Đường Đến Vinh Quang

Chương 1: Kiên trì không bỏ




Chương 1: Kiên trì không bỏ
“Chồng, dù chúng ta thua trận chung kết, nhưng anh đã cố gắng hết sức vì màu cờ sắc áo, không có thông đồng với tụi nó. Anh đừng buồn nữa.”
“Em không hiểu đâu bà xã, mấy thằng đó sau trận bán kết đã tìm anh, nhưng anh không gặp. Anh sợ tụi nó kiếm chuyện.”
“Anh đừng lo, dù sao anh cũng là tuyển thủ quốc gia, tụi nó không dám làm gì đâu. Nhưng chuyện này anh tính sao, có nên tố cáo tụi nó hay không?”
“Anh tính rồi, sau…”
Két….két…. Rầm!!
Aaaaaaaaa~~~~~~~~~~

“Hô~~~”
Phong bật dậy, mồ hôi ướt đẫm mình mẩy, há miệng thở hồng hộc, cả người run lẩy bẩy.
Mặc dù đã xa quê, theo chú ba sang Pháp định cư đã gần tám năm, nhưng Phong vẫn bị cơn ác mộng này ám ảnh thường xuyên trong từng giấc ngủ.
Chính t·ai n·ạn xe quái ác kia đã c·ướp đi sinh mạng của cha mẹ Phong, mà Phong khi ấy chỉ mới sáu tuổi, được cha mẹ ôm chặt vào lòng, may mắn thoát c·hết.
Dù vậy, mỗi lần nghĩ đến cảnh đó, trên má Phong đều cảm thấy từng cơn đau nhói trong lồng ngực.
Đồng thời ánh mắt không tự chủ nhìn lên trên đỉnh đầu của mình.
Nơi đó lúc này đang có một con số lơ lửng, tỏa ra ánh sáng đỏ tươi như mặt đồng hồ điện tử. Mà con số hiển thị bên trên lúc này là 99%.
Thứ này chỉ có một mình Phong nhìn thấy được, ngay từ vụ t·ai n·ạn kia, trên đỉnh đầu Phong đã xuất hiện thứ này, như hình với bóng, không rời không bỏ.
Phong cũng phát hiện ra, ngoài Phong, không có ai nhìn thấy thứ này. Cậu cũng không dám nói với bất cứ ai, vì lo sợ người ta sẽ nghĩ cậu mắc bệnh hoang tưởng thậm chí là tâm thần.
Ban đầu con số chỉ là 0% sau đó dần dần theo năm tháng, con số chậm rãi tăng lên.
Qua tám năm, nó cũng đạt đến 99%.
Sớm đã đem thứ này quen thuộc, phát hiện ngoài con số thay đổi, mọi thứ cũng không có gì bất thường, Phong liền không tiếp tục quan tâm tới nó.
Cậu vén chăn, đứng dậy đi đến bên khung cửa sổ nhìn ra ngoài.
Lúc này dù trời đã gần sáng, dù đã có một chút ánh sáng le lói, nhưng không khí bên ngoài vẫn còn lạnh lẽo.

Nhất là phòng của Phong lại là căn phòng áp mái, vừa nhỏ vừa lạnh, không khí càng thêm khắc nghiệt.
Thân hình của Phong có chút gầy yếu, ẩn bên dưới một chiếc áo phông sờn cũ, cứ thế đứng bên khung cửa sổ duy nhất nhìn ra bên ngoài, mặc cho gió lạnh luồn qua khe cửa thổi tung lên mái tóc đen của mình.
Gương mặt phổ thông, tóc đen mài rậm, ánh mắt trong veo mang theo vẻ trưởng thành khác biệt so với bạn cùng lứa, khiến cho khí chất của Phong lúc này càng thêm điềm đạm trầm tĩnh.
Một lúc sau, dường như đã lấy lại bình tĩnh, Phong thở ra, xoay người đi đến bên chiếc bàn gỗ cũ mèm trong góc phòng.
Cạch!
Phong bật đèn lên, đưa tay kéo hộc bàn, lấy ra một xấp giấy được xếp lại ngay ngắn.
Bên trên là từng dòng chữ tiếng Pháp được đánh máy cẩn thận chi tiết.
Dưới ánh đèn vàng vọt, ánh mắt kiên định của Phong chậm rãi lật xem lại từng tờ một.
Lấy thời gian tám năm đến Pháp của mình, việc đọc hiểu những nội dung này không có điều gì khó khăn đối với cậu.
Nội dung trên những tờ giấy này cũng đều tương tự như nhau, đều là đơn xin thi tuyển vào câu lạc bộ bóng đá.
Người nộp đơn, tất cả đều được điền vào ngay ngắn ba chữ: “Nguyễn Trung Phong”
Bên dưới cùng, phần kết quả cũng đều là cùng một kết quả: “Từ chối”
Nơi Phong sống là khu vực bến cảng thuộc thành phố Boulogne-sur-Mer, Pháp.
Bởi vì chú Ba của Phong làm việc ở bến cảng, cho nên cả gia đình cũng ở lại trong một căn nhà tồi tàn được thuê theo năm, nằm cách khu vực cảng không quá xa.
Ở khu vực chung quanh đây, những câu lạc bộ bóng đá nào có tổ chức tuyển trạch, từ nghiệp dư cho đến chuyên nghiệp, Phong đều đã lần lượt nộp đơn tham gia.
Chú Ba của Phong là một người yêu bóng đá, dù trong nhà kinh tế eo hẹp, chú vẫn ủng hộ Phong đi thi.
Thi lần đầu tiên, câu lạc bộ bóng đá Calais.
Thất bại.
Lần thứ hai, câu lạc bộ Dunkerque.
Lại thất bại.

Lần thứ ba..
Lần thứ tư…
Trải qua quá nhiều lần thất bại, tâm tình của chú Ba sớm từ hưng phấn chờ mong chuyển sang c·hết lặng.
Cuối cùng, dưới sự năn nỉ của Phong, chú Ba đã đặt ra điều kiện, nếu như lần này dự thi tuyển trạch lại thất bại, Phong không được tiếp tục nuôi mộng bóng đá nữa, mà phải dồn toàn tâm toàn ý vào việc học hành.
Phong biết, hoàn cảnh nhà chú Ba cũng không tốt. Chú làm công nhân bốc vác hàng hóa ở bến cảng, một đôi vai nuôi mấy miệng ăn.
Tám năm trước khi Phong theo chú sang Pháp thì còn tốt, nhưng năm năm về trước, khi em Anna, con của chú Ba ra đời, áp lực liền đổ dồn lên vai của chú nặng hơn rất nhiều.
Phong đếm đi đếm lại những lá đơn bị từ chối, thở dài, đem tất cả cất lại ngăn nắp vào ngăn tủ, sau đó từ bên dưới góc bàn cầm lên đôi giày đá bóng, cẩn thận xem xét lau chùi.
Đôi giày bóng đá đã sờn tróc, chính là một đôi giày cũ, là quà sinh nhật duy nhất mà Phong nhận được trong đời đến lúc này do chú Ba tặng cho Phong cách đây ba năm.
Hiện tại giày đã cũ, sờn rách nhiều mảng, có chỗ còn bị hở đế, Phong phải dùng kim chỉ tự mình khâu lại. Nhưng đi nhiều cảm giác quen chân, nó chính là nơi mà cậu gửi gắm hi vọng cho cuộc tuyển trạch lần này.
Phong biết mình lần này không thể thất bại.
Phong muốn trở thành cầu thủ bóng đá, muốn đi lên con đường chuyên nghiệp, muốn nối gót cha mình, đồng thời cũng muốn đạt đến đẳng cấp của cha.
Chỉ có như vậy, cậu mới có thể có tư cách tìm hiểu về c·ái c·hết của cha mẹ mình, thứ mà chú Ba một mực giấu kín không cho Phong biết.
Nhớ đến những lời nói cuối cùng của cha mẹ mình, Phong thầm suy đoán nguyên do rất có thể nằm trong giới bóng đá. Nơi mà nếu như Phong không trở thành một cầu thủ bóng đá đỉnh cao, thì rất có thể sẽ không bao giờ tiếp xúc đến.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Phong càng thêm lộ ra ánh sáng quyết tâm.
Cộc, cộc.
Có tiếng gõ cửa phòng vang lên.
“Phong, dậy chưa con? Xuống ăn sáng rồi chuẩn bị đi, chú và em đang chờ.”
Phong nghe âm thanh nhẹ nhàng này, liền nhận ra giọng nói của thím ba, liền trả lời:
“Dạ, con dậy rồi. Con xuống ngay ạ!”
Thím ba là người Việt lai Pháp, tính tình hiền từ thanh lịch, là một kiểu mẫu phụ nữ chuẩn mực.
Sở dĩ Phong có thể kiên trì được đến chú Ba chấp nhận cho lần thi tuyển này cũng là nhờ một phần có Thím ba nói giúp.
“Thím ba, thím nấu súp ngon nhất trên đời.” Phong húp một muỗng súp, không quên nịnh thím ba đang loay hoay bên bếp.

Thím ba nghe vậy liền nhoẻn miệng cười, ánh mắt trìu mến nhìn Phong.
Chú Ba của Phong tên Huy, có dáng người to lớn, giọng nói ồm ồm như tiếng sấm.
Vốn là công nhân khai thác quặng than, bàn tay chú Ba như một gọng kìm, đem ổ bánh mì trước mặt xé nhai ngấu nghiến, vừa nhìn Phong nói: “Nịnh ít thôi con, hôm nay mà thất bại là dẹp đôi giày, tập trung học hành, biết chưa.”
Anna, đứa em gái họ mới năm tuổi của Phong thì ôm lấy bình sữa, hồn nhiên cười khúc khích.
“Anh, cháu nó chuẩn bị đi thi, anh không động viên còn nói như vậy sao được.” Thím ba nhẹ giọng trách.
“Hứ, thằng quỷ sứ này thi gần cả chục lần rồi, có đỗ đạt gì đâu, hại anh bị mấy thằng bạn quanh đây nói tới nói lui sắp ù hai lỗ tai. Lần này chắc lại thất bại thôi, tốn thêm hai mươi đồng phí đăng ký tuyển trạch.” Chú ba đem mẩu bánh mì cuối cùng nuốt vào bụng, hừ hừ nói.
“Anh…” thím ba nghe chú ba nói đến chuyện tiền nong trước mặt Phong, liền đưa tay nhéo bờ vai rắn rỏi của chú ba.
Chú ba nhìn thấy Phong ánh mắt có chút trĩu nặng, biết mình vừa rồi lỡ lời, bèn ho khan một tiếng, nói:
“Được rồi, hôm nay biểu hiện cho tốt nhe con. Hôm nay chú dẫn theo cả Anna cùng đi, cho nó xem anh hai nó đá bóng.”
Phong bưng tô súp húp cái rột, dùng khăn lau khóe miệng, ánh mắt tràn ngập quyết tâm cười nói:
“Chú thím yên tâm, hôm nay con sẽ cố gắng hết sức.”
“Hoan hô anh hai, anh hai giỏi nhất….” Anna vung nắm đấm nhỏ xíu, bập bẹ nói.
Phong đứng dậy, dọn dẹp chén dĩa trên bàn, định đi rửa. Đây là chút việc nhà mà bình thường Phong đều tự giác phụ giúp chú thím.
Nhưng thím ba ngăn lại, cười nói:
“Con mau đi chuẩn bị, để thím làm. Hôm nay cố gắng thi nhe con, thi đậu cho ổng sáng mắt ổng.”
Vừa nói, vừa nháy mắt về phía chú Ba ở gần đó.
Chú ba thì đang ôm lấy Anna trong tay đùa giỡn, nhưng lỗ tai trước sau vẫn luôn lắng nghe hai thím cháu nói gì. Nghe vậy lỗ tai giật giật, nhếch miệng.
Phong mỉm cười, gật mạnh đầu ‘Dạ’ một tiếng, sau đó xoay người đi chuẩn bị.
“Tội nghiệp thằng nhỏ, lát nữa nếu như nó thi rớt, anh an ủi nó một chút, đừng suốt ngày càm ràm, làm nó thêm áp lực.” Nhìn bóng lưng Phong đi lên phòng, thím ba thở dài, nói.
“Anh biết rồi. Boulogne lần này tuyển cầu thủ trẻ cho U17, nghe nói tiêu chuẩn bên đó luôn ưu tiên về hình thể. Người Việt mình vóc dáng không so được với tụi tây, thằng Phong mấy năm nay mặc dù có luyện tập để tăng lên hình thể nhưng anh thấy khả năng cao là lại trượt thôi. Lần này đã là lần cuối của nó rồi, anh không có nặng nhẹ gì nó đâu. Em đừng có lo.” Chú Ba trong mắt thoáng qua vẻ lo lắng, lại nói tiếp. “Ài, nếu không phải tụi nó ở Việt Nam suốt ngày canh me trả thù gia đình anh hai, nếu để thằng Phong ở lại Việt Nam, chưa biết chừng đã có thể cho nó vào câu lạc bộ nào đó chơi bóng.”
Hai người nhìn nhau, không tiếp tục nói nữa.
Chỉ có tiếng của Anna kêu gọi “anh hai, anh hai…” như muốn hối thúc anh hai Phong của nó nhanh chân lên để dẫn nó ra ngoài đi chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.