Đồng Thời Xuyên Qua: Bắt Đầu Từ Doraemon.

Chương 75: Tuyệt vọng.




Chương 75: Tuyệt vọng.
Khi Hajime lần nữa mở mắt, cậu đã trở lại trên con thuyền.
Không khí yên tĩnh, bầu trời trong xanh trải dài vô tận và xung quanh cũng không còn dấu vết nào của đảo thiên sứ. Mọi thứ bình lặng đến mức cậu không khỏi có cảm giác tất cả chỉ là một giấc mơ thoáng qua.
Thế nhưng khi ánh mắt của Hajime dừng lại trên Nobita, người đang ngủ say trên ghế bên ngoài boong tàu, tay nắm chặt chiếc lông vũ màu trắng. Ánh sáng mờ nhạt từ chiếc lông vũ phản chiếu lên gương mặt Nobita, như một lời khẳng định rằng tất cả đều là thật.
Hajime khẽ lắc đầu, cảm giác nhẹ nhõm nhưng vẫn trĩu nặng.
Cậu quay người bước vào phòng bếp trên con thuyền, chuẩn bị bữa sáng. Mặc dù nhìn bề ngoài, mọi người không hề có dấu hiệu b·ị t·hương, nhưng qua vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt khi họ chìm vào giấc ngủ, Hajime biết rằng những thử thách trong thế giới tưởng tượng đã tiêu hao không ít sức lực của họ.
Cậu mở tủ lạnh, lấy ra những nguyên liệu tốt nhất còn lại trên thuyền, tính toán từng món ăn phải đủ dinh dưỡng để bù đắp năng lượng cho mọi người.
Một phần cậu nấu súp gà thảo dược để giúp hồi phục tinh thần, một phần khác là salad rau tươi cùng trái cây nhằm bổ sung vitamin. Thậm chí, Hajime còn pha trà xanh nóng để giúp cả nhóm tỉnh táo và sảng khoái hơn khi thức dậy.
Mùi hương thơm lừng từ bữa sáng dần đánh thức cả nhóm. Dù ai nấy đều cảm thấy cơ thể nặng nề và mệt mỏi, giống như vừa trải qua những ngày dài kiệt sức, nhưng mọi người vẫn miễn cưỡng đứng dậy, vệ sinh cá nhân rồi lần lượt ngồi vào bàn ăn.
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống boong tàu, mang lại chút sinh lực cho cả nhóm. Bữa sáng do Hajime chuẩn bị đầy đủ dinh dưỡng với súp gà nóng hổi, salad tươi ngon và những lát bánh ngọt thơm phức, giúp họ dần lấy lại năng lượng.
Jaien no nê vỗ vỗ bụng, ngồi dựa lưng vào ghế, miệng vẫn còn nhai nhồm nhoàm, hỏi đám bạn:
"Này, có ai nhớ rõ chuyện gì xảy ra ở đảo thiên sứ không? Tớ chỉ nhớ là đang nghỉ ngơi ở đó, còn mấy chuyện khác thì cứ như bị xóa sạch khỏi đầu."
Suneo cau mày, đồng tình:
"Ừ, tớ cũng thế. Nhưng lạ lắm, cứ như là mình vừa mơ một giấc mơ rất dài ấy. Nhưng mà giấc mơ đó cụ thể thế nào thì tớ lại không nhớ được."
Cả Shizuka lẫn Doraemon đều gật đầu đồng ý, mỗi người trong nhóm đều có chung cảm giác rằng mình đã trải qua điều gì đó rất lạ, nhưng không thể nào nhớ rõ. Kuntaku, sau khi lặng lẽ quan sát các bạn mình, quay sang Nobita với ánh mắt dò hỏi:
"Nobita, cậu là người cầm chìa khóa của thử thách lần này. Cậu có nhớ chuyện gì không?"
Nobita, lúc này đang uống nước ép và nhấm nháp miếng bánh ngọt Hajime vừa mang lên, nghe Kuntaku hỏi thì hơi khựng lại. Cậu ngơ ngác nhìn quanh, vẻ mặt lộ rõ sự mê man. Một lát sau, cậu khẽ lắc đầu, rồi đáp:
"Tớ cũng nhớ mơ rất nhiều giấc mơ, khác hẳn các cậu chỉ mơ một giấc. Trong mỗi giấc mơ đó, tớ làm những điều khác nhau, ở những nơi khác nhau. Nhưng khi tỉnh lại, chúng đều mờ nhạt và chẳng kết nối gì với nhau cả."
Jaien chống tay lên bàn, mắt nheo lại: "Nhiều giấc mơ? Cậu chắc chứ? Chuyện nghe kỳ quái quá."
Suneo nghe vậy thì bật cười, vẻ mặt đùa cợt:
"Chắc tại Nobita ngày thường ngủ nhiều quá, nên đến lúc mộng du thì vô tình lấy luôn được chìa khóa đấy mà!"
Cả nhóm bật cười, làm không khí nhẹ nhàng hơn sau những gì vừa trải qua.
Hajime không tham gia vào cuộc trò chuyện đang diễn ra xung quanh. Cậu chỉ lặng lẽ lắng nghe từng người chia sẻ về giấc mơ mà họ không ngừng nhắc đến.
Những mẩu chuyện rời rạc nhưng đầy cảm xúc khiến không khí trên thuyền vừa thoải mái lại vừa kỳ lạ. Càng nghe, ánh mắt Hajime càng tối lại, một cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng. Đối với người ngoài, có lẽ những giấc mơ này chỉ là hư vô, là sự tưởng tượng phong phú của tâm trí.
Nhưng Hajime hiểu rõ, chúng không đơn thuần chỉ là giấc mơ.

Những gì đám bạn trải qua trong thế giới tưởng tượng đều phản ánh chính xác khát vọng và tiềm năng của họ, như một bức tranh về những gì họ có thể đạt được nếu đủ quyết tâm và nỗ lực.
Nhưng điều khiến Hajime rùng mình là, những khả năng đó không hoàn toàn biến mất sau khi họ tỉnh lại. Chúng như những hạt giống được gieo vào sâu trong tâm trí, ẩn mình như một dạng tiềm năng tìm tàng.
Hajime cúi đầu, trầm ngâm suy nghĩ. Nếu cậu giải thích điều này một cách đơn giản, thì tiềm năng ẩn giấu này là kết quả của việc đám bạn đã sống một phần cuộc đời mình trong thế giới tưởng tượng.
Nó giống như họ đã thực sự trải qua, học hỏi và trưởng thành từ những trải nghiệm ấy. Bây giờ, nếu đám bạn nỗ lực đủ nhiều, họ hoàn toàn có thể sao chép lại thành tựu trong giấc mơ của mình và hiện thực hóa nó trong thế giới thực.
Bản thân Hajime cảm thấy những món quà này không hề đơn giản như vẻ ngoài. Chúng giống như một phần thưởng ngọt ngào, đầy hấp dẫn, được trao tặng giữa bầu không khí thư giãn, nhẹ nhàng của đảo thiên sứ. Nhưng liệu những món quà này có phải là bước chuẩn bị cuối cùng cho thử thách của chiếc ổ khóa cuối cùng hay không?
Trong khi Hajime vẫn đang chìm trong dòng suy nghĩ thì Kuntaku bất ngờ lấy ra ổ khóa của mình.
Đó là một quả cầu lớn, đen tuyền như hố sâu thăm thẳm, nuốt chửng tất cả ánh sáng, âm thanh và không khí xung quanh. Mỗi khi có thứ gì tiếp cận quả cầu, chúng như bị hút vào, biến mất trong sự vặn vẹo khó chịu của không gian. Từ nó toát ra một cảm giác u ám khiến cả nhóm lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm.
Kuntaku bước ra đầu thuyền, cẩn thận giơ quả cầu ra ngoài. Nhưng khác với những ổ khóa trước đó, vốn sẽ tỏa sáng để mở ra con đường dẫn đến thử thách, quả cầu này đột nhiên biến mất trong không khí.
Trước khi mọi người kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, bầu trời bất ngờ chuyển màu xám đen, những đám mây dày đặc cuộn trào, che kín mọi phương hướng. Không gian xung quanh lập tức trở nên mờ mịt và tĩnh lặng đến lạ kỳ.
Tiếng gió rít lạnh lẽo bỗng vang lên, báo hiệu sự bất thường. Bốn phía, những đám mây đen kéo đến bao bọc lấy con thuyền, khiến cả nhóm hoàn toàn mất đi cảm giác phương hướng.
Shizuka ôm lấy Nobita, cả hai run rẩy khi thấy cảnh tượng mịt mù như lạc vào một thế giới khác. Ngay sau đó, từ bầu trời, những hạt mưa tro đỏ rực bắt đầu rơi xuống. Chúng không giống bất kỳ loại mưa nào mà cả nhóm từng thấy - các hạt tro lơ lửng, cháy âm ỉ như lửa tàn, khi rơi xuống tạo thành những vệt sáng mờ nhạt.
Hajime khịt mũi, cảm giác cay xè lan tràn khi hít phải những hạt tro này. Cậu hét lớn:
"Đừng hít chúng vào! Che miệng mũi lại ngay!"
Doraemon nhanh chóng lục túi thần kỳ, tìm ra "Khăn Mặt Phòng Độc" và phát cho cả nhóm. Nhưng không khí vẫn nặng nề, làm họ không ngừng ho sặc sụa dù đã được che chắn.
Bỗng từ phía xa, một cột sáng trắng xuất hiện, chiếu rọi như một ngọn hải đăng giữa vùng trời đen kịt. Ánh sáng ấy tỏa ra một luồng hòa quang ấm áp, dường như muốn chỉ dẫn cả nhóm đến nơi chứa chìa khóa.
Jaien, mặc dù đã bình tĩnh hơn, nhưng không giấu nổi sự hoang mang:
"Nhìn có vẻ... an toàn, nhưng sao tớ cứ thấy kỳ lạ thế nào ấy."
Nobita nắm lấy tay Shizuka, giọng lo lắng:
"Chúng ta thật sự nên đi đến đó sao? Nếu đây là bẫy thì sao?"
Suneo, đang giữ lấy bánh lái, quay lại nhìn mọi người và cất lời:
"Chúng ta không có lựa chọn nào khác. Mọi thứ xung quanh đều bao phủ bởi mây đen. Đó là lối thoát duy nhất mà tớ thấy."
Kuntaku, người giữ ổ khóa, gật đầu chắc nịch: "Dù là bẫy hay không, chúng ta vẫn phải tiến lên. Đây là thử thách của tớ và tớ sẽ dẫn đường."
Hajime nhíu mày, cảm giác bất an càng tăng lên. Nhưng cuối cùng, cậu cũng không phản đối. Cả nhóm đồng lòng lái con thuyền tiến về phía cột sáng.
Càng tiến gần đến cột sáng, không khí xung quanh càng trở nên ngột ngạt. Trời đen đặc lại, gần như nuốt chửng toàn bộ ánh sáng xung quanh, khiến cả nhóm cảm giác như đang đi lạc trong một vực thẳm không đáy.

Những hạt tro lửa rơi xuống ngày càng sáng rực, đỏ thẫm như sắp bùng cháy bất kỳ lúc nào. Cảm giác ma mị và áp lực từ không gian càng khiến cả nhóm thêm lo lắng.
Shizuka nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng run rẩy:
"Những hạt tro này... cứ như đang theo dõi chúng ta vậy."
Jaien liếc nhìn Nobita đang không ngừng cắn răng tạo ra âm thanh lạch cạch, gượng cười:
"Chắc là cậu tưởng tượng thôi, làm sao một đám bụi có thể làm được điều đó."
Nhưng ngay lúc này, một hạt tro bất ngờ áp sát cửa kính, phát sáng rực rỡ như ánh mắt của một sinh vật sống. Nobita giật mình lùi lại, hoảng hốt hét lên:
"Không phải đâu! Chúng có ý thức!"
Doraemon vội vàng hướng dẫn mọi người rút vào khoang thuyền, kích hoạt chế độ lái tự động, đóng kín các cửa ra vào để c·ách l·y với bên ngoài. Cả nhóm ngồi trong khoang thuyền, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, ánh mắt đầy hoang mang.
Kuntaku cố mở lời để xua tan không khí căng thẳng: "Chúng ta hãy thử nghĩ đến việc khác đi. Có thể mọi thứ không tệ như vậy..."
Nhưng chưa nói hết câu, cậu đã ho sặc sụa, khuôn mặt tái xanh, khiến cả nhóm hoảng loạn. Doraemon nhanh chóng lấy Cặp Bác Sĩ ra, thực hiện kiểm tra sức khỏe cho từng người. Kết quả cho thấy cả nhóm chỉ bị viêm họng thông thường, có lẽ do hít phải quá nhiều tro bụi.
Mèo máy lập tức tạo thuốc chữa trị và chỉ trong vài phút, tình trạng của mọi người trở lại bình thường.
Tuy nhiên, Hajime ngồi một góc, ánh mắt sắc lạnh, cảm nhận điều gì đó bất thường. Cậu lẩm bẩm: "Không thể chỉ đơn giản như vậy... thứ này không phải chỉ là tro bụi thông thường."
Đúng như cậu dự đoán, không lâu sau, những hạt tro đỏ bỗng xuất hiện bên trong khoang thuyền, như thể chúng xuyên qua mọi rào cản vật chất.
Chúng rơi nhẹ nhàng lên tóc, vai và quần áo của từng người. Một cảm giác nóng rát tức thì lan tỏa từ nơi những hạt tro chạm vào. Ngay lập tức, cả nhóm bắt đầu ho dữ dội, thậm chí xuất hiện các triệu chứng sốt cao, đau đầu và mất nước.
Shizuka nắm lấy cánh tay Nobita, giọng yếu ớt: "Sao... sao lại nghiêm trọng như vậy? Lúc nãy vẫn còn ổn mà..."
Doraemon lập tức dùng Cặp Bác Sĩ để kiểm tra lần nữa, nhưng lần này, kết quả còn đáng sợ hơn. Không chỉ viêm họng đơn thuần, các triệu chứng đã lan rộng đến toàn cơ thể, ảnh hưởng đến hệ tuần hoàn và thần kinh.
Ngay cả Doraemon là robot cũng cảm thấy hệ thống của mình bị trì trệ. Hajime, dù sở hữu Thần Thân Thể, cũng không tránh khỏi những cơn đau đầu dữ dội và cảm giác mệt mỏi lan tỏa khắp cơ thể.
Suneo ngồi bệt xuống sàn, thở dốc: "Nếu cả Doraemon và Hajime cũng không chống lại được... thì chúng ta phải làm sao đây?"
Hajime nghiến răng, gắng gượng đứng dậy, nhìn về phía cửa kính:
"Chúng ta không thể chờ ở đây. Phải đến cột sáng đó ngay, hoặc mọi thứ sẽ kết thúc."
Tốc độ chữa bệnh cùng phối thuốc của Cặp Bác Sĩ càng lúc càng chậm, mà chứng bệnh trên người cả nhóm càng lúc càng nhiều, dị ứng, ngứa toàn thân, nội tạng suy kiệt, không tới một lúc cả đám như bị trăm bệnh quấn thân, không chỗ nào là không đau.
Doraemon cắn răng chịu đựng, cố gắng tìm bảo bối giúp cả nhóm. Sau đó lấy ra Thuốc Viên Như Ý, giải thích: "Sau khi uống xong, mọi người chỉ cần nghĩ thứ gì, thân thể liền có cảm giác tương tự, như là mọi người nghĩ mình đang bơi, thì thân thể cũng cảm giác được đang bơi dù trong hoàn cảnh nào."
Nói xong lập tức cho mọi người uống thuốc "Nhanh, mọi người mau tưởng tượng bản thân không mắc bệnh, cũng không có đau đớn."
Ngay lập tức, mọi người uống thuốc và cố gắng tưởng tượng bản thân không mắc bệnh hay đau đớn. Nobita, trong cơn hoảng loạn, nhắm mắt lại và thì thầm với chính mình:

"Mình khỏe, mình không sao... Không có gì đau đớn cả..."
Hiệu quả của Thuốc Viên Như Ý nhanh chóng phát huy tác dụng. Từng thành viên cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn, cơn đau dần biến mất, hơi thở trở nên đều đặn hơn. Shizuka lau mồ hôi trên trán, nhìn Doraemon cảm kích:
"Thật thần kỳ, Doraemon... Nếu không có cậu, chúng ta không biết phải làm thế nào."
Doraemon vẫn chưa yên tâm, lại lấy ra Cặp Bác Sĩ Siêu Cấp, phối thuốc mới cho mọi người uống.
Sau khi bình tĩnh lại, mọi người vừa bắt đầu bàn bạc tìm cách thoát khỏi nơi này, thì những hạt tro bụi đỏ rực lại xuất hiện, bay lơ lửng khắp không gian.
Mọi người ban đầu nghĩ rằng Thuốc Viên Như Ý có thể bảo vệ họ khỏi bất kỳ ảnh hưởng nào, nên không quá lo lắng. Tuy nhiên, khi các hạt bụi tiếp xúc với cơ thể, một hiện tượng đáng sợ bắt đầu xảy ra: mọi người không mắc bệnh, nhưng lại dần già đi.
Từng nếp nhăn sâu hoắm hiện rõ trên khuôn mặt, mái tóc đen dần bạc trắng, cơ bắp mềm nhũn, da trở nên chảy xệ và mỏng manh như giấy.
Xương cốt phát ra những tiếng kêu răng rắc, mỗi bước chân đều đau nhức như thể cơ thể đang bị gãy vụn từ bên trong. Cảm giác già nua và suy kiệt xâm chiếm mọi giác quan, khiến cả nhóm hoảng loạn.
Doraemon nhanh chóng nhận ra vấn đề và ngay lập tức lấy ra Khăn Trùm Thời Gian.
"Chiếc khăn này sẽ đưa các cậu trở lại tuổi trẻ!" Doraemon hét lớn, quấn chiếc khăn quanh Nobita, người đang yếu nhất trong nhóm.
Nhưng sau khi giúp được Nobita trẻ lại, cả nhóm mới phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng: chiếc khăn quá nhỏ, chỉ đủ dùng cho một người tại một thời điểm.
Trong khi đó, tình trạng lão hóa của mọi người khác ngày càng tồi tệ. Jaien cúi gập người vì đau nhức, Shizuka phải vịn vào Nobita để đứng vững, còn Suneo thì không ngừng thở dốc.
Kuntaku thậm chí không nói được lời nào, chỉ ngồi co ro trên sàn thuyền, đôi mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng. Ngay cả Hajime và Doraemon, vốn có thể chất đặc biệt, cũng không tránh khỏi tình trạng này. Họ cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang suy kiệt, không thể duy trì lâu hơn nữa.
Trong lúc tình hình ngày càng tuyệt vọng, Nobita bất ngờ lên tiếng:
"Doraemon! Sử dụng Đèn Pin Phóng To và Gương Nhân Đôi! Chúng ta có thể làm ra nhiều chiếc khăn hơn để tất cả mọi người dùng cùng lúc!"
Đôi mắt Doraemon sáng lên.
"Nobita, cậu đúng là thiên tài lúc nguy cấp! Mau cầm lấy gương giúp tớ!"
Không kịp chần chừ, mèo máy dùng đèn pin phóng to chiếc Khăn Trùm Thời Gian, sau đó sử dụng Gương Nhân Đôi để tạo ra thêm nhiều chiếc khăn giống hệt. Trong tích tắc, từng chiếc khăn được nhân lên và phát sáng rực rỡ, đủ để cả nhóm sử dụng.
Mọi người nhanh chóng quấn những chiếc khăn quanh cơ thể mình. Một cảm giác kỳ lạ lan tỏa - già đi và trẻ lại luân phiên như một vòng tuần hoàn không hồi kết.
Từ đau nhức đến khỏe mạnh, rồi lại mỏi mệt, mọi cảm giác biến đổi liên tục, khiến ai nấy đều cảm thấy vô cùng quái đản và khó chịu. Tuy nhiên, điều đó vẫn tốt hơn việc bị già đi đến c·hết.
Khi tình hình tạm thời được kiểm soát, cả nhóm quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng cảnh tượng bên ngoài càng làm họ bất an hơn.
Bầu trời giờ đây hoàn toàn tối đen, không còn chút ánh sáng nào ngoài những hạt tro đỏ rực đang lơ lửng bay lượn như những đốm lửa ma quái.
Chúng dày đặc hơn, bay khắp nơi, tạo ra những tia sáng mờ nhạt và không khí ngột ngạt. Mỗi khi hạt tro chạm vào bề mặt nào đó, chúng phát ra những âm thanh nhỏ, như tiếng gõ vào kim loại, khiến bầu không khí càng thêm căng thẳng.
Doraemon thở dài, lau mồ hôi. "Chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay, trước khi có điều gì kinh khủng hơn xảy ra."
Hajime gật đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía chân trời nơi ánh sáng cột trụ vẫn đang phát ra, như một lời mời đầy nguy hiểm. "Nhưng chúng ta biết đi đâu bây giờ? Cột sáng kia có lẽ là nơi chúng ta cần tới, nhưng cũng có thể là bẫy cuối cùng."
Cả nhóm đồng loạt im lặng, sự sợ hãi và mệt mỏi hiện rõ trên từng gương mặt. Trước mắt họ, chỉ có con đường duy nhất: tiến lên, bất kể nguy hiểm nào đang chờ đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.