Chương 76: Hy vọng.
Con thuyền vẫn tiếp tục di chuyển về phía cột sáng, nhưng những hạt tro đỏ rực không ngừng tác oai tác quái, lần này không nhằm vào đám bạn mà tập trung vào chính con thuyền.
Những đốm tro nhỏ bám vào ván gỗ của con tàu, cháy âm ỉ như than hồng. Từng mảng gỗ bị đốt cháy, b·ốc k·hói nghi ngút, làm không khí trong khoang tàu trở nên ngột ngạt và khó thở.
Doraemon vội vàng phân phát bình c·ứu h·ỏa cho từng người, cả nhóm lao vào d·ập l·ửa một cách điên cuồng. Nhưng điều đó chỉ là khởi đầu.
Dưới sự t·ấn c·ông của những hạt tro, con thuyền không chỉ cháy mà còn dần mục nát. Gỗ trên sàn tàu trở nên mềm nhũn, rệu rã, từng mảnh gãy vụn như bị ăn mòn bởi thời gian.
Những phần kim loại của tàu, vốn bền chắc, cũng bắt đầu rỉ sét nhanh chóng, các bánh răng kêu lên những tiếng rít chói tai khi bị bóp méo.
Trong khoang tàu, thực phẩm và nước uống, vốn được bảo quản kỹ càng, cũng dần bị hư hỏng. Rau củ nhanh chóng thối rữa, bốc mùi h·ôi t·hối. Những chai nước tinh khiết dần ngả sang màu đục ngầu, mùi vị kỳ lạ lan ra khắp không gian.
Những món đồ khác như quần áo, sách vở và ngay cả các bảo bối nhỏ trong túi thần kỳ cũng bị ảnh hưởng, chúng trở nên cũ kỹ và mất dần tính năng.
Doraemon, với kinh nghiệm của mình, nhanh chóng sử dụng Khăn Trùm Thời Gian để bao bọc các phần hư hại của con thuyền. Nhưng chiếc khăn chỉ có thể kéo dài thời gian ngăn chặn sự phá hủy, chứ không thể dừng hẳn. Mỗi khi một phần của tàu được bảo vệ, các hạt tro lại tìm đến phần khác, khiến cả nhóm không có thời gian nghỉ ngơi.
"Khăn Trùm Thời Gian cũng đang bị hỏng dần." Doraemon nói với giọng lo lắng, mắt nhìn từng sợi vải của chiếc khăn bắt đầu mục nát khi tiếp xúc với các hạt tro.
Không còn cách nào khác, Doraemon buộc phải sử dụng các bảo bối khác để sửa chữa các bảo bối đã hư hỏng. Cậu lấy ra Tia Phục Hồi, Keo Dán Vạn Năng và Đèn Pin Tân Trang, vừa sửa chữa vừa bảo vệ con thuyền trong tình thế khẩn cấp.
Nhưng mọi nỗ lực dường như chỉ mang lại một tia hy vọng nhỏ nhoi. Con tàu, giờ đây bao bọc trong những lớp bảo vệ chồng chéo, vẫn phát ra tiếng kêu cót két, báo hiệu sự suy yếu đang dần lan ra khắp nơi.
"Chúng ta không thể trụ lâu thế này được!" Hajime hét lớn, nhìn về phía Doraemon, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng. "Cậu có cách nào nhanh hơn không?"
Doraemon lắc đầu, đôi tay máy móc liên tục chuyển động. "Nếu không có gì thay đổi, chúng ta chỉ có thể cầu mong đến được cột sáng trước khi mọi thứ sụp đổ hoàn toàn!"
Cả nhóm nhìn nhau, ánh mắt đầy căng thẳng. Bầu trời bên ngoài tối đen như mực, chỉ có những hạt tro sáng đỏ lập lòe như ngọn lửa nhỏ, báo hiệu rằng mọi thứ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Sau nửa ngày cầm cự, con thuyền và đám bạn không xảy ra thêm vấn đề nào nghiêm trọng. Thế nhưng bầu trời ngày càng tối đen, đến mức không còn chút ánh sáng nào.
Ngay cả những đốm tro đỏ rực, vốn là thứ duy nhất chiếu sáng xung quanh, cũng dần dập tắt, để lại không gian chìm vào một màu đen đặc quánh.
Doraemon thử sử dụng các bảo bối phát sáng nhưng chúng chỉ tỏa sáng được vài giây trước khi bị lấn át bởi bóng tối kỳ quái này. Các nguồn sáng thông thường như đèn pin, nến hay đèn trên thuyền cũng không có tác dụng, ánh sáng từ chúng như bị bóng tối nuốt chửng ngay khi vừa phát ra.
Thời gian cứ thế trôi qua, con thuyền không tiếp tục hư hại thêm, nhưng tình trạng của đám bạn thì lại trở nên tồi tệ.
Trong không gian hoàn toàn mất đi ánh sáng, mọi thứ trước mắt đều là màu đen đặc. Ngay cả việc đưa tay lên trước mặt, họ cũng không thể nhìn thấy gì.
Cảm giác như cả nhóm đều đã trở thành người mù. Không thể nhìn thấy gì, việc sinh hoạt trên thuyền của cả nhóm trở nên rối tung, mọi thứ đều phải dựa vào âm thanh và xúc giác.
Nobita cố gắng mò mẫm tìm chiếc ly để uống nước, nhưng trong lúc loay hoay, cậu đụng phải bàn, làm ly rơi xuống đất. "Ối, mình không thấy gì cả!" Nobita kêu lên, giọng lo lắng vang vọng trong không gian tối đen.
Shizuka nghe thấy, cố gắng giúp cậu nhưng lại vấp phải ghế và ngã nhào, tạo nên một tiếng động lớn, khiến mọi người giật mình.
Jaien, bụng đói kêu rột rột, cố gắng mò lấy một ít bánh mì mà Doraemon đã chuẩn bị trước đó. Nhưng khi vừa cầm lên, cậu phát hiện bánh đã biến chất, bốc mùi khó chịu.
"Phải ăn thứ này à?" Jaien lầm bầm, nhưng chưa kịp đưa lên miệng, Suneo đã ngăn lại.
"Đừng ăn! Nó hỏng rồi!" Suneo hét lớn, nhưng chính cậu cũng cầm nhầm một chai nước đã bị nhiễm mùi hôi của tro bụi, khiến cả nhóm chỉ biết cười khổ trong hoàn cảnh éo le này.
Kuntaku cố gắng rời khỏi phòng để kiểm tra tình hình bên ngoài. Nhưng trong bóng tối, cậu va phải cánh cửa, tạo nên tiếng "rầm" lớn.
"Ai đó đưa mình cái gì phát sáng đi!" Kuntaku kêu lên, nhưng không ai trả lời. Tất cả đều đang bận rộn loay hoay với vấn đề của riêng mình, tạo nên một mớ hỗn loạn trên con thuyền.
Đói bụng và mệt mỏi khiến cả nhóm trở nên cáu kỉnh. Ngoài bữa sáng ngon lành cùng phong phú do Hajime chuẩn bị từ trước, cả nhóm đã gần một ngày không được ăn uống gì ra hồn.
Doraemon đã thử dùng các bảo bối như Máy Làm Bánh Ngay Lập Tức hay Vòi Nước Tự Động, nhưng thực phẩm và nước uống tạo ra đều nhanh chóng bị hư hỏng chỉ sau vài giây, không thể dùng được.
Không khí trên thuyền trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Mỗi người cố gắng tìm kiếm một giải pháp, nhưng càng nghĩ, họ càng thấy bế tắc.
Nhìn về phía xa, cột sáng vẫn hiện hữu như một ngọn hải đăng giữa không gian đen đặc, nhưng chẳng ai biết mình còn cách nó bao xa. Nó tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt, đầy hy vọng nhưng cũng xa vời, như đang trêu ngươi cả nhóm.
Cảm xúc của cả nhóm trở nên tồi tệ hơn theo từng phút trôi qua. Không gian tối đen, ngột ngạt và tình hình khó khăn khiến ai cũng bộc lộ mặt yếu đuối của mình.
Jaien, với tính khí nóng nảy, đứng giữa khoang thuyền mà gào thét: "Cái nơi c·hết tiệt này! Tớ không thể chịu được nữa!" Tiếng hét của cậu vang lên, nhưng chỉ hòa lẫn vào bóng tối tĩnh mịch.
Suneo thì khác, cậu ngồi thụp xuống sàn, ôm đầu khóc nức nở: "Ba mẹ ơi, con muốn về nhà... Con nhớ mọi người quá!" Âm thanh nghẹn ngào của cậu khiến không khí càng thêm nặng nề.
Shizuka ngồi thu mình một chỗ, gương mặt xanh xao và mệt mỏi. "Tớ chỉ muốn được tắm một chút, rồi ngủ ngon trong phòng của mình..." Cô thì thầm, gần như nói với chính mình. Thân thể cô rung lên vì lạnh, nhưng hơn cả cái lạnh bên ngoài, là sự rệu rã từ sâu trong lòng.
Doraemon thì hoảng loạn, lục tung túi thần kỳ của mình để tìm kiếm giải pháp. Bảo bối nào cậu lấy ra cũng không sử dụng được, hoặc bị hư hỏng bởi ảnh hưởng của môi trường kỳ quái.
"Không thể nào... không thể nào! Mình phải làm gì bây giờ?" Giọng Doraemon run rẩy, từng tiếng lẩm bẩm nhỏ dần trong tuyệt vọng.
Nobita, ngược lại, như không còn sức để quan tâm. Cậu nằm dài trên sàn thuyền, mặc kệ mọi thứ xung quanh, đôi mắt mệt mỏi khép hờ.
"Chuyện gì tới thì tới đi... Cậu cứ đánh thức tớ khi nào xong nhé, Doraemon." Nobita nói, giọng đều đều như mất hết cảm xúc.
Kuntaku cố gắng gượng dậy, mặc cho cơ thể cũng đang chịu ảnh hưởng từ những hạt tro độc hại. Cậu đi quanh an ủi từng người, nói những lời động viên.
"Mọi người, đừng như vậy. Chúng ta đã vượt qua những thử thách còn khó khăn hơn thế này. Hãy cố lên một chút thôi!" Nhưng không ai trong nhóm lắng nghe, ai cũng chìm đắm trong sự tiêu cực của riêng mình, để mặc Kuntaku lạc lõng giữa sự hỗn loạn.
Hajime ngồi trong một góc, đôi mắt chăm chăm nhìn về phía cột sáng xa xôi. Cậu cố gắng đo đạc khoảng cách giữa con thuyền và cột sáng, nhưng kết quả chỉ khiến cậu thêm bực bội.
Một giây trước, khoảng cách là hơn hai trăm mét; giây sau, nó rút ngắn chỉ còn năm mươi mét, nhưng ngay sau đó, lại tăng lên hơn ngàn mét. Loại khoảng cách hỗn loạn này khiến Hajime cảm thấy phát điên, trong lòng như có một ngọn lửa giận dữ muốn thiêu đốt mọi thứ.
"Không đúng!" Hajime đột ngột bật lên tiếng nói. Cảm giác mơ hồ trỗi dậy, nhắc nhở cậu điều gì đó không ổn. Với quá trình tu luyện niệm lực của mình, Hajime rất ít khi để cảm xúc vượt khỏi tầm kiểm soát.
Hơn nữa, hai vị thần trú ngụ trong cơ thể cậu càng khiến khả năng bị dao động cảm xúc trở nên cực kỳ khó xảy ra. Thế nhưng giờ đây, cậu cảm nhận rõ ràng sự hỗn loạn bên trong chính mình.
"Chắc chắn là do những hạt tro kia!" Hajime nghiến răng, trong đầu nhanh chóng xâu chuỗi mọi sự kiện.
Không chần chừ thêm, Hajime quyết định hành động. Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Dựa vào thính giác và xúc giác nhạy bén, cậu phán đoán vị trí của từng người trong bóng tối.
Không nói lời nào, cậu nhanh chóng di chuyển, đánh ngất từng người bạn của mình bằng những đòn chính xác và gọn gàng. Jaien là người đầu tiên gục xuống, rồi đến Suneo, Shizuka, Doraemon, Kuntaku và cuối cùng là Nobita.
Chỉ trong tích tắc, cả con thuyền chìm vào sự yên tĩnh tuyệt đối. Hajime thở hắt ra, mồ hôi lạnh rịn trên trán. "Xin lỗi mọi người... nhưng chỉ có cách này mới giữ được chúng ta bình tĩnh để đi tiếp." Cậu lẩm bẩm, ánh mắt trở nên sắc lạnh, quyết tâm tìm ra cách thoát khỏi tình huống này.
Trời vẫn tối đen như mực, không gian xung quanh như một mớ hỗn độn đầy ám ảnh. Từng tiếng gào thét mơ hồ, điên cuồng vang lên trong không gian, tựa hồ như một sinh vật vô hình đang gầm rú, muốn xé nát mọi thứ.
Con thuyền vẫn tiến về phía cột sáng, nhưng hành trình vô cùng kỳ quái, như thể người say rượu đang điều khiển. Đường đi không ổn định, lúc lao về trước, khi đột ngột lùi lại, có khi bay lên cao rồi lại rơi xuống, thậm chí có những khoảnh khắc quay vòng tại chỗ hoặc bất động hoàn toàn.
Trong bóng tối mịt mù, đôi mắt của Hajime mở ra, đỏ ngầu và đầy tơ máu. Tay cậu nắm chặt bánh lái, cố gắng định hướng con thuyền giữa một thế giới không phương hướng.
Vài ngày trước, Hajime phát hiện ra điều đáng sợ: con thuyền đã bị đứng im một chỗ suốt một thời gian dài, và hệ thống lái tự động đã hư hỏng nặng. Cậu không còn cách nào khác ngoài tự mình điều khiển, nhưng việc đó cũng không đơn giản.
Không gian xung quanh dường như là một mê cung vô định, nếu không đi đúng con đường, toàn bộ con thuyền sẽ bị dịch chuyển đến nơi khác. Ban đầu Hajime không nhận ra điều này và sau một lần sai sót, cả nhóm bị dịch chuyển ngược lại vị trí cũ hơn mười cây số.
Nhưng đó chưa phải điều tồi tệ nhất. Tồi tệ nhất là tình trạng của cả nhóm. Đã mười ba ngày trôi qua kể từ khi Hajime đánh ngất tất cả mọi người để giữ họ khỏi mất kiểm soát. Trong suốt thời gian đó, họ gần như ngủ li bì, chỉ tỉnh lại vài lần ngắn ngủi.
Ban đầu, Hajime dùng máu của chính mình để duy trì dinh dưỡng và sinh lực cho đám bạn, bởi cơ thể cậu, dù bị ảnh hưởng bởi môi trường độc hại, vẫn tràn đầy sức sống mãnh liệt. Máu của cậu có thể ổn định thể trạng của nhóm, nhưng điều đó không thể giải quyết hết các vấn đề.
Mỗi lần tỉnh dậy, cảm xúc của nhóm bạn lại càng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ. Không còn sự tức giận, buồn bã hay hoảng loạn, thay vào đó là một sự c·hết lặng vô hồn. Hajime cảm giác như họ đang dần bị rút cạn ý chí sống. Cậu cảm thấy lo lắng vô cùng, nếu tình trạng này kéo dài, liệu họ có còn là chính mình hay không?
Cột sáng phía xa cũng không còn giữ được vẻ rực rỡ như trước. Từ một nguồn ánh sáng mạnh mẽ chiếu rọi cả vùng trời, giờ đây nó chỉ còn là một ngọn nến nhỏ bé, yếu ớt, chập chờn trước gió, lúc nào cũng có thể tắt ngấm.
Hajime nghiến chặt răng, bàn tay nắm lấy bánh lái càng thêm kiên định. Cậu biết rằng mình không thể để ngọn lửa ấy tắt đi. Nhưng mỗi giây trôi qua, hy vọng cũng như sức chịu đựng của cậu ngày càng mỏng manh.
Trong màn đêm đen kịt không lối thoát, Hajime ngồi đó, đơn độc như một chiếc lá trôi giữa đại dương vô tận. Cột sáng, biểu tượng cuối cùng của hy vọng, đã tắt tự bao giờ, để lại một khoảng trống lạnh lẽo và tịch mịch đến đáng sợ.
Cậu không biết đã bao lâu mình ngồi đây, không rõ cậu lái con thuyền này đi đâu và đám bạn đã biến mất từ lúc nào. Cậu chỉ cảm thấy một cơn lạnh lẽo thấm sâu vào tận xương tủy, như thể mọi thứ trong thế giới này đang cố kéo cậu xuống vực sâu không đáy của tuyệt vọng.
Cậu không còn nhìn thấy gì, không còn nghe thấy gì, chỉ còn tiếng thở mệt nhọc của chính mình. Hajime cảm nhận rõ một giọng nói thì thầm, mời gọi cậu buông xuôi, buông bỏ tất cả nỗ lực, để chìm vào c·ái c·hết lặng yên nơi đây.
Nhưng ở nơi sâu thẳm, một ngọn lửa nhỏ vẫn âm ỉ cháy, bướng bỉnh không chịu tắt. Đó là ngọn lửa của sự không cam lòng, ngọn lửa được nhóm lên bởi niềm tin và hy vọng của những người đã đồng hành cùng cậu.
Làm sao cậu có thể từ bỏ khi biết họ từng đặt niềm tin vào mình? Làm sao cậu có thể buông tay khi vẫn còn họ, ở đâu đó ngoài kia, đang chờ đợi?
Đột nhiên, một âm thanh dịu dàng vang lên, "Hajime."
Trong khoảnh khắc, cậu như nhìn thấy mọi khuôn mặt thân quen hiện lên: gia đình cậu, đám bạn, những phần linh hồn, và cả những người cậu chỉ gặp thoáng qua trong đời.
Ánh mắt của họ sáng ngời, tràn đầy hy vọng, yêu thương và sự chờ mong. Trái tim Hajime khẽ run lên. Cậu hiểu ra rằng mình không thực sự cô đơn. Những khuôn mặt ấy, những ánh mắt ấy, đã luôn bên cậu, dù ở trong bóng tối sâu thẳm nhất.
Từ xa, một đốm sáng nhỏ xíu bỗng xuất hiện. Nó mờ nhạt, yếu ớt, nhưng rồi bất ngờ bùng lên dữ dội, như muốn thách thức bóng tối đang bao trùm tất cả.
Hajime bừng tỉnh, nhận ra mình không hề đơn độc. Nhìn quanh, cậu thấy đám bạn đã quay lại, không ai rời xa cậu, tất cả đều nắm chặt bánh lái cùng cậu. Những ánh mắt chạm nhau, những nụ cười dù kiệt quệ nhưng đầy quyết tâm, như những tia sáng rực rỡ giữa cơn bão đêm. Trong khoảnh khắc đó, cậu hiểu rằng họ đã cùng nhau vượt qua thử thách lớn nhất.
Ánh l·ửa b·ùng l·ên thành một cột sáng khổng lồ, phá tan màn đêm vô tận. Ánh sáng ấy bùng nổ như muốn tuyên bố chiến thắng trước bóng tối. Trời xanh hiện ra, trong trẻo và yên bình như chưa từng có bóng tối nào tồn tại.
Trong tay Kuntaku, ánh sáng bừng lên rực rỡ. Ổ khóa của cậu hiện ra trở lại và bên tay kia là chiếc chìa khóa của thử thách này: một trái tim pha lê tỏa ánh sáng ấm áp và lấp lánh như mặt trời ban mai.
Con thuyền, giờ đây như hồi sinh, lao về phía cánh cửa lớn ở phía chân trời. Đó là nơi kết thúc của mọi thử thách. Cả nhóm nhìn nhau, kiệt sức nhưng tràn đầy sự sống.
Hajime nở một nụ cười nhẹ, khẽ nói: "Chỉ cần không từ bỏ hy vọng, hy vọng sẽ không bao giờ từ bỏ chúng ta."
Thử thách này không chỉ là một hành trình trong bóng tối, mà là hành trình đối mặt với những nỗi sợ nguyên thủy nhất: nỗi sợ bị lãng quên, nỗi sợ mất đi bản thân, nỗi sợ không còn hy vọng.