Chương 13: Chuẩn bị cho trận đầu tiên
Thời gian cứ như vậy trôi qua.
Sau một thời gian đầu hưng phấn, nếp sống của Phong dần dần cũng đã đi vào quỹ đạo như bình thường.
Cuộc sống của cậu, ngoài việc có thêm khung thời gian đến khu huấn luyện Độc Lập để tập bóng vào các ngày thứ hai, tư, sáu hàng tuần. Thì cũng không có gì xáo trộn nhiều.
Thứ hai, ngày 17 tháng 5 năm 1999.
Sáng sớm, Phong mang giày, mặc vào áo khoác, rời khỏi nhà.
Hôm qua vừa thi xong kết thúc chương trình học phổ thông, tâm trạng của Phong tương đối thoải mái.
Chú thím ba và em Anna đã đi về Paris, thăm họ hàng của thím ba. Chỉ còn Phong do còn lịch luyện tập ở câu lạc bộ nên không thể cùng đi.
Sau khi ăn bữa sáng đơn giản bánh mì với trứng ốp la, Phong liền tranh thủ đi sớm đến khu huấn luyện.
Khi Phong đến nơi thì đã thấy ông Robert đang ngồi trước văn phòng, thoải mái thưởng thức ly cà phê sáng.
“Cháu chào ông.” Phong bước vào, khoanh tay chào, sau đó ôm lấy cây chổi, thuần thục quét dọn từ trong góc sân quét ra.
Thời gian gần đây, vì nhìn thấy ông Robert tuổi đã cao, trong những ngày có lịch tập luyện, Phong tự giác đến sớm làm luôn công việc quét sân buổi sáng thay cho ông Robert.
“Ờ chào cháu, nghe nói mấy ngày nữa mấy đứa sẽ có trận thi đấu giao hữu với câu lạc bộ FC Conti hả?” ông Robert nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi hỏi.
Phong gật đầu: “Dạ, bọn cháu sẽ đá vào thứ năm tuần này.”
Trong lúc nói chuyện, cây chổi trong tay Phong không ngừng quét.
“Ờ, hàng năm khu huấn luyện chúng ta đều sẽ có chuyến giao hữu với FC Conti. Đây chính là cơ hội cọ xát để tăng kinh nghiệm cho các tân binh, nằm trong kế hoạch huấn luyện hàng năm. Cháu lại đây…” Ông Robert ra vẻ thần bí, mỉm cười nháy mắt với Phong.
Phong thấy vậy, nhìn quanh, đi lại gần nhìn ông.
“Huấn luyện viên FC Conti bên kia chính là bạn thân của Peter. Nếu như cháu muốn thêm điểm trong mắt huấn luyện viên Peter thì trước tiên cần phải cố gắng hết sức ở trận đấu này.” Ông Robert nhẹ giọng, nhẹ nhàng nói.
“Ồ, thì ra là vậy.” Phong gật mạnh đầu, đáp: “Ông yên tâm, chỉ cần được ra sân, dù là trận nào cháu cũng sẽ đá hết khả năng của mình.”
“Ừm, làm một cầu thủ, ngoài các yếu tố chuyên môn thì khát khao chiến thắng cũng rất cần thiết. Cố lên nhé.” Ông Robert gật nhẹ đầu hài lòng.
“Dạ.” Phong đáp lời, lại tiếp tục quét cho xong sân rộng, sau đó vào nhà kho chuẩn bị bóng cho buổi tập hôm nay.
Bởi vì thứ năm còn phải di chuyển đến sân của FC Conti thi đấu, cho nên buổi tập theo kế hoạch vào ngày thứ tư sẽ được hủy bỏ.
Theo thời gian, các cầu thủ của đội cũng dần dần đến đông đủ.
Khi huấn luyện viên Lucas đến thì cũng là lúc buổi tập được bắt đầu.
Lucas nhìn lấy các cầu thủ trẻ đứng trước mặt mình, nói:
“Tính đến hôm nay đã gần ba tháng kể từ lúc các em gia nhập câu lạc bộ. Sự cố gắng của các em mặc dù còn chưa hoàn toàn đạt kỳ vọng của thầy, nhưng cũng có những tiến bộ rất tốt. Từ hôm nay trở đi, các em sẽ được phát số áo tùy theo vị trí thi đấu.”
Nói xong, huấn luyện viên Lucas chỉ vào cái thùng lớn bên cạnh khu vực huấn luyện.
“Hiện tại thầy đọc tên ai, người đó tiến lên nhận đồng phục. Số áo này chỉ là tạm thời. Do các em hiện tại được tính là đội B U17, cho nên số áo của các em sẽ bắt đầu từ số 20 tính lên. Nếu như em nào muốn thay đổi số áo, sang năm trong lần đánh giá cuối khóa, nếu có thể tiến vào đội một U17 mới có thể được chọn số áo lại một lần nữa. Dĩ nhiên, lúc đó sẽ tuân theo sự sắp xếp của thầy Peter.”
“Những em không đủ cố gắng, sang năm vẫn sẽ phải trở về nhà. Câu lạc bộ sẽ tiếp tục tuyển thêm một lứa cầu thủ trẻ khác thay thế cho các em.”
“Sở dĩ thầy nói với các em điều này, chính là mong các em tập trung hết khả năng của mình trong thi đấu và tập luyện. Thầy muốn tất cả các em đều có thể tiến vào đội hình chính thức. Các em có sẵn sàng hay không?”
“Sẵn sàng!” cả đội hô lớn.
“Tốt lắm.” huấn luyện viên Lucas gật đầu hài lòng.
Trải qua hơn hai tháng huấn luyện, tinh thần và khí chất của các cầu thủ trẻ này tuy vẫn còn chút non nớt vốn có của tuổi trẻ, nhưng đã có sự tiến bộ rõ rệt.
Xuất thân từ vận động viên thể thao từ trường học, sau đó là đại học thể thao với trình độ lý thuyết hiện đại. Phong cách huấn luyện của Lucas tập trung vào cải thiện sức mạnh tập thể, tinh thần và khát khao thi đấu, cũng như phối hợp chiến thuật giữa các cầu thủ.
Đối với lứa tuổi và giới hạn thời gian một năm, Lucas muốn tận hết sức lực để hướng dẫn đặt nền móng cơ bản nhất của một cầu thủ cho các em.
Nhờ vậy mà Phong và các đồng đội trong hai tháng qua đã học hỏi được nhiều kiến thức quý báu, làm tiền đề cho quá trình phát triển sau này.
“Số 20, Tiago.” Huấn luyện viên Lucas cất tiếng nói.
Ban đầu khi mới nhập học, Dennis là vị trí thi đấu chính cho khung thành của đội.
Nhưng Tiago mặc dù dự bị, nhưng lại tập luyện chăm chỉ, thái độ vô cùng cần mẫn chuyên tâm. Mà Dennis thì dường như đắc ý quên mình, ngoài phản xạ có phần bản năng tốt hơn Tiago thì những thứ khác thuộc về chuyên môn dần dần có dấu hiệu thụt lùi, bị Tiago vượt mặt.
Thậm chí, thái độ chuyên cần điềm tĩnh, cùng đầu óc bao quát trận đấu của Tiago còn khiến cho huấn luyện viên Lucas đã cử cậu làm Đội trưởng của đội.
Tiago hào hứng đi lên nhận lấy bộ quần áo màu vàng chanh dành riêng cho vị trí thủ môn.
Nhìn Tiago yêu thích không rời ôm lấy bộ đồng phục thi đấu, Lucas cũng nhẹ cười, gọi tiếp:
“Số 21 Nathan. Số 22 Raphael. Số 23 Gabin, số 24 Paven.”
“Số 25 Paul, 26 Phong, 27 Nicolas.”
“Số 28 Tim, 29 Jack, 30 Phillip.”
“Số 31 Dennis.”
Phong tiến lên theo tiếng gọi của thầy Lucas, nhận lấy bộ quần áo màu đỏ đen truyền thống của câu lạc bộ Boulogne, trên ngực trước có logo của câu lạc bộ, phía sau lưng có số 26, phía trên có chữ Phong được in lớn.
Đây là bộ đồ thi đấu đầu tiên của Phong, cảm giác vui vẻ cùng hưng phấn dâng trào trong lòng cậu.
Chờ cho tất cả mọi người đều đã nhận xong đồng phục thi đấu, huấn luyện viên Lucas mới bất ngờ nói:
“Sáng thứ năm các em tập trung tại đây, sau đó chúng ta sẽ di chuyển đến sân của FC Conti và thi đấu tại đó. Tuy là trận đấu giao hữu, nhưng nếu như chiến thắng, các em cũng sẽ nhận được phần thưởng là một phiếu mua dụng cụ thể thao miễn phí tại bất cứ cửa hàng nào của Adidas.”
“Cái gì? Phiếu mua hàng ở Adidas, thật sao thầy?” Jack buột miệng hỏi.
“Ngáo hả, thầy còn có thể gạt chúng ta sao mậy.” Phillip làm động tác muốn đấm Jack, sau đó ngoan ngoãn nhìn về phía huấn luyện viên Lucas hỏi: “Nói vậy tụi em dùng phiếu đó mua giày cũng được hả thầy?”
Jack biết mình lỡ lời, nên co lại cái cổ không dám phản kháng. Nhất là vừa rồi nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt thầy Lucas khi nó buột miệng nghi ngờ thầy, càng làm cho Jack ý thức được cái miệng mình vừa rồi đã nhanh hơn não.
“Tất nhiên, bất cứ thứ gì các em thấy thích đều có thể mua. Có hiệu lực tại tất cả các cửa hàng của Adidas trên toàn quốc.” huấn luyện viên Lucas mỉm cười, ánh mắt lơ đễnh mang theo mơ hồ khen ngợi nhìn Phillip.
“Tốt quá, lần này dù thế nào cũng không thể thua.” Tiago đứng một bên lẩm bẩm, ánh mắt sáng rực lên.
Nó mơ ước đôi găng tay của Adidas đã lâu, nghe nói là dòng găng tay chuyên dụng cho thủ môn chuyên nghiệp, thiết kế cực kỳ tinh xảo có thể tăng độ bám dính khi tiếp xúc với bóng xoáy. Nếu như nó có thể được đến đôi bao tay này, hiển nhiên cảm giác thi đấu sẽ càng thêm tốt đẹp.
Mà Phong thì không nói lời nào, nhưng ánh mắt lập lòe tinh quang của cậu đã thể hiện ngọn lửa rực cháy trong lòng.
Lần trước được chú ba mua cho một đôi giày nhưng chỉ là một thương hiệu vô danh để dành tập luyện. Làm cầu thủ, có một đôi giày xịn xò vừa ý ai mà không thích chứ?
“Tốt lắm, hiện tại bắt đầu nội dung buổi tập hôm nay….” Huấn luyện viên Lucas vỗ tay bộp bộp, bắt đầu tiến hành huấn luyện như thường lệ.
Nhưng khác với thường ngày, hôm nay bọn họ chỉ tập luyện buổi sáng. Buổi chiều sẽ dành cho việc phân tích chuẩn bị chiến thuật thi đấu cho trận đấu sắp tới.
Mặc dù hiện tại mới buổi sáng, không khí vẫn còn se lạnh, nhưng không khí luyện tập trên sân tập lại trở nên hừng hực khí thế.
Nhìn thấy trong ánh mắt các cầu thủ đều cháy lên ngọn lửa quyết tâm, Lucas âm thầm mỉm cười.