Chương 14: Nhìn quen vậy ta
Thứ năm ngày 20 tháng 5 năm 1999.
Trong sân khu huấn luyện đậu một chiếc xe khách có màu đỏ đen, bên hông xe có logo câu lạc bộ Boulogne in hình một chú cá đang đuổi theo quả bóng.
Khi Phong đến nơi, đã nhìn thấy có mấy người còn đến sớm hơn cả mình.
Thằng Jack đang ôm hộp sữa uống trên ghế, nhìn thấy Phong liền nói:
“Ê Phong, hôm nay mày chuyền bóng ngon lành cho tao nhé, tao mà ghi bàn nhiều hơn thằng Phillip thì vé mua hàng thắng được tao cho mày.”
Phong nhíu mài, sau đó giãn ra.
Nhà thằng Jack thuộc về gia đình khá giả, phiếu mua hàng đối với những đứa như Phong thì có sức hấp dẫn rất lớn, nhưng với thằng Jack thì không quá quan trọng như vậy.
Chỉ có điều nó nhắc đến Phillip, không biết hai thằng này có vấn đề gì hay không.
“Tới đâu tính tới đó đi. Tụi FC Conti bên kia chuyên chơi chiến thuật đổ bê tông phòng ngự số đông, hôm nay coi chừng mày mềm xương với tụi nó.” Phong nhìn Jack, nói.
“Bê tông cốt thép gì gặp cú sút của tao đều phải mềm như bún hết.” Jack hút hết hộp sữa cái rột, đứng dậy vung chân đá vỏ hộp sữa bay về phía thùng rác.
Bịch.
Vỏ hộp sữa chạm vào cạnh thùng rác, dội văng ra ngoài.
“Má, thùng rác gì nhỏ xíu...” Mặt thằng Jack tiu ngỉu, chạy đến cầm vỏ hộp sữa nhặt bỏ vào thùng.
Phong không nhịn được nở nụ cười, đồng thời mặc kệ thằng Jack, đi vào căn tin ăn sáng.
Bữa sáng khá đơn giản, bánh mì kẹp thịt nguội, một vài quả cà chua bi, bơ nghiền và một ly cam tươi.
Phong bê phần ăn sáng của mình đến gần chỗ thầy Lucas đang ngồi uống cà phê đọc báo.
“Em chào thầy.” Phong mở lời.
“Ừm.” huấn luyện viên Lucas cầm tờ báo thể thao, chăm chú đọc, cũng không ngẩng đầu lên.
Phong nhìn liếc qua, thấy trang nhất tờ báo có in dòng tiêu đề: “Newcastle United liệu có thể cản bước Manchester United giành cú đúp quốc nội?”
Bên dưới là một tấm ảnh lớn có hình ảnh tiền đạo Teddy Sheringham đang giơ cao bàn tay nắm chặt cùng gương mặt với nụ cười tự tin ngạo nghễ.
Cũng không biết huấn luyện viên đang đọc cái gì mà thái độ rất chăm chú.
Phong cũng không có nói chuyện mà tập trung hoàn thành bữa ăn sáng của mình.
Tốc độ ăn của cậu từ bé đã được dạy ăn chậm nhai kỹ, bởi vậy thời gian ăn của Phong cũng dài hơn những người khác một chút.
Khi Phong cầm lấy ly nước cam hút một hơi, thì cũng là lúc huấn luyện viên Lucas xếp lại tờ báo đặt xuống bàn.
Ánh mắt Lucas liếc qua phần ăn của Phong, sau đó nói:
“Không nên ăn quá no.”
“Dạ, bình thường em ăn gấp đôi lượng như thế này. Thầy yên tâm.” Phong cười, đột nhiên hỏi: “Thầy, sao chúng ta không đá ở sân nhà mà lại phải sang sân của FC Conti? Không phải bọn họ là câu lạc bộ nghiệp dư sao thầy?”
“Nghiệp dư thì cũng có phân đẳng cấp. FC Conti tuy là câu lạc bộ nghiệp dư, nhưng cũng có đến mấy đội với lứa tuổi khác nhau. Lần này chúng ta sang bên đó giao hữu chỉ là đội hình U17 của họ thôi. Sân nhà của chúng ta phải để dành cho cuộc tranh tài giữa đội hình chính của FC Conti đá với đội hình chính của Câu lạc bộ chúng ta.” Lucas mỉm cười giải thích.
“Hả, hôm nay các anh cũng đá giao hữu?” Phong ngạc nhiên.
Phong thân là cầu thủ đội trẻ, tuy chưa chính thức vào U17 của câu lạc bộ, nhưng cậu rất quan tâm đến tin tức của câu lạc bộ. Làm sao không nghe được tin tức gì về trận đấu giao hữu tại sân nhà mình?
“Là các thầy ban huấn luyện cố tình giấu thông tin, không muốn các em phân tâm. Em cũng vậy, tập trung thi đấu cho tốt. Trận đấu này là một trong các yếu tố đánh giá các em ở giai đoạn đầu học tập đấy.” huấn luyện viên Lucas cười nhạt, vừa nói vừa đứng dậy đi vào văn phòng.
Phong một bên uống nước cam, một bên suy nghĩ về lời nói của huấn luyện viên Lucas.
Rất có thể…
Nếu như chia một năm luyện tập tại câu lạc bộ như một năm học, vậy thì bài kiểm tra giữa học kỳ một, chắc hẳn là trận đấu giao hữu với FC Conti này.
“Đến giờ xuất phát.”
Từ bên ngoài, có tiếng nói vọng vào.
Phong xách lên ba lô, đứng dậy đi ra ngoài.
Vốn dĩ khoảng cách từ sân nhà của câu lạc bộ FC Conti chỉ cách sân vận động Giải Phóng vài cây số.
Thế nhưng để đồng bộ lịch trình, đồng thời theo quy định chung của câu lạc bộ, mỗi khi thi đấu thì cầu thủ đều sẽ được đưa rước bằng xe của câu lạc bộ.
Khi xe đi ngang qua bên ngoài sân vận động Giải Phóng, Phong theo bản năng liếc nhìn một chiếc xe khách lớn lạ lẫm đang đậu trước sân.
Trên xe lúc này có một số cầu thủ mặc áo khoác xanh dương, chân mang giày thể thao bước từ trên xe xuống.
Đột nhiên, ánh mắt Phong bị một bóng dáng quen thuộc thu hút.
Bóng lưng hơi gầy, tóc ngắn, dáng đi tự tin.
Nhìn quen vậy ta!
Khi chiếc xe của Phong gần khuất đi, đột nhiên người thanh niên kia xoay mặt lại cười nói gì đó, để lộ một vết sẹo kéo dài từ trán qua má phải.
Anh mặt sẹo!
Phong giật mình.
Nhớ đến lời nói trước đó của huấn luyện viên Lucas, anh Franck là đang thi đấu cho câu lạc bộ FC Conti.
Là đội hình chính!
Cũng không biết anh ấy thi đấu ở vị trí nào. Nhưng nếu như hôm nay Phong có thể giúp đội mình giành kết quả tốt với FC Conti mà đội của anh Franck không thể giành kết quả tốt, với tính tình bộc trực của anh ấy, không biết anh ấy sẽ suy nghĩ thế nào.
Phong bất tri bất giác nở nụ cười, cảm thấy thế giới này thật nhỏ bé. Đồng thời đối với trận đấu ngày hôm nay có thêm động lực để thi đấu.
Quãng đường đi từ sân vận động Giải Phóng đến sân nhà của câu lạc bộ FC Conti rất ngắn, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên Phong có cảm giác của một cầu thủ chuẩn bị đi thi đấu. Bởi vậy trong lòng cậu vẫn cảm thấy rạo rực.
Mặc dù trước đó toàn đội khi chuẩn bị khởi hành đều có tâm lý rất háo hức.
Nhưng khi ngồi trên xe, đặc biệt quãng đường càng lúc càng gần FC Conti, thì một thứ áp lực vô hình cũng dần dần bao phủ cả xe.
Lúc này trên gương mặt mỗi người đều dường như có tâm sự riêng, không ai nói với ai câu nào.
Qua không bao lâu, xe chậm rãi quẹo vào một vận động nhỏ, nằm biệt lập ở ngoại ô thành phố.
Sân vận động này được xây dựng nằm bên dưới chân một ngọn đồi, bên ngoài hàng rào lưới là từng hàng cây thông đứng thẳng tắp, một vài chú chim đang đứng rỉa lông trên những cành cây, ánh mắt lặng lẽ nhìn lấy một hàng cầu thủ lạ lẫm đang mang theo ba lô từ trên xe khách bước xuống.
Huấn luyện viên Lucas sau khi đến đây, liền cùng trợ lý liên hệ với bên phía FC Conti.
Phong cùng đồng đội được hướng dẫn đi vào trong khu vực sân bóng.
Mặt sân cỏ nơi này khá cũ, xen kẽ giữa màu vàng của cỏ úa và màu xanh của những chồi non mới mọc.
Phong bước chân vào mặt sân, liền cảm nhận nền bên dưới có chút cứng so với mặt cỏ ở khu huấn luyện của cậu.
Nguyên nhân có lẽ do mặt sân này đã được sử dụng quá lâu mà không bảo dưỡng, khiến cho nền đất bên dưới sớm đã xơ cứng lại, đồng thời xói mòn mặt cỏ.
Cũng may thời tiết hôm nay khá dễ chịu mát mẻ, là thời tiết lý tưởng để diễn ra một trận thi đấu bóng đá.
Trong lúc cả đội mang giày, chuẩn bị tiến hành vào sân làm quen mặt sân và khởi động cơ thể thì Phillip lặng lẽ đi đến gần Phong, nhỏ giọng nói:
“Ê Phong, lát nữa chuyền bóng cho tao nhiều chút. Tao ghi bàn nhiều hơn thằng Jack, thì vé của tao là của mày.”
“Mày với thằng Jack có vụ gì hả?” Phong vừa mang vớ, vừa hỏi.
“Nó tìm mày rồi hả?” Thằng Phillip nhìn Phong, nghi ngờ hỏi lại.
“Mày chưa trả lời tao.” Phong xỏ chân vào giày, nhanh nhẹn cột lấy dây giày.
“Tao với nó cá với nhau, trận này ai ghi bàn nhiều hơn sau này thằng đó làm anh.” Phillip cắn răng nói.
“Chơi ác như vậy hả? Tao nhớ mày lớn hơn nó sáu tháng mà?” Phong ngạc nhiên.
“Nhưng nó không chịu. Tao phải làm nó phục mới được.” Phillip thở phì phò tức giận.
“Tùy tình huống đi. Đừng nói bạn bè không nhắc nhở, trận này là bài kiểm tra có thể tính vào thành tích đánh giá sát hạch cuối khóa. Mày mà thi đấu tào lao là ăn đủ đó.” Phong nhìn chung quanh, thì thầm.
“Thật không mậy, tin này ở đâu ra đó?” Thằng Phillip giật mình, hỏi lại cho chắc ăn.
“Mày tin hay không thì tùy, có mình tao với mày biết thôi đó, liệu cơm mà gắp mắm đi.”
“Anh em tốt, tao biết rồi, cảm ơn mày nhen.” Phillip vỗ vai Phong, sau đó xoay người chạy ra sân tiến hành khởi động.
Cách đó không xa, các cầu thủ của FC Conti mặc áo màu xanh dương truyền thống cũng đã tiến ra khởi động, đồng thời cũng đang âm thầm đánh giá các cầu thủ của Boulogne.