khung cảnh vừa mênh mông vừa thần bí.
Thử thách của đảo thiên sứ đã bắt đầu từ lúc cả nhóm đặt chân lên nơi đây, nhưng Hajime chỉ mơ hồ nhận ra điều này khi mọi thứ dần sáng tỏ.
Cậu không thể nhớ nổi thử thách của ổ khóa Doraemon là gì, nhưng dựa vào các thử thách trước, mỗi một thử thách đều đẩy nhóm bạn đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng mình. Nếu thử thách của Nobita là nỗi sợ tốc độ cao, t·hiên t·ai và mất kiểm soát; thử thách của hòn đảo quán quân là nỗi sợ chiến đấu, b·ị t·hương và c·ái c·hết, thì thử thách lần này lại vượt xa cả những điều đó.
Nó không phải là một thử thách đơn thuần, có những hiểm nguy rõ ràng, mà là một cuộc chiến nội tâm - đối mặt với nỗi sợ hãi thực tại, sự thật và chính những khó khăn trong bản thân mình.
Bây giờ, cả nhóm đã bị tách rời khỏi nhau mà không hay biết, chìm đắm vào những thế giới riêng được tạo nên từ ham muốn, sở thích và dục vọng sâu kín nhất của bản thân. Điều đáng sợ là những thế giới này không phải là ảo ảnh đơn thuần, mà hoàn toàn có thể trở thành hiện thực nếu bản thân họ tin tưởng vào chúng. Chúng ngọt ngào, hoàn mỹ và cũng chính là cái bẫy đáng sợ và khó thoát nhất.
Hajime đứng tại thư viện, nhìn vào khoảng không vô định ngoài các giá sách. Ở phía xa, vượt qua mọi giới hạn của vật chất và không gian, cậu thấy chìa khóa thực sự của thử thách này: một chiếc lông vũ trắng tinh khôi, tỏa sáng rực rỡ. Nó lơ lửng trong không gian, đẹp đến mức khiến người khác ngỡ như đó là ánh sáng của thiên đường.
Nhưng khi cậu cố gắng với tới, mọi nỗ lực đều trở nên vô nghĩa. Hajime nhận ra rằng chìa khóa không được giấu trong không gian vật lý, mà nằm sâu trong thế giới tưởng tượng của mỗi người. Để lấy được nó, không cần sức mạnh hay trí tuệ, nhưng mà lại phải vượt qua chính bản thân mình, nhận ra sự thật của thế giới này và tự mình thức tỉnh.
Hajime lại thở dài, lòng đầy mâu thuẫn. Điều khó khăn nhất đối với cậu là bản thân đã tỉnh lại quá nhanh. Nhanh đến mức thế giới tưởng tượng của cậu thậm chí chưa kịp hoàn thành. Không có thế giới nào để cậu đi vào, cũng không có ảo tưởng nào để cậu phá vỡ. Vì thế, cậu chỉ có thể nhìn chiếc lông vũ từ xa, nhưng không cách nào với tới.
Hajime ngồi xuống, ánh mắt mông lung. Cậu biết rằng, không chỉ mình mà những người bạn khác cũng đang mắc kẹt. Họ đều bị cuốn vào những giấc mơ đẹp đẽ, nơi mọi ham muốn đều được thỏa mãn. Nhưng nếu không ai thức tỉnh, họ sẽ mãi mãi bị giam cầm trong sự hoàn mỹ giả tạo của thế giới này. Và điều đó đồng nghĩa với việc, thử thách này sẽ không bao giờ kết thúc.
Sau một lúc suy nghĩ, Hajime quyết định đi tìm hiểu thế giới của những người bạn còn lại. Mặc dù cậu không thể chạm vào chìa khóa hay nhắc nhở trực tiếp họ về thực tại, nhưng lại có khả năng quan sát thế giới mà họ đang chìm đắm.
Bước chân đầu tiên vừa hạ xuống, Hajime như cảm nhận được mình vượt qua hàng ngàn bước, chỉ trong chớp mắt, cậu đã đứng trong một không gian khác.
Nơi này giống như một sân khấu biểu diễn khổng lồ ngoài trời, ánh đèn sáng rực rỡ chiếu rọi lên bầu trời đêm đầy sao. Bên dưới là khán đài trải dài bất tận, nơi hàng ngàn người hâm mộ đang reo hò, cổ vũ. Trên sân khấu, một giọng ca trầm ấm đầy nội lực vang lên, người biểu diễn chính là Jaien.
Nhưng Jaien trong thế giới này không còn là một cậu nhóc to con và nóng tính nữa, mà đã trưởng thành vượt bậc. Cậu trông như một người đàn ông tầm hơn hai mươi tuổi, dáng người rắn rỏi và thon gọn, khác xa với vẻ ngoài mập mạp ngày nào.
Hajime nhìn quanh, nhận ra trong thế giới này, Jaien không chỉ là một ca sĩ nổi tiếng toàn cầu, mà còn là một vận động viên bóng chày xuất sắc, chủ doanh nghiệp xuyên quốc gia, đầu bếp tài năng và võ sĩ nổi tiếng.
Cậu như gom hết mọi thành tựu mà người bình thường cả đời mới có được, biến chúng thành của mình. Đỉnh cao danh vọng, ánh hào quang, tất cả đều tập trung vào Jaien.
Ở hàng ghế đầu, Hajime thấy nhóm bạn đã lớn, tất cả đều đang reo hò cổ vũ cho Jaien. Shizuka mỉm cười rạng rỡ, Nobita giơ cao bảng hiệu cổ vũ, Doraemon vỗ tay không ngừng, còn Suneo thì hăng hái quay video bằng một chiếc máy quay hiện đại. Tất cả đều trông rất hạnh phúc và tự hào.
Nhưng giữa bầu không khí náo nhiệt đó, Hajime chú ý đến một chi tiết kỳ lạ. Gắn trên micro của Jaien là một chiếc lông vũ màu trắng, chính là chìa khóa mà cả nhóm đang tìm kiếm. Tuy nhiên, đối với Jaien, chiếc lông vũ này dường như chỉ là một vật trang trí, bị cậu lơ đi hoàn toàn, như thể nó chẳng có giá trị gì.
Hajime cau mày. Cậu biết đây là một phần thử thách mà Jaien cần vượt qua. Nhưng với ánh hào quang rực rỡ này, với mọi thứ mà Jaien khao khát giờ đã trở thành hiện thực, liệu cậu ấy có nhận ra rằng tất cả chỉ là ảo ảnh? Và quan trọng hơn, liệu cậu ấy có sẵn sàng từ bỏ để chạm đến sự thật?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.