Chương 10: Bãi biển gặp gỡ
Đêm về khuya, khách cũng đã vắng. Phong thu dọn sạp hàng xong xuôi liền trở về nhà.
Nghĩ đến hai anh em bí ẩn lúc nãy, khóe miệng Phong lướt qua một nụ cười nhạt. Dù sao cậu cũng không phải lần đầu tiên gặp phải những người khách giàu có nhưng lại có những động thái kỳ lạ như vậy. Cho nên cậu cũng không có đem chuyện này giữ trong lòng quá lâu.
Khi trở về nhà, Phong phát hiện giày của chú ba không có ở nhà, hẳn là chú đã đến bến cảng làm việc. Thím và Anna có lẽ cũng đã nghỉ ngơi.
Phong rón rén vào bếp, nấu tạm một gói mì ăn lót dạ, uống một cốc nước rồi lên phòng đi ngủ.
Đối với một cầu thủ bóng đá, việc tập luyện và nghỉ ngơi cần phải diễn ra có kế hoạch đầy đủ và khoa học. Có như vậy mới có thể phát triển thể chất cũng như duy trì phong độ ngày càng tốt hơn được.
Nhất là trong môi trường bóng đá có sự cạnh tranh, nhiều yếu tố nhỏ gộp lại, đôi khi có thể quyết định cả một tương lai của cầu thủ.
Phong bình thường đều rất thích đọc báo, hoặc đến thư viện cộng đồng của địa phương để tìm hiểu các loại thông tin, kiến thức về bóng đá cũng như vận động viên chuyên nghiệp.
Bởi vậy những điều cơ bản này Phong đều ghi nhớ trong đầu.
Chỉ có điều hiện tại hoàn cảnh gia đình không cho phép, Phong cũng chưa thể làm được gì nhiều. Chỉ có thể đi một bước hay một bước, trước mắt đem việc phụ giúp gia đình làm thật tốt.
Chờ khi tương lai tươi sáng hơn một chút, cậu mới có thể nghĩ đến một chế độ khoa học hơn cho mình.
Trong đầu lơ lửng những suy tính này, Phong cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Rất nhanh căn phòng lại chìm ngập vào tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của Phong.
…
Năm giờ sáng.
Tiếng đồng hồ báo thức vang lên hai nhịp, liền bị bàn tay Phong từ trong chăn thò ra tắt đi.
Phong lồm cồm bò dậy, ưỡn lưng ngáy ngủ, nhưng lại dụi dụi mắt cố vung đi suy nghĩ muốn ngủ tiếp ra khỏi đầu.
Đi xuống dưới nhà, cẩn thận nhẹ nhàng mở vòi nước.
Dòng nước mát lạnh thấu xương lan tràn khắp khuôn mặt, như một liều thuốc cực mạnh đánh bay đi cơn say ke cứ thôi thúc Phong trở lại giường.
Phong mặc quần thun áo ba lỗ, mang vào đôi giày Thượng Đình được chú Ba mua ở chợ người Việt, bước ra khỏi nhà.
Bầu trời vẫn còn tĩnh mịch, màn đêm yên ắng, thỉnh thoảng có tiếng nói mớ cùng tiếng ngáy của ai đó hòa quyện lại với nhau, tạo thành một bản giao hưởng sáng sớm mà Phong mỗi ngày đều nghe thấy.
Đã bốn năm nay, mỗi ngày Phong đều dậy sớm lúc năm giờ, mặc kệ mùa hè nóng nực hay là mùa đông giá rét.
Chống lại cơn buồn ngủ, rửa mặt bằng nước lạnh, áp chế cơn buồn ngủ cùng lười biếng, nuôi dưỡng khát khao và ý chí thay đổi số phận bản thân.
Đó chính là thói quen sinh hoạt và động lực của Phong suốt mấy năm nay.
Đường phố khu vực quanh nhà Phong kéo dài xuống bến cảng đều được lát đá xanh.
Qua không biết bao nhiêu năm, bề mặt con đường đều sớm đã phẳng lì, in hằn dấu vết của thời gian.
Phong vừa chậm rãi đi xuống bờ biển, vừa cố gắng khởi động theo một số động tác rất có quy luật.
Những động tác này đều là Phong học lỏm từ trong một chương trình tivi chuyên về thể thao. Phối hợp với một số lần Phong đi xem mấy câu lạc bộ nghiệp dư ở địa phương thi đấu với nhau.
Nhìn cách họ làm nóng trước khi ra sân, Phong cũng học được chút ít.
Mặc dù những cầu thủ đó chỉ là cầu thủ nghiệp dư, nhưng tích lũy quan sát qua thời gian, Phong cũng dần dần hiểu ra một chút bí quyết khởi động cho riêng mình.
Khi Phong đi đến bên bờ biển, thì quá trình khởi động làm nóng người cũng đã xong xuôi. Phong bắt đầu cảm nhận hướng gió, sau đó bắt đầu quá trình tập luyện đầu tiên mỗi buổi sáng: Chạy ngược gió.
Việc này chẳng những tăng cường sức mạnh cơ bắp bản thân mà còn có thể giúp Phong cải thiện cả về tinh thần lẫn khả năng kiểm soát hô hấp.
Trong một trận đấu bóng đá, ngoài sức mạnh và kỹ thuật, thì việc duy trì kiểm soát hô hấp có quy luật nhịp nhàng cùng duy trì tinh thần quyết tâm cao cũng là yếu tố then chốt để đối mặt với áp lực cực lớn trên sân đấu.
Nhất là Phong tự biết bản thân không mạnh về hình thể, vậy thì càng phải cố gắng cải thiện về mặt sức bền và sự dẻo dai.
Phong chạy được gần nửa tiếng, đột nhiên có tiếng gọi từ sau lưng gọi tới:
“Ê, nhóc, hôm nay ra trễ vậy? Anh chạy được hai vòng rồi. ”
Phong nghe tiếng nói này, không cần quay đầu lại nhìn, cũng biết là ai, cười đáp:
“Anh mặt sẹo, anh tưởng em dễ bỏ cuộc hả?”
“Haha, đã bảo không được gọi anh là Mặt sẹo rồi, mày làm như cái lưng mày đẹp lắm ấy!” Thanh niên kia cười ha ha, cũng không có vì lời nói của Phong làm tức giận, lại hỏi: “Tao nghe nói mày được nhận vào U17 Boulogne hả?”
“Anh theo dõi em hả?” Phong nhìn người thanh niên kia đã chảy mồ hôi đầy đầu, đang cố tình chạy song song với cậu, hỏi.
Người thanh niên này là một người bí ẩn mà Phong quen biết trong khi chạy bộ trên bờ biển mấy năm trước.
Khi Phong lần đầu tiên chạy bộ, đã nhìn thấy vị này chạy trước đó rồi.
Hai người tuy xa lạ, nhưng ở bãi biển sáng sớm cô đơn này cùng một mục đích luyện tập, vô tình lại quen biết với nhau.
Mà mấy năm qua, quan hệ của Phong với anh này cũng cứ duy trì như vậy, không thân thiết cũng không xa cách, chỉ mỗi sáng sớm gặp nhau chạy bộ, sau đó đường ai nấy đi.
Phong cũng chỉ biết người này tên Franck.
Mà người kia có vẻ biết về Phong nhiều hơn Phong biết về anh ấy.
“Ngáo hả em,nếu là chị Jane của mày anh còn cân nhắc, đi theo dõi mày làm gì. Chú của mày đi đồn um lên, ở khu này ai chả biết.” Franck cười hềnh hệch. Mỗi khi cười làm cho vết sẹo kéo dài từ trán qua má phải của anh nhúc nhích theo.
Phong nghe vậy thì cũng cười, nhưng mà là cười khổ.
Sau này về nhà phải dặn lại chú Ba mới được, cứ cái đà này, Phong sẽ bị chú Ba thổi bay lên trời, sau này không dám đi ra ngoài gặp hàng xóm vì ngại mất.
“Hôm nay anh đang có hứng, làm một chầu ăn sáng không em?” Franck hất hàm, chỉ về cây dừa ngã ra phía bờ biển cách đó chừng hai cây số, hỏi.
“Em sợ anh chắc. Nhưng em mới ra, anh thì đã chạy trước rồi, có công bằng không đó?” Phong cười hỏi.
“Thì thường bữa tao chấp mày hai mươi hơi thở, hôm nay chấp mày mười hơi.”
“Ok, lụm, nhưng em có thêm điều kiện. Nếu em thắng, anh phải cho em biết anh đang đá ở đâu? Chơi không?" Phong thử trêu chọc.
“Khi nào mày đá chính cho U17 Boulogne được rồi anh sẽ nói. Hiện giờ biết để làm gì, hết ba hơi chấp rồi đó.” Franck tính toán một chút, cười nói.
Phong nghe vậy thì cười, vung bước chân bắt đầu tăng tốc.
Franck nhìn theo Phong, lẩm nhẩm đếm, sau đó ánh mắt lóe lên tinh quang, cũng bắt đầu chạy.
Hai người một trước một sau chạy ngược gió trên bờ biển, phương xa, một vài tia nắng sớm đầu ngày đã bắt đầu nhú lên ở phía chân trời.
Dưới áp lực của gió lẫn mặt cát nặng trĩu, Phong dần dần cảm giác được bước chân phù phiếm mỏi mệt, mà vạch đích đã cách đó không xa, hơi thở lúc này của cậu ồ ồ, tất cả dựa vào ý chí đến tăng tốc.
Đột nhiên, một âm thanh đột ngột vang lên bên tai Phong, khiến cậu thoáng giật mình.
【 Công sức tập luyện cố gắng của bạn có hiệu quả. Tốc độ cơ bản + 0.1 Sức mạnh +0.1 】
Hả? Có thể thông qua tập luyện tăng lên chỉ số cơ bản?
Phong mừng rỡ, muốn xem lại bảng số liệu cho chắc ăn.
【 Nguyễn Trung Phong 】
【 Tuổi tác: 14 】
【 Sức mạnh: 8,1 】
【 Thể lực: 9 】
【 Tốc độ: 11,1 】
【 Kỹ thuật: 11 】
【 Kỹ năng: Không 】
Nhìn vào bảng số liệu bản thân, đã thấy chỉ số Sức mạnh và Tốc độ lúc này đã tăng lên.
Mặc dù rất nhỏ bé, nhưng cũng là tiến bộ, Phong cảm thấy nỗ lực của mình thật đáng giá, liền càng thêm cố gắng chạy băng băng về đích.
Mấy phút sau, Phong và Franck nằm bệch xuống bãi cát, thở hổn hển.
“Anh Franck, thi đấu… cấm… nhường nhịn.” Phong vừa nói vừa hít thở thật sâu, toàn thân cố gắng thư giãn để cơ bắp nghỉ ngơi.
Lấy tốc độ của Franck, dù cho có chấp Phong một phần ba đoạn đường, vẫn có thể nhẹ nhõm giành thắng lợi.
Làm sao có thể ‘vô tình thua sát nút’ như vừa rồi.
“Hề hề, hôm nay phá lệ một lần, anh mới lĩnh lương, khao chú mày ăn một bữa thịnh soạn coi như chúc mừng. Đi đến quán ông già râu, ăn một bữa sáng ngon lành nào.” Franck nói.
“Ô kê, cảm ơn anh. Nhìn anh là biết vận động viên giàu sụ, em cũng không khách sáo.” Phong gật mạnh đầu.
Franck từng có lần để lộ cho Phong biết anh ấy là cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp. Bởi vậy nên đối với thịnh tình của Franck, tất nhiên Phong sẽ không chối từ.
“Giàu con khỉ, nhưng bao mày ăn thì dư xăng. Đi thôi.” Ai ngờ Franck cũng không có sợ hãi, ngược lại rất là thưởng thức tính cách cởi mở của Phong, cười lớn nói, cùng Phong ngồi dậy đi ăn sáng.
Phía xa, bình minh rạng rỡ dần dần ló dạng.