Đường Đến Vinh Quang

Chương 11: Ngày đầu tiên




Chương 11: Ngày đầu tiên
Sáng sớm dậy chạy bộ, sau đó là chương trình tự học tại nhà. Buổi chiều đi thư viện công cộng đọc sách báo rồi đi tập chơi bóng, ban đêm đến chợ đêm phụ bán đồ lưu niệm.
Đây chính là lịch trình thường ngày của Phong.
Bởi Phong muốn phát triển sự nghiệp theo hướng cầu thủ bóng đá, cho nên hai năm trước, chú Ba đã đăng ký cho Phong chuyển sang hệ học tại nhà. Hàng năm chỉ cần đúng thời gian đến trường để kiểm tra kiến thức định kỳ là được.
Nhờ cách học linh hoạt như vậy, nên Phong cũng có nhiều thời gian hơn cho những việc khác, nhất là rèn luyện kỹ năng đá bóng.
Ban đầu chú ba lo sợ Phong sẽ chểnh mảng học hành nếu như không đến trường đều đặn. Nhưng qua thời gian, khi chứng kiến Phong chẳng những không chểnh mảng mà còn luôn duy trì sự tập trung cao độ trong mỗi việc làm của mình, chú thím ba đều cảm thấy yên tâm.
Kể từ sau khi nhận được ‘vé vớt’ vào đội B U17 Boulogne, Phong càng chăm chỉ học hành hơn. Thậm chí còn bớt đến thư viện, để dành thời gian cho chương trình tự học. Bởi sắp tới đây, có lẽ thời gian dành cho việc học sẽ càng thêm ít ỏi.
Thời gian không chờ đợi ai, thấm thoát đã qua một tuần lễ.
Hôm nay chú ba, với tư cách là người giám hộ của Phong, đã cùng cậu đến trụ sở của câu lạc bộ Boulogne, cùng với Phong ký hợp đồng huấn luyện trong vòng nửa năm.
Còn về việc làm thêm, do “thỏa thuận” này là các huấn luyện viên đề ra, Phong lại chưa đủ tuổi để ký hợp đồng lao động, cho nên chỉ là thỏa thuận miệng giữa huấn luyện viên Peter và hai chú cháu Phong.
Hàng tuần vào các ngày từ thứ hai đến thứ sáu, Phong sẽ chịu trách nhiệm đến sớm tại Khu huấn luyện Độc Lập, nằm cách sân Giải Phóng chừng hai cây số.
Nơi này là khu huấn luyện dành riêng cho đội trẻ U17 của câu lạc bộ Boulogne.
Công việc của Phong là đến sớm sắp xếp các công cụ luyện tập, mang bóng ra lau chùi, chuẩn bị cho các buổi tập huấn luyện. Đồng thời sau khi cả đội tập luyện xong, Phong cũng sẽ chịu trách nhiệm dọn dẹp cất vào bên trong kho, quét dọn sân bóng rồi mới được về.
Hàng tháng, ngoài việc miễn phí chi phí huấn luyện cùng chi phí ăn uống tại căn tin của câu lạc bộ vào những buổi tập, Phong còn được phụ cấp một số tiền là 10 Euro cho một ngày tập.
Gấp đôi so với mức lương bán hàng của Phong tại cửa hàng lưu niệm.
Việc này khiến cho Phong cảm thấy vô cùng phấn khích.

Dù sao, đây cũng là món tiền đầu đời Phong có thể kiếm được liên quan đến niềm đam mê bóng đá của cậu.

Ngày 22 tháng 3 năm 1999.
Sáng hôm nay Phong tạm ngưng một buổi chạy bộ. Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên Phong tham gia tập luyện tại câu lạc bộ, nhất quyết không thể sơ sài.
Từ buổi tối hôm trước, bởi vì tâm trạng quá mức hưng phấn cùng mong chờ, Phong đã phải cố gắng rất nhiều mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Cảm giác này đã rất lâu rồi Phong mới có được.
Mang vào một đôi giày mới do chú ba mua tặng, Phong vuốt ve nhẹ lên đôi giày cũ của mình, mong mọi chuyện sẽ tốt đẹp thuận lợi, rồi bước ra ngoài.
Khu huấn luyện Độc Lập là một khu đất nhỏ nằm bên cạnh rìa công viên của thành phố.
Nơi này khi xưa từng là một bãi đất hoang. Mãi đến năm 1970 mới được cải tạo thành một sân bóng nhỏ mini, dùng cho các hoạt động thể chất thiếu nhi. Sau này được câu lạc bộ Boulogne mua và cải tạo lại, trở thành khu huấn luyện cho đội trẻ U17 của câu lạc bộ.
Diện tích của khu huấn luyện Độc Lập không lớn, nhưng cách bố trí có phần khoa học lại giúp cho nơi này có đủ các chức năng cơ bản phục vụ cho công tác huấn luyện.
Một sân bóng nhỏ, khu phòng họp, khu căn tin cùng nhà vệ sinh… tất cả tuy cũ kỹ nhưng lại gọn gàng hợp lý.
Khi Phong bước những bước chân đầu tiên đến bên ngoài, cũng bị ấn tượng bởi vẻ đẹp gọn gàng yên tĩnh của nơi này.
Hôm nay là thứ hai, bởi vậy dù là sáng sớm, nhưng trên đường đã có không ít người qua lại, bộ dáng hối hả.
Nhiệt độ lúc này hơi lạnh, Phong thở ra một hơi, xoa xoa tay, chỉnh lại áo khoác bên ngoài, bước chân đi đến phía cổng khu huấn luyện.
Lúc này có một ông lão chừng sáu bảy mươi tuổi, đang cầm chổi chậm rãi quét dọn sân khu huấn luyện.
“Thưa ông, cháu là học viên đội trẻ, hôm nay cháu đến báo danh ạ.” Phong bước đến, khoanh tay với ông lão, nói, đồng thời lấy thẻ học viên của mình ra.

Ông lão ngừng lại cây chổi trong tay, nhìn nhìn Phong, sau đó bước đến gần:
“Cháu tên gì?”
“Dạ, cháu tên Phong ạ.”
“À ừ, có phải cháu là người được cử đến phụ giúp dọn dẹp khu này trước và sau mỗi buổi tập đúng không? Hôm trước Lucas có nói với ta về cậu bé tên Phong.” Ông lão đưa tay chỉnh lại cặp kính lão bên dưới cặp lông mài bạc trắng, hiền từ hỏi.
“Dạ vâng ạ, là cháu ạ. Nhưng thưa ông, không phải thầy Peter sẽ huấn luyện chúng cháu sao ạ?” Phong gật đầu xác nhận. Đồng thời nói ra nghi vấn trong lòng.
“Huấn luyện viên Peter phụ trách đội U17, còn các cháu là các tân binh thuộc đội B, sẽ do huấn luyện viên Lucas phụ trách huấn luyện. Hôm trước Lucas đã nhắn với ta sáng nay cháu sẽ đến sớm nhất, ta sẽ hướng dẫn cháu quy trình làm việc ở đây.”
Phong gật đầu vâng dạ, trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm. Cũng may trước đó thầy Lucas đã giới thiệu về mình, nếu không chưa biết chừng lại phải giải thích với ông lão trước mắt này mới được vào.
“Tốt. Ta là người trông coi nơi này, tên ta là Robert.” Ông Robert tự giới thiệu trong khi dẫn Phong đi chung quanh.
Ông Robert sau khi giới thiệu cho Phong một vòng các địa điểm cần chú ý, liền dẫn Phong đi vào một gian nhà nhỏ gần đó, nói:
“Đây là nhà kho chứa dụng cụ huấn luyện và bóng. Tùy theo nội dung mỗi buổi tập mà huấn luyện viên sẽ sử dụng dụng cụ gì.”
“Hôm nay là ngày đầu tiên, ta nghĩ cháu nên đem bóng và các nón đánh dấu ra ngoài lau chùi trước.”
“Phía bên kia là nước suối, mỗi buổi tập cần bổ sung nước khoáng kịp thời, cháu cũng nên chuẩn bị sẵn.”
“Ngoài ra còn có…”
Phong một bên nghe ông Robert hướng dẫn, ánh mắt lại tập trung quan sát và ghi nhớ những gì ông chỉ dẫn.

Một lát sau, chỉ còn một mình Phong trong nhà kho, trên tay cầm một xấp khăn lau.
Ông Robert đã đi ra ngoài làm việc của mình.
Phong hít sâu một hơi, bắt đầu kéo rổ đựng bóng ra ngoài. Sau đó trở lại lấy các nón đánh dấu bằng nhựa ra.
Những quả bóng này đều đã có dấu vết bào mòn do sử dụng lâu ngày. Mà những nón đánh dấu dùng để luyện tập thì lại càng cũ kỹ hơn nữa.
Sau khi Phong dọn chúng ra bên ngoài, phải mất không ít công sức để lau chùi.
Tuy nhiên, cậu rất chăm chú tập trung làm từng chút một. Tuyệt đối không có nửa phần qua loa sơ sài.
Qua thời gian, một vài người đồng đội của Phong cũng dần dần đến nơi này.
Gabin và Nicolas là hai người đến đầu tiên, nhìn thấy Phong đang ôm bóng tẩn mẩn lau chùi thì cũng đi đến.
“Ê Phong, cậu đây rồi. Chúc mừng cậu nhé.” Gabin cười nói.
“Chúc mừng chuyện gì cơ?” Phong ngạc nhiên hỏi.
“Thì chuyện cậu được đặc cách tuyển nhận chứ còn gì nữa. Nói thật, cậu mà bị loại tớ mới cảm thấy lạ đó.” Nicolas nói chen vào, đồng thời đi tới cầm lấy một cái khăn bên cạnh Phong, trực tiếp ngồi xuống phụ giúp.
Gabin cũng cười cười, cầm lấy khăn tiến đến gia nhập đội quân chùi bóng.
Ba người vốn là cùng một đội thi đấu tuyển trạch, lúc này nói thêm vài ba câu, liền lộ ra cảm giác thân thiết.
“Hừ…khố rách áo ôm.”
Jack cùng với Dennis từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy đám người đang lau chùi bóng thì cười nhạt, chế giễu.
“Nói ai mậy?” Cùng lúc đó, Phillip cũng từ ngoài đi vào, thấy cảnh này liền ồm ồm hỏi.
“Tao nói thằng Phong, liên quan gì tới mày mà chen vào?” Jack thấy Phillip lên tiếng, cũng không coi ra gì, trực tiếp đi vào trong sân.
Bầu không khí thoáng cái trở nên căng thẳng.
“Các em làm gì đó?” Huấn luyện viên Lucas hôm nay mặc trang phục thể thao dành riêng cho huấn luyện viên, trên cổ mang theo cái còi, đội nón kết màu đỏ đen từ bên ngoài đi vào, giọng nói uy nghiêm quát lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.